Nói về tài ngụy biện, người đội sổ như Lệ Chanh sao có thể so sánh với Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng ăn nói hơn người, chỉ dùng vài lời đơn giản đã dễ dàng khiến đầu óc của Lệ Chanh rối như tơ vò.
Không chỉ vậy, anh còn dùng đầu gối mở rộng đôi chân của Lệ Chanh, nhẹ nhàng cọ sát vào tuyến thể phía đùi trong. Qua lớp quần bơi mỏng, tuyến thể yếu ớt dần nóng lên. Mặc dù Lệ Chanh chưa đến kỳ phát tình, nhưng không thể bỏ qua được cảm giác nóng bức đang dần lan tỏa giữa hai chân cậu.
Cả hai phía não bộ của Lệ Chanh đều tạm ngừng. Tiêu Dĩ Hằng, tên xấu xa này, đã chiếm đầy suy nghĩ rồi mà vẫn còn quyến rũ cơ thể cậu. Lệ Chanh chỉ là một sinh vật đơn bào, chịu sao nổi sự tấn công từ hai phía? Trong chốc lát, bộ não nhỏ của cậu bị quá tải bởi lượng thông tin quá lớn, mất hết khả năng suy nghĩ.
Tại sao cậu lại để tâm đến từng suy nghĩ của Tiêu Dĩ Hằng đến vậy? Tại sao không thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của anh ta? Tại sao lại né tránh? Và tại sao khi anh ta thừa nhận ghen tuông, một niềm vui khó hiểu lại dâng lên trong lòng?
Hàng loạt câu hỏi ấy, như những mũi tên đồng loạt chỉ về một đáp án duy nhất – đáp án mà Lệ Chanh chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
Vì sâu thẳm trong tâm hồn, cậu biết rằng, nếu cậu thừa nhận câu trả lời đó, cậu sẽ không còn là chính mình nữa.
Từ rày về sau, mọi cảm xúc của cậu sẽ bị người khác chi phối, niềm vui, nỗi buồn của cậu sẽ mang tên người khác. Đây là thứ tình cảm mà Lệ Chanh chưa từng trải qua, như thể có liên quan đến pheromone, nhưng dường như lại không.
Bàn tay Tiêu Dĩ Hằng áp chặt lên môi Lệ Chanh, hơi thở nóng bỏng của omega phả vào lòng bàn tay alpha. Ánh mắt giao nhau, Lệ Chanh không nói gì, nhưng ánh mắt đã tiết lộ tất cả.
Tiêu Dĩ Hằng suy nghĩ, tay thả lỏng, từ kẽ tay vang lên giọng nói mơ hồ của Lệ Chanh. Chí𝗻h chủ, 𝗋ủ bạ𝗻 đọc ch𝑢𝗻g — T𝑅𝗨MT𝑅 𝗨YỆN.v𝗻 —
Lệ Chanh: “Tiêu Dĩ Hằng, tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng thay đồ đột ngột bị đẩy ra.
“Lệ Chanh! Tất cả thành viên đều đang tập luyện, sao em dám ở đây lười biếng hả?” Huấn luyện viên Ngô Húc tức giận xông vào phòng thay đồ, khi thấy rõ tình cảnh trong phòng, ông lập tức cứng họng, “Em… mấy em…”
Chỉ thấy học trò yêu của ông bị một alpha ép lên tủ đồ, hai người quần áo xộc xệch, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là…
Huấn luyện viên Ngô ôm ngực, suýt chút nữa phải uống cả lọ thuốc trợ tim: “Các em sao lại dám làm chuyện này nơi bể bơi thiêng liêng hả!!”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Lệ Chanh: “…”
“Huấn luyện viên, thầy hiểu lầm rồi, bọn em không có quan hệ gì cả!” Lệ Chanh đỏ mặt, vội vàng giải thích với huấn luyện viên, cậu vô thức vùng vẫy, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Tiêu Dĩ Hằng. Sức cậu vốn lớn, đẩy mạnh một cái, Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy vòng tay trống rỗng, mất thăng bằng lùi lại hai bước, nếu không kịp bám vào tủ đồ khéo đã ngã xuống đất.
Khi cậu lùi lại, Lệ Chanh thấy rõ ràng trong mắt Tiêu Dĩ Hằng có một tia thất vọng.
Bầu không khí mập mờ vừa rồi, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể phá vỡ, giờ đây đã hoàn toàn tan biến sau cú đẩy đó.
“Tiêu Dĩ Hằng, anh không sao chứ?” Lệ Chanh muốn đỡ anh, nhưng huấn luyện viên đứng bên cạnh lại đang giận dữ, cậu đành lúng túng rút tay về, lo lắng hỏi, “Anh không bị thương chứ, có cần tôi đưa đến phòng y tế không?”
“Đến phòng y tế?! Không được, mấy em không đứa nào được ra khỏi đây!” Huấn luyện viên Ngô bước tới, mỗi bên kéo một cánh tay của họ, “Vi phạm quy tắc của đội mà còn muốn trốn đi à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
——————— Wp minnnnnn2603 ———————
Lệ Chanh đang nhảy ếch quanh bể bơi, ba vòng xong đã thở hồng hộc.
