Thời Thần giật mình mở mắt, luống cuống lấy điện thoại, cúi đầu hung hăng xóa nhạc chuông, chuyển về nhạc mặc định của hệ thống. Giọng nam trầm ấm quyến rũ lúc nãy giờ nghe như tiếng loa quảng cáo trong siêu thị.
Thậm chí bây giờ nhìn thấy tin nhắn thông báo dung lượng data mới nhất, cô còn muốn đổi nhà mạng.
Nghe thấy tiếng cười khúc khích trong xe, Thời Thần coi như bọn họ đang cười nhạo mình. Cô sờ sờ khẩu trang trên mặt, che giấu cảm xúc, nếu không thì khuôn mặt đỏ như gấc của cô đã bị người ta phát hiện ra rồi.
Lúc nãy vì sợ bỏ lỡ tin nhắn, cô đã bật âm lượng, hơn nữa còn ngu ngốc vặn âm lượng lên mức to nhất.
Không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy.
Thời Thần tự kỷ được vài phút, Thôi Cáo Nguyệt vỗ vai cô: “Thời Thần, danh sách phòng đã có rồi.” Chưa kịp để Thời Thần mở điện thoại, cô nàng đã kêu lên đầy khó tin: “Không phải chứ? Sao lại xếp thế này, mấy đứa mình không ai chung phòng cả.”
Trong xe lại một trận xôn xao, có lẽ mọi người đều đang xem danh sách phòng. Anh chàng tóc giấy bạc ở hàng ghế đầu còn cố tình nói với chàng trai đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh: “Bảo bối, xem thử xem ở phòng nào nào.”
Thời Thần nghe thấy thế, mặt càng đỏ hơn, thầm nghĩ, sến súa thế mà cậu ấy cũng dám nói ra.
Chàng trai kia không nói một lời, có vẻ như ghét bỏ, đội mũ xoay người sang hướng khác. Thời Thần nhìn thấy rõ ràng, anh cũng không lấy điện thoại ra xem.
Anh chàng tóc giấy bạc còn muốn nói gì đó, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Im lặng chút đi.”
Âm sắc có chút lạnh lùng, nhưng lại mang theo sự trong trẻo của thiếu niên. Thời Thần thầm nghĩ, giọng nói của cậu ấy còn hay hơn cả nhạc chuông lúc nãy.
Thời Thần mở file vừa gửi, liếc nhìn sơ đồ phân bổ. Vị trí các phòng khá lộn xộn, không theo thứ tự nào, phòng nữ sinh ở giữa và góc Đông Bắc, mỗi phòng mười người.
Còn phòng nam sinh ở đâu, cô không xem.
Cùng lúc đó, trong nhóm chat cũng hiện lên mấy tin nhắn.
[Triệu Mạnh Địch]: A a a a, ai xếp phòng vậy, phòng tớ không có ai quen biết cả. Chọn ngẫu nhiên trên máy tính cũng không đến mức xuất sắc như vậy.
[Thôi Cáo Nguyệt]: Ha ha ha ha, chắc chắn là nhắm vào cậu đấy, một phòng mười người, cậu tự hiểu lấy nhé.
Thời Thần nhìn thấy tin nhắn, khóe môi cong lên, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím: Mấy cậu đâu rồi, lên xe chưa?
Người trả lời là Khương Nhị.
Khương Nhị: Vừa lên xe, suýt chút nữa thì muộn.
Khương Nhị: Đến nơi rồi xem thử, xem có đổi phòng được không.
[Triệu Mạnh Địch]: Không cho đổi thì chúng ta tự động đổi.
[Thôi Cáo Nguyệt]: Được, nghe theo lớp trưởng.
[Triệu Mạnh Địch]: Kín tiếng thôi, kín tiếng thôi, chưa gì đã “lên kế hoạch” rồi.
Khương Nhị: Hai người dừng lại đi.
Thời Thần thấy vậy cũng hùa theo một câu.
