“Hôm nay em đã cứu tôi.” Thẩm Sơ Hành uống thêm một ngụm canh bồ câu, để chén xuống, hỏi: “Em muốn tôi báo đáp thế nào?”
“… Gì cơ?” Vân Ngạn bị sặc.
Thẩm Sơ Hành nhìn vẻ mặt kỳ quái của Vân Ngạn, nhận ra bản thân có thể đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Trước khi nguy hiểm xảy đến, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Sơ Hành đều đặt ở cổ tay trắng nõn đang nằm trong tay hắn.
Ngay lúc tiếng súng vang lên, hắn trơ mắt nhìn cái cổ tay thoạt nhìn yếu ớt mỏng manh dễ gãy kia bộc phát sức mạnh, tiếp theo là trời đất quay cuồng, adrenaline tăng vọt khiến toàn thân hắn rét run, hắn muốn bảo vệ đối phương dưới thân mình, nhưng chân dưới tàn tật không cho phép hắn làm điều đó.
Thân ảnh gầy gò ôm lấy hắn, ngã mạnh xuống đất nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào đôi mày cau có của người trong ngực.
Khoảnh khắc xe lăn trượt xuống đập trúng vai Vân Ngạn, hắn cảm nhận được trái tim mình đang quặn thắt, nhìn vầng trán đối phương đầy mồ hôi lạnh, hắn không biết phải làm thế nào mới đúng.
– Cậu ấy không thể xảy ra chuyện được.
Trong nháy mắt kia, ý nghĩ này hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể để bảo vệ đối phương trong vòng tay của mình, nhưng người nọ lại dùng hết sức để ôm hắn, trao cho hắn cái ôm ấm áp nhất mà hắn từng nhận được.
Từ lúc đó, Thẩm Sơ Hành biết trong lòng hắn có gì đó đã thay đổi.
Chỉ cần nhìn thấy Vân Ngạn đứng bên cạnh, hắn lập tức cảm thấy sốt ruột, tựa như muốn bắt lấy gì đó từ trên người đối phương, nhưng lại không tìm được điểm tựa, cuối cùng dục vọng đó chỉ có thể biến thành nỗi khao khát vụng về.
Vân Ngạn cứu mạng hắn.
Hắn biết bản thân nên cảm ơn cậu, nhưng với hắn hai chữ cảm ơn này quá nhẹ, hắn muốn cho Vân Ngạn thứ gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân không hiểu gì về Vân Ngạn.
Cho dù mỗi ngày đều nghe lén động tĩnh của cậu, cho dù hắn có thể nghe hết mọi lời cậu nói với người khác, cho dù hắn đã xem mọi thứ cậu tìm kiếm, nhưng hắn không thể nào cảm nhận được nội tâm của cậu, không thể nào biết được cậu thích cái gì, mong muốn có được cái gì.
Thậm chí hắn cảm thấy, Vân Ngạn không có dục vọng rõ ràng nào hết.
Nếu là “Vân Ngạn” trước khi kết hôn, vậy thì chỉ cần hắn lợi dụng Vân gia hoặc đám người ái muội kia là có thể khống chế hết thảy.
Nhưng Vân Ngạn hiện tại không giống vậy.
Cậu sẽ tức giận mắng người nhà họ Vân tham lam, không màng mọi thứ ra mặt bảo vệ bản thân, cậu mê diễn xuất nhưng không ám ảnh về việc nhất định phải bạo hồng, cậu cũng chưa bao giờ mong đợi có được sự “sủng ái” từ hắn.
Mong muốn rõ ràng nhất của cậu, hình như chỉ có ăn.
Nhưng điều đó quá mức tầm thường.
Vậy, chính xác thì cậu mong muốn điều gì?
Thẩm Sơ Hành muốn biết, nên chỉ có thể trực tiếp đặt câu hỏi giống như lúc hắn hỏi bao người khác, hy vọng có được một đáp án chuẩn xác nhất.
Nhưng bây giờ, Vân Ngạn lại như cười như không nhìn hắn.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không tìm được bất kỳ thứ gì không đúng.
“Em muốn gì cũng được.” Thẩm Sơ Hành lại nói, có hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt của cậu, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Tiền bạc cũng không thành vấn đề, không cần cố kỵ.”
