Ca phẫu thuật của mẹ Thẩm kết thúc rất nhanh.
Viên đạn làm tổn thương xương nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể sinh hoạt lại bình thường, nhưng nếu muốn thực hiện các động tác phức tạp hơn, tỷ như chơi bóng linh tinh, có khả năng sẽ kém linh hoạt hơn một chút.
Thẩm Sơ Hành nghe bác sĩ dặn dò, sắc mặt trước sau đều tĩnh lặng như nước. Sau khi rời khỏi phòng khám ngoại khoa, hắn không thèm nhìn Vân Ngạn lấy một cái, như thể vừa rồi người nắm tay cậu không phải hắn vậy.
Đến chiều, thuốc mê bắt đầu hết tác dụng, mẹ Thẩm dần dần tỉnh lại, sau khi nghe về tình trạng vết thương của mình, mẹ Thẩm bình tĩnh hơn Thẩm Sơ Hành rất nhiều, bà còn trấn an Thẩm Sơ Hành, bảo hắn trở về nghỉ ngơi sớm chút.
Ban đầu Thẩm Sơ Hành không muốn về, sau đó mẹ Thẩm không còn cách nào khác, đành phải nói: “Con ở lại đây, rốt cuộc là muốn chăm sóc mẹ hay để mẹ chăm con?”
Thẩm Sơ Hành im lặng một hồi, cuối cùng đồng ý trở về.
“Con chăm sóc mẹ hay để mẹ chăm con” gì chứ?
Thẩm Sơ Hành đã không còn là trẻ con nữa, tại sao mẹ Thẩm lại nói vậy với hắn?
Trên đường trở về, trong đầu Vân Ngạn đầy ắp những câu hỏi, lượng tin tức cậu phải tiếp thu hôm nay quá lớn, gieo vào lòng cậu một đống bí ẩn.
Những tình huống trong nguyên tác dần dần được hiện thực hóa ngay trước mắt cậu, dù chỉ mới bắt đầu nhưng đã đủ khiến cậu cảm thấy sợ hãi, giờ đây Thẩm Sơ Hành không còn là một người được miêu tả bằng vài dòng chữ “âm trầm thô bạo”, trong lòng cậu, hắn đã trở thành một người sẽ tổn thương sẽ đau đớn vì người thân.
Hai người không nói với nhau lời nào, cho đến khi về nhà, Thẩm Sơ Hành dừng lại ở sảnh lầu một, liếc mắt nhìn Vân Ngạn: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Ngạn muốn nói lại thôi.
Cậu cảm thấy, lúc này người nên đi nghỉ ngơi là Thẩm Sơ Hành mới đúng, tuy rằng hắn không bị thương, nhưng tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, cả người giống như dây cung bị kéo căng hết cỡ.
Toàn bộ biệt thự yên tĩnh, tất cả những người đứng sau Thẩm Sơ Hành đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Vân Ngạn thở dài trong lòng, gật gật đầu, bước lên lầu hai.
Sảnh ở lầu một trực tiếp thông lên lầu hai, sau khi Vân Ngạn lên lầu, vẫn có thể nghe được âm thanh ở lầu một.
“Không phải tôi bảo các người theo dõi hành tung của hắn ta hả?” Thanh âm của Thẩm Sơ Hành giống như đến từ địa ngục, lạnh đến thấu xương: “Lần này xảy ra chuyện gì, sao hắn ta về nước được?”
Ánh mắt của người bị hắn chất vấn hơi lóe lên, đôi môi run rẩy nhưng một chữ cũng không nói.
“Nói!”
Vân Ngạn bị giọng nói của hắn dọa sợ, dựa vào bức tường bên cạnh thang máy, cẩn thận nghe động tĩnh dưới lầu.
Người nọ run run rẩy rẩy mở miệng, có lẽ do chột dạ, giọng nói của anh ta mơ mơ hồ hồ không rõ.
Một lúc sau, Thẩm Sơ Hành lại lên tiếng, Vân Ngạn dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng chau mày của hắn: “Cậu nói cái gì?”
