Thẩm Sơ Hành kéo Vân Ngạn vào phòng.
Dù không bật đèn nhưng ánh trăng sáng ngời, Vân Ngạn cúi đầu, thấy Thẩm Sơ Hành đã thay giày, hắn đi dép lê, không mang tất, cũng chưa tháo chân giả ra.
Thẩm Sơ Hành mặc quần tây, phần gót chân kim loại phản chiếu dưới ánh trăng.
Thẩm Sơ Hành quay đầu lại, Vân Ngạn vội vàng dời tầm mắt khỏi chân hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn chân cậu.
Thẩm Sơ Hành cau mày, hỏi: “Sao em không mang giày?”
“Em không muốn mang, thảm trong nhà rất thoải mái mà.”
Ngay cả ban công trên lầu cũng được người làm quét dọn sạch sẽ mỗi ngày, lòng bàn chân cậu không bị bẩn chút nào.
Vân Ngạn bước nhanh hai bước nhảy lên giường, nghịch ngợm giơ chân lên đung đưa trước mắt hắn: “Anh nhìn nè, em vừa rửa xong.” Dứt lời, còn co ngón chân lại, cọ cọ mắt cá chân.
Giây tiếp theo, Thẩm Sơ Hành nắm cổ chân cậu.
Theo một nghĩa nào đó thì chân cũng là một bộ phận rất riêng tư.
Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào cổ chân, Vân Ngạn lập tức cứng đờ, hai má dần dần nóng bừng.
Thẩm Sơ Hành nắm cổ chân cậu, đặt nó lên giường, nhét vào trong chăn.
Vân Ngạn ngại ngùng nắm chăn, co người về phía trên dựa vào gối, Thẩm Sơ Hành đóng cửa sổ ban công lại, lên giường.
Hai người đều mặc quần áo, chăn mỏng mùa hè đắp đến eo, Thẩm Sơ Hành nghiêng người ôm Vân Ngạn vào ngực, xoa xoa đầu cậu: “Ngủ đi.”
Vân Ngạn nghe lời nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực Thẩm Sơ Hành.
Người hắn vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
“Anh có hút thuốc không?” Vân Ngạn hỏi.
“Không nhiều lắm.” Thẩm Sơ Hành đáp.
Vân Ngạn đặt tay lên eo hắn, hỏi: “Sao hôm nay anh lại muốn hút?”
Thẩm Sơ Hành không trả lời.
Vân Ngạn không hỏi tiếp. Cậu biết Thẩm Sơ Hành không thể nói ra nỗi băn khoăn cùng sợ hãi trong lòng, chính cậu cũng thế.
Nếu không phải vì say rượu, cậu nhất định sẽ không hỏi Thẩm Sơ Hành câu hỏi đó.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trên giường, không ai nói gì, lặng lẽ tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay ấm áp của đối phương.
Vân Ngạn nhắm mắt lại, cậu không ngủ được, một lúc sau, cậu có hơi không an phận nhúc nhích chân, không cẩn thận chạm vào thứ không nên chạm.
Thẩm Sơ Hành cứng đờ.
“Cứng quá nhỉ.” Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Thẩm Sơ Hành: “…”
Vân Ngạn nói tiếp: “Anh muốn tháo chân giả ra không?”
Thẩm Sơ Hành ngồi dậy, giơ tay che mắt Vân Ngạn lại, nói: “Anh đi tháo nó ra, em ngủ đi.”
Lông mi run rẩy chạm vào lòng bàn tay, Vân Ngạn im lặng.
Thẩm Sơ Hành buông tay ra, thấy cậu đã nhắm mắt lại, hắn vén chăn rồi ngồi ở mép giường, hắn vẫn chưa thay quần tây ra nên rất khó thấy khớp nối của chân giả, Thẩm Sơ Hành thử cách nào cũng không được, hắn nghĩ tốt nhất là nên ngồi xe lăn vào nhà vệ sinh tháo chân giả tiện thay đồ ngủ luôn.
Nhưng không ngờ lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, người phía sau đột ngột ôm lấy hắn.