Vân Ngạn khuấy khuấy cháo trong chén, tâm trạng có chút phức tạp.
Thẩm Sơ Hành luôn ở những lúc cậu cho rằng hai người đã quen thuộc nhau, khiến cho cậu ý thức được bọn họ chưa thân đến mức đó.
Thấy Vân Ngạn không nói lời nào, Thẩm Sơ Hành nghĩ bản thân có thể gợi ý cho cậu một chút: “Ví dụ như, nếu em muốn tôi đầu tư vào đoàn phim…”
Vân Ngạn nhướng mày: “Trong vòng 100 triệu tùy tiện tiêu?”
“…”
Thẩm Sơ Hành lại nhớ đến tiếng “chồng ơi ~~~”.
Hắn hít một hơi thật sâu, không nói gì.
“Anh muốn báo ơn hả?” Thấy hắn không nói lời nào, Vân Ngạn đặt muỗng xuống, tựa như thấy điều gì đó buồn cười lắm, trong mắt lần nữa hiện lên ý cười: “Có thể lấy thân báo đáp không?”
“…”
Thẩm Sơ Hành quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Đáy lòng Vân Ngạn lộp bộp vài tiếng, bỗng nhớ đến cái hôm chạng vạng Thẩm Sơ Hành nói cậu “hư trương thanh thế”, lập tức xua tay: “Em đùa thôi.”
…….
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, do dự không nói, vẻ mặt khó chịu.
Vân Ngạn hơi lo lắng di chuyển yết hầu.
A a a!!!!
Tại cái miệng tiện này của cậu hết đó!!!
Bầu không khí giữa hai người lạnh đi rõ rệt.
Vân Ngạn ba ngụm uống hết chén canh bồ câu, bắt đầu ăn cháo.
Nhìn bộ dáng khó chịu của Thẩm Sơ Hành, cậu suy nghĩ nửa ngày, vẫn nên giải thích một chút thì tốt hơn.
“Em cứu anh không phải vì muốn anh báo đáp em, khi đó ai nghĩ nhiều vậy đâu chứ?”
Thẩm Sơ Hành cắn một miếng rau xanh, áp suất trên người dường như thấp thêm một chút.
Vân Ngạn nói tiếp: “Nếu em là người đầu tiên thấy kẻ xấu, đổi thành bất cứ ai đứng bên cạnh em, em chắc chắn cũng sẽ cứu người đó.”
“…”
Thẩm sơ Hành “bang” một tiếng đặt đũa xuống.
Không ăn nữa.
Vân Ngạn thấy cậu giải thích xong hình như Thẩm Sơ Hành còn không vui bằng lúc nãy.
Vân Ngạn cắn đũa, kỳ quái nhìn hắn: “Sao anh không ăn? Buổi trưa chưa ăn gì hết, anh không thấy đói bụng hả?”
Hai tay nắm lại đặt phía trước, Thẩm Sơ Hành trầm giọng nói: “Không có hứng ăn uống.”
Vân Ngạn nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Hành vài giây.
Từ lúc trở về cậu đã cảm thấy Thẩm Sơ Hành có gì đó không ổn.
Bởi vì cơn thịnh nộ vô cớ, khí tràng quanh thân hắn còn lạnh lùng hơn trước đây, sắc mặt cũng…
Từ từ, sắc mặt?
Cậu đột nhiên nhận ra hai má của Thẩm Sơ Hành ửng đỏ một cách bất thường.
Cậu duỗi tay qua.
Thẩm Sơ Hành cau mày quay mặt đi: “Em làm gì?”
Vân Ngạn buông đũa, mày nhíu còn chặt hơn Thẩm Sơ Hành: “Anh bị sốt hả?”
Thẩm Sơ Hành im lặng.
Vân Ngạn thở dài trong lòng, nhớ đến kiếp trước, khi em trai cậu còn nhỏ cũng biệt nữu y vậy, bị bệnh cũng không nói, mỗi lần phát sốt đến mụ mị đầu óc đều tự thân chịu đựng cho qua, chờ sau khi hạ sốt mới vui vẻ nói với cậu là đã tiết kiệm được tiền thuốc, khiến cho mỗi lần cậu nhớ lại đều cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Sơ Hành lớn tới nhường này rồi, sao còn khiến cho người khác lo lắng y như con nít thế này.
