Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh

Chương 4: Lời mời



Lâm Việt Nhiên ăn điểm tâm Kiều Thanh Viễn chuẩn bị, dự định lên giường ngủ một giấc, kết quả vừa nằm xuống, chuông điện thoại liền vang lên.
“Tiểu Nhiên, Moonlight mời em sáng tác một bản nhạc cho thương hiệu của họ, thể hiện được ý tưởng của sản phẩm, dùng làm nhạc phim tuyên truyền. ” Lưu ca nói: “Hơn nữa, họ muốn gặp em, bàn bạc cụ thể một chút.”
Lâm Việt Nhiên trong đầu tìm lại sản phẩm của Moonlight năm trước.
Thương hiệu trang sức quốc tế này luôn tuân thủ phong cách retro, đi theo hướng nghiêm túc. Mặc dù Moonlight đã duy trì vị thế trang sức hàng đầu thế giới và có cơ sở khách hàng mục tiêu cố định của họ, nhưng trong những năm gần đây, các thương hiệu trang sức thời trang trẻ phát triển, nếu Moonlight không thay đổi, họ chắc chắn sẽ bị chèn ép thị trường trong tương lai.
Lâm Việt Nhiên không cảm thấy đối phương chỉ vì mình cầm giải Kim Âm mà tìm tới, lúc này Moonlight tìm tới cửa đưa lời mời, không biết là muốn thay đổi lộ tuyến sản phẩm, hay là đơn thuần thay đổi phương thức tuyên truyền.
“Lâm tiên sinh, đây là bản kế hoạch sản phẩm chúng tôi sẽ ra mắt trong quý tới, cậu xem một chút.”
Lâm Việt Nhiên cũng không mở ra xem, mà hỏi: “Các anh đưa cái này cho tôi, không sợ tôi làm lộ ra ngoài sao? “
Đối phương cười, “Moonlight trước khi đưa ra lời mời, đã chuẩn bị tốt toàn bộ. Thực sự không dám giấu giếm, trước khi liên hệ với mỗi đối tác, chúng tôi đã tiến hành điều tra trước. Người khác không biết, chuyện Lâm tiên sinh là con trai trưởng của Lâm gia tử, chúng tôi biết. Và người đầu tiên có ý định mời Lâm tiên sinh là người đứng đầu khu vực châu Á-Thái Bình Dương của chúng tôi.”
Lâm Việt Nhiên nhạy bén nắm bắt được từ khóa, “Nếu đã nhắc tới lai lịch của tôi, vậy tôi mạo muội hỏi một chút, quý thương hiệu mời tôi, là xuất phát từ sự thưởng thức thực lực âm nhạc của tôi, hay là bởi vì thân thế bối cảnh của tôi? “
Phía bên kia nói: “Cả hai.” “
Lâm Việt Nhiên cạn lời cười một tiếng, “Cũng không phải là tôi tự vạch áo cho người xem lưng, chỉ là nếu quý thương hiệu đã điều tra tôi, vậy chắc cũng biết, tôi mặc dù là trưởng tử của Lâm gia, nhưng hiện tại người thừa kế chính thức, phong quang vô hạn trong nhà cũng không phải là tôi.”
Đối phương thong dong đáp: “Lâm tiên sinh quả nhiên nhạy bén. Chuyện riêng tư của Lâm gia, chúng tôi quả thực có nghe nói qua. Nhưng Moonlight, cho dù đó là văn hóa doanh nghiệp hay khái niệm sản phẩm, luôn tôn trọng con đường chính thống. Tôi nói như vậy, Lâm tiên sinh có lẽ cũng có thể nhìn thấy sự chân thành của chúng tôi.”
Lúc Lâm Việt Nhiên mười sáu tuổi, mẹ kế vào cửa, mang theo một đứa nhỏ nhỏ hơn mình bốn tuổi, bộ dạng cực kỳ giống ông Lâm. Nhưng bà Lâm mới qua đời hai năm trước.