Người nọ tiếp tục giải thích hai câu, Vân Ngạn nghe được gì đó, hình như là “Tôi tưởng…” “Không nghĩ tới người của hắn” gì đó, cậu muốn nghe rõ hơn chút, đột nhiên nghe “bang” một tiếng, xung quanh vang lên tiếng kinh hô.
“Thẩm thiếu.”
Chiếc ly pha lê đập thẳng vào thái dương người nọ, sau đó rơi xuống đất, vỡ nát.
Người nọ đỡ trán run rẩy quỳ xuống cầu xin hắn: “Ông chủ, ông chủ, xin anh hãy tha thứ cho tôi lần này đi, tôi thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện…”
Thẩm Sơ Hành không để ý tới đối phương, nhắc tới tên một người rồi dặn dò một người khác: “Bảo cậu ta đến gặp tôi.”
Người nọ còn đang xin tha, Thẩm Sơ Hành vốn không thèm để ý tới, nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa, lại ném thêm một cái ly khác xuống đất.
“Cút!”
Người nọ loạng choạng té ngã rồi bò ra ngoài.
Những người còn lại căng thẳng không thôi, không ai dám phát ra chút tiếng động nào, sợ người tiếp theo sẽ là bọn họ.
Vân Ngạn không nhịn được thò đầu ra ngoài nhìn xuống lầu, cảm giác trạng thái của Thẩm Sơ Hành lúc này không đúng lắm, hắn đang ấn thái dương, sắc mặt có hơi mệt mỏi tái nhợt.
Vân Ngạn nhíu mày, lùi lại núp sau vách tường.
Một lúc sau, dưới lầu tiếp tục vang lên âm thanh.
“Đi tra, mẹ của hắn bây giờ đang làm gì, đang đu bám ai.”
“Còn có, hành tung của hắn sau khi về nước, tiếp xúc với người nào, có bạn bè gì không, tất cả đều tra rõ cho tôi!”
“Kiểm tra cả người sắp xếp ngày hôm qua, có vấn đề gì thì cho nghỉ việc ngay lập tức!”
…..
Bây giờ cậu hiểu thế nào là nổi trận lôi đình rồi.
Vân Ngạn thở dài, không nghe nữa, lặng lẽ về phòng.
Lúc này đã xế chiều, Vân Ngạn trở về phòng, thay đồ xong lập tức cảm thấy cả người uể oải, nằm liệt trên giường, quyết định ngủ một giấc trước đã.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đột nhiên thấy đói bụng, lúc này cậu mới nhớ ra cả cậu và Thẩm Sơ Hành từ trưa đến giờ chưa ăn gì cả.
Dạ dày đang biểu tình, nhưng cơ thể chỉ muốn ngủ không muốn rời giường chút nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cơ thể chiến thắng, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc cậu thức đã là chạng vạng tối.
Sau khi tỉnh lại Vân Ngạn cảm thấy khát nước nên cầm ly ra khỏi phòng ngủ.
Ánh chiều tà chiếu vào hành lang, vách tường khoác lên tấm áo vàng óng rực rỡ, tiếc là hôm nay cậu không có tâm trạng thưởng thức.
Biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, không biết mọi người đã đi đâu hết cả.
Vân Ngạn thoải mái đi chân trần trên thảm mỏng.
Cậu đã muốn làm thế này từ lâu rồi, khi sờ vào thảm ở Thẩm gia mang lại xúc cảm rất tốt, có thảm lót phía dưới nên dù có chạy vòng vòng trong nhà cũng không ồn được, bất quá cậu không phải chủ nhà, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm, vì thế cậu đành từ bỏ ý định này.
Nhưng hôm nay thì khác, chắc hiện tại ai cũng bận cả rồi, cậu chỉ đi ra lấy ly nước thôi mà.