Ở phía đối diện, Tiêu Dĩ Hằng mặt mày tái mét, tay cầm cây lau nhà, đang miệt mài lau sàn. Anh hoàn toàn là nạn nhân bất đắc dĩ, nếu không phải vì không thuộc đội bơi, giờ chắc anh cũng đang nhảy ếch theo sau Lệ Chanh rồi.
Nghĩ vậy, việc được phân công lau sàn xem ra huấn luyện viên Ngô đã nương tay lắm rồi.
Lệ Chanh như chú ếch con vụng về, vừa nhảy lò cò vừa khẽ gọi tên Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng không đáp lại, không biết là thật hay giả vờ không nghe thấy.
Lệ Chanh lớn tiếng hơn một chút: “Tiêu Dĩ Hằng, chân anh không sao chứ, lúc nãy trong phòng thay đồ, chân anh có bị trẹo không?”
Tiêu Dĩ Hằng đi lại khập khiễng, chỉ có mũi chân phải chạm đất. Lệ Chanh lo vết thương của anh sẽ nặng thêm, định khuyên anh về nghỉ ngơi.
Nhưng phản ứng của Tiêu Dĩ Hằng lại nằm ngoài dự đoán.
Chàng alpha trẻ tuổi bất ngờ bỏ cây lau nhà xuống, giơ cao tay phải.
Lệ Chanh:?
Tiêu Dĩ Hằng: “Thưa huấn luyện viên!”
Lệ Chanh:??
Tiêu Dĩ Hằng: “Lệ Chanh không tập trung nhảy ếch, lại còn đến gần nói chuyện với em ạ.”
Lệ Chanh:???
Giọng nói u ám của huấn luyện viên Ngô vọng lại từ phía bên kia bể bơi: “Lệ Chanh, thêm một vòng nhảy ếch!”
Lệ Chanh:…
Khỉ thật, người ta nói buôn bán không thành tình nghĩa còn, Tiêu Dĩ Hằng chết tiệt này, tỏ tình không thành bạn bè cũng không còn luôn à???
……
Vì bị phạt nhảy ếch 500 cái một đêm, hai chân Lệ Chanh run rẩy, từ đùi đến mông đau nhức không chịu nổi, chân khuỵu xuống suýt ngã, gần như mất khả năng tự chăm sóc bản thân, ngay cả đi vệ sinh cũng phải nhờ bạn cùng phòng dìu đi.
Đó đã là điều tồi tệ nhất chưa?
Chưa hề.
Điều tồi tệ nhất là mối quan hệ giữa cậu với Tiêu Dĩ Hằng đã chạm đáy.
Khi Lệ Chanh hoàn thành hình phạt, Tiêu Dĩ Hằng đã dọn dẹp xong sân tập và rời đi. Về đến ký túc xá, Lệ Chanh suy đi nghĩ lại, cuối cùng không thể chịu nổi tiếng lòng, nhắn tin nhắc nhở Tiêu Dĩ Hằng nhớ đến phòng y tế kiểm tra chân.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng không trả lời.
Lệ Chanh do dự hồi lâu, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi, trong phòng thay đồ tôi không nên đẩy anh như thế…”
Khi cậu đẩy Tiêu Dĩ Hằng trước mặt huấn luyện viên, ánh mắt thất vọng thoáng qua của đối phương khiến cậu cảm thấy khó chịu. Lệ Chanh vốn không sợ trời, không sợ đất, nhưng lúc đó, cậu lại biến thành một kẻ hèn nhát, bật ra câu “Em và Tiêu Dĩ Hằng không có quan hệ gì cả!” trước mặt huấn luyện viên! Dù sao… dù sao thì kêu họ chỉ là bạn bình thường cũng được mà.
Lần này, Tiêu Dĩ Hằng trả lời.
Tiêu Dĩ Hằng: Tôi không cần lời xin lỗi.
Lệ Chanh: “…”
Lệ Chanh biết Tiêu Dĩ Hằng muốn gì? Lệ Chanh đương nhiên biết.
Cậu khó chịu lăn lộn trên giường, bọc chăn quanh nắm đấm, đấm mạnh hai cái vào gối.
Mập nằm đối diện cất tiếng lầm bầm trong mơ, Lệ Chanh vội vàng nằm ngay ngắn, lấy gối trùm kín đầu, hòng tự làm mình ngạt thở.
Nhưng kết quả, cậu chỉ nhận được một đêm trằn trọc. Mãi đến khi trời hửng sáng, cậu mới lơ mơ ngủ được một lúc, nhưng trong giấc mơ, bóng hình Tiêu Dĩ Hằng vẫn cứ hiện lên rồi lại biến mất.
Cậu mơ thấy họ cùng lên tàu Titanic, cậu là Rose, còn Tiêu Dĩ Hằng hóa thân thành Jack.
Tiêu Dĩ Hằng lịch lãm mời cậu tham gia vũ hội, ôm eo cậu nhảy múa dưới ánh đèn, không che giấu sự mê hoặc của mình; màn hình chuyển cảnh, họ trở lại phòng riêng, Tiêu Dĩ Hằng bảo cậu cởi hết quần áo, làm người mẫu cho mình.
Lệ Chanh cố gắng vượt qua sự xấu hổ, từ từ cởi quần áo, nằm lên chiếc ghế dài mà Tiêu Dĩ Hằng chuẩn bị cho cậu.