Lâm Việt Nhiên vừa bước vào giai đoạn phân hóa còn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma mẹ đẻ qua đời, đã đột nhiên nhận được sự thật ba mình ngoại tình. Lâm Việt Nhiên còn trẻ không biết tránh mũi nhọn cãi nhau một trận, sau đó khi hoàn toàn phân hóa thành Omega được chẩn đoán là thiếu hụt pheromone, anh không thể tự chủ phóng thích pheromone, cũng sẽ không phản ứng với pheromone của Alpha, sự hấp dẫn tự nhiên giữa Alpha và Omega đối với Lâm Việt Nhiên mà nói đều vô hiệu.
Anh là một Omega khuyết tật, đây là sự thật mà Lâm Việt Nhiên không thể không chấp nhận vào ngày thứ hai sau khi phân hóa hoàn toàn.
Mà con riêng của Lâm gia sau khi phân hóa ở tuổi mười tám chính thức đổi tên thành Lâm Hân Nhiên, trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lâm gia.
Lâm Hân Nhiên càng lúc càng phát thế, ỷ vào tuổi còn nhỏ miệng lại ngọt ngào, rất biết dỗ ông Lâm kiếm chỗ tốt, mà đứa con trai tàn tật là Lâm Việt Nhiên khắp nơi mâu thuẫn với cậu ta, liền biến thành đứa con trai bị bỏ rơi trong mắt ông Lâm.
Làm đưa con trai bị vứt bỏ, cũng không cần phải suy nghĩ về tương lai ra sao.
Muốn học âm nhạc thì học, muốn vào giới giải trí liền tiến vào, dù Lâm Việt Nhiên ở bên ngoài mang danh tiếng của Lâm gia, Lâm gia cũng không cho anh bất kỳ sự ủng hộ nào.
Mà Lâm Việt Nhiên cũng không thích ở bên ngoài treo cờ hiệu người Lâm gia làm việc, anh bằng bản lĩnh thật sự hấp dẫn được đồng bọn cùng chí hướng, Sơn Thủy Studio thành lập hơn hai năm, hiện giờ đã đạt được thành tựu nhỏ.
Nhưng bây giờ, Moonlight đem tất cả đều đem trên bàn nói chuyện, Lâm Việt Nhiên cảm thấy hoang đường đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy vốn nên như vậy.
Anh chợt nhận ra, bấy lâu nay mình đã mắc phải sai lầm lớn. Anh vốn là con trai danh chính ngôn thuận của Lâm gia, trên người anh chảy dòng máu của Lâm gia, chịu đựng bao phiền phức cùng khổ đau mà ba mình mang đến, tự nhiên cũng có thể hưởng thụ những điều Lâm gia mang đến cho mình.
Lâm Việt Nhiên mở phương án kế hoạch mà Moonlight vừa đưa tới, anh nhìn rất cẩn thận, cuối cùng có một câu nói trong nháy mắt đánh trúng ý anh.
【Thứ chi ái, dư hoan hỉ】*
Lâm Việt Nhiên hỏi: “Khi nào thì ký hợp đồng? “
Đối phương cảm khái nói: “Lâm tiên sinh thật sự là sảng khoái.”
Hợp đồng đã được soạn thảo từ lâu, trước đó Lưu ca đã nhờ các chuyên gia kiểm tra, quan trọng nhất là điều chỉnh một vài điều trong hợp đồng với Moonlight.
Lâm Việt Nhiên ký tên vào hợp đồng, sau đó nói: “Đến lúc đó demo và thành phẩm sẽ được gửi đến hộp thư được chỉ định. Trước đó, tôi hy vọng thương hiệu của anh có thể hoàn toàn tin tưởng tôi.”
Đây là đem suy nghĩ “không thích bị quấy rầy” nói rõ ràng ngay từ đầu, đối phương cũng sảng khoái đáp ứng, “Đây là tất nhiên, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sự tình tiến triển thuận lợi, Lâm Việt Nhiên muốn sáng tác, dứt khoát ở phòng làm việc tiếp tục biên soạn bài nhạc chưa hoàn thành. Trong tay anh còn đè mấy tờ đơn, tuy rằng còn chưa đến thời hạn nộp bản thảo, nhưng nếu đã đến hạn, Lâm Dung Nhiên cũng ngủ không được, dứt khoát ở lại phòng làm việc cùng đồng nghiệp làm việc với nhau.