Cậu đưa tay sờ sờ trán Thẩm Sơ Hành, quả nhiên là nóng hổi.
“Sao anh không gọi bác sĩ đến khám?”
Thẩm Sơ Hành tránh tay cậu: “Đã gọi… không phải chuyện gì lớn.”
Lúc này Vân Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Vậy thì phải ăn gì đó đi, nếu không thân thể anh sao có sức chống lại virus được?”
Thẩm Sơ Hành ngồi im nhìn cậu.
Vân Ngạn hiểu rõ: “Anh không thích ăn rau? Là do kén ăn ư?”
Thẩm Sơ Hành cong cong khóe miệng: “Không phải.”
Vân Ngạn bất đắc dĩ gắp một ít rau trong cái dĩa giữa hai người đặt vào chén hắn, nghiêm túc giáo dục: “Vậy thì phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn một ít, anh còn phải uống thuốc đúng không? Nếu không ăn gì lát nữa uống thuốc dạ dày sẽ khó chịu lắm… Không phải dạ dày anh không tốt hả?”
Thẩm Sơ Hành vẫn không nhúc nhích.
Vân Ngạn mất kiên nhẫn: “Anh không động đũa là em đút anh ăn đấy!”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Nhìn ánh mắt kiên trì của Vân Ngạn, cuối cùng hắn cũng cầm đũa lên, thành thành thật thật ăn rau và cháo trước mặt.
Vân Ngạn nhìn bộ dạng miễn cưỡng của hắn, tự thương cho số phận của mình, kiếp trước thì một mình nuôi lớn em trai em gái, kiếp này thì phải dỗ chồng, đặc biệt người chồng này còn thêm tính tùy hứng nữa.
Khoan đã, từ khi nào cậu đã chấp nhận hắn là chồng cậu rồi?
Vốn Vân Ngạn còn cho là Thẩm Sơ Hành không có vấn đề gì hết, có lẽ do hôm nay quá mức kích động, tâm tình không tốt, mới dẫn đến bị sốt, ước chừng uống thuốc xong ngủ một giấc là ổn.
Thẩm Sơ Hành im lặng, ăn cơm xong lập tức an an tĩnh tĩnh trở về phòng.
Không ngờ được khi gần mười giờ tối, cậu đang ngồi trên sofa êm ái ở sảnh nhỏ lầu hai thoải mái ôm máy tính bảng xem phim, chợt nghe thấy tiếng có người đến.
Muộn vậy rồi còn ai đến nữa?
Cậu tò mò chạy đến cạnh hành lang, thấy quản gia đang dẫn một người cầm hộp thuốc đi lên lầu, vội vàng chào cậu rồi đi vào phòng của Thẩm Sơ Hành.
Một lúc sau, có hai người làm đến, một người bưng chậu nước một người khác bưng một cái dĩa đựng đầy đá viên.
Đang muốn hạ nhiệt độ vật lý?
Nghiêm trọng đến vậy?
Vân Ngạn không thể tập trung vào bộ phim được nữa, cậu đặt máy tính bảng xuống, đi tới xem tình hình thế nào.
Lần này cậu không dám tùy tiện đi vào, sợ Thẩm Sơ Hành lại đuổi cậu ra ngoài, cho nên cậu quyết định thò đầu vào xem tình huống trước đã.
Làm vậy cậu cảm thấy không lo bị gì nữa cả.
Hiện tại Thẩm Sơ Hành đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, thoạt nhìn tình trạng không ổn lắm.
Cậu bước vào, Thẩm Sơ Hành vẫn không tỉnh lại, mệt mỏi kèm sốt cao khiến hắn chìm vào giấc ngủ, nhưng hắn ngủ không sâu.
Quản gia cúi đầu chào cậu: “Vân thiếu.”
“Sao nghiêm trọng vậy ạ?” Vân Ngạn đè thấp thanh âm, hỏi.
Quản gia thoáng nhìn Thẩm Sơ Hành đang nằm trên giường, khẽ thở dài, nói với Vân Ngạn: “Ngài không cần lo lắng, mỗi năm đều như thế này, qua hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Mỗi năm?