Tiêu Dĩ Hằng ngồi sau bảng vẽ, đôi mắt phượng lấp lánh, chăm chú nhìn cậu. Tất cả những điều này không liên quan gì đến dục vọng, chỉ liên quan đến cái đẹp, nghệ thuật và tình yêu.
Nhưng khi vẽ đến nửa chừng, tàu đâm vào tảng băng, Tiêu Dĩ Hằng kéo cậu chạy ngược dòng người, nhưng tất cả thuyền cứu sinh đã dùng hết, Tiêu Dĩ Hằng chỉ tìm thấy một tấm ván cửa, nhường cơ hội sống sót cho Lệ Chanh, để lại chiếc vòng cổ Trái tim đại dương vô giá.
Khi Tiêu Dĩ Hằng chuẩn bị rời đi, Lệ Chanh giữ chặt anh lại.
“Đừng đi.” Lệ Chanh trìu mến nói, “Hằng của em, em là nhà vô địch bơi lội, em sẽ đưa anh lên bờ.”
Sau đó, Lệ Chanh vứt bỏ Trái tim đại dương, tháo tấm huy chương bơi lội lấp lánh ánh vàng trên cổ mình, đeo lên ngực Tiêu Dĩ Hằng…
Khi tỉnh dậy, Lệ Chanh ngồi trên giường ký túc xá với đôi mắt thâm quầng, ôm đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Mập đứng dưới đất, tò mò hỏi: “Lệ Chanh, cậu mơ thấy gì vậy? Cậu cứ kêu suốt: ‘Em bơi nhanh lắm, anh ôm chặt em vào!'”
“…” Lệ Chanh lẩm bẩm, “Tớ mơ thấy mình đâm vào tảng băng.”
Cậu va phải Tiêu Dĩ Hằng, đúng là trong mơ cũng như ngoài đời đều đâm vào tảng băng trôi.
——————— Wp minnnnnn2603 ———————
Từ ngày đó, Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng không nói chuyện với nhau trên app chat nữa. Qua màn hình điện thoại, có những cảm xúc khó gửi gắm thành lời.
Lệ Chanh muốn gặp Tiêu Dĩ Hằng để nói chuyện trực tiếp, dù… dù cuối cùng “nói chuyện” biến thành “cãi nhau”, cậu cũng muốn gặp anh ta một lần.
Thế nhưng, Lệ Chanh không thể tìm thấy bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng ở trường.
Trong giờ thể dục khối 12, không có Tiêu Dĩ Hằng; căn tin buổi trưa, không có Tiêu Dĩ Hằng; Lệ Chanh thậm chí còn đến phòng mỹ thuật “mai phục”, nhưng cũng không thấy đèn trong lớp học sáng lên.
Lệ Chanh không kìm được, lại chạy đi hỏi Nghiêm Cạnh về tình hình của Tiêu Dĩ Hằng.
Nghiêm Cạnh giờ đây nhận ra, mình không chỉ là một “công cụ” mà còn là NPC.
NPC Nghiêm Cạnh nói: “Tiêu Dĩ Hằng xin nghỉ, mấy hôm nay không đến trường. Khoan đã, hai người vẫn chưa làm lành à?”
Lệ Chanh nghĩ, “làm lành”? “Làm lành” thì trước đó phải có “lành”, vậy trước đây giữa họ… có được xem là “lành” không?
——————— Wp minnnnnn2603 ———————
Thoáng chốc đã đến cuối tuần.
Cuối tuần này là hai buổi học cuối cùng của khóa “Giáo dục sức khỏe toàn quốc”, sau khi kết thúc khóa học sẽ có một bài kiểm tra mở sách đơn giản, chỉ cần đạt trên 60 điểm là có thể qua kỳ thi tốt nghiệp.
Hai buổi học cuối cùng này cũng là cơ hội duy nhất để Lệ Chanh có thể nói chuyện trực tiếp với Tiêu Dĩ Hằng.
Lệ Chanh cố tình dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, thậm chí còn cầu kỳ dùng sáp vuốt tóc vàng óng ả vào nếp, gọn gàng áp sát vào da đầu.
Kết quả, người trong gương… trông như một tay trai bao hoàn lương.
Lệ Chanh: “…”
Thôi vậy, cậu vội vàng làm ướt rồi gội lại lần nữa, dùng khăn tắm lau khô những giọt nước đọng trên tóc, mái tóc vàng óng lại trở về vẻ rối bời vốn có.
Cậu vội vã ra khỏi cửa, nhưng vừa mở cửa phòng, chú vịt Chanh Vàng vốn đang ngồi im trên ban công bỗng kêu ré lên và lao đến, há chiếc mỏ nhỏ màu cam, ngoạm lấy dây giày của cậu.
Lệ Chanh suýt ngã, cúi xuống nhìn nó, nó cũng ngẩng cổ lên, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn cậu.
