Sau khi tách khỏi Dương đại sư, Lộc Dư An theo đường cũ trở lại phòng triển lãm tranh sơn thủy Kim Bích, nơi này quá hẻo lánh, thật giống như người tổ chức triển lãm cũng không muốn cho những người khác nhìn thấy bức tranh này.
Cậu rất thích bút pháp của bức họa kia, rõ ràng là non nước cô độc, nhưng giữa núi non sông ngòi lại lộ vẻ ôn nhu.
Chữ viết ngay ngắn mà văn chương mạnh mẽ, giống như một người quân tử khiêm tốn, tác phong nội liễm hàm súc.
Chủ nhân của bức tranh là ai? Lộc Dư An nghi hoặc đem ánh mắt chậm rãi dời xuống nơi đề tên — đồng tử không khỏi hơi hơi mở to. Con dấu phía dưới cùng của giấy vẽ, hóa ra lại là hai chữ – – Nhân Tuyết.
Vậy đây là bức tranh của Mạc Nhân Tuyết.
Sao có thể chứ?
Lộc Dư An đột nhiên ý thức được – – có thể vẽ ra bức tranh như vậy. Mạc Nhân Tuyết sao lại cần người khác nhắc nhở anh đời Tống không có bản sao của Nghiêu Sơn Viễn Hành Đồ.
Cậu nợ Mạc Nhân Tuyết, hình như còn nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Lộc Dư An rũ mắt, tay cách quần áo nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên người. Vết sẹo giữa lông mày cậu lại mơ hồ bắt đầu đau.
Vết thương trên người Lộc Dư An phần lớn là vết thương cũ lâu năm, nhưng những vết thương kia cũng không phải Lý Phương Gia lưu lại.
Thời điểm đến Lý gia , cậu đã có năng lực phản kháng, Lý Phương Gia cũng không dám đánh quá tàn nhẫn, ông ta mặc dù là một tên khốn nạn, nhưng vẫn là bận tâm mặt mũi của người đọc sách , không dám huyên náo quá lớn để cho hàng xóm chung quanh nhìn ra.
Phần lớn vết thương trên người cậu là do sau khi bị gia đình đã cứu cậu bán qua tay lưu lại.
Cậu và Vương Như chính là vào lúc đó quen biết. Lúc đầu cậu cùng một đám hài tử bị nhốt trong phòng tối, Vương Như chính là người phụ trách trông nom chăm sóc bọn họ.
Trong phòng tối thường thường sẽ có vài thúc thúc, a di, đối với bọn họ chọn chọn lựa lựa, bọn nhỏ đại đa số đều ở không lâu, rất nhanh sẽ bị những thúc thúc a di kia mang đi.
Nhưng cũng có một số thủy chung không đi được.
Cậu chính là một người trong đó, lúc cậu mới vừa bị bán, sinh một hồi bệnh nặng, trở thành một con ma ốm, bề ngoài không tốt, mà cậu tuổi tác hơi lớn, tính cách lại quật cường, cũng không chịu gọi những chú dì kia là ba mẹ, mỗi ngày những người gọi là ba mẹ kia đều sẽ tới tìm cậu.
Bởi vậy cậu rất lâu cũng không có bị người mang đi.
Nhưng căn phòng tối sẽ không thể nuôi lấy một hài tử như cậu, một mặt hàng cấp thấp, dù là bán không được, cũng có thể cho bọn hắn kiếm tiền.
Tục ngữ có câu “hái sinh chiết khấu”, những đứa trẻ không bán được, có thể xử lý một chút, mang đi ăn xin, cậu tận mắt nhìn thấy bọn họ vặn vẹo đùi những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ biến thành dị dạng, dùng xe ván gỗ kéo trên đường cái.
Cậu vốn cũng phải bị xử lý, thanh đao nhọn kia đã đâm vào mí mắt trái của cậu, thô bạo muốn móc mắt trái của cậu xuống.
Nhưng Vương Như nhào tới, đao lệch đâm vào máu thịt giữa lông mày cậu, lưu lại một vết sẹo dữ tợn ở chính giữa.
Vương Như vốn cũng là bị lừa bán, nhưng bộ dạng bà rất xinh đẹp, không có bị bán qua tay, mà là bị một người trong đó lưu lại làm vợ sinh con, bình thường cũng phụ trách chiếu cố bọn nhỏ trong phòng tối.
Lộc Dư An lớn lên rất giống đứa nhỏ chết non của bà, Vương Như giống như nổi điên nhào vào trên người Lộc Dư An đau khổ cầu xin, bởi vì có bà, Lộc Dư An không bị xử lý, chỉ là bị ném ra đường ăn xin, nhưng đây cũng chỉ là so với việc bị xử lý tốt hơn một chút mà thôi, đám người kia không vui, tiện tay sẽ đem tàn thuốc hướng trên người cậu ấn tắt, cầm đồ gần nhất nhắm về phía cậu ném qua.
Sự tàn nhẫn trên người Lộc Dư An, chính là học được từ lúc đó.
Từng ngày trôi qua, chỉ sống thôi cũng rất gian nan, cậu ít khi có thời gian nhớ tới ngôi nhà mơ hồ trong ký ức. Dần dần cậu cũng trở thành hài tử ở trong phòng tối tồn tại được lâu nhất, trở thành ca ca của đám hài tử bất lực kia.*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nhưng cậu thủy chung nhớ kỹ lời ba ba dạy bảo, nam tử hán phải bảo vệ kẻ yếu.
Cậu cố gắng dựa theo trí nhớ chỉ còn sót lại bóng dáng mơ hồ của anh trai từng bảo vệ cậu, bảo vệ mỗi một em trai em gái đang khóc lóc, cậu len lén hỏi rõ ràng tên ba mẹ các em, địa chỉ nhà hoặc bất cứ thứ gì bọn họ đều còn nhớ rõ, len lén ghi lại, giấu ở trong một quyển vở.
Họ không thể quên mọi thứ như cậu được.
Cậu dạy bọn họ cách nói chuyện với những chú dì xa lạ kia, cách tìm cơ hội xin giúp đỡ để về nhà.
Cũng may cửa làm ăn này càng ngày càng khó làm, trong phòng tối cũng dần dần chỉ còn lại có ba đứa nhỏ, cũng không còn đứa nhỏ nào bị xử lý tàn nhẫn.
Chín tuổi cậu cũng thật vất vả tìm đúng thời cơ mang theo đệ đệ muội muội còn lại trong phòng tối chạy trốn, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt nhất.
Đệ đệ nhỏ nhất Khiêm Khiêm đột nhiên sinh bệnh nặng, càng ngày càng suy yếu, một buổi tối cậu nghe được những người đó muốn xử lý Khiêm Khiêm, cậu rốt cục hạ quyết tâm, tìm được Vương Như, nói ra kế hoạch của cậu.
Vương Như nguyện ý mạo hiểm giúp cậu, nhưng chỉ có một yêu cầu, bà muốn Lộc Dư An trở thành con của bà.
Đối với Lộc Dư An đã rời khỏi nhà năm năm mà nói, ký ức của cậu đối với gia đình ngoại trừ những đoạn ngắn mơ hồ, khuôn mặt đã nhòa đi của các thành viên trong nhà cái gì cũng không nhớ rõ, mà khi đó cậu cũng đã đối với việc về nhà không còn chấp niệm nữa.
Cậu suy nghĩ cả đêm, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Sau khi em trai em gái được cứu, cậu lén đem quyển sổ ghi chép của tất cả trẻ em kia đưa đến cục cảnh sát, trên đó có thông tin cậu lưu lại mấy năm nay.
Cậu cũng biến thành đứa nhỏ Vương Như ở bên ngoài làm công cùng chồng trước sinh ra, đi theo Vương Như tái giá cho Lý Phương Gia, thẳng đến sau khi Nhạc Nhạc ra đời, Vương Như mới dần dần không còn coi cậu là đứa nhỏ chết non của bà nữa.