Sơn Thủy Studio bao gồm nhiều lĩnh vực khác nhau, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều toàn*, mỗi người chịu trách nhiệm về các mảng khác nhau, sở trường phong cách âm nhạc cũng khác nhau. Giữa các nhân viên không phải là đồng nghiệp, mà là đồng đội. Nhóm bạn cùng chí hướng này cùng Lâm Việt Nhiên đi cùng nhau từ hai năm trước đến hiện tại, cho dù là có cạnh tranh cũng là cạnh tranh lành mạnh. Huống chi ông chủ Lâm Việt Nhiên đối với mọi người không tệ, cho nên bầu không khí trong phòng làm việc vẫn luôn rất tốt.
*Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều toàn: Đại loại kiểu nhỏ nhưng không thiếu cái gì, nhỏ nhưng có võ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Việt Nhiên không muốn rời khỏi công việc sau hậu trường.
Buổi tối, Lâm Việt Nhiên đột nhiên bị gọi về Lâm gia ăn cơm.
Cách Tết còn có một đoạn thời gian, bình thường Lâm gia cũng không nhớ ra còn có một đứa con trai sống ở bên ngoài, lúc này gọi mình về nhà, Lâm Việt Nhiên đương nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng là ông Lâm nhớ mình.
Quả nhiên, vừa ăn cơm xong, ông Lâm liền khơi mào: “Việt Nhiên, con cũng biết tình huống của mình, với điều kiện hiện tại của con, tìm một Alpha thích hợp có chút khó khăn. Nhưng em trai con đã hai mươi tuổi, nhà chúng ta không có quy củ anh cả không kết hôn, em trai phải theo quy củ.”
Lâm Việt Nhiên “Ừ” một tiếng, chờ lời ông Lâm.
Ông Lâm nói: “Em trai con đã đến tuổi, giờ cũng có Alpha vừa ý. Hôm nay gọi con về là để nói cho con biết. Con không cần thấy không thoải mái trong lòng, cũng không phải ba thiên vị nó, nếu con là Omega bình thường, mặc kệ con muốn loại Alpha nào cha khẳng định đều giúp con tìm được, nhưng hiện tại với tình huống này, chính con cũng biết rõ. Con là anh trai, không thể ích kỷ như vậy. Phải không? “
Mẹ kế cũng ở một bên xen vào nói: “Việt Nhiên, mẹ biết con đối với mẹ con Hân Nhiên chúng ta vẫn rất mâu thuẫn. Chúng ta cũng có thể hiểu. Bản thân mẹ làm mẹ, tự nhiên biết nỗi đau mất mẹ, mẹ không trách con. Hân Nhiên từ nhỏ tương đối phản nghịch, cũng bị chiều hỏng, lúc trước cho dù là có chút hiểu lầm với con, con là anh trai, thông cảm cho em một chút. Kỳ thật mấy năm trước nó vẫn cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu, có chút sợ con, lại không dám để con biết, sợ mình bị khi dễ, cho nên khó tránh khỏi phô trương thanh thế.”
Mẹ kế thở dài, “Hân Nhiên thích làm nũng, bị chiều đến tật xấu quá nhiều. Không giống như con, con từ nhỏ đã ưu tú như vậy, nên nó có chút áp lực, lại dám lại gần con, chỉ có thể dỗ ba nhiều hơn tranh vài phần sủng ái. Nhưng con phải biết rằng, ba con thật sự thương con, thật sự yêu con, cho nên mới có thể ngồi xuống nói những lời này với con, nếu không đổi lại là cha mẹ của người khác, khẳng định sẽ không cùng đứa nhỏ nói mấy chuyện này. Bởi vì cha con tôn trọng con, nên mẹ cảm thấy phải có nghĩa vụ thông báo cho con về những điều này.”
