Không có chuyện gì có thể che giấu được trong thôn.
Mấy hôm nay ai cũng biết Lương Bạch Ngọc đang mặt nóng dán mông lạnh, chạy tới trạm xa dụ dỗ người ta, ai dè Trần Phong xách chim bỏ chạy tránh xa anh.
Còn nữa, Trần Phú Quý đã bước một chân vào quan tài, cái chân còn lại đang chống đỡ trông chờ con trai kết hôn.
Trần Phú Quý kia mắt cao hơn đầu, chọn con dâu là cô giáo Dương.
Mà cô giáo Dương cũng có ý đó với con trai ông, nếu không thì đã không bỏ lớp nửa chừng mà theo người ta chạy về.
Tới nổi cô giáo Dương nói gì với Trần Phú Quý…
Dù không có ai ở đó nhưng cũng chả ảnh hưởng tới trình độ tám chuyện của bọn họ, suy diễn các thứ. Nào là ông già lấy cái chết ra đe dọa, bắt bọn nhỏ thành đôi, tay trong tay.
Tóm lại, cô giáo Dương vẫn luôn ở bên cạnh khi Trần Phú Quý truyền nước biển, sau đó còn đưa cha con họ Trần lên núi.
.
Vốn mấy ngày trước bà mai tới mai mối cho nhà Triệu, nghe nói tiền cưới, lễ vật đám hỏi rất hoành tráng, người trong thôn cũng cho rằng cô giáo Dương uống rượu mừng với ông chủ Tiểu Triệu, ngờ đâu tối hôm qua em trai cô được y ôm ra từ nhà Lương Bạch Ngọc, trên người toàn là tin tức tố của y.
Ký hiệu tạm thời thì cũng là ký hiệu rồi thây.
Hơn nữa, biết đâu sau này lại đổi thành ký hiệu trọn đời.
Ông chủ Tiểu Triệu này dây dưa từ chị tới em.
Nhưng nếu chị tới nhà họ Trần làm con dâu thì cũng coi như có chỗ đi rồi.
Cha mẹ Dương vẫn rất bình tĩnh, sửa hàng rào tre ở vườn rau, dốc lòng giặt áo nấu cơm, con cái bọn họ đều có tiền đồ, con gái ngoại hình hơi kém chút nhưng từ học vấn tới đức hạnh đều tốt, còn con trai thì tin tức tố thượng cấp, hai người không lo có chỗ gả.
Mọi người cứ thế mà phóng lao theo lao.
Trừ chuyện nhà Trần nhà Dương nhà Triệu thì nhà Trương hôm nay cũng được nêu danh.
Cha trương đang cày ruộng thì té bất tỉnh, được người ta đưa tới trạm xá cứu chữa, tới khi tỉnh lại thì tới tiệm mua rượu ngay.
Uống nhiều, đi đường lảo đảo, đứng ngay cây đào trước cửa nhà Lương Bạch Ngọc tuột quần.
Cứ như thế xè xè ra nướƈ ŧıểυ vàng khè.
Lúc đó Triệu Văn Kiêu tới nhà Lương Bạch Ngọc kêu anh tới nhà y ăn cơm trưa, hai người đi ra cửa vừa vặn bắt gặp một màn này.
“Anh Trương, trước kia con trai anh đạp cây của tôi, giờ tới lượt anh tiểu lên nó.” Lương Bạch Ngọc đứng ở trước cửa nhà mình, mái tóc dài buộc hết lên trên, lộ ra cần cổ mịn màng, anh không tức giận, còn nói đùa, “Không hổ danh là cha con, đều nhìn trúng một cái cây.”
Cha Dương dừng lại động tác, ngẩng đầu ra sau nhìn, đôi mắt vừa đỏ vừa đục ngầu bỗng trợn to lên, tựa như một con dê lên cơn điên, không kéo quần mà cầm nửa cục gạch trên đất, đập về phía Lương Bạch Ngọc.
Triệu Văn Kiêu nhanh tay kéo Lương Bạch Ngọc ra sau.
Khối gạch bẩn thỉu kia rơi trên cổng, tan tành thành mấy khối, bùn cùng rêu xanh văng ra tung tóe.
Triệu Văn Kiêu tra hỏi cha Trương, “Muốn gì?”
Cha Trương đứng trước cây đào lắc lư một hồi rồi khom người xuống nôn ra một bãi thức ăn thừa, cơ thể đứng không vững trượt theo thân cây nằm dưới đất, đặt mông ngồi lên bãi nướƈ ŧıểυ của mình.
Trong miệng không biết đang nói cái gì, sau đó lại bắt đầu khóc lóc.