Sau đó lúc Lộc Chính Thanh tìm về, cậu cũng chỉ nói Vương Như từ dưới sông cứu cậu, một chữ cũng không đề cập tới năm năm kia, thật giống như cậu vẫn là Lộc Dư An lúc trước là Lộc gia thiên kiều bách sủng, chỉ bất quá trong một đêm đột nhiên lớn lên.
Nhưng dù cậu có phớt lờ thế nào, mấy năm đó cũng lưu lại dấu ấn thật sâu trong sinh mệnh của cậu. Từ lúc cậu mười một tuổi bình tĩnh rút dao đâm vào kẽ tay Lý Phương Gia đang say rượu, cậu liền ý thức được cậu đã không còn là Lộc Dư An của Lộc gia nữa.
Mấy hôm trước Vương Như liên lạc với cậu, muốn mở một cửa hàng, cuối cùng mới ngượng ngùng nói tiền không đủ. Cậu tính toán thời gian, không kém bao nhiêu ở kiếp trước , Vương Như cũng liên lạc với cậu, cửa hàng của bà về sau làm ăn sẽ rất tốt, cho nên cậu dùng tiền tiết kiệm mẹ để lại cho cậu, đem chuyển cho Vương Như.
Lộc Dư An nghĩ tới đây, đáy mắt cuối cùng cũng có chút thoải mái. Vương Như và Nhạc Nhạc đều là trách nhiệm của cậu, tựa như các em trai em gái năm đó, cậu phải chăm sóc tốt cho bọn họ.
Bảo vệ người khác là bản năng của cậu.
Đây là sứ mệnh ban đầu của cậu, đã bị những người thân cận khắc sâu ở trong xương máu, mặc dù chính bọn họ cũng đã quên mất.
Triển lãm tranh lần này ngày đầu tiên đã được đài truyền hình CCTV đưa tin, hơn nữa còn lên trang đầu, là người dẫn đầu trên danh nghĩa triển lãm tranh, Dương Xuân Quy thật sự vui vẻ, mời cả nhà Lộc gia đến chúc mừng.
Lộc Dư An hôm nay làm cho Dương Xuân Quy phi thường kinh hỉ, ông vui vẻ vì cuối cùng ở trên người hài tử của sư muội thấy được bóng dáng sư muội.
Ngay cả tiệc mừng công, Dương Xuân Quy cũng bảo Dư An nhất định phải ngồi bên cạnh ông.
Lộc Dữ Ninh nhìn thấy, thần sắc ảm đạm, nói ra rất buồn cười…
Nhưng đôi khi y thật sự ghen tị với anh hai. Bất kể người bên cạnh đối đãi với anh ấy tốt hay xấu, anh ấy vẫy thủy chung dễ dàng có thể thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tâm điểm.
Lộc Vọng Bắc thừa dịp người khác không chú ý xoa xoa mái tóc xoăn của Lộc Dữ Ninh, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”
Ánh mắt anh nhìn về phía Lộc Dư An mang theo vẻ trào phúng không dễ phát hiện.
Anh nhớ lúc Lộc Dư An vừa mới tới Lộc gia cũng là như vậy, ở trước mặt người có thể lợi dụng, giả bộ vô cùng nhu thuận, dùng ánh mắt giống như bây giờ nhìn anh và ba, nhưng đối đãi với Dữ Ninh lại hoàn toàn không phải như vậy, lúc cậu và Dữ Ninh ở chung, cậu thậm chí cũng không muốn nói một câu với Dữ Ninh, cực kỳ lạnh lùng.
Cậu thậm chí có thể hạ quyết tâm, nhìn Dữ Ninh ở ngoài cửa phát bệnh hấp hối, cũng không muốn mở cửa đi cứu người.
Lộc Vọng Bắc kỳ thật rất xúc động sau nhiều năm sau lần đầu tiên anh nhìn thấy Lộc Dư An.
Lộc Dư An ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp lại âm u – – cậu thậm chí cùng em trai tàn tật của mình dùng chung một gác xếp tạm thời dựng lên làm phòng.
Khoảnh khắc đó Lộc Vọng Bắc rất đau lòng, anh muốn đối xử tốt với Lộc Dư An.
Nhưng nỗi đau này nhanh chóng bị sự tùy hứng của Lộc Dư An tiêu hao hầu như không còn sót lại chút gì.
Lộc Vọng Bắc nhớ rõ có một lần, anh ở trong hoa viên nghe được Dữ Ninh cơ hồ là khẩn cầu hỏi Lộc Dư An – – như thế nào mới có thể tiếp nhận y.
Mà Lộc Dư An chỉ là tràn ngập ác ý nói – – vĩnh viễn sẽ không.
Đáng tiếc Lộc Dư An không thể giả bộ quá lâu, sau khi biết bọn họ sẽ không đuổi Dữ Ninh đi, Lộc Dư An không ngụy trang nữa.
Mà hiện tại nhìn thấy thái độ đã lâu không gặp của Lộc Dư An , anh chỉ cảm thấy trào phúng, bất quá là cậu đã tìm được người càng đáng giá lợi dụng hơn. Chỉ là bộ dạng này của cậu có thể giả bộ bao lâu đây.*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc cũng không cảm thấy huynh đệ trên huyết thống, thì chính là huynh đệ.
Lúc Lộc Dư An sinh ra, anh đã bắt đầu hiểu chuyện, anh nhớ rõ từ ngày Lộc Dư An sinh ra, trong tầm mắt ba mẹ không còn là một mình anh nữa, thậm chí anh mơ mơ hồ hồ nhớ, khoảng thời gian Dư An sắp sinh ra, để chăm sóc Dư An tốt hơn, anh bị đưa ra khỏi nhà, cho người lạ đến chăm sóc, mà mỗi ngày anh chỉ có ít thời gian đáng thương nhìn thấy ba mẹ.
Sau khi Lộc Dư An sinh ra, Lộc Dư An thể chất yếu ớt nhiều bệnh gần như hấp dẫn tất cả sự chú ý của ba mẹ.
Kiêu ngạo của cậu theo lý đương nhiên cho rằng tất cả mọi người hẳn là phải vây quanh cậu, ngay cả chính mình cũng không ngoại lệ.
Trong thời thơ ấu mơ hồ, dường như tất cả ký ức của anh đều xoay quanh Lộc Dư An, một khắc cũng không được nghỉ ngơi.
Ngay cả khi cậu gặp chuyện không may đều đặc biệt chọn vào ngày sinh nhật của anh.
Ngày đó rõ ràng là sinh nhật anh, nhưng bởi vì Lộc Dư An muốn đi công viên, cho nên anh phải đi công viên.
Từ năm đó đến nay, Lộc Vọng Bắc chưa bao giờ ăn mừng bất cứ sinh nhật nào, lúc mẹ bị bệnh, anh không thể, sau khi mẹ đi, anh không muốn.
Thậm chí phần lớn thời gian, anh chỉ ngồi trong phòng của mình một đêm cho đến khi trời sáng, sau đó nói với chính mình trong gương, chúc mừng sinh nhật.
Mà Dữ Ninh mới thật sự là người làm bạn với anh, anh vĩnh viễn không quên được, mẹ qua đời ba ba sứt đầu mẻ trán, lúc anh nhốt mình trong phòng, là Dữ Ninh đem anh trong bóng tối kéo ra, bàn tay non nớt lau đi nước trên khóe mắt của mình, vẫn còn là một đứa trẻ lại kiên định nói, y phải bảo vệ ca ca.
Ở trong lòng anh, anh và Dữ Ninh hơn mười năm nương tựa lẫn nhau, so với Lộc Dư An tùy hứng mà hủy diệt cả đời mình, mới càng là em trai của anh.
Nghĩ tới đây ánh mắt anh ủ rũ, bưng một ly rượu vang đỏ, đứng dậy đi tới trước mặt bác Dương, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Lộc Dư An, nói với bác Dương: “Bác Dương, chuyện lúc trước bác bảo cháu tìm cháu đã có manh mối rồi.” Anh vốn không muốn nói nhanh như vậy. Chưa đến lúc thích hợp đâu.
