Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 60



Giám đốc Lưu đổ mồ hôi đầy người, liên tục hối trợ lý bên cạnh gọi cho Văn Tranh.

Dù sao đây cũng là đại hội streamer, Bách Sương không ở đây thì không sao, nhưng Văn Tranh là nhân vật quan trọng, không đến không được.

“Giám đốc…….” Trợ lý phàn nàn: “Tôi cài tự động quay số mỗi phút luôn rồi, ngài đừng giục nữa, điện thoại không kết nối thì tôi biết làm gì bây giờ……”

Hồn giám đốc Lưu đang dần dần bay ra khỏi cơ thể.

“Hai trăm ngàn……. hai trăm ngàn cậu ta cũng ngó lơ……” Hai mắt giám đốc Lưu đờ đẫn: “Rốt cuộc cậu ta có gia thế thế nào chứ………”

Giám đốc Lưu bó tay, chỉ đành để trợ lý đến hỏi số còn lại của gia tộc Đại Vương, trợ lý khóc tức tưởi cầm kem tươi đi, khó khăn vào khán phòng, đặt trước mặt mỗi người một hộp.

“Cái này, đây là giám đốc mời các cậu ăn………” Tiếng cười nói trên loa quá lớn, trợ lý phát hiện ba người không nghe được nên chỉ đành lớn tiếng nói: “Giám đốc mời mọi người! Ăn kem tươi!”

Khán phòng đại hội streamer có hai tầng, đằng sau là ghế bậc thang cho khán giả, đằng trước có rất nhiều bàn nhỏ, trên bàn là bánh mứt lặt vặt cho các streamer vừa xem tiết mục vừa cống hiến cho máy quay.

Giờ phút này, dĩa trên bàn nhóm còn lại của gia tộc Đại Vương viết bốn chữ to tướng: U ám thấy ghê.

Chỉ có Dương Hà là vui vẻ: Hên quá, bây giờ chỉ còn ba con chó độc thân bọn họ mà thôi.

Bắc Tư Ninh đang suy nghĩ gì đấy, dựa vào lưng ghế không thèm cử động, mặt đẹp lạnh lùng, tay áo cổ trang dài như đồ ngủ.

Đặng Phác Ngọc cũng không cười, một tay chống mặt, hai mắt tối tăm.

Dương Hà……… Dương hà không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết run lẩy bẩy.

Tiếng gào này của trợ lý cuối cùng cũng làm ba người nhúc nhích.

Hộp kem tươi này là hộp kem tươi đắt hàng nhất thị trường, Dương Hà rất thích ăn, lén nhìn hai người còn lại, nhẹ nhàng kéo hộp kem vị vani đến trước mặt.

Mà Bắc Tư Ninh và Đặng Phác Ngọc không có hứng thú gì với chuyện này.

“Ờ thì, tôi muốn hỏi là, Z đại ấy, ảnh đi đâu vậy?” Trợ lý chờ Dương Hà ăn một miếng rồi mới nơm nớp lo sợ hỏi. 

Bắc Tư Ninh hừ lạnh: “Ta cũng muốn biết.” 

Đặng Phác Ngọc nghiêng đầu: “Mọi người có thể hỏi cảnh sát.”

Dương Hà…… Dương Hà ăn kem tươi.

Kết quả trở lý trộm gà không được còn mất nắm gạo, không làm được nhiệm vụ chỉ đành ôm ngực, trước khi đi còn nói: “Thế, camera man sẽ lia đến mọi người, lúc ấy ngồi thẳng chút…… còn nữa, nếu tiết mục thứ ba không được, hai cái còn lại nhờ mọi người…….. ừm, toàn bộ buổi diễn hôm nay là livestream, mọi người biểu diễn, người không ở đây cũng có thể thấy được………..”

Bắc Tư Ninh nghĩ một hồi, chờ ngươi kia đi mới mở nắp hộp kem tức giận xúc một muỗng.

Dại gì không ăn.

“Anh Ninh còn lên không?” Đặng Phác Ngọc vui hơn tí hỏi. Bắc Tư Ninh liếc cậu, cầm muỗng gật đầu.

Hắn mặc đồ cổ trang rất đẹp, bộ đồ đen hắn bận khiến hắn càng lãng tử hơn, khóe mắt hơi đỏ là điểm đẹp nhất, khiến người khác nhìn không dứt được.

Đáng tiếng anh Tranh không thấy.

Để ổng coi hàng chiếu lại đi.