Không phải nghẹn ngào, mà là khóc rống lên.
Rống đã đời, cha Trương ợ mấy hơi nồng mùi rượu, té nghiêng xuống dưới đất.
“Không sao đâu, chỉ say như chết thôi.” Triệu Văn Kiêu lại gần Lương Bạch Ngọc nói, “Đừng để ý tới tên ma men này.”
“Vậy sao cho được.” Lương Bạch Ngọc nhẹ nhàng nhíu mày, “Cả người anh Trương toàn là nướƈ ŧıểυ, dơ lắm, sao để mặc ảnh nằm ở đây được.”
Triệu Văn Kiêu vuốt mái tóc ra sau, khẽ nói: “Bạch Ngọc, em tốt bụng quá.”
Lương Bạch Ngọc ngạc nhiên: “Tôi hả, làm gì có.”
“Thế mà không gọi tốt bụng thì là gì, không có ai lương thiện được như thế đâu.” Triệu Văn Kiêu cúi đầu nhìn anh.
“Được rồi, vậy tôi là người lương thiện, tốt bụng.” Lương Bạch Ngọc cười, “Phụ tôi một tay.”
Triệu Văn Kiêu cởi khuy áo âu phục ra, xắn ống quần tây lên, hơi khom lưng kéo Trương Phụ lên.
Bọn họ dìu ông đi tới nhà họ Trương cách đó không xa.
Lương Bạch Ngọc gõ cửa vài cái, bên trong không có tiếng đáp lại, anh lẩm bẩm: “Chị dâu nhỏ với em trai Tiểu Trương đều ra ngoài hết rồi sao?”
“Vậy tụi mình cứ để người ở đây đi.” Quần tây, giày da của Triệu Văn Kiêu đều đã dơ hết, mùi nước hoa trên người cũng đang lẫn lộn với mùi tanh hôi.
Lương Bạch Ngọc không nghe theo, anh gõ cửa lần nữa, kiên nhẫn hồi lâu thì cuối cùng cửa cũng được mở ra.
Dù chỉ hé ra một chút.
“Chị dâu nhỏ, anh Trương uống nhiều lắm rồi, tôi đưa ảnh về…”
Lương Bạch Ngọc còn chưa dứt câu, mẹ Trương đã kéo cha Trương vào rồi chốt cửa một cái “Cạch”.
Không chỉ không nói cảm ơn, mà cả một cái ánh mắt hay mặt mũi đều không cho, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Lương Bạch Ngọc nhìn không chớp mắt cái khóa đang run rẩy trên cửa, tựa như chưa kịp phản ứng lại, mông lung.
Triệu Văn Kiêu than thở: “Trước kia nhà em thân với nhà Trương lắm, em cũng hay qua đây ngủ.”
“Vậy à?” Ngón tay trỏ của Lương Bạch Ngọc gãi lên chóp mũi, khoác tay lên vai Triệu Văn Kiêu, “Tôi không có ấn tượng về chuyện này.”
“Rốt cuộc em đã quên bao nhiêu rồi?” Triệu Văn Kiêu thở dài.
“Rất nhiều.” Đôi môi mọng đỏ của Lương Bạch Ngọc tạo thành một đường cong, “Hầu như chả nhớ gì.”
“Vậy em muốn biết gì thì cứ hỏi anh.” Triệu Văn Kiêu cầm hai tay anh, dịu dàng nói, “Dù sao anh cũng coi như lớn lên cùng với em mà, chuyện lúc nhỏ của em, không ai rõ bằng anh.”
Lương Bạch Ngọc lấy tay ra, mười ngón tay vòng qua gáy mình, khoan thai chậm rãi bước ra từ dưới mái hiên, anh đứng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, cả người vừa sáng vừa mê hoặc, ngoài ra còn có một loại cảm giác tan vỡ, “Anh gần gũi với tôi như vậy không sợ mọi người nói ra nói vào rồi kỳ thị sao?”
Triệu Văn Kiêu nghiêm túc bày tỏ: “Ai cũng không sánh bằng em.”
Lương Bạch Ngọc cười cười, quay lại “haizz” một tiếng tiếng tự trách: “Nếu trước đây tôi với anh thân như vậy thì sao tôi lại có thể quên thế này.”
“Quên rồi thì thôi.” Triệu Văn Kiêu an ủi, “Nhìn về phía trước.”
“Đúng vậy, làm người quả thật phải nhìn về phía trước, quay đầu chỉ có một bầu trời u tối.” Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm, thấp giọng tới mức không ai nghe thấy rồi sờ bụng kêu đói.