Nhưng bộ dáng nhu thuận của Lộc Dư An khiến anh cảm thấy trào phúng.
Anh muốn biết sau khi Dương bá bá đem toàn bộ lực chú ý đều chuyển dời sang Dữ Ninh, cậu có phải hay không còn có thể duy trì dáng vẻ nhu thuận hiện tại .
Dương Xuân Quy nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: “Vọng Bắc, con nói là thật?”
Lộc Vọng Bắc mở hộp gấm anh bảo thư ký lấy về từ cơ quan giám định, giao cho Dương Xuân Quy.
Dương Xuân Quy sửng sốt, nhưng vẫn nhận lấy hộp gấm, sau khi mở ra, nhìn thấy ấn ký bên trong, ngón tay ông có chút run rẩy, vội vàng hỏi Lộc Vọng Bắc: “Vọng Bắc, sao con lại có cái này?”
Ấn ký trên đó rõ ràng là của Lý sư thúc.
Nhưng cái này sao lại ở trong tay Lộc Vọng Bắc chứ? Dương Xuân Quy thập phần kinh ngạc.
Ông kỳ thật đã tìm được Lý sư thúc, từ Chiếu Đức Trai biết Lý sư thúc về sau mắt bị tật , bọn họ phái người tra xét hồ sơ bệnh án ở Nam thành, rốt cục tìm được ghi chép tử vong của Lý sư thúc.
Vận mệnh trêu người, bọn họ vẫn tới chậm một bước.
Mà tiểu đệ tử của Lý sư thúc lần này lại càng không thể nào tra tìm, mắt thấy lúc này đây bôn ba khắp nơi ngoại trừ biết được cố nhân đã chết, liền không còn tin tức.
Nhưng sư phụ đã lớn tuổi, ông nào dám nói cho sư phụ, sư thúc đã qua đời.
Mấy ngày nay Dương Xuân Quy chính là lo lắng cả đêm ngủ không yên.
Ai ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy tranh của Lý sư thúc.
Lộc Vọng Bắc không nói gì, chỉ ra hiệu Lộc Dữ Ninh tiến lên.
Lộc Dữ Ninh cắn cắn môi, đem chuyện cũ cùng lão nhân gia trong công viên nói ra.
Dương Xuân Quy kích động gần như thất thố nói: “Con có biết lão nhân gia kia tên là gì không?
Lộc Dữ Ninh cụp mắt, giữ chặt lòng bàn tay, ngước mặt lên, che đi sự phức tạp trong mắt: “Con quên mất rồi”
Đáy mắt Lộc Vọng Bắc chợt lóe lên kinh ngạc, nhìn về phía Dữ Ninh nhíu mày.
Dữ Ninh đã nói dối.
Trong mắt anh lời nói dối này rất không cần thiết, anh biết Dương bá bá ngoại trừ Dữ Ninh ra thì không có lựa chọn nào khác, Nhan lão tuổi đã cao, bọn họ cần một người có khả năng như vậy mang đến an ủi cho Nhan lão, cho dù Dữ Ninh nói thật, Dương bá bá cũng sẽ đi tin tưởng đáp án mình nguyện ý tin tưởng.
Dữ Ninh chỉ cần thản nhiên nói ra tình hình thực tế là tốt rồi.
Nhưng một khi nói dối, Dữ Ninh cần dùng nhiều lời nói dối hơn để tránh cho mình không bị vạch trần.
Nhưng anh thấy thần sắc kích động của Lộc Dữ Ninh, trong lòng thở dài, không đành lòng trách móc nặng nề.
Dữ Ninh cũng là quá mức coi trọng chuyện này, mới có thể như vậy.
Mà Lộc Chính Thanh ở bên cạnh nghi hoặc nói: “Ninh Ninh, lúc trước không phải con nói bức tranh kia cũng là vị lão nhân đó dạy con vẽ sao? Chẳng lẽ ông ấy chính là Lý lão tiên sinh?”
Lộc Dữ Ninh cúi đầu không phủ nhận.
Dương Xuân Quy nhìn Lộc Dữ Ninh tràn đầy kinh hỉ.
Nó phải như thế này!
Bằng không thiên hạ làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.
Dương Xuân Quy mừng rỡ vô cùng, ánh mắt nhìn Lộc Dữ Ninh tràn ngập nhu hòa.
Nếu là có thể mang Dữ Ninh đi gặp sư phụ, sư phụ tất nhiên có điều an ủi.
Dương Xuân Quy trong giọng nói mang theo vui mừng: “Đây đều là duyên phận ông trời đã định.”
Ai biết ông đã tìm sư thúc lâu như vậy lại có quan hệ sâu xa với Dữ Ninh.
Dương Xuân Quy hòa ái nói: “Con có nguyện ý để cho ta dạy con hay không?” bối phận cụ thể chờ ông trở về bẩm báo sư phụ, Lý sư thúc đã qua đời, vô luận như thế nào thì Dữ Ninh đều cần người đến dạy dỗ, sư phụ tuổi tác đã cao, để ông đến dạy dỗ là chuyện không thể tốt hơn.
Rốt cục đợi đến giờ khắc này trong lòng Lộc Dữ Ninh chợt buông lỏng, niềm vui được đền đáp hòa tan hết thảy, y vội vàng gật đầu: “Nguyện ý.”
Sự tình giống như ca ca dự liệu, thuận lợi đáng sợ.
Lộc Dữ Ninh vẫn cảm thấy khó có thể tin, cảm giác như trong mộng, tất cả những gì y muốn rốt cục đã đạt được.
Y dừng một chút, hơi kiềm chế trong lòng mừng như điên nói: “Con sẽ không phụ lòng – – sự dạy dỗ của sư phụ.”
Có thể để cho Dương đại sư dạy dỗ, là điều bao nhiêu người tha thiết ước mơ.
Y muốn đứng ở vị trí cao nhất, mà từ giờ khắc này trở đi, hết thảy đều có khả năng, y thậm chí — thậm chí — có thể được Nhan lão tự mình dạy dỗ.
Điều này sao có thể khiến người ta không kích động.
Đắm chìm trong hưng phấn, y hoàn toàn không có chú ý đến Lộc Dữ An đang ngồi bên kia.
Từ lúc Lộc Dữ Ninh lấy ra bức tranh kia, Lộc Dư An đã cảm thấy không thích hợp.
Bức họa này rõ ràng là của Lý lão đầu, làm sao lại biến thành của Lý lão tiên sinh nào đó?
Kiếp trước cậu biết Lộc Dữ Ninh là bởi vì một bức tranh cuối cùng trở thành đệ tử của Dương bá bá.
Chẳng lẽ chính là bức tranh này.
Thế nhưng, đây rõ ràng chính là tranh của Lý lão đầu a, chuồn chuồn trên hoa sen, Lý lão đầu lười biếng, vẫn là cậu vẽ lên.
Cậu nhớ rõ quá trình vẽ bức tranh này, còn biết Lý lão đầu đem bức tranh này bán đi cao hứng nửa ngày, như thế nào biến thành của sư phụ Lộc Dữ Ninh ?
Cậu tiến lên một bước, cẩn thận nhìn giấy vẽ, cậu xác định mình không nhìn lầm.
Dương Xuân Quy không chú ý động tĩnh bên này, chỉ vui mừng nói với Lộc Dữ Ninh: “Đúng rồi, ta đã quên con còn chưa biết tên Lý sư thúc, Dữ Ninh ngươi nhớ kỹ, sư phụ ngươi họ Lý tên Nguyệt Phùng.
Ông vừa dứt lời……
Lộc Dư An đang cúi đầu nhìn bức tranh thì dừng lại, ánh mắt màu hổ phách tràn đầy không thể tin nhìn chằm chằm Lộc Dữ Ninh.