Ông Lâm phối hợp nói: “Đứa trẻ này không hiểu lầm dụng tâm của tôi, tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Mẹ kế nhẹ nhàng đẩy cánh tay ông Lâm một cái, “Lão Lâm, đừng nói đứa nhỏ như vậy, Việt Nhiên hiểu chuyện như vậy.”
Lâm Việt Nhiên không đáp lại, lại nghe mẹ kế nói: “Việt Nhiên, ngươi còn trẻ, vấn đề pheromone khẳng định cũng có biện pháp giải quyết. Con vẫn luôn là một đứa trẻ độc lập kiên cường, nhưng Hân Nhiên thì khác, thằng bé đã quen dựa vào người khác. Hân Nhiên bây giờ đã hai mươi tuổi, nếu như không nhanh chóng tìm một Alpha để dựa vào, qua vài năm nữa, nó đã qua cái tuổi đẹp nhất của Omega, lại muốn tìm một người thích hợp có thể làm cho nó dựa vào, sẽ càng khó khăn hơn. Ta làm mẹ khó tránh khỏi nói nhiều hơn một chút, suy tính của người làm mẹ này, con sẽ thông cảm cho ta mà, đúng không? “
Sau khi bị tổn thương thấu tận tâm can, Lâm Việt Nhiên hiện giờ nghe những lời này, nội tâm bình tĩnh không gợn sóng. Lần này anh không cảm thấy buồn, càng không buồn vì lời giải thích của cha mình.
Anh chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Tại sao mấy người nghĩ tôi sẽ phản đối? Việc nó chọn ai cùng tôi cũng không có quan hệ gì. Các người nói đúng, tôi làm anh trai khẳng định cũng không thể làm chậm trễ hạnh phúc của em trai mình. Nói đi, các người coi trọng Alpha nhà ai? “
Mẹ kế nói: “Mặc dù không không phải ván đã đóng thuyền, nhưng cũng tám chín phần. Con trai của bác Kiều, chúng ta cũng nhìn cậu ấy từ nhỏ đến lớn. Thanh Viễn là người giữ mình, còn ưu tú, hơn nữa cùng Hân Nhiên tuổi tương đương, bọn họ chỉ kém nửa tuổi, khẳng định có đề tài chung để nói.”
Lâm Việt Nhiên nghe được ba chữ Kiều Thanh Viễn trong lòng lộp bộp một tiếng, mẹ kế phía sau lại lải nhải cái gì anh hoàn toàn không nghe vào.
Anh giật giật khóe miệng, lại hỏi: “Nhà họ Kiều có đồng ý không? “
Lâm phụ gật đầu, “Đó là tự nhiên, hai nhà chúng ta xưa nay quan hệ tốt, kết hôn chính là đã thân lại càng thêm thân. Ta hẹn xong ngày mốt cùng bác Kiều gặp mặt, thương lượng một chút yến tiệc đính hôn của Hân Nhiên và Thanh Viễn.”
Mẹ kế nói thêm: “Mẹ biết con làm việc vất vả, tiệc đính hôn của em trai con có thể vắng mặt, mẹ sẽ không phiền.”
Lâm Việt Nhiên nhìn về phía Lâm Hân Nhiên vẫn cúi đầu không nói một lời, giật giật khóe miệng, trầm giọng nói: “Vậy chúc mừng trước. Làm anh trai, tôi có chút chuyện muốn cùng Hân Nhiên nói riêng một chút.”
Lâm Hân Nhiên rụt rè, “Hiện tại sao?”
“Sợ cái gì? Anh trai với cậu bồi dưỡng chút tình cảm.” Lâm Việt Nhiên cười nhạt một tiếng, “Đã lâu không về nhà, có vài ngày không gặp, tôi cũng không dám làm gì cậu.”
Lâm Việt Nhiên đứng dậy, lúc đi ngang qua Lâm Hân Nhiên vỗ vỗ bả vai cậu,”Đến phòng tôi đi, chúng ta nói chuyện cho kỹ.”
– ———
Editor có lời mún nóiii:
Mặc dù chương này edit xong khá sớm, nhưng mắc một câu mà tắc đến bây giờ:(((( cũng không biết nên dịch như nào nên dứt khoát để Hán Việt luôn:<<<<


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.