Chanh nhỏ vừa trải qua thời kỳ thay lông khó coi, lớp lông tơ màu vàng đã rụng hết, giờ thay bằng lớp lông trắng muốt. Nó càng trở nên mũm mĩm đáng yêu, bước đi lắc lư, chiếc cổ ngắn mập mạp kết hợp với cái đầu tròn xoe, trông như một con vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Sau khi thay lông xong, Lệ Chanh lén đưa nó đến bể bơi tập bơi vài vòng, chú vịt nhỏ quả nhiên thừa hưởng gen trội của cậu, bơi lội nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn – nếu không phải Lệ Chanh lặn xuống nước bám theo, cậu không thể tưởng tượng được đôi chân chèo của nó lại quẫy mạnh đến thế.
Giờ đây, nó đã là một chú vịt trưởng thành, không còn là chú vịt con có thể ôm gọn trong lòng nữa, nó nằm tròn như một quả bóng bên chân Lệ Chanh, chiếc mỏ cứng đầu ngoạm chặt dây giày của cậu, làm nũng đòi được đưa đi chơi.
Lệ Chanh do dự vài giây, rồi bế nó lên, nhét vào balo.
Người ta nói con cái là nền tảng của tình cảm vợ chồng, vậy vịt… chắc cũng là nền tảng của cậu và Tiêu Dĩ Hằng nhỉ.
Tiểu Chanh rất ngoan, nằm im thin thít trong ba lô, không động đậy. Lệ Chanh thuận lợi đưa nó vào trường cấp 2 mà không gây sự chú ý của bất kỳ ai.
Khi vào lớp, cậu đặt ba lô xuống, chú vịt nhỏ mới ló đầu ra khỏi khóa kéo, tò mò nhìn xung quanh.
“Ôi, đây là chú vịt nhỏ à anh?” Cô gái Omega ngồi sau Lệ Chanh reo lên thích thú, vừa dứt lời, các bạn học liền xúm lại.
“Đừng chen lấn, đừng chen lấn!” Lệ Chanh vội nói, “Nó tên Chanh nhỏ, mới hai tháng tuổi, mấy đứa đừng làm nó sợ.”
Cậu bế Chanh ra khỏi balo, ôm vào lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve từ đỉnh đầu đến đuôi.
Các bạn học vây quanh, ai cũng muốn sờ vào nó nhưng lại sợ làm nó sợ.
“Mới hai tháng mà đã mập thế này rồi?” Vệ Hỏa Hỏa cũng chen vào đám đông, cậu nhóc này vốn hay nói mấy lời vô duyên, rõ ràng rất muốn chơi với vịt con nhưng lại buột miệng nói một câu khó nghe, khiến vịt con tức giận mổ vài phát.
Chanh nhỏ rất thông minh, nó hiểu hết mọi lời người khác nói về nó, khi bị nói mập, nó há mỏ mổ mạnh vào Vệ Hỏa Hỏa một cái, rồi quay lưng lại, tức giận đưa mông về phía cậu ta, sau đó dụi đầu vào lòng Lệ Chanh.
Bị mổ, Vệ Hoả Hoả tất nhiên tức giận, la hét đòi trả thù.
Lệ Chanh cười nhạo: “Em định trả thù kiểu gì? Vịt mổ em một cái, em cũng mổ lại à?”
“Em sẽ… em sẽ…” Vệ Hỏa Hỏa cào đầu một lúc, mắt đột nhiên sáng lên, “Em sẽ báo cáo với trợ giảng, để trợ giảng tịch thu vịt của anh!”
Đúng là một đứa con nít, luôn nghĩ rằng “mách thầy cô” là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Lệ Chanh đang định cười chế nhạo cậu ta, bỗng nhiên, từ cửa lớp vang lên một giọng nam lạnh lùng mà quen thuộc.
“Đến giờ học rồi, các em tụ tập ở đây làm gì?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Chanh lập tức quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh. Mấy nhóc học sinh vây quanh cậu cũng e dè nhìn về phía cửa lớp.
Chỉ thấy Tiêu Dĩ Hằng đứng ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng, kẹp sách giáo khoa và danh sách lớp cần dùng trong giờ học dưới cánh tay.
Bên cạnh anh là cô trợ giảng Alpha của lớp khác, Hứa Nhân Nhân, một tay còn đặt lên vai Tiêu Dĩ Hằng.
Thấy hai trợ giảng đến, mấy đứa học sinh nhỏ như bầy chim sẻ bị xua đuổi, lập tức trở về chỗ ngồi của mình.
Chỉ còn lại Lệ Chanh ôm chú vịt, ngơ ngác đứng bên cạnh bục giảng.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hằng lướt qua người Lệ Chanh, dừng lại trên Chanh nhỏ trong lòng cậu vài giây, khẽ cau mày, ánh mắt không có chút dịu dàng nào, chỉ toàn sự xa lạ.
Lệ Chanh: “…” Ngay cả con mình cũng không nhận ra? Tiêu Dĩ Hằng tàn nhẫn thật đấy!
Người đứng sau anh, Hứa Nhân Nhân, khi thấy Chanh nhỏ thì giật mình, hét lên một tiếng đầy sợ hãi, theo phản xạ trốn sau lưng Tiêu Dĩ Hằng: “Trời!! Sao trong lớp lại có con ngỗng trắng to đùng thế này!!”
Vẻ mặt sợ hãi của cô không giống đang giả vờ, hai tay bám chặt vào áo Tiêu Dĩ Hằng, toàn thân giấu sau lưng anh.