“Em giúp anh, được không?”
Thẩm Sơ Hành nín thở.
“Chúng ta đã bên nhau lâu vậy rồi…” Vân Ngạn cọ cọ gáy của hắn, thấp giọng nói: “Vẫn chưa thể thành thật với nhau ư?”
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành có hơi bối rối, thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “… Rất xấu.”
Vân Ngạn im lặng.
Yết hầu Thẩm Sơ Hành di chuyển lên xuống, nhắm mắt, nói tiếp: “Em chờ anh một lát, anh đi thay quần áo sẵn tháo chân giả rồi về ngay.”
“Em cứ không đấy.” Vân Ngạn ôm chặt hơn một chút: “Sao anh biết em thấy nó khó coi? Em gắn filter cho anh rồi, anh thế nào em cũng thấy đẹp hết.”
Vân Ngạn không biết, bởi vì muốn duy trì sự hoàn mỹ trong mắt cậu, Thẩm Sơ Hành mới không thể chấp nhận việc tháo chân giả trước mặt cậu, để lộ cái chân tàn khuyết.
Hắn không muốn nhìn thấy chút chán ghét nào trong mắt cậu.
Thẩm Sơ Hành hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Lần sau… được không?”
Bầu không khí căng thẳng.
Vân Ngạn biết đây là một chuyện khó khăn đối với Thẩm Sơ Hành.
Sau khi bên nhau, có lẽ hắn đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng đến lúc cần phải thẳng thắn với nhau hắn vẫn hồi hộp, thậm chí ngay cả từ chối cũng phải cẩn thận.
Vân Ngạn gật đầu, buông hắn ra.
Thẩm Sơ Hành lấy áo ngủ, ngồi xe lăn vào nhà vệ sinh.
Hắn đặt chân giả ở chỗ rửa mặt, thầm nghĩ ngày mai vẫn sẽ đến đây để lắp vào.
Điều khiển xe lăn ra khỏi cửa phòng tắm, hắn chợt sửng sốt, ngón tay bám chặt vào tay vịn.
Lúc đầu Vân Ngạn mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh bình thường, giờ phút này lại mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rõ ràng không phù hợp với bản thân, đai lưng buộc lỏng lẻo quanh eo.
Rất rõ ràng đây là áo ngủ của Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu bước từng bước về phía mình, cúi người, Thẩm Sơ Hành nín thở.
Vân Ngạn ấn vào nút nào đó, tay vịn của xe lăn chậm rãi hạ xuống.
Cậu ngồi lên đùi Thẩm Sơ Hành, ôm cổ hắn, giọng nói khàn khàn tràn đầy dụ dỗ.
“Em khá thích ngủ khỏa thân, anh có muốn giúp em… cởi cái này ra không?”
Mùi thơm sau khi tắm xong vẫn còn quanh quẩn trong ngực, Thẩm Sơ Hành cảm thấy sự tỉnh táo của bản thân đã ở bên bờ vực nguy hiểm.
“Lần trước đã nói rồi mà, nếu anh còn từ chối lần nữa…” Vân Ngạn thấy hắn không nhúc nhích, ánh mắt trầm xuống, cắn cắn vành tai hắn: “Vậy em cưỡng anh đó.”
…
Lúc trời gần sáng, Vân Ngạn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Sơ Hành nhắn quản gia không cần chuẩn bị bữa sáng, ôm Vân Ngạn đang ngủ say sưa vào lòng, hố đen trong lòng do nỗi bất an đào ra cuối cùng cũng được lấp đầy.
Vân Ngạn đặt một tay lên ngực hắn, Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay, có hơi ảo não.
Do hắn mất kiểm soát, đáng lẽ hắn nên dịu dàng hơn mới đúng.
Hắn nhớ lại nụ hôn đêm qua Vân Ngạn đặt lên bên chân khiếm khuyết của hắn, giây phút ấy trái tim hắn run lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Vân Ngạn một lúc lâu, tựa như muốn nhìn thấu qua lớp da ấy, nhìn thấy linh hồn thuộc về một mình hắn.