Thời Thần: Hai người dừng lại đi.
…
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã thay đổi từ lâu, xe buýt rời khỏi trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, ra khỏi đường cao tốc, cảnh vật trở nên hoang vắng.
Hai bên đường chỉ còn lác đác vài cửa hàng nhỏ, nhà hai tầng, có lẽ là nhà ở được cải tạo thành cửa hàng. Xe buýt rẽ hai vòng, đi thẳng một đoạn đường bê tông, rồi chậm dần trước một cánh cổng lớn.
Các sinh viên đều biết đã đến nơi, lần lượt thu dọn đồ đạc, đợi xe dừng hẳn, cửa xe mở ra, mọi người ùa xuống.
“Mang rác đi theo, dọn dẹp sạch sẽ nhé!”
Tài xế nhìn các sinh viên đang xuống xe, có lẽ hơi hối hận vì đã mở cửa quá sớm, liền dặn dò trước, lúc này lại hét lên với những người phía sau.
Chỗ ngồi của Thời Thần ở phía trước, cô cũng không vội xuống xe, hơn nữa lúc này lối đi đông nghịt người, chỉ có thể lần lượt di chuyển.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Thời Thần đứng vững trên mặt đất, còn chưa kịp quan sát xung quanh, đã bị người phía sau đẩy đi.
“Này, cậu có nhìn thấy không, người lúc nãy trên xe có phải Phương Lạc Tây không?” Một cô gái phấn khích nói với bạn, giọng nói đầy vui vẻ.
Thời Thần nghe thấy cái tên này thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu.
“Đâu? Tớ không nhìn thấy.” Một cô gái khác lên tiếng, không hề bị lây nhiễm bởi sự vui mừng của bạn, ngược lại còn có chút tiếc nuối. Giọng nói lúc gần lúc xa, cô nàng còn ngoái đầu lại nhìn thêm mấy lần.
“Chính là cậu ấy, tớ chắc chắn không nhìn nhầm, lúc nãy cậu ấy có bỏ khẩu trang ra.” Cô gái kia khẳng định chắc nịch.
“Sao cậu ấy lại đi cùng xe với chúng ta nhỉ?”
“Không phải là được tự do chọn chỗ sao? Có lẽ thấy còn chỗ trống nên lên thôi.” Cô gái kia không mấy để tâm, trong mắt còn lóe lên tia đắc ý, “Không phải, cậu làm gì vậy?”
Cô gái kia hít một hơi thật sâu: “Hít chút linh khí.”
“Ơ~”
“Cậu hiểu gì chứ, đây gọi là sự ngưỡng mộ dành cho nam thần.”
Những lời tiếp theo Thời Thần nghe không rõ lắm, cô cũng không muốn nghe trộm nữa. Đúng lúc này, Thôi Cáo Nguyệt lấy được vali, hai người rời khỏi đám đông ồn ào, chậm rãi đi về phía trước.
Trong khu vực tràn ngập cây tùng bách xanh mướt, che khuất tầm nhìn. Có thể nhìn thấy hai căng tin và một siêu thị. Siêu thị có diện tích khá lớn, trước cửa có vài quầy hàng rong, trên xe in đầy đủ các món ăn: bánh tráng nướng, bánh kếp, bánh trứng…
Thời Thần nuốt nước bọt một cái, tính toán thời gian, đã đến lúc ăn trưa rồi. Bình thường cô cũng ăn vào giờ này, nhưng bây giờ cô đặc biệt đói, cảm giác trống rỗng trong bụng như tra tấn thần kinh cô.
“Thời Thần, lát nữa đến phòng rồi cậu đừng dọn đồ vội, xem có đổi phòng được không.” Thôi Cáo Nguyệt quay đầu lại nhìn cô, không quên nhắc nhở chuyện này.
“Ừ.” Câu nói đột ngột khiến dòng suy nghĩ của Thời Thần bị đứt quãng, cô chỉ có thể tạm thời bỏ qua cái bụng đang “réo gọi” kia.
