Cảnh báo: Chương này có tình tiết máu me, không nên vừa ăn vừa đọc.
(Bản edit chỉ được up trên [email protected] cetaceathedreazy)
——————
Dương Minh kẹp bức tranh vào trong quyển sách cậu thích nhất. Không phải là cậu khoe khoang mình vẽ đẹp, mà bởi vì câu chúc của Lương Bạch Ngọc viết.
Chúc phúc cũng không quan trọng, quan trọng chính là cái tên trong câu đó.
Không phải “Em trai”, mà là “Dương Minh”.
Dù là dùng bút để viết chứ không phải từ trong miệng nói ra, nhưng Dương Minh vẫn vui vẻ vô tư lự xem như Lương Bạch Ngọc kêu tên cậu.
Lần đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, đáng được kỷ niệm.
.
Dương Minh lén đi tìm Triệu Văn Kiêu, lá gan cậu rất lớn, khoen chống cắn cũng không đeo vào.
Triệu Văn Kiêu đang trên đường về từ trạm xá, tay xách theo thuốc bổ máu vừa mua cho Lương Bạch Ngọc, bỗng sắc mặt y dần tái mét khi ngửi thấy chất dẫn dụ ngọt ngào: “Cậu điên rồi chắc?”
Dương Minh uống xong ba chén thảo dược lớn rồi mới tới đây, cái bản năng vừa được đè xuống bây giờ dần dần trồi lên, cậu thế này là đang gϊếŧ địch một, hại mình hai.
“Cảm giác như thế nào, ham muốn của anh cao lắm mà.” Dương Minh từng bước sát lại gần Triệu Văn Kiêu, hô hấp cậu không đều, màu hồng nhạt trên cần cổ trắng mịn đang lộ ra bên ngoài vô cùng mê người, đôi mắt mèo vì phản ứng của cơ thể mà cũng dần ướŧ áŧ, “Chắc là muốn ngửi tuyến thể của tôi lắm đúng không, rồi sau đó cắn cái răng chó xuống, rót pheromone vào?”
Hình ảnh trong lời nói của Omega mang theo tính công kích cực mạnh.
Triệu Văn Kiêu vội vàng lùi về phía sau mấy bước, gót giày da cọ lên vách tường, bắp thịt dưới âu phục cũng căng cứng.
Tại không gian chật hẹp này, hai pheromone một chát một ngọt dây dưa với nhau.
Chân Dương Minh hơi mềm ra, cậu cố hết sức để tỏ ra không có chuyện gì: “Khi anh gặp được người có độ phù hợp cao, anh sẽ trở thành một động vật chỉ biết động dục mà thôi.”
Triệu Văn Kiêu đẩy Omega đang sáp lại gần ngực y, cảm giác vừa mềm vừa nóng, y nắm chặt tay cọ vào trên vách tường: “Đúng là độ phù hợp của tôi với cậu ít nhất cũng hơn tám mươi phần trăm, nhưng không có nghĩa tôi sẽ đánh dấu vĩnh viễn cậu khi cậu đang phát tình.”
Dương Minh dùng sức cắn đầu lưỡi, ánh mắt đang mơ hồ dần dần sáng trở lại: “Anh chắc chắn một trăm phần trăm không? Dám cam đoan không?”
“Không có cái gì đạt được trăm phần trăm hết, huống chi nhân định thắng thiên (*).” Khi thoát khỏi khống chế thì hơi thở của Triệu Văn Kiêu trầm xuống, giữa hàng lông mày anh tuấn hiện ra tia u ám, nhưng rất nhanh đã bị y đè xuống, y nuốt dịch tiết ra từ cổ họng xuống, bày ra vẻ cảnh cáo: “Chuyện giữa tôi và anh Bạch Ngọc của cậu không tới phiên một đứa con nít như cậu giở trò mánh khóe, cậu rảnh như thế này sao không đi tìm chị của cậu bồi dưỡng kiến thức đi, một Omega không bị ký hiệu mà dám ngông cuồng…”
Giọng nói phút chốc dừng lại.
Omega xoay người, gục đầu xuống, hướng cái tuyến thể sau gáy đưa về phía y. Giống như đang gây hấn với y vậy — Tới đi, cắn tôi nào, đồ hèn.
Trước mắt Dương Minh mơ hồ, mồ hôi rơi xuống từ mắt cậu, cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, tiếng rêи ɾỉ đang lên tới bên mép, trong lúc cậu cố gắng khống chế cảm giác muốn chạy thì sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Người bỏ bài rút lui trước không phải là cậu.
Dương Minh run rẩy lầu bầu: “… Ối đệt, cảm động ghê.”
Đây là tốc độ muốn ép cậu nhận chị dâu đó hả???
Trước mắt không đề cập tới suy nghĩ của anh Bạch Ngọc đi, đặc tính trời sinh của Alpha là đấu tranh, cướp đoạt, háo thắng, mạnh mẽ, độc chiếm, tất cả những thứ này Beta khó mà chịu đựng được.