…
Vân Ngạn ngủ tới trưa mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy Thẩm Sơ Hành đang dựa vào cửa sổ yên lặng nhìn cậu, hắn đã gắn chân giả và mặc chiếc áo hôm qua tự tay hắn cởi cho Vân Ngạn.
Vân Ngạn ngáp một cái, ôm lấy góc chăn than thở: “Đã đồng ý hôm nay để em giúp anh đeo chân giả rồi…”
Thẩm Sơ Hành khẽ cười.
Hắn vẫn luôn cho rằng phải rất rất lâu sau hắn mới có thể buông bỏ chướng ngại, để lộ phần chân đã bị mất trước mặt cậu, nhưng không ngờ rằng bức tường phòng vệ ấy cứ vậy bị cậu công phá.
Hắn bước vài bước đến cạnh giường, bế Vân Ngạn từ trong chăn ra, Vân Ngạn kêu một tiếng, vội vàng ôm cổ hắn, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Thẩm Sơ Hành hôn lên đôi môi hơi sưng của cậu, nói: “Không thì anh bế em vào phòng tắm?”
Sau khi tắm xong, Thẩm Sơ Hành dùng khăn tắm lau khô tóc cho Vân Ngạn.
Vân Ngạn ngồi trong lòng hắn, chọt chọt hắn, nói: “… Đồ lừa đảo.”
Thẩm Sơ Hành dừng tay lại: “?”
Vân Ngạn dùng mũi chân móc móc chân giả của hắn, rồi hôn lên môi hắn: “… Không xấu chút nào, vẫn rất gợi cảm.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành hơi lóe lên, nâng cằm của cậu lên làm sâu thêm nụ hôn này.
*
Sau buổi tối mơ thấy miếng ngọc hôm ấy, Vân Ngạn vẫn luôn không yên lòng.
Cậu mơ thấy ‘Vân Ngạn’ đang đeo miếng ngọc lên cho người nào đó, miếng ngọc trong mơ nhìn rất mới, không có vết bẩn giống như vết máu kia, rõ ràng ‘Vân Ngạn’ đã đưa miếng ngọc cho người nào đó, nhưng hiện tại miếng ngọc lại ở trong tay cậu, hơn nữa còn dính máu, chứng tỏ giữa đường đã xảy ra chuyện gì đó.
Đến bây giờ ‘Vân Ngạn’ vẫn còn giữ nó, điều này cho thấy miếng ngọc phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Cậu còn nhớ, sau khi cậu và Thẩm Sơ Hành kết hôn không lâu, trong bữa cơm đầu tiên ăn với nhau, Thẩm Sơ Hành đã hỏi về mặt dây chuyền ngọc này.
Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Một miếng ngọc bội chất lượng kém như này, nếu là vật kỷ niệm thì tốt nhất là nên cất vào hộp thay vì mang trên người.
Khi Vân Ngạn tìm được nó, đúng thật là nó đang được cất trong một cái hộp tinh xảo, cái hộp đó sợ là còn quý hơn miếng ngọc, hơn nữa còn được cất dưới đáy tủ, không giống như được dùng thường xuyên.
Hơn nữa sợi tơ hồng trên miếng ngọc trông cũng không giống được đeo thường xuyên, bởi vì không có dấu vết bị mồ hôi nhuộm bẩn, mà là theo thời gian dài có hơi phai màu mà thôi.
Những điều này chứng minh ‘Vân Ngạn’ không thường đeo miếng ngọc này.
Mặt khác, chiều dài của miếng ngọc này chắc chắn có thể để trong túi áo mà không sợ rớt.
Vậy tại sao khi gặp Thẩm Sơ Hành, cậu đeo miếng ngọc bội này lại bị Thẩm Sơ Hành chú ý?
Nhìn thôi cũng không sao, Thẩm Sơ Hành còn hỏi thêm một câu?
Cuối cùng Vân Ngạn cũng hiểu tại sao một số người mê tín tin vào quỷ thần đoán mệnh.
Khi đối mặt với một tương lai không thể kiểm soát, họ luôn muốn nắm lấy một thứ gì đó chắc chắn, cho dù là một thứ không chắc là có đáng tin hay không.
Vân Ngạn nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu không rõ đó là cái gì, cuối cùng thừa dịp Thẩm Sơ Hành bận rộn ở công ty, cậu tìm thời gian gọi cho Mạc Lâm.
“Bận không?” Vân Ngạn đi dạo trong hoa viên, hỏi Mạc Lâm.
“Không có việc gì, Lạc Lạc đang ghi hình, tôi rảnh rỗi ngồi ở hậu trường, sao hôm nay Vân thiếu lại gọi cho tôi thế?”
Giọng Mạc Lâm lười biếng, vẫn thiếu đánh như cũ.
Nhưng lần này Vân Ngạn không bắt chẹt hắn nữa, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Ông ngoại nói, trước kia là anh tính bát tự cho ‘Vân Ngạn’ và Thẩm Sơ Hành, nói họ rất xứng đôi, cho nên mới nhờ ông ngoại giới thiệu cậu ta cho Thẩm Sơ Hành, đúng không?”
“Ừm, đúng vậy, có chuyện gì không?”
“Tại sao anh có thể chắc chắn Thẩm Sơ Hành sẽ chọn cậu ta?”
Mạc Lâm không trả lời trực tiếp, ngược lại cười hỏi: “Cậu đây là đang tự ghen với bản thân à?”
Vân Ngạn hít sâu một hơi: “Lúc đó chưa phải tôi.”
Mạc Lâm cười cười nhưng mang theo một ít an ủi: “Nhưng Thẩm Sơ Hành chọn cậu ta là vì cậu.”
“…” tay Vân Ngạn run lên: “Có ý gì?”
“Ừm…” Mạc Lâm trầm ngâm nói: “Hiện tại không có cách nào giải thích với cậu được, chờ tôi về đi, hiện tại tôi đang ở chỗ khác rồi.”
“…” Vân Ngạn nghẹn ở cổ họng: “Chừng nào anh mới về?”
“Đợi quay xong cái chương trình giải trí này, sau đó không phải bộ phim của cậu với Diệp Lạc bắt đầu quay à? Không thì hẹn gặp ở phim trường đi… Chuyện này phải giáp mặt tôi mới nói cho cậu được.”
Vân Ngạn giật giật khóe miệng: “Vậy tôi hỏi một việc nữa, Vân Ngạn trước kia chết rồi?”
Mạc Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Không có.”
Vân Ngạn: “…”
“Nhưng cũng có thể nói là đã chết.”
“… Rốt cuộc là đã chết hay chưa!”
“Ấy… Cậu đừng vội! Chờ tôi trở về giải thích với cậu sau.”
“Vậy hiện tại cậu ta đang ở đâu?”
“Chuyện này tôi không thể nói cho cậu được.”
“Cậu ta còn trở về không?”
“… Hả?”
“Tôi nói, cậu ta còn trở lại thân thể này không?”
“…” Cuối cùng Mạc Lâm cũng hiểu: “À cậu sợ cậu ta trở về?”
“… Đúng.”
“À cậu ta không quay về đâu, cậu yên tâm.”
Vân Ngạn ngây người.
Trái tim vẫn luôn treo cao của cậu bấy lâu bỗng được buông lỏng.
… Nhưng, lời mà Mạc Lâm nói có đáng tin không? Tại sao cậu đột nhiên cho rằng những gì hắn nói đều là sự thật?
Hơn nữa khi nghe hắn nói những điều đó, chắc chắn hắn không phải là một thầy bói, hoặc là nói, hắn không chỉ là một thầy bói.
Tại sao hắn lại biết nhiều như vậy? Hắn có phải kẻ lừa đảo hay không?
“Rốt cuộc anh là ai vậy?” Vân Ngạn hỏi.
“Tôi,” Mạc Lâm cười nói: “Tôi làm ở bộ phận hậu mãi.”
Chương 58Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com