Phòng của Thôi Cáo Nguyệt ở khu vực giữa, phòng của Thời Thần ở phía sau, cô còn phải đi một đoạn nữa.
“Nhớ nhé, đừng dọn đồ vội.”
“Biết rồi.” Thời Thần vẫy tay với cô nàng, đẩy vali tiếp tục đi.
Vali nặng quá, rõ ràng hôm qua cô còn có thể kéo vali chạy như bay trên sân ga, hôm nay lại muốn đá nó cho rồi, để nó tự tìm đường đến nơi.
Khu vực góc Đông Bắc có hai dãy nhà, mỗi dãy khoảng tám, chín căn. Phòng ở là kiểu nhà cấp bốn ở nông thôn, chỉ có một tầng. Mái nhà lợp ngói nâu xám, có thể nhìn thấy những viên gạch đỏ xếp thành hàng ngang bên trong.
Thời Thần lớn lên ở miền Bắc, từ nhỏ đã quen thấy những ngôi nhà mái bằng đặc trưng của miền Bắc, tuy rằng học đại học ở miền Nam, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy kiểu nhà lợp ngói này.
Trước cửa phòng là một con đường nhỏ, giữa đường có hàng rào bằng gỗ, mặt đất lát đá xanh vuông vức, khe hở giữa các viên đá mọc đầy cỏ non. Nếu bỏ qua những mái nhà lợp ngói hai bên, có lẽ Thời Thần sẽ nghĩ mình đang ở trong công viên dành cho người cao tuổi.
Buổi sáng sương đọng nhiều, cỏ còn ướt đẫm sương, đường đi lại gập ghềnh, Thời Thần chỉ có thể xách vali đi chậm rãi. Vali đã nặng, cộng thêm cánh tay đau nhức, cả người cô đi lảo đảo, như thể chỉ cần một chút lực nhẹ thôi cũng đủ để cô ngã sấp mặt.
Cửa phòng khóa bằng ổ khóa cũ kỹ, cửa sổ làm bằng sắt chống trộm. Thời Thần ghé sát, nhìn vào bên trong qua khe hở, bên trong là giường tầng bình thường, không biết là do nền nhà bẩn, hay là do bụi bám trên cửa sổ, mà trước mắt cô mờ mịt, loang lổ.
Trước dãy phòng này chỉ có mỗi mình Thời Thần, cô không biết lấy chìa khóa ở đâu, bèn ngồi xổm xuống trước cửa, đặt vali che phía trước, cúi đầu suy nghĩ về khả năng đổi phòng.
Một lúc sau, từ xa truyền đến tiếng nói cười ồn ào, là sự tràn đầy sức sống đặc trưng của tuổi trẻ, giọng nói càng lúc càng rõ ràng hơn theo tiếng bước chân.
“Nhìn ngôi nhà cổ kính này xem, hít thử mùi đất trong không khí xem, đúng là ‘Biến Hình Ký’ phiên bản ngoại truyện mà.” Giọng nói đầy vẻ chán ghét, nhưng ngữ điệu lại không hề có chút bất mãn nào, ngược lại toát lên sự thanh thản, chấp nhận.
Một nam sinh khác hùa theo: “Vui không? Hồi hộp không? Phấn khích không?”
“Ha ha ha, tôi đã không thể chờ đợi được nữa để bắt đầu thực tập rồi.”
“Ngu ngốc.”
Thời Thần thầm nghĩ, người này thật lạc quan.
Cô cũng tự nhận mình là người sống khá thoáng, nhưng cũng không thể nào yên tâm ngủ trong một căn phòng không biết lúc nào sẽ xuất hiện gián và nhện. Nếu để Dương Giang Nghênh nhìn thấy, chắc chắn sẽ khuyên cô đi thuê khách sạn, nghĩ đến đây, cô cười khẽ.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống từ phía chân trời, tạo thành những vệt sáng trên mặt đất, Thời Thần như một chú mèo lười biếng, cuộn mình tắm nắng.