Nói một cách đơn giản hơn chính là, chìa khóa và ổ khóa không khớp với nhau.
Mối quan hệ tình cảm không có pheromone chống đỡ giống như một bong bóng xà phòng vậy, không đâm cũng sẽ vỡ chỉ là chuyện sớm muộn.
.
Triệu Văn Kiêu chạy thẳng về nhà, túi trong tay y bị ném lên bàn, thuốc từ bên trong rơi ra ngoài, y kéo cổ áo âu phục đi lên lầu.
Vừa đúng lúc Lương Bạch Ngọc đang đi xuống, hai người chạm mặt, một người pheromone đang sôi trào, một người thì lười biếng ngáy ngủ.
Tình huống của Triệu Văn Kiêu ai cũng có thể nhận ra. Dù không ngửi thấy pheromone của y nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ y đang bên bờ vực mất khống chế thông qua đôi mắt đỏ ngầu và gân xanh đang căng lên.
“Lấy thuốc ức chế chưa?” Lương Bạch Ngọc đứng trên bậc thang, mắt nhìn xuống Alpha cao to đang trong tình trạng nguy hiểm.
Triệu Văn Kiêu bước lên, đứng cùng bậc thang với Lương Bạch Ngọc rồi bao vây anh lên vách tường vôi trắng trong vòng tay mình, hơi thở nóng hổi đang tỏa ra trên môi, gương mặt anh tuấn càng lúc càng sát lại gần: “Bạch Ngọc, anh…”
Lương Bạch Ngọc tựa lưng lên tường, không nhanh không chậm giương mắt, giọng lo âu khẩn trương: “Muốn tôi tiêm giúp anh không?”
“Không cần.” Triệu Văn Kiêu nhìn chằm chằm ánh mắt anh rồi từ từ lui về, tay vuốt lên mái tóc dài, “Anh tự làm được.”
.
Triệu Văn Kiêu tiêm thuốc ức chế xong, bình tĩnh lại mới đi tìm Lương Bạch Ngọc.
“Ổn rồi?” Lương Bạch Ngọc đang ở ngoài sân nhìn hai con gà của mình, nghiêng đầu nhìn y.
“Ừm.” Triệu Văn Kiêu đứng bên cạnh anh, đợi nửa ngày cũng không thấy anh hỏi tiếp, nghĩ tới tính tình anh là vậy thì cũng thấy bình thường.
“Bạch Ngọc, theo anh lên huyện đi.” Triệu Văn Kiêu nói.
Lương Bạch Ngọc tung thóc xuống đất: “Anh về thôn là có việc cần làm à?”
Triệu Văn Kiêu lắc đầu: “Không có.”
“Vậy anh về làm gì?” Lương Bạch Ngọc không hiểu rõ.
“Chỉ vì chuyện hôn nhân với nhà họ Dương thôi.” Triệu Văn Kiêu ngượng ngùng giải thích, sau đó vội vàng nói, “Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với người nhà, để họ không thay anh mai mối với nhà họ Dương nữa.”
Lương Bạch Ngọc “Ồ” một tiếng rồi ngồi xổm xuống xem gà ăn thóc.
Nhờ “sự ban phước” của Omega mà chỉ trong thời gian ngắn cuộc sống của Triệu Văn Kiêu dập dìu lên xuống như ngọn sóng, cơ thể hơi mệt mỏi nhưng trong lòng xuất hiện suy nghĩ muốn được yên ổn. Y phủi quần tây ngồi xuống kế chàng trai, dịu dàng nói: “Trình độ chữa bệnh ở đây rất kém, không giúp được gì cho bệnh của em hết, anh dẫn em lên thành phố điều trị nhé, nếu em không muốn chữa thì anh có thể đi đây đi đó với em, chẳng phải em ở Hề Thành sao, hay là tụi mình cũng…”
Lương Bạch Ngọc ngắt lời: “Tôi muốn hết năm nay.”
Triệu Văn Kiêu bị từ chối tại chỗ, sắc mặt hơi kém, y chỉnh lại dây đồng hồ vàng trên cổ tay: “Năm sau đi?”
Lần này Lương Bạch Ngọc không nói gì.
Triệu Văn Kiêu nghĩ anh đồng ý nên tâm trạng đã tốt lên hẳn, khóe miệng không nhịn được giương cao, cứ như một đứa trẻ miệng còn hôi sữa rơi vào mối tình đầu vậy: “Vậy thì sang năm đi nhé. Anh có mấy căn nhà ở trên huyện, năm sau đi anh dẫn em xem thử.”
“Sếp Tiểu Triệu ở trên huyện có mấy căn nhà lận à?” Lương Bạch Ngọc khiếp sợ chớp mắt, “Giàu thế.”