Có một quầy bar bên cạnh nhà ăn ở lầu 2, Vân Ngạn rót cho mình một ly nước ấm, cắt thêm nửa quả chanh tươi, uống xong 1 ly lại rót thêm ly nữa.
Cậu bưng ly nước trở về phòng, khi bước đến hành lang cậu chợt nghe thấy tiếng “rầm” rất lớn ở phía bên phải, cậu sợ tới mức giật bắn cả người, nước trong ly theo đó đổ ra tay cậu.
Lúc này Vân Ngạn không rảnh để quan tâm tới ly nước, cậu vội vàng đi về phía phát ra âm thanh, ngay sau đó lại nghe thêm tiếng “bộp bộp”, giống như có thứ gì đó bị rớt xuống đất.
Phát ra từ phòng Thẩm Sơ Hành.
Cậu bước nhanh tới cửa phòng, đang định gõ cửa, lại do dự rút tay về.
Trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Cậu vẫn hơi lo lắng, một lúc sau mới hạ quyết tâm, gõ gõ cửa.
“Cút!”
Lại “rầm” một tiếng, cánh cửa trước mặt run lên, Vân Ngạn kinh ngạc lùi về sau một bước, suýt chút nữa làm rớt cái ly trong tay.
Vân Ngạn có chút khó xử, cậu không dám gõ cửa nữa, nhưng rồi lại sợ hắn ở trong phòng tự tổn thương bản thân, khi nhìn thấy quản gia xuất hiện ở cuối hành lang liền chạy tới hỏi chìa khóa.
Hiển nhiên quản gia có kinh nghiệm xử lý tình huống này, Vân Ngạn vội vàng tránh ra, nhìn quản gia mở cửa phòng Thẩm Sơ Hành, cửa mở lập tức vọt vào trong.
Cảnh tượng trong phòng Thẩm Sơ Hành hiện ra trước mắt cậu: có hai món đồ sứ bị ném vào cửa vỡ nát, một ít sổ sách và văn kiện cùng mấy thứ lặt vặt khác nằm rải rác trên sàn nhà. Còn Thẩm Sơ Hành thì đang nhắm mắt ngồi dựa vào ghế, như thể đang phải hứng chịu nỗi đau đến tận xương tủy, lòng bàn tay trái còn đang chảy máu.
Lúc đến quản gia có mang theo hộp cứu thương, thấy thế vội vàng chạy đến xử lý vết thương cho hắn.
Vân Ngạn đứng ngoài cửa nhìn dáng vẻ của hắn, cau mày, nhịn không được nói: “Thẩm Sơ Hành?”
Ngón tay Thẩm Sơ Hành hơi run lên, đột nhiên mở bừng mắt, có vẻ hắn ý thức được gì đó, nắm chặt lòng bàn tay hòng che dấu vết máu.
“Anh có sao không?” Vân Ngạn lo lắng hỏi, định bước vào phòng.
Không ngờ còn chưa kịp cất bước, cậu đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thẩm Sơ Hành.
“Không được vào.”
Vân Ngạn đành phải dừng lại.
Cậu nhìn thấy Thẩm Sơ Hành đứng thẳng người, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trong mắt tràn đầy hung ác, đáy lòng cậu không khỏi run rẩy.
“Đi ra ngoài.” Thẩm Sơ Hành lại nói.
Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành giống như chú nhím đang xù lông, bưng ly đứng ở cửa một lát, cuối cùng bất lực rời đi.
Cậu thầm nghĩ, có thể bản thân đã mạo phạm Thẩm Sơ Hành.
Có lẽ Thẩm Sơ Hành không muốn để những người không liên quan nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn.
Tốt hơn hết là cho hắn một không gian riêng tư.
Vân Ngạn trở về phòng, đặt nửa ly nước chanh lên đầu giường, ngây ngốc ngồi xếp bằng trên giường.
Cậu đem những gì đã xảy ra ngày hôm nay liên kết với nguyên tác, nhân tiện lên mạng tra xét thông tin của Vương gia.