Triệu Văn Kiêu đã xa cách với Lương Bạch Ngọc nhiều năm, đúng thật tùy tiện xem mình như anh trai lớn, rất tự nhiên kéo anh lại nói bữa trưa hôm nay có vài món ăn, canh gì đó, còn có thịt trâu mua từ huyện về…
Tựa như đang nói với cái bóng dưới đất và lá trúc đang đung đưa rằng họ rất thân với nhau.
.
Lúc ăn cơm, cha mẹ Dương đều ở nhà của Triệu Văn Kiêu, trừ Dương Linh Linh, cô vẫn đang ở trên núi.
Mẹ Dương ăn mấy đũa rồi vào thăm con trai.
Bàn cơm tám người, ba người cha Dương, Triệu Văn Kiêu, Lương Bạch Ngọc chia nhau mỗi người một cái băng ghế.
Cha Dương nhấp một hơi rượu, chép miệng một cái, buổi sáng chuyện của con gái nhà họ Trần vẫn chưa truyền ra nên lúc Lương Bạch Ngọc tới ông không thấy gì lạ, đối đãi bình thường.
Còn bây giờ ông hơi lúng túng.
Cha Dương âm thầm quan sát Lương Bạch Ngọc hồi lâu, phát hiện anh không có chút nào xấu hổ, cũng không khổ sở, ngược lại trạng thái còn tốt vô cùng, cười lên chỉ thấy răng chứ không thấy mắt.
Nhắc tới mới nhớ, tối hôm qua con trai ông làm loạn một trận lớn như vậy, thế mà cảm xúc của Lương Bạch Ngọc lúc ấy cũng không có gì là không tốt.
Cha dương không nhớ rõ cho lắm, ông chỉ có ấn tượng như thế, rất kỳ lạ.
“Chú, cháu kính chú.” Lương Bạch Ngọc bỗng nâng ly đứng dậy.
Cha Dương lấy lại tinh thần: “Không cần đứng, không cần đứng, ngồi xuống, ngồi xuống ngồi xuống!.”
Lương Bạch Ngọc vẫn kiên trì đứng, dáng vẻ khi anh uống rượu trông không hề giống với hình mẫu được trưng trong tủ kính như ngày thường, tiếp đãi rất quả quyết, một hơi cạn hết.
Cha Dương đầu đầy mồ hôi, cũng nhắm mắt để ly rượu thấy đáy.
Cha Dương uống xong ngẩng mặt lên, vốn tính hỏi gì đó nhưng đã quên mất, ngồi chốc lát ông nhớ ra có chuyện chưa làm, bèn vội vã chuẩn bị một túi bánh kẹo đi tới nhà bạn già họ Vương.
Dù sao cũng vì con trai ông mà đứa trẻ nhà họ Vương mới phân hóa trước thời hạn, thế nên phải mua chút đồ gì đó mới phải phép.
Cha Dương đưa xong rồi về, ngửi thấy mùi gì đó hôi hôi nhưng không biết từ đâu ra, gió thổi tới đã bay mất đi, ông đi ngang qua nhà họ Trương đối diện với nhà họ Vương, trong lòng nhớ tới con gái đang ở trên núi, không biết giờ này đã ăn cơm chưa.
.
Dương Linh Linh ăn rồi, chỉ ăn nửa chén, rồi vào nhà bếp nhìn Trần Phong rửa chén, muốn giúp hắn một tay nhưng hắn không cho.
Bầu không khí chả liên quan gì tới ấm áp.
Dương Linh Linh tìm hết đề tài này sang đề tài khác nhưng đều thất bại, cô không thể không chọn tới vấn đề đang cấn trong lòng, “Anh Phong, anh đang nhớ tới Lương Bạch Ngọc phải không?”
Tiếng giẻ lau cọ sát với chén đũa cùng với tiếng nước chảy dừng lại.
Dương Linh Linh rất khó chịu: “Lúc y cười với anh cũng giống hệt như cười với người khác.”
Người đàn ông đứng trước nồi lớn vẫn tiếp tục làm việc, hắn cầm chén đũa mới rửa để lên bếp, múc nước bẩn từ trong nồi đổ vào thùng nhựa.
Bóng dáng Dương Linh Linh quay lưng lại trông có vẻ rất cô đơn, cô không đành lòng, theo bản năng sửa lại câu trả lời: “Có lẽ khác nhau một chút.”
Trần Phong múc nước bẩn xong xuôi, đồ ra rồi lau rửa sạch sửa, hắn dọn dẹp chén đũa, làm việc đâu ra đấy, tựa như không để ý tới Dương Linh Linh đang nói lời trái ngược nhau.
Chỉ là, sau khi lau xong, hắn lại bắt đầu lau tiếp.