Lý lão đầu tính tình vừa nóng nảy vừa cứng rắn, nhưng có một cái tên rất dễ nghe – – Lý Nguyệt Phùng.
Dương Xuân Quy hơi dừng lại, thần sắc hoài niệm nói: “Nguyệt phùng nguyên tịch – -“
Lộc Dư An thì thào há miệng nói tiếp: ” Nguyệt phùng nguyên tịch thanh quang mãn nguyệt phùng”
Lộc Dư An nhớ tới – –
Một đêm hè, Lý lão đầu lắc quạt hương bồ, chậm rãi nằm trên ghế mây, chỉ vào ánh trăng phủ đầy sân đắc ý nói: “Tên của ta so với con dễ nghe hơn nhiều, con nhớ cho kỹ – – nguyệt phùng nguyên tịch thanh quang mãn nguyệt phùng.”
“Lộc Dữ Ninh, cậu nói sư phụ cậu là Lý Nguyệt Phùng? “Lộc Dư An không mang theo bất kỳ cảm tình nào lên tiếng.
Lộc Dữ Ninh cúi đầu che giấu cảm xúc của mình, giống như thẹn thùng, gật đầu.
Tranh là Lý lão đầu vẽ, Lý lão đầu cũng là Lý Nguyệt Phùng.
Nhưng sư phụ đã dạy Lộc Dữ Ninh Thủy Mặc Đan Thanh ở công viên là Lý lão đầu? Nói đùa cái gì, mấy năm kia Lý lão đầu mắt đã rất nghiêm trọng, cái công viên kia phải đi hết một vòng nội thành mới đến cùng Lý lão đầu cơ bản không có quan hệ.
Sư phụ của Lộc Dữ Ninh tuyệt đối không thể là Lý lão đầu.
Một cỗ phẫn nộ xông lên trong lòng Lộc Dư An, Lộc Dư An hiếm khi thất thố, gần như hùng hổ dọa người cầm lấy giấy vẽ giơ bức tranh lên trước mặt Lộc Dữ Ninh gằn từng chữ: “Cậu đang nói dối.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cậu.
Thái độ của Lộc Dư An có thể nói là ác liệt, hơn nữa tác phong trước sau như một của cậu đều nhằm vào Lộc Dữ Ninh, sẽ không ai cảm thấy cậu chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Lộc Dư An vốn là mặt mày kiêu ngạo, mà lúc này trong mắt như có một đoàn lửa.
Lộc Dữ Ninh thấy nhị ca hùng hổ dọa người, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt, luống cuống nhìn Lộc Vọng Bắc, y vốn cũng không am hiểu cách ứng đối cục diện như vậy. *Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Càng không nghĩ tới sẽ bị vạch trần tại chỗ.
Lộc Vọng Bắc tiến lên một bước, chắn trước người Lộc Dữ Ninh, ánh mắt thâm trầm đánh giá Lộc Dư An từ trên xuống dưới, sau đó nói với bác Dương có lý có cứ: “Tiểu Ninh không nói dối, chúng ta cũng sợ là sẽ làm bác vui vẻ uổng phí một hồi, nên đã làm giám định, ấn ký riêng trên bức tranh kia giống với ấn ký riêng mà Lý lão tiên sinh để lại trong tác phẩm trước kia. Bác có thể xem báo cáo giám định.
“Ấn của ông ấy không có vấn đề. “Lộc Dư An lắc đầu phủ nhận,” Nhưng người đưa bức tranh cho Lộc Dữ Ninh tuyệt đối không thể là ông ấy.”
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, Lộc Dư An nói thật không có đạo lý.
Dương Xuân Quy khó hiểu nói: “Dư An, sao con lại cảm thấy không thể?”
Lộc Chính Thanh sắc mặt xanh mét quát: “Dư An làm loạn cũng phải phân trường hợp!”
Ông cho rằng Lộc Dư An chỉ là bởi vì Dữ Ninh đột nhiên trở thành đệ tử của Dương đại sư mà ghen tị, bởi vậy lại kiếm chuyện quấy rối.
Lộc Vọng Bắc rốt cuộc nhịn không được nữa, anh trào phúng, như là nghe được chuyện gì buồn cười, cảm xúc tiêu cực vẫn tích tụ ở trong lòng anh như là không có lý do đột nhiên bốc cháy, “Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, mặc kệ trường hợp nào, em đều phải làm chút chuyện để cho mọi người chú ý đến trên người em.”
“Mọi người xem, bây giờ em ấy lại được như ý nguyện, rõ ràng là ngày quan trọng của Ninh Ninh, mọi người đều chú ý đến em ấy.”
Lộc Dư An ngước mắt nhìn Lộc Vọng Bắc, hai người đối diện, Lộc Dư An lại rõ ràng từ đáy mắt Lộc Vọng Bắc nhìn thấy lửa giận cùng hận ý thiêu đốt hơn mười năm vẫn chưa tắt.
Cậu hiểu vì sao, Lộc Vọng Bắc hận cậu hủy diệt nhà của bọn họ, hận cậu hủy diệt mẹ của bọn họ.
Lộc Dư An hít sâu một hơi, cậu không có cùng Lộc Vọng Bắc tranh luận, chỉ quay đầu, nhìn Lộc Dữ Ninh, bình tĩnh hỏi: “Cậu như thế nào kết luận ở công viên dạy cậu quốc họa chính là Lý Nguyệt Phùng?”
Lộc Dữ Ninh do dự, dưới ánh mắt mọi người ấp úng nói: “Không có.”
“Cái này cũng không thể nói rõ là không phải a. “Dương Xuân Quy lập tức phản bác, nhìn về phía Lộc Dữ Ninh nói,” Huống chi ta đã xem qua tranh luyện tập của Dữ Ninh, chính là phương pháp luyện tập sư môn chúng ta quen dùng, đây chính là do vị lão tiên sinh kia dạy, đúng không Dữ Ninh.”
Một chuyện có thể là trùng hợp, hai chuyện đều là trùng hợp làm sao có thể.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh lần đầu tiên hiểu được cái gì là đâm lao phải theo lao, một lời nói dối cần dùng vô số lời nói dối đi bù đắp, nhưng nhìn ánh mắt sáng quắc chung quanh, ánh mắt mong đợi của phụ thân ca ca, như là ngọn núi nặng nề đặt ở trên vai y.
Y không thể để cho bọn họ thất vọng, nỗi sợ hãi sâu sắc vây quanh trái tim y, y không muốn bị bỏ rơi, y cũng không thể bị bỏ rơi.
Lộc Dữ Ninh siết chặt lòng bàn tay, cụp mắt gật đầu.
“Vậy là không sai. “Dương Xuân Quy kiên nhẫn giải thích với Lộc Dư An, tuy rằng ông không biết vì sao Dư An không tin, nhưng rất kiên nhẫn giảng đạo lý cho Lộc Dư An nghe,” Dư An, người có thể hiểu được cách vẽ này rất hiếm thấy ở những nơi khác, hai chuyện đều trùng hợp như vậy là rất khó.”
Lộc Dư An cậu cũng không biết là vẽ cái gì.
Nhưng cậu biết mặc kệ thoạt nhìn có trùng hợp cỡ nào, sự thật cũng không thể như vậy, Lộc Dư An nhìn bức tranh trong tay kiên định lắc đầu hướng Dương Xuân Quy gằn từng chữ: “Không thể nào…”
“Con nháo đủ chưa?” Lộc Chính Thanh ngắt lời Lộc Dư An, hôm nay vô luận như thế nào ở trước mặt Dương Xuân Quy nháo thành cái dạng này, đều làm cho ông mất hết mặt mũi.
Lộc Dữ Ninh gần như khẩn cầu nhìn Lộc Dư An: “Anh hai đừng như vậy.” Thiếu niên tóc quăn thoạt nhìn bị khi dễ bất lực khó xử lại đáng thương.