Trong nguyên tác có đề cập đến vụ tai nạn xe cộ kia là do người nhà họ Vương gây ra, mục đích là diệt trừ Vương Túc Lâm, nguyên nhân tại sao phải diệt trừ thì không rõ.
Từ hôm nay suy ra, có vẻ người tạo ra vụ tai nạn xe kia là con thứ của Vương gia, người em cùng cha khác mẹ với Vương Túc Lâm, Vương Tá Kỳ.
Mà người trẻ tuổi xuất hiện hôm nay chính là con trai của Vương Tá Kỳ, Vương Trừng.
Vân Ngạn nhớ đến mấy lời chửi rủa của Vương Trừng sáng nay, dường như gã căm ghét mẹ của Thẩm Sơ Hành đến tận xương tủy.
Vậy… mối quan hệ giữa Vương Tá Kỳ và Thẩm Thành Nhã là gì? Hay là bọn họ vốn không liên quan gì đến nhau, tất cả là do hiểu lầm và bịa đặt?
Nếu Thẩm Sơ Hành căm ghét Vương Tá Kỳ đến vậy, thậm chí không tiếc lật đổ cả nhà họ Vương, vậy tại sao lại chừa Vương Trừng ra?
Rất nhiều suy nghĩ quẩn quanh trong đầu cậu, Vân Ngạn chậm rãi thở một hơi.
Quên đi, dù sao cũng không liên quan tới cậu.
Dù nói như vậy, nhưng cậu không thể kiềm chế những dòng suy nghĩ đang nảy lên trong đầu.
Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm lòng bàn chân sạch sẽ của mình đến xuất thần.
…….
Từ từ.
Vân Ngạn chợt phản ứng lại: Thẩm Sơ Hành không cho cậu đi vào… chắc không phải vì cậu không mang giày đâu?
Cậu ngẩn ngơ chớp chớp mắt, một cảm xúc không thể giải thích được lan tràn trong lòng.
Vân Ngạn phát ngốc một hồi, bỗng nhớ đến chỉ trong vòng một ngày thôi, mà cánh tay thì vẫn đang đau ê ẩm, vai thì bị xe lăn va trúng, lúc bôi thuốc cho cánh tay còn phát hiện bị bầm một mảng lớn, vừa nhúc nhích bả vai lập tức cảm thấy đau nhức.
Tần suất quay phim hai ngày tới tương đối cao, có không ít cảnh hành động rượt đuổi, cậu sợ với trạng thái hiện tại không thể quay tốt được, vì thế dứt khoát xin nghỉ thêm hai ngày, sau khi quay về sẽ quay bù lại.
Cậu gọi cho đạo diễn để giải thích tình hình, chỉ nói bản thân không may bị ngã, cánh tay bị thương nên muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Có lẽ bởi vì tiến độ quay phim gần đây không tệ, đạo diễn cũng không hỏi nhiều đã sảng khoái đồng ý.
Sau khi cúp máy thì trời đã tối rồi, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Vân Ngạn mở cửa, lập tức nhìn thấy một người hầu đang đứng bên ngoài, nói với cậu cơm chiều đã làm xong.
Vân Ngạn vốn đã đói bụng, điều chỉnh cảm xúc một chút, mang dép lê vào rồi đi đến nhà ăn.
Tới cửa nhà ăn, cậu hơi sửng sốt khi thấy Thẩm Sơ Hành đang ngồi ở bàn ăn.
Bàn ăn ở lầu hai vẫn là cái ông Thẩm đã đổi khi đến đây lần trước, Vân Ngạn bình tĩnh đi tới, ngồi xuống cái ghế gần cậu nhất.
Vị trí này cách Thẩm Sơ Hành không quá xa, cũng không quá gần.
Khi thức ăn được bưng lên, không phức tạp như ngày thường, chỉ là một chén cháo thơm nồng thêm hai món ăn nhẹ thanh đạm khác.
Cảm giác gia đình khó có được.