“Anh có nghĩ tới chưa, Lương Bạch Ngọc không giống với chúng ta, thân thể y không khỏe mạnh, y một thân bệnh tật, trong túi thuốc còn nhiều hơn quần áo gấp mấy lần, em không chắc có phải là bệnh giai đoạn cuối hay không, nhưng chắc chắn là bệnh rất nghiêm trọng, nhưng tại sao y lại sống ung dung tự tại đến vậy?” Dương Linh Linh hai tay ôm ngực, lãnh đạm nói, “Nhất định là y đã trả một cái giá không thể nào tưởng tượng nổi, chuyện này có thể liên quan tới lý do y về thôn. Em tin anh cũng từng nghĩ qua rồi.”
Trần Phong nhớ lại ngăn kéo đầy thuốc kia, động tác trên tay dừng lại, hắn bỏ gáo nước vào trong nồi, bàn tay thô ráp đen sạm đè trên bệ bếp, thả hồn bay xa.
Dương Linh Linh vớt gáo nước lên, vẫy vẫy nước phía trên: “Không nói chuyện khác nữa, nói tới chuyện hôm nay đi, anh tới tìm em y có khẩn trương không, có ngăn cản anh lần nào không?”
Trần Phong đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ bên bệ bếp, cục xương ở cổ họng vừa bức rức vừa buồn bực lăn một cái.
Dương Linh Linh đã biết đáp án, câu trả lời không ngạc nhiên chút nào.
Nếu Lương Bạch Ngọc có ý không muốn để Trần Phong đi tìm cô thì nào có chuyện cô đang đứng ở đây.
Với phương diện chắc chắn này khiến cô tự giễu bản thân, nhưng lại không có cách nào không đối mặt sự thật.
Nếu Lương Bạch Ngọc có cả cái bản lĩnh kia thì đánh mắt một cái cũng có thể giao họa tới sự an toàn của cả thôn hoặc thế giới của người nào đó.
“Y không quan tâm, y khiến em cảm giác như y là người đang ngắm cảnh ở vách núi thẳng đứng, không hoảng hốt, không vội bàng, không sợ hãi, không rụt rè, trong lòng y hẳn giả vờ rất nhiều, y có nhiều chuyện phải làm, nhiều mục đích cần phải đạt thì làm sao còn chỗ trống chứa tình cảm.” Dương Linh Linh lạnh nhạt nói ra phán đoán của mình.
Trần Phong trầm mặc mở miệng: “Đừng nói nữa.”
“Sao em không được nói?” Dương Linh Linh đè nén cảm xúc, “Y quá phức tạp, còn anh lại đơn giản, các anh không phải là người cùng một đường.”
Trần Phong lấy gáo nước trong tay cô, giọng cứng rắn: “Cô giáo Dương, cảm ơn cô đã khuyên cha tôi truyền nước, lần này tôi mang ơn cô, sau này cô có vấn gì thì tôi…”
Dương Linh Linh chạm tới khuyên tai của người đàn ông, bị hắn dùng tay chặn lại, nhanh chóng gạt ra.
“Anh tự xem cha mình đi.” Dương Linh Linh đè cổ tay bị đỏ, sắc mặt rất kém, “Em không giúp anh lừa ông ấy đâu.”
Cô bước nhanh ra khỏi cửa phòng bếp, bím tóc trên vai tạo thành đường cong mạnh mẽ: “Em trẻ tuổi không bệnh, còn sống rất lâu, em muốn nhìn thử xem cái người bệnh không ra bệnh như Lương Bạch Ngọc có thể sống sót qua khỏi mùa đông này hay không.”
Lời nói này thật sự rất khó nghe, chọc thủng trái tim của người sau lưng.
Năm ngón tay Trần Phong càng lúc càng siết chặt gáo nước, gân xanh trên mu bàn tay nhảy loạn.
Mặc giây sau, hắn thả lỏng, tựa như chẳng có gì xảy ra, làm nốt công việc còn lại rồi đi vòng qua bệ bếp, ngồi trên băng ghế nhỏ trước nồi.
Có một cái lỗ nhỏ trên bếp lò, bên trong để diêm, còn có một bao thuốc lá của Trần Phú Quý bỏ vào.
Trần Phong lấy một điếu ra, không thạo cắn lên mép, quẹt diêm.
Hắn dựa vào vách tường đen thui bị tàn thuốc lá bám vào, nhắm hai mắt hút một hơi thuốc lá, vừa ho vừa lẩm bẩm: “Mùa đông sắp tới rồi…”
———–
Chú thích:
Mặt nóng dán mông lạnh: Nhiệt tình trong khi người khác lạnh nhạt