Vân Ngạn chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
Bác sĩ dặn dò hai người hầu giúp hắn hạ nhiệt độ bằng đá, Vân Ngạn vội vàng tránh sang một bên để khỏi cản đường, bỗng thấy nhiệt kế đặt trên bàn kế bên.
39.8 độ!
Vân Ngạn tặc lưỡi, lúc ăn cơm vẫn còn ổn, sao bây giờ lại nóng thế!
Mọi người ở trong phòng đều đang bận rộn, nhưng rất có trật tự, đặc biệt là quản gia, rõ ràng rất có kinh nghiệm trong việc xử lý vấn đề này, Vân Ngạn đứng một bên quan sát, được một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng.
Dù đã đi ra ngoài rồi, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy bất an, vẫn luôn đi đi lại lại trên hành lang.
Quản gia rót cho cậu ly nước, Vân Ngạn nói cảm ơn rồi nhận lấy, đưa cho bác sĩ một ly, hỏi đối phương: “Bác sĩ, anh ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vị này là…” Bác sĩ hơi nghi hoặc nhìn quản gia.
Quản gia giới thiệu: “Vị này là bạn đời của Thẩm thiếu.”
Vân Ngạn vội gật đầu: “Tôi họ Vân.”
“Vân tiên sinh.” Bác sĩ gật đầu với cậu, lập tức giải thích: “Bệnh của Thẩm thiếu… Không có vấn đề gì lớn, ngày này mỗi năm đều sẽ như vậy, tự nhiên phát sốt, bình thường sẽ sốt tới 40 độ, nhưng không kéo dài, khoảng chừng mai hoặc mốt sẽ hết.”
“Ngày này mỗi năm đều sẽ như vậy?” Vân Ngạn nhíu mày.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt của bác sĩ có chút ngưng trọng: “Tôi cho rằng do yếu tố tâm lý gây ra.”
“… Vậy ngài đã xác định được chưa?”
“Tôi đã thử kết hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý của Thẩm thiếu, cho là phát sốt do quá mức kích động, cùng loại với ptsd, nhưng mà… kết quả chưa được xác thực.”
*post-traumatic stress disorder (PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn hoặc các mối đe dọa khác trong cuộc sống.
Thẩm Sơ Hành có bác sĩ tâm lý?
Vân Ngạn âm thầm ghi nhớ trong lòng, không hỏi nữa, chỉ đoán: “…Là bởi vì, chuyện trước kia?”
Quản gia yên lặng đứng một bên, xem ra chuyện này không phải không thể nhắc tới.
Bác sĩ nghĩ nghĩ, nói: “Ngài nói tới vụ tai nạn năm đó?”
Vân Ngạn gật gật đầu.
“Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy… nhưng không thể xác định được.” Bác sĩ nhíu mày: “Theo tôi biết, sau vụ tai nạn đó Thẩm thiếu không có triệu chứng sốt cao, nhưng không loại trừ khả năng là do vụ đó để lại tâm lý gây sốt cao… Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, không dám kết luận.”
“Vậy… mọi năm đều phải chịu đựng thế này?”
Bác sĩ gật đầu.
Vân Ngạn đại khái đã hiểu.
Chẳng trách hôm nay khi rời khỏi bệnh viện, mẹ Thẩm nói: “Con ở lại đây, rốt cuộc là muốn chăm sóc mẹ hay để mẹ chăm con?”
Hóa ra là đoán được đêm nay hắn sẽ phát sốt…
Thẩm Sơ Hành cũng không nói gì.
Bởi vì năm nào cũng y như nhau, bác sĩ dặn đi dặn lại những điều cần chú ý, để lại thuốc rồi rời đi, dặn dò quản gia gọi cho ông kịp thời nếu phát hiện bất kỳ điều gì dị thường.
“Ngài đi nghỉ ngơi đi, sẽ có người đến đây chăm sóc Thẩm thiếu.” Quản gia có ý trấn an cậu.
Vân Ngạn gật gật đầu, trở về tắm rửa.
Nằm trên giường, cậu lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu nghĩ chắc do buổi chiều cậu ngủ quá nhiều nên mới vậy.
Thấy đồng hồ đã điểm 12 giờ, cậu lại mặc đồ ngủ vào.