Bắc Tư Ninh ăn kem lạnh, tâm trạng không tài nào yên nổi.

Hắn có để một phép thuật nhỏ trên người Văn Tranh để hắn có thể cảm nhận được lúc sinh mệnh đối phương chập chờn, phép thuật ấy cũng sẽ bật màn chắn ra bảo vệ anh.

Còn chuyện theo dõi, đó là kỹ năng bẩm sinh của đại yêu như hắn, lúc xài thì khứu giác rất nhạy, có thể ngửi được mùi của người hoặc thứ bản thân muốn tìm.

Nhưng hắn sử dụng nhiều lần, thất bại cũng nhiều lần.

Khả năng bẩm sinh đột ngột biến mất có rất nhiều lý do, đối phương đột nhiên có mùi nặng nào đó bám vào, bước vào căn phòng kín, hoặc quá xa cũng có thể.

Cho nên bây giờ là loại nào?

Nhưng Bắc Tư Ninh xác nhận anh ta không gặp nguy hiểm, sẽ không đột nhiên ngã ra đường giống buổi tối lần trước.

Nuôi nhân loại lúc nào cũng phiền, lúc nào cũng thích tự tung tự tác.

Bắc Tư Ninh nghiến răng, chau mày, cứ như lãnh đạo không hài lòng với tiết mục.

Lúc này máy quay lia qua gia tộc Đại Vương, làn đạn mừng như vớ được vàng.

Làn đạn:

– Gia tộc Đại Vương!!!

– Lúc tôi nghe giới thiệu tôi cười bò á.

– Ngọc Trai Ngọc Trai Ngọc Trai aaaaaaaaa chết mất thôi, Ngọc Trai ăn gì đẹp thế, sao ảnh cau mày, bởi vì lưỡi tôi mém nữa chạm vào má ảnh sao?

– Z đại đâu?

– Không có Z đại à, cả người đi chung với Tiểu Ngọc nữa.

– Dương Hà đang làm gì vậy, tập trung ăn hết mức à, sao có chuyện Ngọc Trai không ăn mà Dương Hà ăn được, chắc chắn Ngọc Trai cục cưng của chúng ta mới chịu thiệt gì rồi.

– Rành rành ra đó, Ngọc Trai không ăn chỗ nào, chỉ là không có ăn liên tục thôi à há há há há.

…….

– Đến giờ tôi vẫn không quen được chuyện Dương Hà xuất hiện trong nhóm của Tiểu Ngọc và Z đại, khu âm nhạc và game có liên quan gì nhau đâu, sao bọn họ lập đội được hay vậy……….. hơn nữa không ai biết sao mặt Dương Hà lại thành ra thế này, nhưng nhìn bộ dạng không để ý của Ngọc Trai và Tiểu Ngọc, tôi nghĩ Z cũng không để ý.

– Đây chính là yêu á.

– ???

– Người tài giỏi đẹp trai sẽ quan trọng nội tâm hơn bề ngoài, Ngọc Trai nhìn mình trong gương thôi cũng đủ bị mình đẹp tỉnh rồi, để ý người khác mần răng?

– Lát nữa Dương Hà chắc lên hát ha, tôi còn chưa nghe ảnh hát á.

– Bạn trên +1.

– Người mới có câu hỏi: Vậy trước kia Dương Hà làm gì?

– Lồng tiếng…… đi học. Anh ta có một series truyện cổ tích chúc bé ngủ ngon, hút biết bao nhiêu là fans. Năm đó một mình Dương Hà chống nửa bầu trời khu lồng tiếng. Giọng anh quá hay, lại còn có tài phát thanh, ban đầu toàn lồng tiếng cho nam thần. Có người nghĩ anh ấy muốn làm diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, anh ấy nói không làm, còn đi học nữa, đọc hết series chuyện cổ tích chúc bé ngủ ngon luôn, nói chung là rất nổi.

– Hôm nay mới được thấy buổi phỏng vấn lần trước, lần đầu nghe được giọng Dương Hà, lúc ấy tôi tê dại cả người, chân cũng mềm nhũn.

– Mới được thấy buổi phỏng vấn lần trước và lần đầu nghe được giọng Dương Hà +1, nhưng tôi thấy mặt ảnh mà hú hồn, MC có vẻ cũng hơi sượng, tương tác với người khác một hồi mới khá hơn.

– Tôi là nhan cẩu, cũng hơi không tin được quá khứ của ảnh, mấy fan não tàn kia của ảnh….

