Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 81: Phát sóng trực tiếp



Tới gần cuối năm, Vân Ngạn và Diệp Lạc tuyên bố thành lập studio của riêng họ.

Diệp Lạc là người có thực lực nhất trong các tiểu sinh đang hot, anh rời công ty thành lập phòng làm việc riêng cũng không lạ, nhưng vấn đề là đối tác của anh là Vân Ngạn?

Đến lúc này, tác phẩm tiêu biểu của Vân Ngạn cũng chỉ có ‘Mê Cục’ mà thôi, điều gì khiến Diệp Lạc quyết tâm làm việc này?

“Chúng tôi rất vui khi được hợp tác trong ‘Băng Vũ Lâu’, cậu ấy là một đối tác hiếm có, mong mọi người đón chờ.” Đối mặt với truyền thông, Diệp Lạc chính thức nói.

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, họ đã tạo dựng lòng tin với nhau.

Khi Diệp Lạc biết lai lịch của Mạc Lâm cùng chuyện cũ của Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, liên tiếp vài ngày cả người đều có hơi ngây ngẩn, sau đó nghe nói đời trước Vân Ngạn từng là ảnh đế Tam Kim, anh nhìn Vân Ngạn đầy ngưỡng mộ, lúc rảnh rỗi sẽ quấn lấy Vân Ngạn để cậu kể ‘chuyện cũ’ cho anh nghe, thỉnh thoảng hai người sẽ trao đổi với nhau về kỹ năng diễn xuất, Diệp Lạc chỉ thiếu nước gọi ‘tiền bối’ thôi, nhưng lại khiến Mạc Lâm ăn không ít dấm.

Trong quá trình quay chụp ‘Băng Vũ Lâu’, Vân Ngạn và Diệp Lạc rất chủ động, thường thảo luận với đạo diễn và biên kịch về cách xử lý tình tiết thích hợp hơn, chỗ nào cần thêm lời thoại, chỗ nào cần cắt bớt… Họ coi trọng từng chi tiết, thúc đẩy nhau trong diễn xuất, truyền cảm hứng cho nhau để phát huy hết khả năng của mình, hầu như chẳng có lý do gì khiến họ không tạo ra được tác phẩm tốt.

Năm sau, chương trình tạp kỹ mà Mạc Lâm đã đàm phán trước đó cuối cùng cũng bắt đầu quay, Vân Ngạn và Diệp Lạc sẽ cùng tham gia chương trình giải trí đó để tuyên truyền cho bộ phim mới.

Hiện tại, người hâm mộ ngày càng muốn xem phản ứng và cuộc sống thực của nghệ sĩ, vì vậy chương trình đã bám sát xu hướng, áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp và ghi hình.

Phát sóng trực tiếp từ lúc gõ cửa nhà nghệ sĩ, để có thể ghi được những hình ảnh chân thật của nghệ sĩ, tổ chương trình không cố định thời gian cụ thể đến nhà nghệ sĩ, để không lộ địa chỉ của nghệ sĩ và có tính linh hoạt nhất định, quay xong sẽ cắt nối chuyển cảnh đến các nghệ sĩ khác nhưng không theo trật tự gõ cửa, làm vậy cũng khiến chương trình trở nên chặt chẽ hơn.

Khi cậu nhận chương trình giải trí này, nó vẫn là chương trình ghi hình rồi phát lại, không ngờ tới kỳ này lại bắt đầu sửa kịch bản thêm vào đoạn phát sóng trực tiếp, khiến Vân Ngạn không kịp trở tay.

Nếu tham gia chương trình, tất nhiên cậu phải tuân theo sự sắp xếp của tổ chương trình, nếu những người khác đều đồng ý, thì việc một mình cậu không lên sóng trực tiếp là điều hết sức vô lý.

Hơn nữa lần này phải quay chương trình cùng Diệp Lạc, đồng thời tuyên truyền cho bộ phim mới, đây không phải chuyện của một mình cậu, đến phút chót lại quyết định rút lui thì quá vô trách nhiệm.

Sau khi xác nhận thời gian của chương trình, Vân Ngạn thảo luận với Thẩm Sơ Hành.

“Ý của tổ chương trình là muốn đến đây quay từ lúc em tỉnh dậy ra mở cửa cho đến lúc thu dọn đồ đạc xong, vì chỗ em cách sân bay xa nhất, nên tổ chương trình muốn em quay trước… Nói cách khác, hôm đó chúng ta sẽ bị tổ chương trình gõ cửa đánh thức từ sớm.”

“Vậy thì sao?”

“Nên là…” Vân Ngạn do dự một chút: “Không thì… Anh về trang viên ở một ngày đi?”

Thẩm Sơ Hành nhướng mày: “Anh làm em mất mặt* à?”

*QT là “Ta liền như vậy không nhận ra người”, không nhận ra người (见不得人) nghĩa là những gì mất mặt, xấu xa, bẩn thỉu, hèn hạ, không muốn người khác thấy hoặc biết được. (trích vtudien)

Vân Ngạn mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: “Em không có ý đó!”

Thẩm Sơ Hành nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu, xoa đầu cậu, cong môi.

Vân Ngạn thấy hắn không tức giận, bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn hắn: “Em sợ anh khó chịu.”

Thật ra, lần đầu Thẩm Sơ Hành xuất hiện trước mặt công chúng, Vân Ngạn không chủ động nói hắn là ‘chồng’ cậu, còn nguyên nhân khác là, cậu sợ nhiều người biết Thẩm Sơ Hành khuyết tật.

Bọn họ không biết Thẩm Sơ Hành khuyết tật, nhưng bọn họ biết chồng cậu có.

Trước đây Thẩm Sơ Hành chính miệng nói với cậu rằng hắn rất ghét người khác nói hắn khuyết tật.

Hắn có thể thoải mái trước mặt cậu, nhưng không có nghĩa hắn có thể chấp nhận bại lộ trước mặt công chúng.

Thẩm Sơ Hành nghĩ tình huống có thể xảy ra, trầm mặc một lát, cười nói: “Không sao, cứ như cũ là được.”

Vân Ngạn gật đầu.

Lòng cậu vẫn có hơi thấp thỏm, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc để Thẩm Sơ Hành sang phòng khách ngủ, cậu cứ bảo chồng mình đi làm rồi, quay cậu thôi là được.

Nhưng sau đó, cậu không đề cập đến nó với Thẩm Sơ Hành nữa.

Thật ra ‘cứ theo lẽ thường’ là tốt nhất, sau này cậu suy nghĩ cẩn thận lại, cậu muốn Thẩm Sơ Hành tránh mặt, có lẽ vì sợ hắn bị tổn thương, nhưng thật ra Thẩm Sơ Hành không yếu ớt thế. Dù dùng cách nào để hắn trốn tránh, thật ra là đang sỉ nhục hắn.

Suy nghĩ cẩn thận về điều này, Vân Ngạn cũng yên lòng, quyết định hôm đó tùy cơ ứng biến.

Một ngày trước khi ghi hình trực tiếp, lúc đi ngủ, Vân Ngạn nghĩ phát sóng trực tiếp cũng có chỗ tốt, cậu không cần lo sẽ đến trễ.

Cứ coi đó là hành trình làm dịch vụ báo thức của tổ chương trình! Ừm!

Nhưng một đêm này, Vân Ngạn ngủ không ngon…

Ngày hôm sau lúc nghe được tiếng chuông cửa, Vân Ngạn cuống quít bò ra khỏi ổ chăn, mơ màng ngẩng đầu hơi Thẩm Sơ Hành: “Mặt em có sưng không?”

Nửa đêm Vân Ngạn vẫn chưa ngủ mà nhích tới nhích lui làm Thẩm Sơ Hành cũng mơ màng tỉnh theo, hắn nhéo má Vân Ngạn, sửa tóc cho cậu, cười nói: “Ổn rồi, đi thôi.”

Vân Ngạn ngáp dài xuống giường.

Sau khi chuyển đến đây, bởi vì thường xuyên sử dụng bể bơi nên họ đã điều chỉnh độ ấm trong nhà cao hơn chút, lúc trần trụi cũng không thấy lạnh.

Vân Ngạn đi đến giá treo quần áo lấy áo ngủ ra mặc, lại nghe thấy tiếng chuông của, nhanh chân bước ra khỏi phòng ngủ, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Sơ Hành ngồi dậy mặc quần áo trong nhà, nhìn thấy dép lê bên cạnh mới nhận ra Vân Ngạn không mang dép!

Vân Ngạn không thích mang dép trong nhà, cảm thấy bị gò bó, nhưng gần đây trời trở lạnh, Vân Ngạn sẽ nghe lời hắn mang vớ vào.

Còn bây giờ, cậu đi mở cửa cho một đám người xa lạ, ngay cả vớ cũng chưa mang?!

… Thường ngày dung túng em ấy quá rồi.

Bên kia, trước khi mở cửa, Vân Ngạn nhìn khuôn mặt mình trong tấm gương treo ở cửa, mặc dù là chương trình phát sóng trực tiếp, nhưng cũng không thể ném hình tượng đi đúng không?

Sửa sang lại xong, cậu mở cửa, cười chào nhóm người của tổ chương trình: “Chào buổi sáng mọi người ~”

Người quay phim đã đặt sẵn vị trí máy quay trước khi cậu mở cửa, nó đã được căn góc sẵn, có thể quay hết toàn thân người ra mở cửa.

Cậu chỉ mặc áo ngủ màu trắng, tuy rằng đã buộc chặt dây lưng, nhưng chiều dài của áo ngủ chưa đến đầu gối, để lộ đôi chân thẳng dài trắng nõn, trọng điểm là cậu còn chưa mang dép.

Vân Ngạn tươi cười thân thiết, nhưng đám người ngoài cửa đều nhìn ra cậu chưa tỉnh ngủ.

Phía bọn họ không nhìn thấy, làn đạn* điên cuồng lướt qua.

“Đệt đệt đệt! Đôi chân này!”

“AAAA tôi có thể nghịch đôi chân này một năm liền!”

“AAAA không uổng công tui dậy sớm xem phát sóng trực tiếp! Áo ngủ! Quyến rũ quá quyến rũ quá, máu mũi chảy không ngưng luôn nè! Khăn giấy! Khăn giấy!”

“Hahaha biểu cảm này, rõ là chưa tỉnh ngủ còn phải cố giả bộ mỉm cười.jpg.”

“Dễ thương quá! Tôi nhận thầu* nụ cười này….”

*Ý chủ cmt là vì Vân Ngạn cười đẹp, nên chủ cmt muốn ‘nhận thầu’, làm Vân Ngạn cười từ ngày này qua tháng nọ.

“Vừa trong sáng vừa gợi cảm…”

“Vừa trong sáng vừa gợi cảm +1”

“10086!!!”

Thật ra lần này tổ chương trình quay Vân Ngạn trước cũng có nguyên nhân, ngoại trừ việc chỗ ở của cậu thuận tiện, còn bởi vì, so với những nghệ sĩ khác, cậu có ít fan nhất. Ai cũng không ngờ, sáng sớm này lại là một khởi đầu thuận lợi, phòng phát sóng trực tiếp toàn là spam.

“Có phải chúng ta đến sớm quá không?” Đạo diễn hỏi.

Vân Ngạn gãi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Không sao, bình thường tôi cũng thức giờ này.”

– Bình thường cũng thức giờ này, nhưng từ khi trở về, hôm nào cậu với Thẩm Sơ Hành cũng quậy tới tận khuya mới ngủ, đồng hồ sinh học đảo loạn hết cả.

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được ngáp một cái.

“AAA ngáp thôi cũng đáng yêu quá vậy!”

“Mau bắt cậu ấy lên giường lại đi!!! Trời lạnh như này nỡ lòng nào bắt Ngạn Ngạn thức sớm! Để cậu ấy ngủ điiii!!!”

“Đáng yêu quá! Mau nhào vào lòng mama nào!”

Vân Ngạn không biết những ồn ào náo động trên làn đạn, cậu lấy dép dùng một lần ra đưa cho tổ chương trình, ý bảo họ có thể vào.

Người quay phim là người đầu tiên thay giày đi vào, tiếp đó đến lượt những người khác.

Thật ra lúc mở cửa, Vân Ngạn cảm nhận được luồng gió lạnh thổi vào, người của tổ chương trình còn mang theo hơi lạnh, đợi lúc bọn họ đi vào, Vân Ngạn theo bản năng chà ngón chân của chân này vào chân khác, thầm nghĩ, cậu có nên rót nước bảo họ đợi một chút để cậu đi thay quần áo không?

Nhưng đúng lúc này, mọi người bỗng nghe thấy tiếng động phía sau Vân Ngạn, một cánh cửa được mở ra.

Người quay phim rục rịch trong lòng, điều chỉnh tiêu cự, quay Vân Ngạn và cánh cửa phía sau cậu.

Thứ đầu tiên bọn họ thấy là xe lăn.

Tiếp theo mới nhìn thấy người ngồi trên xe lăn.

Người nọ điều khiển xe lăn xuất hiện trước mặt mọi người, mặt trầm như nước, trên đầu gối còn phủ một tấm thảm mỏng.

Người đó nhìn mắt cá chân trần trụi của Vân Ngạn, nhíu mày: “Ngạn Ngạn, thay quần áo, đi tất vào, cẩn thận đừng để bị cảm.”

Tổ chương trình: !!!!!

Hai mắt người quay phim tỏ sáng, bùng nổ! Nhất định phải quay nhiều!

Người quay phim hưng phấn đến mức quên mất nhân vật chính hôm nay là Vân Ngạn, trực tiếp hướng máy quay đến Thẩm Sơ Hành, điều chỉnh lấy nét, phóng to…

Nhưng ngay giây tiếp theo, Vân Ngạn lập tức nhảy tới che trước máy quay, hoàn toàn không để ý hình tượng của mình, áp mặt vào máy quay: “Không được quay anh ấy! Chồng của tôi đẹp thế chỉ có tôi mới được nhìn!!!”

Làn đạn bùng nổ.

“… Đợi đã, tôi vừa thấy cái gì vậy?!”

“….!!! Đệt, đây chẳng phải là sếp Thẩm trong truyền thuyết ư?!”

“Đệt! Thì ra chồng Vân Ngạn là sếp Thẩm? Lúc xem buổi họp báo nhìn không ra khuyết tật chỗ nào hết!!!”

“Vừa rồi lúc Vân Ngạn khoanh tay đứng trước máy quay, tui thấy nhẫn trên ngón tay cậu ấy trông rất quen… đúng là chiếc mà sếp Thẩm đăng!”

“Sao tui thấy sếp Thẩm ngồi xe lăn trông như bước ra từ Mary sue ấy* … cứu tuiii!!!”

*QT là trông càng “tô” (苏), 苏 trong 玛丽苏(Mary sue), tức hành vi hoặc ngoại hình của người này rất hoàn hảo, rất hấp dẫn, giống nhân vật chính trong truyện Mary sue.

“Có phải tôi vừa nghe Vân Ngạn kêu chồng không? á chít tui rồi!”

“Hahaha, tính chiếm hữu của đôi chồng chồng này y hệt nhau!”

“Đờ mờ sếp vừa cau mày là lòng tui ‘lộp bộp’ liền, kết quả ảnh đi ra nhắc Ngạn Ngạn mang vớ vào… Ấm áp quá!!!”

“Hahaha đây là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt nhỏ kia của Vân Ngạn phóng to tới vậy! Cap màn hình thôi!”

Sau khi chặn máy quay, Vân Ngạn mới nhận ra, có lẽ bản thân phản ứng hơi thái quá.

Cậu nói với tổ chương trình mình phải đi thay quần áo, để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng khách.

Tổ chương trình vui vẻ đồng ý, rất có hứng thú quan sát phòng khách nhà cậu.

Vân Ngạn đỏ mặt đi theo Thẩm Sơ Hành vào phòng.

Ngay khi làn đạn sôi nổi thảo luận hai người làm gì trong phòng, thứ gì đó trong góc tường phòng khách khởi động ‘bíp’ một tiếng, người máy màu trắng bạc nhẹ nhàng đi tới trước mặt tổ chương trình, màn hình trên đầu xuất hiện biểu cảm ‘mỉm cười’: “Mời mọi người ngồi xuống, chủ nhà sẽ ra nhanh thôi.”

Người quay phim không tự chủ được lia máy quay sang, ngay sau đó, bọn họ thấy người máy đi đến máy lọc nước, rót cho mỗi người một ly nước, bưng tới, vươn bàn tay máy móc ra đưa mọi người.

“Mọi người có muốn xem các phòng khác trong nhà không? Mời đi theo tôi…”

Người máy tự động đảm nhận trách nhiệm giải thích với mọi người, người quay phim cùng mọi người vừa đi theo quay vừa nghĩ: … Quay người máy lâu vậy… có phải họ nên hỏi Đỗ Linh về chi phí quảng cáo không?

Bên kia, vừa vào phòng ngủ, Vân Ngạn liền đẩy Thẩm Sơ Hành đến mép giường, ngồi lên đùi hắn, có hơi bực mình dựa vào lòng hắn.

Thẩm Sơ Hành sửng sốt hai giây, xoa lưng cậu: “Em sao vậy?”

Vân Ngạn nghĩ, nhẹ giọng hỏi hắn: “…Có phải vừa rồi em phản ứng hơi thái quá rồi không?”

Thẩm Sơ Hành nghĩ, trả lời: “Có hơi.”

Vân Ngạn nhất thời có chút ủ rũ, nếu cậu là chú cún con, có lẽ hiện tại đang cụp tai xuống, trông rất đáng thương.

Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên ý cười: “Em không muốn anh xuất hiện trước mặt mọi người sao? Hay là… Không muốn anh xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ này?”

“Không phải!” Vân Ngạn vội giải thích: “Anh đồng ý ra là tốt rồi! Còn có… xe lăn, chứng tỏ anh không để bụng, đúng không?”

Thẩm Sơ Hành nghĩ, gật đầu.

Hắn nghĩ, hắn không thể trốn tránh mãi được.

Nếu Vân Ngạn có thể đối mặt với sự tàn khuyết của hắn, vậy lý gì hắn không thể?

“Em rất vui.” Vân Ngạn cười: “Thật ra em rất vui.”

Nhưng Thẩm Sơ Hành biết, cậu còn muốn nói những điều khác.

Hắn lẳng lặng chờ đợi.

Vân Ngạn nằm trong lòng hắn một lúc, sau đó mới lúng túng nói: “Có thể là em… có chút ghen tị đi.”

Thẩm Sơ Hành sửng sốt: “Ghen tị?”

Vân Ngạn do dự gật đầu, rất thẳng thắn: “Em ghen tị với… ánh mắt bọn họ nhìn anh.”

Lần đầu tiên Thẩm Sơ Hành xuất hiện trước mặt công chúng, cậu đã cảm nhận được ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của bản thân đối với Thẩm Sơ Hành.

Nhưng lần đó còn mơ hồ, lúc này đây, cậu cảm nhận được nội tâm của bản thân.

Khi vừa xuyên qua, Vân Ngạn cảm thấy, sống được ngày nào hay ngày đó, khi đó cậu tự to tự tại hơn bây giờ nhiều.

Nhưng giờ đây cậu biết bản thân ‘trở về’, Vân Ngạn bỗng nhận ra, bạn bè và người thân đều không phải của cậu, ở trên đời này, thứ hoàn toàn thuộc về cậu, chỉ có Thẩm Sơ Hành.

Đây là bảo vật có một không hai của cậu.

“Em chỉ có anh.” Vân Ngạn do dự, rốt cuộc ôm chặt Thẩm Sơ Hành, nhỏ giọng, có hơi ủy khuất: “…Em, không muốn cho mọi người nhìn.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Sơ Hành cảm nhận được ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của Vân Ngạn, hắn cũng hiểu Vân Ngạn nói ‘chỉ có anh’ là ý gì, hắn biết sự tàn nhẫn trong câu nói này, nhưng hắn không cách nào ngăn cản cảm xúc của bản thân, loại cảm xúc kỳ diệu giống như rượu tốt rót từ đầu quả tim lan ra khắp người, ngón tay của hắn gần như run lên vì sung sướng.

Hắn vẫn luôn cho rằng, chỉ có bản thân có ham muốn như vậy với Vân Ngạn.

Nhưng không ngờ, người xán lạn và dũng cảm như Vân Ngạn, trong lòng cũng có điểm yếu ớt như thế.

“Vậy cứ giấu anh đi.” Thẩm Sơ Hành ôm Vân Ngạn vào lòng, khàn giọng nói: “Sau này chỉ cho em nhìn.”

Loại cảm giác vui vẻ đó như thể thông quá cái ôm này truyền đến tim Vân Ngạn.

Vân Ngạn thả lỏng.

Sau một lúc lâu, Vân Ngạn rầu rĩ nói: “Anh là kẻ ngốc à?”

Thẩm Sơ Hành an ủi xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Đúng vậy.”

Vân Ngạn nằm trong lòng hắn khẽ cười: “Em không muốn giấu anh thật đâu.”

“Ừm.” Thẩm Sơ Hành gật đầu, trong lòng mềm nhũn: “Anh biết.”

Hắn cũng vậy.

Cũng muốn chiếm Vân Ngạn làm của riêng, nhưng không muốn che giấu tài hoa của cậu.

Một lát sau, Vân Ngạn rời khỏi lòng ngực của Thẩm Sơ Hành, thành thật thay quần áo, mở cửa dẫn Thẩm Sơ Hành ra ngoài cùng.

Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ, người máy bị mấy người đùa giỡn nãy giờ lập tức thất sủng, ngoan ngoãn trở về vị trí của mình.

Thẩm Sơ Hành đã đeo chân giả, lần nữa xuất hiện trước ống kính, anh cao ráo và đẹp trai y như trong cuộc họp báo trước đó, chỉ khác là đổi từ âu phục sang quần áo ở nhà màu xám nhạt, trông hắn bình dị gần gũi hơn rất nhiều.

Vân Ngạn đứng trước Thẩm Sơ Hành, ngại ngùng cười với mấy người của tổ chương trình, hỏi: “Chúng ta xuất phát lúc mấy giờ?”

Đạo diễn nói thời gian cho cậu, nhìn đồng hồ, Vân Ngạn rốt cuộc thấy khẩn trương: “Chỉ còn một tiếng nữa thôi!”

“Vậy em đi thu dọn quần áo đi, để anh nấu chút gì đó cho em.” Thẩm Sơ Hành nói.

“Em muốn uống sữa bò.”

“Không được.” Thẩm Sơ Hành bất lực nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Em không hấp thu được đường lactose, em quên rồi sao?”

… Đúng rồi.

Khi đến thế giới này, cậu gần như luôn ăn cháo dì Dương nấu, ngày đó cậu nhất thời nổi hứng mua hộp sữa bò về uống, kết quả lần đầu tiên uống đã đau bụng.

Thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện như vậy, điều này nói cho cậu biết, cậu vẫn chưa quen thuộc với cơ thể này.

Chao ôi, trước đây cậu mê sữa bò nguyên chất bao nhiêu, giờ chỉ có thể đưa chúng cho Thẩm Sơ Hành.

Vân Ngạn nghĩ, nói: “Vậy ăn súp mè đen* đi, lần trước dì Dương làm còn dư lại một ít chưa ăn hết á?”

*Súp mè đen hay chè mè đen:

Thẩm Sơ Hành gật đầu, thả tay cậu ra, ánh mắt nhu hòa: “Được, em đi nhanh đi.”

Kể từ khi Thẩm Sơ Hành nói hắn đi nấu cơm, làn đạn hiện lên vẻ kinh sợ…

“Sếp Thẩm biết nấu cơm?! Không! Trong lòng tôi anh ấy vẫn là nam thần không dính khói lửa phàm tục!!!”

“AAA Có nam thần nấu bữa sáng cho thì quá hạnh phúc luôn á!!!”

Mọi người xem phát sóng trực tiếp nhanh chóng chú ý tới, ống kính của người quay phim đã hoàn toàn lệch hướng, thiếu điều dính lên người Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành vẫn chưa quen với ống kính, nhưng hắn không quá chú ý đến nó, chỉ là Vân Ngạn vừa đi, ai cũng nhìn rõ sự lãnh đạm của hắn.

Hắn không nói nhiều với người của tổ chương trình, cứ im lặng đi làm những gì cần làm.

Đun nước, bắt lửa, luộc rau, chiên trứng, khuấy mè đen, có trật tự, rất nhanh chóng, nhưng không hề nóng vội, rất nghiêm túc, giống như đang thực hiện nghi thức quan trọng nào đó.

Những người đang xem trực tiếp đều cảm thấy, chắc chắn bữa sáng này ăn rất ngon.

Tuy rằng nó chỉ đơn giản là súp mè đen, cải trắng luộc và trứng chiên thôi.

Mặc dù Thẩm Sơ Hành đang nấu ăn, nhưng khí chất người sống chớ tới gần vẫn còn đó, không ai dám nói chuyện với hắn.

Rõ ràng đây phải là buổi phát sóng trực tiếp sôi nổi, nhưng cứ quay như này thì thành kịch câm mất!

Người quay phim cuối cùng cũng nhớ ra chức trách của mình, vội vàng đi đến phòng của Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, thấy Vân Ngạn nhìn như vụng về, nhưng thực tế khi làm việc cậu cũng giống Thẩm Sơ Hành, trật tự rõ ràng, lấy đồ chỉ lấy một lần, để vào vali, phân chia rõ ràng rành mạch.

Vân Ngạn thu dọn hành lý nhanh hơn nhiều so với dự kiến của họ.

Cậu thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Sơ Hành cũng chuẩn bị xong bữa sáng.

Trước khi Vân Ngạn đến, Thẩm Sơ Hành ngồi vào bàn cầm muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy bột cho Vân Ngạn, thỉnh thoảng thổi cho nguội bớt, lúc Vân Ngạn đến là có thể uống ngay.

Vân Ngạn nhận bát xong không nói cảm ơn, rất tự nhiên hôn lên mặt hắn.

Thẩm Sơ Hành cong khóe miệng.

“Á chít tui rồi, nụ hôn này đáng yêu quá đi!”

“Sếp Thẩm cười lên trông Sue quá sue*!!!”

*Vẫn là Sue trong Mary Sue như chú thích ở trên.

“AAA Hai người khóa chết với nhau đi! Tôi đi dọn Cục Dân Chính… A không đúng, chồng chồng thì dọn Cục Dân Chính gì chứ?”

“Lần đầu tiên tôi thấy cặp nào kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn còn ngọt ngào như cặp tình nhân, tôi ghen tị quá 555 (huhuhu)…”

Vân Ngạn thu dọn đồ đạc nhanh chóng tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho việc ăn uống, khi cậu ngồi vào bàn ăn, vẫn còn hơn 20 phút nữa mới đến giờ hẹn xuất phát.

Thời gian vừa đủ, ăn cơm thôi.

“Không biết tại sao, tôi nhìn hai người họ ăn cơm mà cười từ đầu tới cuối…”

“Sếp Thẩm trước mặt mọi người với trước mặt Vân Ngạn như hai người khác nhau vậy, ánh mắt nhìn Vân Ngạn, dù chỉ là thoáng nhìn qua, tôi thấy trái tim mình tan chảy mất thôi…”

Vân Ngạn không phải vì phát sóng trực tiếp nên cố tình làm màu, trong lòng cậu, mỗi buổi sáng ở cùng Thẩm Sơ Hành đều rất đáng trân trọng.

Bình dị như thế, tầm thường như thế, nhưng cũng rất quý giá.

Khi chuẩn bị đi ra ngoài, Vân Ngạn bỗng nhận ra, lần này tham gia chương trình có lẽ phải làm việc, cậu duỗi ngón tay đeo nhẫn ra trước mặt Thẩm sơ Hành, hỏi hắn: “Em không đeo nhẫn được không?”

Cậu sợ làm hư chiếc nhẫn.

“Ừm.” Thẩm Sơ Hành cũng không hỏi, nắm tay cậu, tháo nhẫn ra giúp cậu, dùng đầu ngón tay vuốt ve chỉ tay của cậu.

Động tác mập mờ này thể hiện trọn vẹn trước ống kính.

Vân Ngạn có hơi ngại rụt ngón tay, liền thấy Thẩm Sơ Hành vẽ một vòng ngay chỗ đeo nhẫn, sau đó hôn lên, trong mắt mang theo ý cười nhìn cậu nói: “Nhẫn mới.”

Vân Ngạn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cho dù cậu có đeo nhẫn hay không, thì trái tim cậu cũng đã trao cho hắn.

Trên đường đến sân bay cậu mới biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu cùng Thẩm Sơ Hành lên hot search.

Mọi người đang thảo luận về buổi phát sóng trực tiếp này, nói về mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Sơ Hành.

Lúc này, một thành viên của đoàn phim ‘Băng Vũ Lâu’ gửi tin nhắn wechat cho cậu: “Thầy Vân, lúc trước cậu không cho đăng, giờ tôi có thể đăng tấm ảnh ấy lên weibo không?”

Vân Ngạn nhấn vào bức ảnh rõ nét.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng tối, Thẩm Sơ Hành mặc lễ phục cao quý ngay thẳng, còn cậu thì mặc đồ đen, bên dưới là chiếc váy màu đỏ.

Cậu đi về phía Thẩm Sơ Hành, vừa mới đến đã vươn tay ôm lấy hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Vân Ngạn trả lời: “Có thể.”

Trả lời xong, Vân Ngạn nhìn chằm chằm tấm ảnh kia hồi lâu, chợt cười.

Thì ra, trong mắt người ngoài, bọn họ nhìn nhau thế này.

Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn nhìn nhau như thế.

Giờ đây cậu mới nhận ra, sự ghen tuông và chiếm hữu nhỏ nhặt của mình bình thường và không cần thiết đến mức nào, giữa cậu và Thẩm Sơ Hành sớm đã hình thành thế giới riêng, chỉ cần đồng hành cùng nhau là đủ để chống chọi với mọi sóng gió.

Chương 80Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.