Dương Xuân Quy cũng cảm thấy Dư An dường như cố tình gây sự, nhưng ông vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”
Lộc Dư An nghiêng đầu nhìn bức tranh trong lòng bàn tay, ánh mắt luôn kiêu ngạo của cậu cũng vô cùng dịu dàng.
Thời điểm cuối cùng lúc Lý lão đầu bệnh nặng , đã rất lâu không có vẽ tranh, ông nằm ở trên giường bệnh nói, tất cả mọi người sẽ có một ngày như vậy, ông cũng không sợ hãi, chỉ là lo lắng lưu lại Lộc Dư An một mình.
Ông nói, ông muốn nghe Lộc Dư An gọi ông một tiếng sư phụ, mà không phải mỗi ngày đều không lớn không nhỏ kêu Lý lão đầu.
Lý lão đầu đối với cậu mà nói, đã sớm như sư phụ.
Đối với Lộc Dư An, Lý lão đầu là chỉ thuộc về một mình cậu, cậu không cách nào tiếp nhận bị Lộc Dữ Ninh nhúng tay vào.
“Bởi vì lúc sư phụ tôi vẽ bức tranh này, tôi đã ở bên cạnh ông ấy. “Nghĩ đến đó Lộc Dư An dừng một chút, mới khàn khàn tiếp tục nói:” Tôi cũng tận mắt nhìn thấy sư phụ bán đi.”
Cậu quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh: “Người cho cậu bức tranh này tuyệt đối không thể là sư phụ.”
Ánh mắt Lộc Dư An sáng rực.
Lộc Dữ Ninh không dám đối diện với cậu, những thứ khác không ai không rõ, Lộc Dữ Ninh trong lòng cũng hiểu, giống như là một chiếc giày khác rốt cục rơi xuống đất – – bức tranh y tìm khắp Lộc gia cũng tìm không thấy chủ nhân quả nhiên là Lộc Dư An, Lộc Dữ Ninh trong lúc nhất thời mờ mịt nhìn Lộc Dư An.
Không phải quẫn bách vì bị vạch trần.
Mà là y càng không rõ – – không rõ tại sao lại là Lộc Dư An.
Sao lại là Lộc Dư An chứ? Hết lần này tới lần khác là Lộc Dư An?
Dương Xuân Quy cũng có chút hồ đồ, ông sửa lại suy nghĩ nói: “Dư An, sư phụ con là Lý sư thúc? Con là đứa nhỏ Lý sư thúc ủy thác.”
“Uỷ thác… “Lộc Dư An thấp giọng thì thào lặp lại hai chữ này,” Nhưng, nhưng ông ấy – – Cái gì cũng không nói với con.”
Trước giường bệnh của Lý lão đầu, lão nhân gầy gò phảng phất như một bộ xương khô, trước khi lâm chung gắt gao nắm tay cậu, trong mắt lộ vẻ luyến tiếc cùng lo lắng nói không hết.
Thì ra khi đó Lý lão đầu còn đang dốc hết một chút khí lực cuối cùng che đậy mưa gió cho cậu.
Lộc Dư An chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của cậu có quá nhiều bất hạnh, bởi vì cậu luôn có thể gặp được người yêu mình.
Lão đầu tính tình vừa nóng nảy vừa cứng rắn, nghèo đến ngay cả mình cũng nuôi không nổi, keo kiệt bủn xỉn, sao có thể là sư đệ của Nhan lão chứ?
Cậu cùng Lý lão đầu ở sân bóng mặt trời chói chang đẩy thùng xốp bán nước đá, đón Lý lão đầu từ cửa hàng tạp hóa đẩy xe nhỏ ở cửa tàu điện ngầm tan tầm.
Ông làm sao có thể là sư đệ của Nhan lão, sư đệ của Nhan lão làm sao có thể trở thành cái dạng kia a.
Ông rõ ràng chỉ cần mở miệng, liền có vô số tài phú cùng địa vị, nhưng ông hết lần này tới lần khác quật cường canh giữ ở cái sân cũ nát của mình, vẽ những bức tranh không ai thích.
Đáy mắt Lộc Dư An đã có chút ướt át.
Dương Xuân Quy thu vào đáy mắt, quay đầu nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, nếu Dư An là như vậy, vậy tại sao Dữ Ninh lại có cách vẽ đặc thù kia?
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, hay là Lộc Dữ Ninh nói dối – –
Loại ý nghĩ này cũng không phải chỉ có ông có, những người khác cũng đã nghĩ tới, ánh mắt mọi người đều hướng về Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh trên mặt nóng bỏng đau đớn, tại thời khắc lời nói dối bị vạch trần này, trong đầu y trống rỗng, cúi đầu cắn môi không thể lên tiếng, theo thói quen nhìn huynh trưởng, cực kỳ đáng thương.
Y cũng theo thói quen hướng thân nhân của y xin giúp đỡ, thấp giọng kích động lặp lại: “Không phải như vậy.”
“Đủ rồi. “Lộc Vọng Bắc hướng Lộc Dư An nói,” Cậu còn muốn chơi trò gì nữa.”
Lộc Dư An khó hiểu nhìn về phía Lộc Vọng Bắc: “Anh có ý gì?”
Lộc Vọng Bắc lãnh đạm lại thất vọng cao cao tại thượng nhìn Lộc Dư An, anh vốn còn đối với Lộc Dư An có một tia chờ mong buồn cười, cảm thấy Lộc Dư An sẽ không làm chuyện như vậy, hiện tại xem ra anh thật sự là đánh giá cao Lộc Dư An.
Lộc Dư An luôn dùng phương thức ngu xuẩn lại ác độc của cậu, cướp đoạt đồ của người khác.
Lời Lộc Dư An nói, anh một chữ cũng không tin.
Nếu như cậu thật sự là đệ tử của Lý lão tiên sinh, cậu có thể đợi đến hôm nay?
“Em nghe được anh và ba nói chuyện của Lý lão tiên sinh phải không? ở thư phòng hay là ở hoa viên?” Lộc Vọng Bắc từ trên cao nhìn xuống Lộc Dư An nói, “Anh phát hiện có người từng động vào thư phòng, anh nhìn camera giám sát — là em. bây giờ anh mới hiểu được, là em ở thư phòng nhìn thấy tranh của Dữ Ninh đúng không?”
“Cho nên mới nghĩ ra chuyện về người hàng xóm như vậy?”
Lộc Dư An chỉ cảm thấy Lộc Vọng Bắc nói những lời kia, cậu đều nghe không hiểu, cái gì thư phòng? Cậu đi qua thư phòng, nhưng cậu không nhìn thấy bức tranh nào, cậu chỉ đi vào bên trong tìm một quyển sách. Nghe lén cái gì?
Nhưng cậu nhìn ánh mắt Lộc Vọng Bắc, trong lòng thoáng chốc như hiểu được gì đó.
Lộc Vọng Bắc là cảm thấy vừa rồi hết thảy đều là cậu trăm phương ngàn kế tính toán ra.
Lộc Dư An gần như mê mang nhìn Lộc Vọng Bắc – – cơ hồ dùng tất cả ý nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán về huynh trưởng của mình. Câu chuyện ly kỳ lại nhiều lỗ thủng như thế, cạu làm sao có thể nghĩ ra được?
Chẳng lẽ chính cậu nói xong cũng không cảm thấy hoang đường?
Nhưng Lộc Dư An nhìn thấy ác ý gần như cố chấp trong mắt Lộc Vọng Bắc, cậu thoáng chốc hiểu được, vô luận chuyện xưa ly kỳ cỡ nào, Lộc Vọng Bắc đều sẽ tìm một trăm lý do, để cho nó nghe hợp tình hợp lý, mà bỏ qua tất cả những chỗ không hợp tình hợp lý bên trong.
Bởi vì đây chính là chuyện Lộc Dư An sẽ làm trong mắt Lộc Vọng Bắc. Mà Lộc Dữ Ninh trong mắt bọn họ, đơn thuần thiện lương lại không rành thế sự, cho nên điều y nói tất nhiên là sự thật.