Lệ Chanh nhìn cô bám vào Tiêu Dĩ Hằng, chỉ cảm thấy lửa giận sắp bùng lên trong mắt.
“Ngỗng trắng gì chứ?” Lệ Chanh chỉ vào Chanh nhỏ nói, “Đây là vịt, vịt trắng nhỏ! Ngỗng cổ dài, thân hình to lớn, nó giống ngỗng chỗ nào?”
Nhưng Hứa Nhân Nhân vẫn lắc đầu liên tục, sợ hãi nói: “Hồi nhỏ ở quê tôi bị ngỗng trắng mổ, chỉ cần là động vật màu trắng, biết bơi, kêu quàng quạc là tôi sợ.”
Giống như có người từng bị chó cắn, lớn lên rồi đến cả con chó nhỏ ba cân cũng sợ; Hứa Nhân Nhân bị ám ảnh với ngỗng trắng, giờ thấy một chú vịt ba cân cũng sợ hãi quên rằng mình là alpha.
Ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng đầu tiên dừng lại trên tay Hứa Nhân Nhân đang níu áo mình, vỗ nhẹ an ủi, rồi mới chuyển sang nhìn Lệ Chanh: “Lệ Chanh, sao cậu lại mang vịt đến lớp?”
Ha! Lệ Chanh chua xót nghĩ, quả nhiên trái tim alpha thay đổi nhanh hơn ai hết, trước đây khi Chanh nhỏ mới nở, Tiêu Dĩ Hằng vì muốn nó mang họ mình mà nâng niu hết mực; bây giờ bên cạnh có người mới thì trực tiếp gọi nó là “vịt” rồi.
Lệ Chanh nghiến răng, hỏi lại: “Chị Hứa Nhân Nhân đâu phải trợ giảng lớp mình, tại sao anh đưa chị ấy vào lớp?”
“Bởi vì…”
“Vì chân Tiêu Dĩ Hằng bị thương mà?” Hứa Nhân Nhân chỉ vào chân phải của Tiêu Dĩ Hằng, “Cậu không biết à? Chân cậu ấy bị thương mấy ngày rồi, xin nghỉ bệnh ở nhà. Hôm nay đi dạy, tôi sợ cậu ấy đi lại bất tiện nên mới dìu thôi.”
Lệ Chanh: “…” Cậu nghẹn lời. Giờ mới hiểu, thì ra tuần này Tiêu Dĩ Hằng không xuất hiện trong trường không phải để tránh mặt cậu. “…Tôi biết chứ.”
Cậu nói cứng: “Tôi còn biết vì sao anh ta bị thương nữa.”
Mặc dù, đây không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang.
Hứa Nhân Nhân dìu Tiêu Dĩ Hằng lên bục giảng. Lệ Chanh vài lần muốn giúp đỡ, nhưng tay đưa ra rồi ngập ngừng rụt lại.
Hai tiết cuối là tiết ôn tập cơ bản, Tiêu Dĩ Hằng sẽ cùng học sinh trong lớp ôn lại toàn bộ kiến thức đã học trước đây.
Thấy Tiêu Dĩ Hằng đứng khó khăn, Hứa Nhân Nhân giúp anh lấy ghế, lấy nước. Lệ Chanh cứ như người thừa thãi đứng lóng ngóng bên cạnh bục giảng, chẳng khác gì một cái cọc gỗ cắm rễ xuống đất.
“Cảm ơn cậu,” Tiêu Dĩ Hằng gật đầu cảm ơn cô, “Hôm nay làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì~” Hứa Nhân Nhân tinh nghịch làm dấu OK, “Chuyện nguyện vọng cậu đã giúp tôi, lần này coi như tôi trả ơn cậu~ Chúng ta là bạn tốt mà.”
Lệ Chanh không hiểu họ đang nói gì, lúng túng đứng bên cạnh, cảm thấy mình không nên nhuộm tóc vàng mà nên nhuộm màu xanh lục mới đúng. (*** = bị cắm sừng)
“À đúng rồi, còn con vịt này nữa,” Tiêu Dĩ Hằng chỉ vào con vịt trong lòng Lệ Chanh, nói với Hứa Nhân Nhân, “Không được mang thú cưng vào lớp, phiền cậu mang con vịt này đến văn phòng.”
Hứa Nhân Nhân: “!!!”
Lệ Chanh: “!!!”
Cậu ôm chặt con vịt trong lòng, lý luận: “Tại sao không được mang thú cưng vào lớp? Nó không kêu, không quậy, rất ngoan ngoãn. Môn này chán ngắt, anh có biết tôi phải cố gắng lắm mới không ngủ gật không?”
“…Vậy lý do cậu mang vịt đến là gì?”
Lệ Chanh thuận miệng nói bừa: “Nếu tôi buồn ngủ mệt mỏi, vuốt ve nó một cái là tỉnh táo ngay.”
Tiêu Dĩ Hằng nói: “Có nhiều cách để không ngủ gật trong giờ, không nhất thiết phải vuốt vịt.”
“Không vuốt vịt thì vuốt cái gì?” Lệ Chanh bật thốt, “Chẳng lẽ vuốt anh à?!”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
May mắn thay, các học sinh khác trong lớp đều là những đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, không nhận ra câu nói của Lệ Chanh có bao nhiêu mờ ám.
