Tiếng hét đầy đau đớn của Nhạc Lan bị nhấn chìm trong tiếng khóc ai oán của lũ quỷ dữ.
Ta không chắc liệu đó có phải là ảo giác hay không.
Rất nhanh, ta chẳng còn chút sức lực nào để suy nghĩ thêm.
Da thịt trên cơ thể gần như bị lũ quỷ dữ xé rách và nuốt chửng chỉ trong chớp mắt.
Cơn đau khiến ta co quắp cả người lại.
M.á.u tươi không ngừng trào ra từ miệng.
Trước khi chìm vào bóng tối, ta nắm chặt chuỗi hạt mà Nhạc Thanh Lam đã tặng, lòng cảm thấy bình yên hiếm có.
Cơ thể nhẹ dần.
Nhẹ bẫng.
Vào một khoảnh khắc nào đó, giọng nói trong trẻo của một cô bé vang lên từ xa:
“Ơ, Thần nữ Vân Thù, cuối cùng người cũng tìm thấy tiên tủy rồi sao?”
Trong giấc mộng dài, ta chợt nhớ ra.
Ta là Thần nữ Vân Thù của Đan Huyệt Sơn.
Là Cửu Vĩ Phượng Hoàng đầu tiên được sinh ra giữa đất trời từ thời thượng cổ.
Kể từ khi ta trở về Đan Huyệt Sơn, đã hơn một tháng trôi qua.
Mùa xuân ấm áp, dòng nước chảy róc rách qua dòng Vô Vọng Khê trước cửa.
Ta tựa vào khung cửa sổ, lắng nghe mấy tiểu tiên nga vừa trở về từ chính điện đang rì rầm bàn tán.
“Nghe nói gần đây Nhạc Lan Thần quân của Thiên giới phát đ.i.ê.n, vì một phàm nhân mà suýt nữa đánh một vị Thần nữ hồn phi phách tán.”
“A? Là vị Thần nữ nào?”
“Không nhớ rõ nữa, hình như tên có chữ ‘Hoa’… Giờ trên Thiên giới, tiên nữ, thần nữ nhiều như lá rụng mùa thu, ai cũng dám tự xưng Thần nữ.”
“Chỉ có vị Thần nữ nhà chúng ta, kế thừa huyết mạch Cửu Vĩ Phượng Hoàng, mới xứng đáng với danh xưng Thần nữ thôi…”
“Suỵt! Thần nữ vừa tìm lại được tiên tủy, chớ quấy rầy người nghỉ ngơi.”
Tiếng thì thầm của các tiên nga dần khuất xa.
Ta nhìn ra vườn xuân tươi tốt, đắm chìm trong suy nghĩ.
Từ khi trời đất khai mở bởi Bàn Cổ, dòng dõi Phượng Hoàng của chúng ta đã ẩn cư tại Đan Huyệt Sơn qua nhiều thế hệ.
Mẫu thân ta, hàng triệu năm trước, từng cùng Nữ Oa nương nương vá trời, lấp biển.
Sau đó kế thừa thần lực của Nữ Oa, sinh ra ta – một con Cửu Vĩ Phượng Hoàng.
Vì thế, ngay từ khi ta ra đời, tiên tủy của ta đã chứa đựng sức mạnh thượng cổ.
Về sau, qua hàng ngàn năm, Quỷ giới liên tục xâm phạm, chiến đấu ác liệt với Tiên giới.
Mẫu thân ta và Thương Huyền Thần quân của Thiên giới đã gần như dốc cạn thần lực để phong ấn Quỷ giới vào Quỷ Vực. Thương Huyền Thần quân vì vậy mà bế quan hơn ngàn vạn năm.
Còn ta, thuở nhỏ cùng mẫu thân lăn lộn bôn ba, bất cẩn làm thất lạc tiên tủy.
Thì ra tiên tủy mà ta đã khổ cực tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn giấu trong cơ thể của Minh Hoa.
Nhớ lại những chuyện đã qua với Nhạc Lan, ta bỗng cảm thấy như thể đã trải qua một kiếp khác.
Ngay lúc đó, một tiểu tiên nga gõ nhẹ vào cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta:
“Thần nữ, hôm nay có người từ Thiên giới đến!”
“Vì việc gì?”
Tiểu tiên nga nhíu mày hồi tưởng:
“Có hai chuyện. Thứ nhất là Thương Huyền Thần quân đã xuất quan, mời người tới dự lễ. Thứ hai, là Nhạc Lan Thần quân của Thiên giới đến xin thuốc cho thê tử, lão Thần quân bảo tiểu tiên tới hỏi ý của người…”
“Thê tử?”
Ta nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Chính là tiên nữ tên Minh Hoa kia, nàng ta bị Nhạc Lan Thần quân đánh một chưởng đến nửa mạng cũng không còn, Nhạc Lan Thần quân bây giờ hối hận, nhọc lòng tìm đến người.”
Tộc Phượng Hoàng của chúng ta có một loại thần dược kỳ diệu, có thể cứu người c.h.ế.t, mọc lại xương thịt.
Nguyên liệu chính là giọt nước mắt đầu tiên từ khi Phượng Hoàng ra đời.
Vì thế, mỗi Phượng Hoàng suốt đời chỉ có một giọt.
Năm đó, mẫu thân ta cãi nhau với phụ thân, đau lòng rơi lệ, ngưng tụ thành Quy Phách Đan, được tộc trưởng Hồ tộc của Thanh Khâu xin đi để cứu ái thê của ông ta.
Giờ đây, nhờ ơn Nhạc Lan, ta cũng đã có một giọt nước mắt.
Ta phe phẩy cây quạt trong tay, giọng điềm nhiên:
“Thương Huyền Thần quân có ơn với Đan Huyệt Sơn, tất nhiên ta phải đi dự tiệc. Còn chuyện của Nhạc Lan Thần quân, xin lỗi, ta bất lực.”
Sau khi tiểu tiên báo lại lời ta, mẫu thân ta đã nhanh chóng tiễn Nhạc Lan về.
Chỉ nói rằng ta đang bệnh, không tiện tiếp khách.
Nửa tháng sau, vào ngày Chiến thần Thương Huyền xuất quan, ta thay mặt Đan Huyệt Sơn đến Thiên giới dự yến.
Hôm nay, Thiên Đế bày tiệc dưới núi Dữ Phượng, bởi Thương Huyền sẽ phá núi mà ra từ đây.
Khi phá núi, linh khí bùng phát sẽ có lợi rất lớn cho việc tu luyện của tiên tộc.
Trên đường đi, ta không thể tránh khỏi việc phải đi qua Tụ Tiên Đài.
Năm xưa, chính tại nơi này Minh Hoa đã đánh ta – khi ấy ta còn là một phàm nhân – bị đánh đến nửa sống nửa c.h.ế.t. Trên đó vẫn còn lưu lại vết m.á.u của ta.
Sợi xích sắt từng giam giữ ta, nay đã hoen gỉ, nằm lặng lẽ tại chỗ cũ.
Ta đang mải mê suy nghĩ, bỗng một giọng nói trong trẻo kéo ta trở về hiện thực.