Những thứ này cũng đủ rồi.
Dù sao Lộc Vọng Bắc chỉ là muốn hận cậu mà thôi. Đem tất cả bất hạnh quy kết cho một người ti tiện, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với thừa nhận vận mệnh đùa bỡn sự bất lực của bản thân.
Nhưng Lộc Dư An còn có chuyện quan trọng hơn để làm, cậu chỉ trầm mặc nhìn Lộc Vọng Bắc một cái, tiến lên một bước giằng co với Lộc Dữ Ninh, cậu không phải Lộc Dữ Ninh, cha y sẽ xử lý tốt tất cả, cậu nhất định phải tự mình đi giải quyết, là cậu làm cậu sẽ không phủ nhận, nhưng không phải cậu làm, cậu cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Cậu cũng không cảm thấy chứng minh quan hệ giữa cậu và Lý lão đầu là chuyện rất khó khăn, cậu cơ hồ cùng Lý lão đầu sinh hoạt mười năm, muốn chứng minh thực sự quá đơn giản.
Huống chi cậu còn có tư ấn Lý lão đầu lưu lại, nghĩ đến đây Lộc Dư An sờ sờ túi áo, mới phát hiện tư ấn không thấy, nhưng bất quá một lát cậu liền ý thức được là mất tích ở phòng y tế, phòng y tế cửa ra vào có camera, cậu cũng không lo lắng.
Nhưng điều này cũng làm cho tâm tình cậu có chút vội vàng xao động, không muốn ở chỗ này tiếp tục dây dưa.
Y và Lộc Dư An ai đang nói dối rất đơn giản, nếu bọn họ đều nói Lộc Dữ Ninh cùng Lý lão đầu đặc biệt có kỹ xảo, hai người bọn họ đều đi lên thử một lần không phải rõ ràng sao?
Nhưng mà biến cố tới phi thường nhanh.
Cậu trực tiếp đi về phía Lộc Dữ Ninh, dường như khiến Lộc Vọng Bắc hiểu lầm. Lộc Vọng Bắc che chở Lộc Dữ Ninh, không chút do dự vươn tay, đẩy Lộc Dư An ra, khí lực của anh không lớn, nhưng Lộc Dư An lại dễ dàng bị đẩy vào góc tường.
Bất ngờ không kịp đề phòng đầu Lộc Dư An từ phía sau truyền đến đau nhức kịch liệt, cho dù là đối với đau đớn có dị thường nhẫn nại, trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng, trì hoãn vài giây, ý thức mới chậm rãi hồi phục.
Mà trong mắt Lộc Vọng Bắc, đây chẳng qua là một màn biểu diễn của Lộc Dư An, bởi vì anh cũng không dùng khí lực gì.
Đau đớn chậm rãi lui bước, toàn bộ thân thể Lộc Dư An đều cứng đờ, hoảng sợ có mê mang có nhìn chung quanh, hai bên lỗ tai cậu chỉ còn lại có tiếng nổ vù vù, người chung quanh hướng về phía cậu há miệng, cậu lại cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng ong ong.
Hoảng sợ từ xương sống lan tràn nhanh chóng, Lộc Dư An trong chốc lát ý thức được một chuyện đáng sợ — cậu cái gì cũng không nghe thấy.
Tai trái còn nguyên vẹn của cậu lại không nghe thấy gì nữa.
Không giống như tai nạn xe cộ lần trước bởi vì âm thanh thật lớn mà tạo thành tai điếc.
Lúc này đây ngoại trừ ù tai rõ ràng còn cảm giác được phía sau đầu đau đớn.
Cậu cắn môi cưỡng chế trấn định nhìn chung quanh một vòng, bất động thanh sắc yên lặng lui về phía sau, thẳng đến sống lưng dựa vào mặt tường lạnh như băng, mới có một tia cảm giác an toàn. Cho dù đến giờ khắc này, Lộc Dư An phản ứng đầu tiên cũng không phải cậu không nghe thấy, mà là về sau làm sao bây giờ.*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Trong đầu đều chỉ có một ý niệm – – cậu không thể bị người phát hiện, cậu là một người điếc.
Nhưng mà, hành động của cậu lại giống như chọc giận Lộc Vọng Bắc.
Lộc Vọng Bắc tiến lên một bước, không để ý cậu giãy dụa, kéo cổ tay cậu, kéo cậu ngã giữa đám người.
Cậu nhìn chung quanh, miệng mỗi người tựa hồ đều đang há hốc, thậm chí Lộc Vọng Bắc đưa lưng về phía cậu, cậu căn bản không nhìn thấy môi Lộc Vọng Bắc, căn bản cái gì cũng không phân biệt được.
Nhưng cậu cho dù đến giờ khắc này, cũng không có buông tha việc đi phân biệt những cử động môi kia.
Bất cứ điều gì gặp phải ở Lộc gia, cậu sẽ tự bảo vệ mình bằng vỏ bọc sắc nhọn, chỉ trong khoảnh khắc này, mất đi sự bảo vệ của thính giác, và phần dễ bị tổn thương nhất bên trong cậu tiếp xúc với nguy hiểm từ bên ngoài. Cậu không muốn bí mật mình chôn sâu nhiều năm bị người phát hiện.
Nhưng mà cậu không nhận ra được bất kỳ thông tin hữu hiệu nào.
Dường như Lộc Vọng Bắc đã nói gì đó.
Bởi vì không nghe thấy, cảm xúc của những người xung quanh đặc biệt rõ ràng, mỗi người đều nhìn cậu, tựa hồ đang chờ cậu nói cái gì đó.
Nhưng cậu không biết, cậu đã cố hết sức, nhưng cậu thật sự không nghe thấy.
Vào giờ khắc này, cậu không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe được nhịp tim của mình.
Lộc Dư An chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lộc Vọng Bắc, mất đi thanh âm, Lộc Dư An mới phát hiện giờ khắc này, gương mặt Lộc Vọng Bắc xa lạ như vậy.
Lạ đến mức họ chỉ như là người dưng.
Trong trí nhớ người từng thật lòng thiên vị cậu, ôm lấy cậu đang khóc lóc ầm ĩ, mang đến cho cậu niềm vui cùng cậu vượt qua rất nhiều ngày u tối cùng nam nhân trước mắt này hoàn toàn tách rời.
Lộc Vọng Bắc rốt cục đem một chút ảo tưởng tốt đẹp cuối cùng kia tự mình đánh nát.
Lộc Dư An không muốn trở thành người bị bỏ lại một mình trong trí nhớ.
Đôi mắt Lộc Dư An rủ xuống, đang muốn tách cổ tay khỏi tay Lộc Vọng Bắc.
Mà lúc này, một bàn tay lại nắm chặt cổ tay Lộc Vọng Bắc, đỡ lấy sau lưng Lộc Dư An, đem cậu kéo tới, hơi ấm trong lòng bàn tay theo áo sơ mi, từ sống lưng của cậu kề sát da.
Nhiệt độ xa lạ như vậy, làm cho tóc gáy cậu dựng ngược, cậu cơ hồ là lập tức muốn giãy dụa thoát ra.
Nhưng bàn tay rộng lớn ôn nhu lại có lực ngăn lại động tác của cậu, cậu quay đầu – –
Là Mạc Nhân Tuyết.
Nhưng mà Mạc Nhân Tuyết cũng không thèm để ý cậu đang giãy dụa, anh lạnh mặt, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng mi tâm nhíu chặt lại giống như là nói cho mọi người, tâm tình của anh tuyệt đối không thể nói là tốt, anh cơ hồ là cưỡng chế gần như thô bạo kéo cổ tay Lộc Dư An, kéo cậu ngã ra sau lưng, sau đó tiến lên một bước đứng ở trước người cậu vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi người.
Thân hình cao lớn của nam nhân ngăn cách cậu với tầm mắt chung quanh, thờ ơ chuyển động thân thể một góc độ, cũng là góc độ vừa vặn có thể khiến Lộc Dư An hoàn chỉnh nhìn thấy khẩu hình môi của anh.