Chỉ có Hứa Nhân Nhân ngượng ngùng ngắt lời: “…Xin lỗi, cho tôi ngắt lời chút. Dù Lệ Chanh có muốn “vuốt ve” cái gì đi chăng nữa thì tôi cũng rất sợ ngỗng, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi đây.”
Chanh nhỏ: “Quác!” Nó là vịt, không phải ngỗng!
Thế là Chanh nhỏ vẫn ở lại lớp như một thành viên dự giờ tiết học này.
Tiết ôn tập này giảng về cái gì, Lệ Chanh không nghe lọt một chữ nào, cậu chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dĩ Hằng đang ngồi sau bục giảng.
Sợ người khác không nhận ra ánh mắt nóng bỏng của mình.
Vệ Hỏa Hỏa cầm bút ghi thêm vài dòng vào cuốn sổ theo dõi —
“Ghi chép về Lệ O (và Tiêu A)”
1. Hôm nay Tiêu A lên lớp, chân bị thương (không biết viết chữ này nên dùng phiên âm thay thế), Lệ O nói “tôi biết vì sao chân Tiêu A bị thương” →→ Tôi có lý do để nghi ngờ Lệ O đã làm gãy chân Tiêu A và có bằng chứng.
2. Hôm nay Lệ O mang một con vịt đến lớp, trông rất ngon miệng.
3. Hôm nay suốt buổi Lệ O cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu A, có vẻ muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Hai tiếng ôn tập cuối cùng cũng kết thúc, mỗi học sinh có một cuốn ghi chép, Vệ Hỏa Hỏa có một cuốn sổ theo dõi, còn Lệ Chanh thu hoạch một đống lông vịt.
Chanh nhỏ gần như bị vuốt trụi lông: “…Quác QAQ”
Trước khi hết giờ, Tiêu Dĩ Hằng đứng dậy nhìn 30 bạn học sinh dưới lớp.
“Ngày mai chúng ta sẽ thi mở sách môn ‘Giáo dục sức khỏe toàn quốc’, thời gian thi là hai tiếng, các em nhớ mang theo bút, sách, giáo trình và không đến muộn.” Anh dừng lại, giọng trầm xuống, “Hơn nữa, các kỳ thi trước đây đều có học sinh cố gắng hối lộ trợ giảng để biết trước đề thi. Hy vọng lớp chúng ta không ai nuôi ảo tưởng viển vông như vậy.”
Lệ Chanh: “…” Tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại nhìn mình khi nói câu cuối đấy?
Ý gì đây! Chẳng lẽ anh ta nghĩ mình là loại người sẽ lân la làm thân với trợ giảng để gian lận à?
… Được thôi, dù cũng thừa nhận là có ý đó thật.
Sau khi chuông báo hết giờ vang lên, các học sinh đeo cặp lên vai, lần lượt chào trợ giảng ra về, chỉ có Lệ Chanh ngồi lì tại chỗ không chịu đi.
Chanh Vàng quạt quạt đôi cánh nhỏ, muốn nhảy từ bàn của Lệ Chanh lên bục giảng.
Nhưng đôi cánh của nó gần như thoái hóa, không thể nâng được cơ thể tròn lẳn lên, nó cố gắng vỗ cánh, thân hình giống như quả bóng đầy nước rơi xuống.
Vào thời khắc mấu chốt, Tiêu Dĩ Hằng đưa tay ra đỡ nó.
Chanh nhỏ gần một tháng rồi chưa gặp Tiêu Dĩ Hằng, sắp quên mất ngoài Lệ Chanh ra còn có một người bố khác.
Cho đến khi nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tiêu Dĩ Hằng, trí nhớ của nó mới khôi phục, nó vui vẻ kêu lên hai tiếng, đặt cái mông nặng ngồi phịch lên lòng bàn tay Tiêu Dĩ Hằng, bắt đầu điệu bộ làm nũng quen thuộc.
“…Chanh nhỏ?” Tiêu Dĩ Hằng ngạc nhiên, “Là Chanh nhỏ à?”
Chanh nhỏ vui vẻ kêu “Quác” xác nhận. Đúng vậy, nó là Chanh nhỏ đáng yêu đây!
Lệ Chanh hừ lạnh: “Ha, lâu không gặp con, lớn rồi, không nhận ra à?”
“Đổi màu rồi.” Tiêu Dĩ Hằng ôm chú vịt mập mạp vào lòng, “Béo hơn, đẹp hơn.”
Chanh nhỏ trước đây có bộ lông tơ vàng óng, gần đây mới qua thời kỳ xấu xí, mọc ra bộ lông trắng muốt, hơn nữa nó còn tròn trịa hơn trước, đầu và thân như hai cục bông tuyết dính vào nhau.
Lần mới gặp, Tiêu Dĩ Hằng thật sự không nhận ra nó là Chanh nhỏ ngày nào, cứ nghĩ Lệ Chanh đã thay lòng đổi dạ, lại bế từ đâu về một con vịt mới đẹp hơn.
“Thay lòng đổi dạ?” Lệ Chanh nâng cao giọng, “Anh nghĩ tôi là người như vậy à?!”
“…Chỉ là ví dụ thôi.”
“Ví dụ cũng không được!” Lệ Chanh giật lại con vịt từ lòng Tiêu Dĩ Hằng, mở cửa lớp, thả nó ra ngoài, “Ngoan, Chanh nhỏ, con tự đi chơi đi, bố và Tiêu Dĩ Hằng có chuyện cần nói.”
Chanh nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, lạch bạch đi dạo trong hành lang.
Cửa lớp khép lại, trong phòng chỉ còn Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng.
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh hỏi: “Cậu và tôi có chuyện gì để nói? Tôi tưởng những gì cần nói, chúng ta đã nói xong rồi.”
Lệ Chanh khoanh tay trước ngực, ra lệnh: “Nói xong rồi thì nói lại lần nữa.”
“…”
Ánh mắt họ giao nhau, một bên ngọn lửa cháy rực, bên kia lại lạnh như băng, không chút gợn sóng.
Đây không phải điều Lệ Chanh mong đợi.
Lệ Chanh bỗng thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không thoải mái. Cậu thả tay khoanh trước ngực, đứng thẳng, nhưng lại cảm thấy như vậy không giống mình.
“Tiêu Dĩ Hằng, đừng… đừng nhìn tôi như vậy.” Cậu nuốt khan, lo lắng nói, “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lần đầu gặp mặt được không.”
“Em còn nhớ ánh mắt tôi khi đó à?”
“Đương nhiên nhớ.” Lệ Chanh đưa tay lên, như muốn chạm vào mắt Tiêu Dĩ Hằng, nhưng dừng lại giữa chừng rồi bỏ xuống, “Ánh mắt nhìn một người lạ từ trên trời rơi xuống.”
“…Nhưng khi đó với tôi, em là một người lạ từ trên trời rơi xuống thật.”
Họ cùng lúc hồi tưởng về lần đầu gặp nhau, trong con hẻm tĩnh mịch đó, chàng trai tóc vàng ngã từ trên tường xuống rồi rơi vào vòng tay của Tiêu Dĩ Hằng.
“Nhưng anh đã đỡ tôi mà!” Lệ Chanh lẩm bẩm, “Đỡ rồi, ôm rồi, còn cắn tôi vài cái. Bây giờ anh muốn xem tôi như người xa lạ thì đã muộn rồi.”
Tiêu Dĩ Hằng bị dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngang bướng của cậu làm cho bật cười: “Không phải tôi muốn xem em như người xa lạ, mà chính em muốn xem tôi như người xa lạ. Cần tôi nhắc lại không? Trong phòng thay đồ, em đẩy tôi ra trước mặt huấn luyện viên và nói rằng chúng ta không liên quan gì đến nhau.”
Không, liên, quan.
Ba chữ này làm tim Tiêu Dĩ Hằng đóng băng ngay từ khoảnh khắc đó.
Sau khi quen biết Lệ Chanh, anh mới nhận ra rằng dù anh có đóng băng cảm xúc của mình, vẫn có người có thể phá vỡ lớp băng dày, khiến trái tim anh đập trở lại. Nhưng khi anh đào sâu cảm xúc của mình ra khỏi lớp băng và trao cho Lệ Chanh, cậu lại liên tục trốn tránh.
Lệ Chanh nghĩ Tiêu Dĩ Hằng đang giận, nhưng thực ra anh không hề giận.
Anh thất vọng.
Nhưng cùng một sự việc, từ góc nhìn của Lệ Chanh, cậu cũng thấy rất ấm ức.
“Lần đó lỡ lời, tôi đã xin lỗi anh rồi.” Lệ Chanh cắn môi dưới, oán trách, “Hơn nữa anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ! Anh hết lần này đến lần khác nói những lời như thế với tôi, lúc ở phòng vẽ thì thế này thế kia, đến phòng thay đồ lại thế kia thế này. Tôi dù có là dây chun, bị anh kéo căng hết lần này đến lần khác cũng phải bật lại chứ!”
Tiêu Dĩ Hằng hỏi ngược lại: “‘Thế này thế kia’ là thế nào?”
“…” Lệ Chanh tức giận đập bàn, “Tiêu Dĩ Hằng, đừng có giả ngốc với tôi! Những lời táo bạo đấy anh còn phải hỏi lại tôi à? Nếu ghi lại hết mấy lời anh nói, phạt anh lau sàn cho đội bơi của chúng tôi cả trăm năm cũng không oan!”
Thôi được rồi, lại như vậy nữa.
Rõ ràng là muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng chưa được ba câu đã cãi nhau.
Khi mới quen Lệ Chanh, Tiêu Dĩ Hằng nghi ngờ rằng cậu ăn thuốc nổ mà lớn, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng cậu không ăn thuốc nổ mà là kẹo nổ bắn lách tách trên đầu lưỡi.
Nổ thì nổ thật.
Ngọt thì cũng ngọt thật.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, hỏi cậu: “Vậy à? Hôm nay em đến lớp chỉ để lôi tôi về bể bơi của các em, bắt tôi lau sàn cả trăm năm?”
Lệ Chanh nghẹn lời.
Đương nhiên không phải.
Lệ Chanh đến là… cậu đến là… là để…
Cậu kéo chiếc cặp trên ghế, lôi ra cuốn sách giáo khoa mới tinh, lật đại vài trang, cứng đầu nói: “Tôi đến để học.”