Vân Ngạn đang định động đũa thì thấy dì Dương bưng một chén nhỏ tới, đặt trước mặt cậu, nói nhỏ: “Thiếu gia nói cháu bị thương, cố ý dặn dò bọn dì hầm canh bồ câu cho cháu, mau uống đi.”
Nói xong bà cười cười với cậu, lập tức trở về phòng bếp.
Vân Ngạn kinh ngạc nhìn Thẩm Sơ Hành.
Lúc này, hắn đã thay quần áo khác, xe lăn cũng đã đổi cái mới, vẻ mặt cũng bình tĩnh lạnh lùng như mọi ngày, nhưng trên mặt vẫn có nét buồn bực không giấu được.
Thẩm Sơ Hành không nhìn cậu, chỉ đưa tay đẩy cái chén nhỏ lại gần cậu thêm chút nữa: “Tranh thủ uống lúc còn nóng, tĩnh dưỡng cho tốt.”
Hắn đang quan tâm cậu sao?
Vân Ngạn ngạc nhiên, nhìn biểu tình lảng tránh của Thẩm Sơ Hành, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Cậu mở nắp chén ra, uống hai ngụm canh bồ câu thơm ngon, chợt nghe tiếng Thẩm Sơ Hành: “Xin lỗi.”
Hắn cũng sẽ xin lỗi?
Vân Ngạn tiếp tục uống canh bồ câu, bất động thanh sắc hỏi hắn: “Xin lỗi cái gì?”
Thẩm Sơ Hành rũ mắt, không trả lời.
Không biết vì sao, trong lòng Vân Ngạn bỗng nhẹ hơn rất nhiều, buông cái muỗng xuống, đưa tay chống cằm cười cười, trêu hắn: “Anh không nói, sao em biết mình phải tha thứ cho anh chuyện gì?”
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu nhìn cậu, sau khi nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, rốt cuộc hắn cũng có thể nhẹ nhõm hơn, cả người nhu hòa hơn rất nhiều.
“Tôi không biết người ngoài cửa là em.” Thẩm Sơ Hành giải thích, nếu không hắn sẽ không ném đồ sứ vào cửa, còn bảo Vân Ngạn “cút”.
Ngập ngừng hai giây, hắn nói tiếp: “Tính tình tôi không tốt, có đôi khi sẽ hơi… không khống chế được. Nếu sau này gặp phải tình huống tương tự, em cứ mặc kệ tôi là được, đừng để bản thân bị thương.”
Cảm giác khó tả trong lòng cậu lại ập đến.
Nụ cười của Vân Ngạn dần nhạt đi, vô thức khuấy muỗng, rồi chợt hỏi: “Vậy bản thân anh thì sao?”
Thẩm Sơ Hành nghi ngờ nhìn cậu.
Vân Ngạn không hỏi lại, chỉ đặt tầm mắt lên tay trái đang quấn băng gạc của đối phương, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương thế nào?”
Thẩm Sơ Hành không để ý nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Trong lòng Vân Ngạn có hơi khó chịu, đột nhiên cầm lấy cái chén nhỏ trước mặt, bất giác chia cho hắn một nửa chén canh bồ câu, sau đó đẩy đến trước mặt đối phương: “Dì Dương hầm canh bồ câu ngon lắm! Chà, anh cũng uống thử đi, muốn dưỡng thương, em với anh cùng dưỡng.”
Thẩm Sơ Hành vốn định nói không cần, nhưng nhìn ý cười nhu hòa trong mắt cậu, đầu óc chưa nghĩ kịp đồng ý hay không, tay phải đã cầm lấy cái chén nhỏ rồi.
Căn bản là không thể từ chối.
Hắn uống một ngụm canh bồ câu dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Ngạn.
“Thế nào? Uống ngon không?” Hai mắt Vân Ngạn như muốn phát sáng.
Hắn gật gật đầu.
Hắn vốn không thích canh bồ câu, thực ra, hắn không có bất kỳ cảm giác ngon hay không ngon gì với món hầm.
Mà một chén ngày hôm nay có vẻ rất ngon.