– Tán thành.

– Nghe nói bị chuyện lồng tiếng này cắn trả á, còn lồng tiếng cho nhiều nam thần quá, còn toàn nam thần nhiều fans. Fans mới trói ảnh với nhân vật ảnh lồng tiếng, lúc thấy mặt thật thì chịu không nổi, sau này cứ nghe giọng là nhớ đến mặt, lúc đó nói vậy đấy, tôi có thấy.

– Đều có cha sanh mẹ dạy như nhau, sao lại có người ác độc đến vậy.

– Ấu trĩ (xxj)

– Má, bây giờ mấy người đi nói mấy lời vô tác dụng này làm gì? Lúc ảnh bị bạo lực mạng sao không thấy mấy người ra gáy?

– Chỉ đồng cảm mà thôi, có phải lúc nào cũng thấy đồng cảm được đâu.

– Đừng có spam nữa ok? Coi bọn tôi nhảy điệu meo meo meo này!!!

….

– Tới Dương Hà rồi!

– Z đại vẫn chưa về.

– Ha ha ha Z đại chờ khi nào Ngọc Trai lên sàn mới về.

– Không, bổn Đại Vương Phi phi không đồng ý, bổn phi muốn nhìn thấy Z đại liền ngay và lập tức!

– Nhớ đến Z đại, lâu lắm rồi tôi không thấy ảnh của Đại Hắc, hơi nhớ.

– Còn tôi, không chỉ nhớ, tôi thậm chí còn ngồi cày lại phim [Mẹ chồng của tôi] mà Đại Hắc thích nhất nữa.

– Wow Dương Hà!

– Đù.

– ??? Nốt cao kia trâu bò vậy, bản lồng tiếng ngày xưa đã thấy đầy kinh nghiệm rồi, hôm nay quá đỉnh (otl) luôn.

– Đây là công việc của người lồng tiếng á.

– Cậu ta chỉ hay cái giọng thôi, chứ tôi thấy chưa tốt lắm, không có cảm giác… bùng nổ, muốn bung hết ra.

– …… Người ta chỉ là một streamer giải trí mà thôi, mấy người đòi hỏi gì nữa? Có phải ca sĩ thi nhau đâu. PS: bạn vừa mới nói cái gì thế? Không thấy nó ảo vcl à!

– A A A bùng nổ! Muốn bung lụa!

– Kỹ thuật tốt đó chứ….. tôi cảm thấy nếu ảnh tiếp tục luyện tập thì sẽ tiến bộ, đúng thật là té ở đâu đứng lên ở đó, tôi thật khâm phục anh ấy.

– Hay quá đi.

– Hay quá đi quá đỉnh.

…………

– Trời ơi mọi người coi kìa, Ngọc Trai vỗ tay cho ảnh.

– Thật sự, Ngọc Trai vậy mà lại hạ mình vỗ tay kìa.

– Hạ thấp thân phận hahaha

– Sao nay Tiểu Ngọc héo héo thế nào ấy, chẳng nhẽ đối tượng không ở đây nên không sung nổi à.

– Có lẽ vì đối tượng lẫn anh Trương đều không có mặt.

– Gọi anh Trương ma quỷ à hahahaha

…….

– Xem danh sách tiết mục thì còn một cái nữa là đến Ngọc Trai rồi, Ngọc Trai vào hậu trường chưa? Nãy giờ không có máy quay nào lia đến khán phòng hết, có ai biết ảnh tính diễn cái gì không, đến giờ vẫn là nhân tố bí ẩn.

– Bổn Đại Vương phi phi quay lại rồi đây, thật sự quan tâm không biết Vương phi quay lại chưa.

– Hình như chưa.

– Ảnh sao thế? Bữa đi khu vui chơi cũng đến muộn, trông ảnh bận quá.

– Tôi nhớ đây chỉ là nghề tay trái của Z thôi, chẳng lẽ nghề tay phải rất bận?

– Bận mà còn có thể làm streamer?!

……………..

– Tiếp theo là đến Ngọc Trai rồi.

– Tôi hét trước nha: kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

– Xin hỏi là giờ mình nên hét trước hay xỉu trước?

– …… Mọi người diễn sâu quá, trên sân khấu còn đen thui kìa ha ha ha….

– Rốt cuộc Ngọc Trai tính diễn gì vậy? Cảm giác tài lẻ bây giờ rất có hạn, tiết mục của gia tộc Đại Vương còn là thêm vào khúc cuối, chỉ có thể là, ngoại trừ hát ra tôi không còn ý tưởng nào hết.