Tiêu Dĩ Hằng lại thất vọng lần nữa, anh lắc đầu, nói khẽ: “Nếu em đến để học, giờ tan học rồi, em nên đi đi.”
Lệ Chanh mím môi: “Anh chưa đi, sao tôi phải đi.”
“Tôi chưa đi là vì chân tôi bị thương.” Tiêu Dĩ Hằng chỉ vào chân mình, “Tôi đang chờ Hứa Nhân Nhân đến đón.”
“…” Tóc Lệ Chanh sắp dựng hết cả lên.
Hứa Nhân Nhân, lại là Hứa Nhân Nhân! Thời buổi này ngoài việc phòng cháy phòng trộm, còn phải phòng cả alpha nữa à?!!
Một ngọn lửa vô hình bùng lên trong lòng Lệ Chanh, cậu giống như một chú sư tử nhỏ bị xâm phạm lãnh thổ, bực bội bảo vệ lãnh thổ của mình.
“Tôi không được à?” Lệ Chanh nâng cao giọng, “Tôi cao hơn chị ấy, khỏe hơn chị ấy, tại sao anh phải chờ chị ấy đón, tôi đón anh không được à?”
Nếu Tiêu Dĩ Hằng phải dựa vào một người, Lệ Chanh hy vọng người đó là mình, và chỉ có thể là mình.
Chú sư tử kiêu ngạo muốn nhốt Tiêu Dĩ Hằng trong lãnh thổ của mình, từ đầu đến chân đều mang dấu hiệu của mình, để tất cả những kẻ dòm ngó con mồi của cậu tránh xa.
“Lệ Chanh, em biết lời của em nghĩa là gì không?” Tiêu Dĩ Hằng nâng mắt, ánh nhìn cháy bỏng, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang vô thức phát ra hương cam ngọt ngào, “Em đang… ghen?”
Lệ Chanh sững sờ.
Ghen? Cậu ghen với ai? Hứa Nhân Nhân á?
Chỉ vì Hứa Nhân Nhân và Tiêu Dĩ Hằng đều là học sinh giỏi lớp 12, có nhiều chủ đề chung, cô ấy phụ trách đưa đón anh ta đi học nên Lệ Chanh ghen ấy à?
Sao thế được…
Đúng lúc này, điện thoại Tiêu Dĩ Hằng để trên bàn giáo viên reo chuông.
Lệ Chanh liếc nhìn, thấy màn hình hiển thị tin nhắn của Hứa Nhân Nhân.
Nhân Nhân Như Hứa: Anh Tiêu, cứu tôi với!!! Con ngỗng trắng chặn cửa văn phòng, tôi tôi tôi tôi tôi không dám ra ngoài, tôi sợ nó mổ!!!
Lệ Chanh: “…”
Được, được, được.
Hay, hay, hay.
Lệ Chanh giật lấy điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng, ngón tay nhanh nhẹn gửi cho Hứa Nhân Nhân một câu.
Trì Chi Dĩ Hằng: Tôi là con ngỗng trắng, anh Tiêu của cô bị tôi mổ chết rồi, tiếp theo đến lượt cô.
Trì Chi Dĩ Hằng: [ngỗngmazing] (***)
(***) Gốc là [鹅mazing] (émazing): Đọc là ứa-mazing = amazing, sáng tạo ghê chứ =))))
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Tiêu Dĩ Hằng: “Dù sao cũng không cần phải…”
Lệ Chanh cười lạnh: “Bao nhiêu lần rồi, là vịt không phải ngỗng, trí tuệ này đáng bị Chanh nhỏ mổ cho cái.”
Cậu tắt điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng, đảm bảo không ai có thể làm phiền họ nữa.
Giây tiếp theo, chú sư tử nhỏ tức giận mắt đỏ hoe, nhào tới con mồi của mình.
“Tiêu Dĩ Hằng, nghe cho rõ!” Lệ Chanh nắm lấy cổ áo của Tiêu Dĩ Hằng, lớn tiếng tuyên bố, “—— Tôi thích anh! Mẹ kiếp, ông đây thích anh!!”
——Nếu chỉ khi trở thành người yêu mới có thể công khai ghen tuông, vậy được thôi, từ giờ trở đi, Lệ Chanh sẽ là bạn trai của Tiêu Dĩ Hằng.
Chàng trai omega nhe nanh múa vuốt nghiêng người tới, dùng môi chạm vào môi alpha một cách vụng về.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ.
Nhưng đó không giống một nụ hôn, mà giống một con thú nhỏ đang cắn xé con mồi của mình.
Môi bị răng cắn rách, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, cả hai đều nếm được vị máu.
“… Ngốc.” Tiêu Dĩ Hằng giữ lấy gáy cậu, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm máu trên môi Lệ Chanh, “Hôn mạnh như vậy, em muốn ăn tôi à?”
Lời của editor: Tui để xưng hô của Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh dựa theo cảm xúc, giờ 2 bạn trẻ iu nhau rồi nên cùng đổi xưng hô nhó. Yêu nhau cái tác giả viết dài quá trời dài. Mọi người có thấy Lệ Chanh tỏ tình đúng y tính cách bé ý hông =))))