“Chào cậu!”
Nhận thấy có người phía trước, nhận ra tư thế ngồi xổm của mình không được đẹp cho lắm, nhưng vì ngồi quá lâu, cô không thể đứng dậy ngay lập tức.
Thời Thần ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, cô nheo mắt nhìn hai chàng trai đứng trước mặt, một người vẫn đang giơ tay lên ngực, chắc là người vừa mới chào hỏi cô.
Nhìn thấy Thời Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt hai chàng trai đều đờ ra trong giây lát.
Một người liếc nhìn biển số phòng phía sau, lẩm bẩm: “Là ở đây mà, không sai mà?”
Mèo May Mắn do dự một lúc, hỏi: “Anh bạn, ở phòng này à?”
Người bạn đứng cạnh trợn mắt, nhìn về phía cổng có mấy cô gái đang đi vào, chuẩn bị gọi bạn mình đi.
Mèo May Mắn vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi một câu kỳ lạ: “Cậu… là con gái à?”
Chưa kịp để Thời Thần trả lời, Mèo May Mắn đã bị người bạn kéo đi, trước khi rời đi, người bạn kia còn lễ phép xin lỗi cô.
“Lưu mập, cậu kéo tôi làm gì vậy?” Mèo May Mắn hỏi với giọng điệu bất mãn.
Người bị gọi là Lưu mập cũng không giận, bực bội hất tay cậu ấy ra: “Cậu có thể nào bình thường một chút không, đừng có như kẻ biến thái nữa.”
“Không phải, sao lại nói thế, tôi thì biến thái cái gì.”
Lưu Toại bất lực nói: “Cậu đang làm gì vậy? Động não một chút đi chứ, nhìn ai cũng thấy người ta biến thái.”
Lúc này Triệu Hải Ninh nhìn thấy mấy cô gái ở cổng, mới hiểu ra mình đã nhầm: “Lỡ đó là con trai nuôi tóc dài thì sao, cô ấy đeo khẩu trang kín mít, tôi biết đường nào mà lần. Cậu nhìn Tây ca kia kìa, mới có mấy ngày không gặp mà da đen nhẻm như bôi nhọ vậy.”
Lưu Toại ban đầu muốn mắng cậu ấy tiếp, nhưng nhìn thấy Phương Lạc Tây ở phía trước, liền ngậm miệng, cười ẩn ý.
Triệu Hải Ninh cũng nhìn thấy Phương Lạc Tây, vội vàng chạy đến: “Tây ca, nói cho cậu nghe này…”
Cậu ấy nói liên miên một tràng dài, cuối cùng mới nói: “Cho nên tôi phải xác nhận rõ ràng, lỡ như cô gái lúc nãy là một anh chàng có tâm hồn rock thì sao, chúng ta bỏ đi như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao?”
Phương Lạc Tây nghe xong, đợi đến khi cậu ấy nói xong, mới thản nhiên nói: “Vậy ý cậu là tìm phòng đến tận phòng nữ sinh thì không đáng tiếc à?”
Triệu Hải Ninh: “…”
Lưu Toại: “…”
Nói như vậy, hình như cũng đáng tiếc…
Phương Lạc Tây liếc nhìn cô gái kia, bóng dáng có chút quen thuộc, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đội trên đầu, mái tóc đuôi ngựa thấp quét qua vai đặc biệt nổi bật. Anh bất giác mỉm cười, lại thêm một câu: “Với lại, bản thân cậu mù, liên quan gì đến người khác?”
“Lần sau muốn nói xấu người khác, thì nhớ nói nhỏ thôi.”
Triệu Hải Ninh: “…”
Lưu Toại ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: “Than, than…”
“Tây ca, tôi sai rồi, tôi giống cục than, tôi giống cục than, cậu trắng như vầng trăng trên trời, sáng lấp lánh.”
“Cút!”
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà