Bí cảnh Linh Chân chỉ xuất hiện trong một tháng, chỉ cần trễ một khắc bí cảnh sẽ biến mất.
Sở Nhược Đình biết rõ cốt truyện, vị trí bí cảnh Linh Chân xuất hiện là rừng hoa đào ở Tây Giang.
Nàng không lo lắng rằng mình sẽ không vào được, chỉ e ngại vấn đề tu vi hiện tại của mình quá thấp, vào rồi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhẩm tính thời gian, nàng còn khoảng nửa tháng để tu luyện.
Sở Nhược Đình chạy tới Tây Giang, vào chợ mua một lượng lớn đan dược và bùa chú, bố trí một gian động phủ giản dị ngay cạnh rừng hoa đào, thiết lập ẩn nấp trận, bắt đầu bế quan.
《 Mị thánh quyết 》 quyển thứ nhất không quá khó, Sở Nhược Đình hiện giờ đã thành thục đến đạo lí tầng thứ tám. Phần da thịt bị xẻo đi dần được tái tạo lại, da thịt vẫn mềm mại, mịn màng. Nàng mở 《 mị thánh quyết 》 quyển thứ hai: Nam nữ hoan ái.
Quyển thứ nhất là luyện thể, quyển thứ hai còn lại là luyện tâm.
Sở Nhược Đình ngồi xếp bằng ở trong sơn động tu luyện, trong đầu xuất hiện cảnh tượng bản thân cùng Tuân Từ, Huống Hàn Thần giao cấu. Bọn họ đối với nàng, không phải tình yêu mà đơn giản chỉ có lợi dụng cùng oán hận, thế nên dù thân thể có như lửa đốt, thì tâm nàng vẫn lạnh như băng. Như thế nào tình? Cùng bọn họ giao cấu đã có thể gọi là tình rồi sao? Sở Nhược Đình biết, hoàn toàn không phải. Nàng nhắm chặt mắt, cố gắng quên hết những hình ảnh đó, nhưng chúng lại càng trở nên rõ ràng hơn…… Cả hai đời, Sở Nhược Đình chưa từng thật sự yêu một người, nên khi tu luyện quyển thứ hai, nàng cảm thấy nó cực kỳ tối nghĩa. Nàng cũng hy vọng bản thân sẽ có cái gọi là tình, nhưng lại không thể lĩnh hội được 《 mị thánh quyết 》, sau đó, Sở Nhược Đình vô cùng sốt ruột, nội tâm bắt đầu thấy bất an, phản kháng lại, vì sao nhất định phải có tình mới được? Một chữ tình, từ xưa đến nay đều chẳng đem lại kết quả tốt đẹp, nó sẽ khiến con người ta hãm sâu trong đó, nói tình như núi cao sông dài nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một hồi vọng tưởng mà thôi.
Sở Nhược Đình đã ngộ ra được đạo lý ấy.
Khúc mở đầu quyển thứ hai vẫn luôn đóng lại, giờ này khắc này lại chủ động mở ra trước mắt nàng. Bên trong ngoại trừ tâm pháp khẩu quyết còn có phương pháp dạy lập vài trận pháp, thậm chí còn có hai phương pháp luyện đan. Sở Nhược Đình không thầy dạy cũng hiểu, tự thân học tâm pháp, trận pháp và phương pháp luyện đan, đan điền điên cuồng hấp thu linh khí từ thiên địa, tu vi theo đó dần đi lên. Vào lúc nàng hoàn thành bước nhập môn 《 mị thánh quyết 》 quyển thứ hai, thì bên ngoài đã trôi qua mười ba ngày.
Nửa tháng ngắn ngủi, Sở Nhược Đình đã đạt tới tui vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, đồng thời nắm vững cách thiết lập trận pháp và luyện đan. Nếu có thể học toàn bộ quyển thứ hai, nói không chừng Sở Nhược Đình còn có thể thử luyện khí.
Nhìn 《 mị thánh quyết 》 trong thức hải, Sở Nhược Đình đoán rằng người tạo ra 《 mị thánh quyết 》 nhất định là một vị đại tiền bối cực kỳ lợi hại.
Từ giờ tới khi bí cảnh Linh Chân đóng lại chỉ còn hai ngày, Sở Nhược Đình nhanh chóng khởi hành, ăn dịch dung đan, vượt rừng hoa đào chạy đến.
Bên ngoài rừng hoa đào,mười mấy tu sĩ đã lục đục chạy tới, những người này tụ tập với nhau thành những tốp năm tốp ba, họ có thể là đệ tử trong tông môn nào đó, cũng có thể là những vị bằng hữu quen biết nhau từ trước.
Sở Nhược Đình dịch dung thành một nữ tu trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường, đứng ở góc, đứng một lúc lâu cũng không có người nào chú ý tới. Nàng đang chuẩn bị một mình tiến vào bí cảnh thì thấy cách đó không xa có một thiếu nữ chạy tới, chủ động hỏi: “Đạo hữu, ta thấy ngươi cũng chỉ đi có một mình, không bằng hai người chúng ta lập thành một tổ đi. Đến lúc vào bí cảnh còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tướng mạo thiếu nữ thuộc kiểu xinh đẹp ngọt ngào, búi hai búi tóc, váy lụa màu lục trên người cũng là pháp bảo phòng ngự, tu vi cao hơn Sở Nhược Đình. Trái lại, Sở Nhược Đình mặc một thân váy lụa mỏng xanh thuần, không dặm phấn trang, đứng bên cạnh nàng chẳng khác gì một con chim sẻ núi.
Sở Nhược Đình suy xét một chút rồi gật đầu: “Được.”
Thiếu nữ lập tức thân thiết kéo tay nàng, tự giới thiệu: “Ta tên La Phương Nhi, đệ tử Thanh Linh môn, còn ngươi?”
“Tán tu Sở Nhược.”
La Phương Nhi rất hoạt bát, có thể lập tức vui vẻ trò chuyện không dứt với Sở Nhược Đình.
Hai người cùng nhau tiến vào lối đi phát quang của bí cảnh, ba tấm quân bài đang cầm trong tay tự động biến mất. Cảnh sắc trước mặt nháy mắt biến hóa, biến thành vực sâu đáy cốc đầy đá vụn.
La Phương Nhi hết nhìn trái lại ngó phải, phân tích nói: “Này hẳn là Truyền Tống Trận của bí cảnh, may mắn là ta đang nắm tay ngươi nếu không thì chúng ta sẽ bị truyền tống đến hai nơi khác nhau mất.”
Sở Nhược Đình không có ý kiến.
La Phương Nhi hỏi nàng: “Nghe nói bí cảnh Linh Chân có vô số pháp bảo, ngươi có đặc biệt thích thứ nào không?”
Sở Nhược Đình vì nhất phẩm tiên khí Trói Long Tác mà đến, nhưng lời này nàng không thể nói ra, chỉ có thể mỉm cười đáp lại: “Xem vận khí thôi.”
La Phương Nhi gật đầu, “Cũng phải.”
Mấy ngàn năm trôi qua, người có thể tiến vào bí cảnh Linh Chân như cá diếc qua sông(*), nhưng người có thể kiếm được chí bảo chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bí cảnh Linh Chân xuất hiện sau cuộc đại chiến giữa thần và ma thời thượng cổ, một vị tiền bối tên là Linh Chân đã tạo ra nơi này sau khi cuộc chiến kết thúc, bí cảnh này là tài bảo người đó dành cả đời để góp nhặt, gìn giữ. La Phương Nhi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bí cảnh đã truyền lưu mấy ngàn năm, thứ tốt có lẽ chẳng còn thừa bao nhiêu.
(*)Thành ngữ TQ, mô tả sự hỗ loạn, đông đúc.
Hai người nương theo đáy cốc tiến về phía trước, sắc trời dần âm trầm.
Vực sâu dưới hẻm núi được bao phủ bởi làn sương đen, lạnh lẽo và ẩm ướt. Không biết gió từ nơi nào thổi tới, cuốn theo mùi tanh hôi nồng đậm, nhớp nháp đến mức khiến người ta không thở nổi.
La Phương Nhi quấn chặt quần áo, có chút bất an nói: “Trong lòng ta cứ thấy thấp thỏm không yên.”
Khuôn mặt Sở Nhược Đình trầm xuống, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này, mặt đất phía trước đột nhiên trồi lên một bao cát, một con sâu như cục bướu thịt nổi lên.
Con sâu đó không có mắt hay mũi, chỉ có một cái miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn. Nó dựng thẳng người như một con rắn, dò xét xung quanh.
“A!” La Phương Nhi sợ hãi kêu lên.
Sở Nhược Đình tức giận mắng: “Mau ngậm miệng!”
Nhưng con sâu đã cảm nhận được động tĩnh, nó như mũi tên vừa rời khỏi dây cung phóng vèo tới đánh úp hai người.
La Phương Nhi cũng không hoàn toàn vô dụng, nàng rút ra song loan đao ngân nguyệt(*) cong cong, chém đứt con sâu. Con sâu đứt thành hai đoạn, uốn éo trên mặt đất, chất lỏng sền sệt màu lục đậm bắn tung tóe.
(*)Song đao có lưỡi đao cong như trăng lưỡi liềm, màu bạc.
Sở Nhược Đình cảm thấy có chút ghê tởm.
“Được, chúng ta mau đi thôi.”
La Phương Nhi thu hồi loan đao, đang định tiến về phía trước lại bị Sở Nhược Đình túm trở về, “Cẩn thận!”
Nàng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy con đường phía trước lại trồi lên rất nhiều bao cát nữa, bên trong là đám sâu to nhỏ khác nhau đang chui ra. Hai người kề sát vách đá, trơ mắt nhìn hẻm núi vốn không rộng lắm này bị đám sâu chiếm cứ, chúng nó rậm rạp, rộn ràng nhốn nháo, chặn hết đường đi.
Đám sâu chậm rãi bò về phía hai người, Sở Nhược Đình cảm thấy da đầu tê dại.
Nàng và La Phương Nhi liếc nhau, hai người đồng thời ra tay, bắt đầu công kích đám sâu kinh tởm này.
Một người dùng roi, một người dùng đao, không lâu sau, hẻm núi đã chất đầy nội tạng cùng chất lỏng dính nhớp ghê tởm của đám sâu. Đám sâu này vốn không phải đối thủ của các nàng, nhưng chúng lại chiếm ưu thế về số lượng, cứ cuồn cuộn không ngừng chui ra từ dưới nền đất, giết mãi không hết.
Linh lực La Phương Nhi sắp khô kiệt, khóc nức nở nói: “Xong rồi, xong rồi, chúng ta có lẽ sẽ bị đám sâu ghê tởm này ăn mất!”
Sở Nhược Đình không cam lòng, dùng roi đánh ra một tàn ảnh! Sử dụng thêm hai tấm phù sấm sét và bão lốc đánh đám sâu chia năm xẻ bảy.
Cho dù nàng phải chết, cũng không thể chết vô giá trị như này được!
Phải chăng đây là vận mệnh của vai phụ.
Nghĩ tới Kiều Kiều tiến vào bí cảnh Linh Chân mà không hề gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, còn cứu được bán yêu Cù Như, tìm được Trói Long Tác……
Sở Nhược Đình cắn răng, đem toàn bộ phẫn hận trong lòng ra trút lên người đám sâu bọ này.
La Phương Nhi đã nhận mệnh chờ chết, nhưng Sở Nhược Đình vẫn kiên cường đứng vững, mặc dù trên mặt đầy huyết lệ dơ bẩn, nàng vẫn muốn chiến đấu đến cùng.
Ngay thời điểm tia linh lực cuối cùng của Sở Nhược Đình sắp hao hết, trong hẻm núi bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông thanh thúy leng keng leng keng.
Một mồi lửa lớn phóng ra, thiêu đốt toàn bộ lũ sâu bọ trong hẻm núi thành tro bụi.
Nơi cửa hẻm núi, sương khói trắng lượn lờ.
Bốn phấn y mỹ nữ dáng người thướt tha, trên tay đeo chuông vàng, xuất hiện giữa sương khói mịt mờ. Các nàng đứng thành hai hàng nhường lối cho một vị công tử trẻ tuổi sang quý bước ra, hắn mặc áo gấm xanh ngọc, đầu đội ngọc quan hoa lệ, trong tay phe phẩy một chiếc quạt xếp kim quang lấp lánh, gương mặt tuấn nhã, nghiễm nhiên là một vị công tử tự phụ sống trong nhung lụa.
Trong đó, mỹ nữ váy hồng đi đầu kiêu căng nói: “Chủ tử đã cứu các ngươi, còn không nhanh quỳ tạ!”
La Phương Nhi bị âm thanh phô trương này làm cho kinh ngạc.
Ba tấm quân bài cực kỳ khó có được, có thể thấy bốn nữ tử kia chính là thị nữ, thế mà cũng có thể tiến vào bí cảnh! Nàng lại nhìn kỹ về vị công tử quý khí bức người kia, tức khắc tim đập thình thịch, đỏ mặt hành lễ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn vị đạo hữu đã cứu giúp, xin hỏi tôn tính của vị đạo hữu? La Phương Nhi của Thanh Linh môn nhất định kết cỏ ngậm vành(*)!”
(*)Dương Biểu đến chơi núi Hoa Âm, cứu sống được một con chim. Đêm ấy có một đồng tử mặc áo vàng đến tặng bốn chiếc vòng và nói rằng: “Ta là sứ giả của Tây Vương mẫu may được chàng cứu mạng, xin cảm tạ đại ân”. Do đó, người ta thường nói “kết cỏ ngậm vành” để chỉ sự đền ơn trả nghĩa.
“Thanh Linh môn? Là vô danh tiểu tốt nơi nào?” Mỹ nữ váy hồng cầm đầu cười lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường.
La Phương Nhi tức giận đỏ mặt, “Ngươi!”
“Tiểu Hạ, đừng vô lễ.”
Một mỹ nữ váy hồng khác vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, nhưng biểu tình vẫn tỏ ra khinh thường La Phương Nhi và Sở Nhược Đình. Nàng hướng về vị quý công tử quỳ gối thi lễ, quay mặt về phía hai người nói: “Nhị vị đạo hữu, chủ tử nhà ta là thiếu chủ Du Thị ở Bắc Lộc, Du Nguyệt Minh.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~