Trong khoảnh khắc cảm giác xa lạ từ trong lòng Lộc Dư An trào ra. Môi cậu giật giật, muốn nói gì đó.
Nhưng ở trước mặt Mạc Nhân Tuyết cậu tựa hồ cái gì cũng không cần nói, Mạc Nhân Tuyết tựa hồ luôn hiểu rõ mình cần cái gì.
Anh luôn nguyện ý đi bảo vệ thể diện không quan trọng của mình. Điều này làm cho cậu khó tránh khỏi có một chút cảm động.
Động tác giãy dụa của Lộc Dư An chậm rãi buông xuống, để mặc Mạc Nhân Tuyết nắm tay cậu.
Lộc Vọng Bắc lạnh lùng nhìn hai người, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, đã chắn trước mặt Mạc Nhân Tuyết: “Anh muốn mang Lộc Dư An đi đâu?”
“Xin lỗi. “Mạc Nhân Tuyết lạnh lùng nói,” Tôi muốn mang tiểu sư đệ của tôi đi.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Dương Xuân Quy là người đầu tiên phản ứng: “Nhân Tuyết, ý con là Dư An…”
Ngón giữa tay trái Mạc Nhân Tuyết quấn dây đỏ, buông xuống một con dấu dương chi ngọc, mặt trên chính là hai chữ “Phùng Nguyệt”.
Anh kỳ thật có chút hối hận, anh nhặt được con dấu hẳn là trước tiên nên đi tìm Lộc Dư An, nhưng là anh muốn mọi thứ đều phải chắc chắn, trước đi điều tra, cuối cùng xác nhận Lộc Dư An chính là tiểu đệ tử Lý sư thúc trong thư ủy thác .
Nhưng anh không nghĩ tới, bất quá chỉ là chậm một lát như vậy.
Anh chạy tới, nhìn thấy chính là một màn trước mắt.
Sự tình cho tới bây giờ, dĩ nhiên phi thường rõ ràng.
Mặt Lộc Dữ Ninh đỏ bừng, y cơ hồ không dám đối mặt với tầm mắt của những người khác, thậm chí y không dám ngẩng đầu nhìn Dương bá bá, mỗi một câu y vừa nói, hôm nay đều biến thành cái đục, đục vào trái tim y.
Dường như mọi người đều đang lớn tiếng nói, y là một kẻ nói dối.
Y kinh hoảng nhìn về phía Lộc Vọng Bắc, lại phát hiện Lộc Vọng Bắc cũng không có nhìn y, mà là giống như bị ma ám chặn Mạc Nhân Tuyết: “Anh không thể như vậy, anh muốn đem em trai của tôi mang đi đâu?”
Lộc Vọng Bắc cũng không biết tại sao cảm xúc lại mất khống chế.
Mạc Nhân Tuyết không kiên nhẫn muốn đẩy Lộc Vọng Bắc ra.
Mà lúc này, Lộc Dư An lại kéo kéo cổ tay Mạc Nhân Tuyết, ngăn lại trong ánh mắt khó hiểu của Mạc Nhân Tuyết, cậu biết Mạc Nhân Tuyết muốn nhanh một chút mang cậu rời đi, là vì bảo vệ cậu.
Cậu không phải là người cần người khác bảo vệ.
Chuyện của cậu cậu nhất định phải tự mình giải quyết, vì thế Lộc Dư An quay đầu thật sâu nhìn về phía Lộc Vọng Bắc, gằn từng chữ nói: “Trong công viên có một sân bóng rổ, ngày sinh nhật anh, ba ba tức giận vì anh lén báo danh tham gia tập huấn bóng rổ, không cho anh đi chơi bóng, cho nên em muốn đi công viên, em cho rằng anh hẳn là sẽ vui vẻ.”
“Em có nghe lời, không tới gần bên hồ, nhưng là bóng rổ lăn đến rơi vào trong nước. Em vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời các người–“
“Đừng đến gần nước.”
Lộc Dư An không nghe thấy thanh âm của mình, một câu nói vô cùng chậm, thậm chí ngắt câu cũng rất kỳ quái, nhưng bởi vì bầu không khí lúc này, cũng không có ai phát hiện.
Tựa như Lộc Vọng Bắc vẫn còn nhớ rõ ngày đó, ngày thay đổi cuộc đời anh, anh cũng nhớ rất rõ.
Là một câu nói không có đầu óc của anh. Lộc Vọng Bắc trong nháy mắt mờ mịt, sau một lúc lâu như là đột nhiên nhớ tới cái gì. Anh dường như lại trở về ngày sinh nhật ác mộng trong cuộc đời mình.
Buổi sáng cha bởi vì anh chơi bóng rổ chậm trễ bài tập mà phạt anh không được đi sân bóng, anh một mình hờn dỗi, em trai nhỏ bất khuất bò lên người anh, thân mật ôm cổ anh, làm mặt quỷ, sau khi chọc cười anh, mới ghé vào lỗ tai anh nói, cha thật xấu xa. Anh giận dỗi quyết định cho dù bị ba đánh một trận, cũng phải len lén ra ngoài chơi bóng, kết quả em trai ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, cứng rắn quấn lấy mẹ mang theo hai người bọn họ đi công viên, anh không kiên nhẫn đi theo mẹ và em trai.
Anh tựa hồ mới mơ hồ nhớ rõ, đệ đệ trước khi ra cửa ôm bóng rổ nhỏ mà nó yêu thích nhất , vụng trộm hướng anh cười.
Em trai rời khỏi tầm mắt của mẹ, là mẹ đang đuổi theo lúc anh hờn dỗi muốn về nhà một mình.
Mà bóng rổ rơi xuống nước, là anh trong cơn tức giận ném tới ven đường.
Anh mơ hồ nhớ tới lúc Dư An mới sinh ra, anh nhìn một đám trẻ con nho nhỏ, làn da đều gần như trong suốt, mới làm huynh trưởng anh cam đoan với mẹ, anh sẽ bảo vệ tốt đệ đệ cả đời.
Tiểu Đậu Đậu bá đạo mang đến cũng không chỉ là phiền não, sau khi về nhà Tiểu Đậu Đậu vọt vào trong lòng anh, là thời khắc anh chờ đợi nhất trong một đoạn thời gian rất dài, cuộc sống của anh luôn vây quanh Tiểu Đậu Đậu, cũng chính bởi vì thế giới của Tiểu Đậu Đậu chỉ có mình, trong những năm tháng ba mẹ bận rộn công tác, bọn họ cũng là chỗ dựa của nhau.
Chỉ là nỗi đau sau đó đã chôn vùi niềm vui này.
Lộc Vọng Bắc sắc mặt thoáng cái mất đi tất cả huyết sắc.
Lộc Dư An lại không dừng lại, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ cậu giấu ở trong lòng hồi lâu: “Cho nên, Lộc Vọng Bắc anh đến tột cùng là hận em, hay là hận chính anh?”
Người bảo vệ ca ca đã quyết định rời đi, cho nên ca ca phải tự mình đối mặt với những thứ kia.
Lộc Dư An nhẹ nhàng nói một câu.
Nhưng lại làm Lộc Vọng Bắc như bị sét đánh, môi anh giật giật, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ còn cười thảm – –
Đúng vậy, anh đến tột cùng hận Dư An.
Vẫn là ngày đó tùy hứng, lại vô năng vô lực nhìn tất cả những gì đã phát sinh, nhìn Dư An từng chút giãy dụa biến mất ở trong nước nhưng cái gì cũng không làm được, đã đáp ứng bảo vệ Dư An lại nuốt lời.
Lộc Chính Thanh nhìn một màn trước mắt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tầm mắt Lộc Dư An lại lướt qua Lộc Vọng Bắc nhìn Lộc Chính Thanh thật sâu, tựa hồ còn muốn nói cái gì, môi giật giật, cuối cùng cúi đầu mím chặt miệng, cái gì cũng không nói.
Tuy rằng nỗi sợ hãi khi bị đẩy xuống nước, cậu hai đời cũng sẽ không quên.
Nhưng chuyện kia cậu không thể nói, cậu đời trước đến chết đều không có nói ra, như vậy cả đời này cậu cũng sẽ không nói ra.
Hãy để điều đó mãi mãi là bí mật.
Bởi vì cậu đã hứa với mẹ, cậu sẽ bảo vệ tốt cái nhà này, sẽ không để cho cái nhà này ngược lại sụp đổ, cho dù cái nhà này đã không có cậu.
Lộc Vọng Bắc vươn tay, môi Lộc Dư An khẽ nhúc nhích, như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra, nhìn bóng dáng Mạc Nhân Tuyết dắt Dư An rời đi, tay vô lực rủ xuống.
Trước khi Lộc Dư An đi ra ngoài, ngước mắt nhìn Lộc Vọng Bắc nói: “Cảm ơn quả bóng rổ của anh.”
Một câu nói đột ngột, lại làm Lộc Vọng Bắc sửng sốt.
Dương Xuân Quy cũng mơ hồ nhìn ra chuyện giữa hai huynh đệ, thở dài.
Cũng không biết bạn cũ có biết hai hài tử dưới gối của mình đi tới bước này sẽ có cảm tưởng gì.
Nhưng ông vẫn có vài lời muốn nói ra.
Ông đi tới bên cạnh Lộc Vọng Bắc, vỗ vỗ bả vai Lộc Vọng Bắc, như là đang lựa chọn từ ngữ thích hợp, một lúc lâu sau, ông mới mở miệng: “Ta và mẹ con cũng là bạn cũ, mẹ con a, sợ nhất là phiền toái, sống chết là không muốn sinh đứa con thứ hai, thế nhưng –“
“Nhưng hồi nhỏ con bị bệnh nặng. Có lẽ con không nhớ…” Dương Xuân Quy thổn thức nói: “Khi đó con còn quá nhỏ, con cần tế bào gốc. Cho nên Dư An mới xuất hiện, vì phối hợp với phẫu thuật của con, lúc Dư An ra đời mới vừa tròn bảy tháng.”
Lúc đứa nhỏ sinh ra, một số người quen biết ai cũng thở phào nhẹ nhõm , bởi vì thời gian bà mang thai lo lắng cho con trai lớn đang sinh bệnh hơn nữa còn sinh non, lúc Dư An sinh ra, gầy teo nho nhỏ cùng bình sữa không kém bao nhiêu, làn da đều gần như trong suốt, làm cho người ta hoài nghi đứa nhỏ này không biết có thể sống sót hay không.
“Tuy rằng lời này không nên để ta nói, nhưng Dư An là vì cứu con mà đến, đây là duyên phận khó có được giữa huynh đệ các con, phải hảo hảo quý trọng.”
“Vì con- – “Lộc Vọng Bắc lẩm bẩm nói. Trong trí nhớ của anh hoàn toàn không có chuyện này, nhưng là đáy lòng của anh lại có một thanh âm nói cho anh biết đều là sự thật. Trong khoảnh khắc những cảm giác không thích hợp khi anh còn nhỏ rốt cục có lời giải thích.
Tại sao anh loáng thoáng nhớ rõ mình và cha mẹ không ở cạnh nhau một thời gian dài.
Anh không nhớ rõ lúc Dư An sinh ra, lần đầu tiên Dư An xuất hiện trước mặt anh có lẽ cũng đã được ba tháng.
Cậu muốn tham gia tập huấn bóng rổ, ngay cả người mẹ dịu dàng cũng phản đối kịch liệt.
Cha mẹ luôn thiên vị Dư An không có lý do. Dư An trong trí nhớ của anh, thời gian rất lâu đều gầy gò nho nhỏ, ngay cả tiếng khóc cũng giống như mèo con.
Nhưng Dư An nho nhỏ sẽ kiêu ngạo đứng trên ngựa gỗ, đầu đội vương miện, giơ cao kiếm đồ chơi, tự hào nói — cậu sẽ giống như mẹ nói, vĩnh viễn bảo vệ anh trai.
Thì ra Dư An quả thật luôn bảo vệ anh, dùng cách riêng của cậu bảo vệ anh.
Lộc Vọng Bắc không còn cách nào lừa gạt mình nữa, chán nản ngồi trên ghế.
Lộc Dữ Ninh lo lắng vươn tay đỡ anh dậy, mà Lộc Vọng Bắc lại không quan tâm, đột nhiên đứng lên, thất hồn lạc phách đẩy Lộc Dữ Ninh ra ngoài.
Lộc Dữ Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy ngã xuống đất, sững sờ nhìn Lộc Vọng Bắc.
Lộc Vọng Bắc sửng sốt lại nhẹ giọng nói một câu – – “Xin lỗi.”
Sau đó anh đẩy cửa kính ra, xông ra bên ngoài, bên ngoài đang mưa to giàn giụa.
Mưa lập tức chặn tầm mắt của anh, anh không để ý cơn mưa này to như thế nào, chạy đến giữa màn mưa, xe cộ trên đường cái, tiếng còi bén nhọn liên tiếp vang lên, lúc này trời đã tối, trên bầu trời ngoại trừ mưa to tầm tã, cái gì cũng không nhìn thấy, anh nhìn chung quanh nhưng đều là một mảnh mênh mông. *Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nhưng anh lại không muốn trở về.
Bởi vì anh rốt cục hiểu được quả bóng rổ mà Dư An nhắc đến là chuyện gì xảy ra.
Lúc anh học trung học, đem bóng rổ của anh tặng cho tiểu nam hài từng bán nước ở sân bóng.
Nhưng mà, ai có thể nói cho anh biết – –
Vì sao cậu bé gầy yếu người đầy vết thương kia, dưới ánh nắng chói chang, ngồi trên nền xi măng bán nước khoáng – –
Sẽ là em trai anh a.
Anh gào thét trong mưa: “Lộc Dư An em trở về nói rõ ràng đi. Em nói rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra đi.”
Em trai anh rốt cuộc đã trải qua mười năm như thế nào.
Mà lúc này trên xe.
Mạc Nhân Tuyết bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Lộc Dư An lại ngẩng đầu cự tuyệt: “Không cần. Thính lực của em đã khôi phục.”
Và cậu cũng không muốn đến bệnh viện để kiểm tra thính lực của mình – mất thính lực phần lớn là không thể cứu chữa.
Cậu cũng không muốn một lần nữa xác nhận chuyện này.
Mạc Nhân Tuyết không miễn cưỡng mà nói: “Ông ngoại sẽ rất vui khi thấy em, nếu em nguyện ý có thể ở lại Mạc gia.”
Nhưng Lộc Dư An cũng không thoải mái như Mạc Nhân Tuyết tưởng tượng, ngược lại lắc đầu trịnh trọng nói: “Xin lỗi, em không thể.”
Mạc Nhân Tuyết sửng sốt.
Lộc Dư An lại nói: “Anh có thể hay không nói cho em biết, lúc trước sư phụ tại sao phải rời khỏi sư môn –“
Cậu biết rõ Lý lão đầu, ông không phải người cố tình gây sự.
Nếu như ông tình nguyện từ biệt mấy chục năm cũng không trở về, như vậy ông nhất định có lý do không thể trở về.
Cậu biết Lý lão đầu nguyện ý vì cậu mà thỏa hiệp, nguyện ý vì cậu chịu thua, thậm chí cam tâm tình nguyện vì cậu ủy khuất chính mình.
Nhưng mà, Lộc Dư An cậu luyến tiếc cho ông a – –
*Thật may mắn vì trong cuộc đời của Lộc Dư An xuất hiện một Lý lão đầu… đến thời khắc cuối cùng vẫn vì cậu mà che mưa chắn gió!*
*Chương này 9.6k từ, quá là phê luôn!!!*