– Trống ~ rỗng ~ như ~ không

– Hát cũng được, trông thế này thì cho dù hát như shit thì cũng là cục cưng của tui.

– ???? Mấy người buồn cười nhờ, Ngọc Trai sẽ cho mọi người nghe giọng hát như shit của mình rồi khắc sâu nó vào tim à? Sợ chết trước đấy.

– Bạn trên nói nghe thuyết phục dữ thần.

– ……. Bỗng cảm thấy Ngọc Trai nên ngây thơ vậy mới hay.

– Sáng rồi!!!!!!

– Đù!

– aaaaaaaaaaaaaaaaaa

– Chòi mé…………

– Đừng nói cmn gì hết, lo nghe đi.

– ………..

Bình bạc chợt vỡ nước trào ra. 

Một tiếng đàn nặng nề vọng thẳng vào nơi sâu nhất trong tim, sau đó là cao lên vun vút, nháy mắt đưa mọi người đến chiến trường hỗn loạn. 

Hai phe giằng co, tiếng vó ngựa chân người đan xen, trời đầy mây, mịt mù, gió gầm thét. 

Giây lát sau, kiếm thương chạm nhau, tiếng keng đó đâm thủng bầu không khí giằng co trên chiến trường. Tướng quân giáp bạc giục ngựa nhảy lên không, tiên nữ bận quần áo đỏ tươi cầm kiếm đạp mây mà đi, oanh oanh liệt liệt, tia sáng lóe lên, đánh đến đất trời đổi màu, núi phẳng biển (chảy) ngược.

Chưa từng ai nghe bản nhạc này, thậm chí đạo diễn còn quên điều khiển ghép cảnh máy quay.

Chỉ có một chùm sáng hạ xuống đầu người trên sân khấu, bốn phía đen như mực, nhưng hiệu ứng này lại vô tình phù hợp, cứ như xung quanh mảng tối này chính là chiến trường.

Bắc Tư Ninh ngồi xếp bằng trên sân khấu, đàn cổ kia gác thẳng lên đùi. Chùm sáng chiếu xuống không thấy rõ mặt, khiến cảm giác hắn mang lại càng giống thần tiên hơn, một khắc ấy, hắn như biến thành vị thần điều khiển toàn bộ cuộc chiến. 

Giai điệu chính được lồng vào lúc này, tựa một chú phượng hoàng ngẩng đầu gào thét, giãy giụa giương cánh, phá mây mà ra. Du dương mà trầm lắng khiến người nghe bình tĩnh. Nhưng biến cố xuất hiện, một ngọn lửa giáng từ trên trời xuống, quấn chặt phượng hoàng. Nó đau đớn giãy giụa, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng thùng nặng nề cứ như tiếng trống trận truyền đến từ phương xa………

Văn Tranh cảm nhận được chấn động đùng đùng dưới chân, tim anh đập loạn xạ, cứ thế dẫm thanh chắn nhảy vào rồi chạy như điên, nhanh đến mức chỉ còn cái bóng.

“Ê nhóc!” Ông bảo vệ cầm côn điện trong tay, tức hộc máu la lên: “Cậu có thư mời không!” 

Tầng một, tầng hai, đại sảnh, kho chứa đồ, hành lang, hành lang, hành lang…….. Hành lang!

Cuối cùng là một cách cửa cách âm màu nâu sậm thật lớn. 

Giai điệu ngày càng gần, Văn Tranh tiến lên, đập mạnh vào cửa. 

“Rầm!” 

Tiếng gầm thật lớn bủa vây cậu, nhìn thẳng vào Bắc Tư Ninh được một chùm sáng chiếu vào. 

Nháy mắt hắn như có cảm giác, ngẩng đầu, đối diện với Văn Tranh từ xa. 

–——-

Hậu trường nhỏ:

Bảo vệ: Chính là cậu ta! Không có thư mời mà đời xông vô! Bắt cậu ta lại!

–——-

Chú thích:

Trống rỗng như không: Đây là một bài hát đàng hoàng á mọi người. Link youtube

–—-

Ngọc Thuỵ: Dạo rày mình bị u mê Sakura á mọi người. Ta nói coi bất chấp lun, một đứa sắp đại học đi coi hai đứa lớp 7 nắm tay nắm chân đồ. Haizzzz

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.