Đi dọc theo hành lang, cậu thấy cửa phòng Thẩm Sơ Hành đang khép hờ, vậy nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trên trán Thẩm Sơ Hành đắp khăn lông chườm đá, vẫn chưa tỉnh, hơi thở nặng nề, tròng mắt cùng lông mi thỉnh thoảng run lên.
Sợ hắn cảm thấy chói mắt, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đặt dưới sàn, dưới ánh đèn mờ ảo, bộ dạng của hắn trông càng khổ sở.
Thời tiết đã dần nóng lên, trên người hắn chỉ có một lớp chăn mỏng che đến ngực, hai cánh tay đặt bên ngoài chăn để dễ lau hơn.
Người làm được phân công ở lại còn rất trẻ, vắt khô khăn lông giúp Thẩm Sơ Hành lau cánh tay cùng lòng bàn tay, thấy Vân Ngạn đi vào thì cúi cúi người với cậu.
Vân Ngạn gật đầu, bảo đối phương không cần để ý đến cậu.
Người làm nhúng khăn vào nước đá, vắt khô rồi định lau cánh tay còn lại, cúi người xuống, khi cánh tay lướt qua ngực Thẩm Sơ Hành, nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, có hơi ngượng ngùng và rụt rè.
Vân Ngạn: “…”
Không phải chứ, đêm khuya thanh vắng để một nam một nữ ở chung phòng có thật sự ổn không?!!!
Trong đầu Vân Ngạn hiện lên một đống tên, nào là “Bá tổng và cô hầu gái ngọt ngào của hắn” “Tổng tài tàn tật: Người vợ được cưng chiều” linh ta linh tinh…
Khụ khụ…. ngừng ngừng ngừng!!!
Cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người làm, vội vàng sám hối: Người ta là một người làm công đứng đắn, không được suy nghĩ linh tinh…
Nhưng mà ở bên cạnh nhìn một hồi, cậu vẫn không kìm lòng được, đến gần mép giường, nói với người giúp việc: “Để tôi làm cho, cô có thể nghỉ ngơi một lát.”
Đối phương không từ chối, lấy khăn nhúng nước rồi vắt khô mới đưa cho cậu, khi rời đi, lại e lệ ngại ngùng nhìn cậu.
Vân Ngạn:…???
Người làm đi ra ngoài, Vân Ngạn cầm khăn lông, tiếp tục công việc dở dang của đối phương,
Ừm, hiện tại đúng tình hợp lý rồi đấy, cô nam quả nam ở chung một phòng sẽ an toàn hơn.
Ai nói giữa gay không có tình bạn thật sự đâu! Nhìn tôi với chồng tôi nè!
Vân Ngạn nghĩ đến câu này, tự mình chọc cười mình, gấp khăn lông lại, ngồi lên giường, bên cạnh Thẩm Sơ Hành.
Vừa lau tay cho đối phương, vừa lén lút nghĩ: Bình thường ít thấy anh ấy vận động, không ngờ cơ ngực rõ ràng đến vậy…
Vậy cơ bụng thì sao nhỉ?
mmmmm… muốn dở chăn lên xem chút…
Khụ khụ… ngưng!!!
Vân Ngạn vội vàng trấn tĩnh lại, tiếp tục nghiêm túc lau tay cho hắn.
Lúc lau đến cổ tay, cậu chợt sững người trong giây lát.
Vừa rồi ánh sáng lờ mờ cậu cũng không chú ý tới, hiện tại tới gần mới thấy, Thẩm Sơ Hành đang nắm chặt tay trái, giống như đang nắm lấy thứ gì đó không thể mất đi.
Mà rõ ràng tay trái của hắn bị thương còn đang quấn băng gạc.
Văn Ngạn cau mày, vươn tay định thử gỡ ra, nhưng không thể nào làm được, cậu không dám dùng quá nhiều sức, sợ Thẩm Sơ Hành lại bị thương lần nữa.
Nhưng cậu vẫn cúi xuống để xem.
Quả nhiên trên băng gạc đang từ từ thấm máu.
*******
Tác giả có điều muốn nói:
Chị gái giúp việc: Thực ra tôi chỉ là nhan cẩu…
Chương 26Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com