Triệu Văn Kiêu “khụ” một tiếng: “Nhờ kinh doanh có lời thôi.”
“Khiêm tốn quá.” Lương Bạch Ngọc ôm một con gà, tuốt cái đuôi của nó, cười híp cả mắt.
Lương Bạch Ngọc tập trung giỡn với gà, không lâu sau trên đầu có sợi tóc bị rối chút.
Triệu Văn Kiêu cầm lược sừng trâu, răng lược chải xuống đuôi tóc anh.
“Hôm 23 anh sẽ đi huyện một chuyến.” Triệu Văn Kiêu chải tóc cho Lương Bạch Ngọc, động tác vừa cứng nhắc vừa dịu dàng, “Trước 30 chắc chắn anh sẽ về ăn Tết với em.”
Lương Bạch Ngọc tỏ vẻ thất vọng: “Vậy là chỉ còn mình tôi rồi.”
Lời này của Lương Bạch Ngọc rất mập mờ. Cảm giác ý lại nồng nàn bao bọc từng con chữ.
“Anh sẽ về nhanh thôi, muộn nhất là 25.” Triệu Văn Kiêu ôm vai anh, ghé vào tai anh nói, “Không phải em rất thích cô nhóc Thái Tiểu Tịnh kia sao, trước khi anh đi anh sẽ ghé nói gia đình bên đó một tiếng, có gì em qua ăn cơm.”
Lương Bạch Ngọc kéo sợi tóc ra khỏi tay Triệu Văn Kiêu: “Đau, anh nhẹ thôi.”
“Được được được, anh nhẹ mà.” Triệu Văn Kiêu vội vàng dỗ.
.
Buổi sáng hôm 23, Triệu Văn Kiêu xuất phát đi huyện, sáng hôm đó Dương Minh xách hai túi vải đi tìm Lương Bạch Ngọc, cậu cũng sắp đi.
“Mẹ tôi kêu qua nhà cậu Hai lấy thịt muối.” Dương Minh cắn lên vỏ vải thô ráp, bóc ra làm đôi rồi ăn hết thịt vải bên trong, sau đó “phụt” một cái phun hạt ra ngoài.
Lương Bạch Ngọc nhìn Dương Minh ăn ngon vậy cũng muốn một trái ăn thử, trong đôi lộ ra cảm giác mới mẻ và ngạc nhiên: “Ngọt quá.”
Dương Minh lấy hết vải trong túi ra nhét vào trong lồng ngực anh: “Rồi đó, anh tự ăn đi, đợi tôi từ nhà cậu Hai về rồi mang thêm cho anh hai túi.”
“Em trai chờ anh chút.” Lương Bạch Ngọc cắn cùi vải, chậm chạp đứng dậy: “Anh tiễn cậu đi.”
Dương Minh thấy anh đi lại cứ như là cụ già, nghe phong phanh tiếng xương cốt đang kêu vang, bèn không cho anh tiễn.
“Không sao đâu.” Lương Bạch Ngọc đưa tay về phía cậu nhóc: “Cậu nắm tay dẫn anh đi.”
Dương Minh: “…”
Con đường bị đóng băng, rất trơn trượt.
Dương Minh cẩn thận dẫn Lương Bạch Ngọc ra sân, đi một đoạn đường ngắn thì hết chịu nổi, có một đồ vật dễ vỡ ở kế bên khiến cậu không dám thở mạnh, không đi vững được.
“Đưa tới đây là được rồi, anh về đi, ông già.” Dương Minh hung hăng phất tay, cậu mặc một áo len cũ và quần bông, dưới chân là đôi ủng cao su của cha cậu nên trông hơi rộng chút, cả người hiện lên vẻ chất phác, rất phù hợp với hoàn cảnh của thôn này.
“Đúng rồi, anh không được ném con dao nhỏ tôi đưa đâu đấy! Dao tự tay tôi mài rất bén, dùng để phòng thân đó nha! Phòng thân!” Dương Minh đưa tay lên môi tạo thành hình loa, kêu to.
Chàng trai đứng bên cổng vừa gầy vừa trắng đang bóc vải, nét phong tình từ trong xương rất dụ người.
Dương Minh đi một bước quay đầu lại ba lần. Cho tới khi nghe một câu “Đi sớm về sớm”, cậu nghe thấy tiếng chửi tục trong lòng mình, nhăn mũi, ngâm nga chạy đi, dưới nền tuyết vang lên tiếng lộp bộp.
Bóng lưng trẻ trung, sôi nổi, tràn đầy sức sống.
.
Triệu Văn Kiêu nói hai mươi lăm sẽ trở lại nhưng lại trễ hai ngày, trên người còn bị thương nhưng y cũng không xử lý, áo khoác dài cũng dính vết máu.
Lúc bác sĩ Hoàng thay thuốc cho y xong, ông liếc mắt nhìn người đang ngồi hát kinh kịch trên ghế bập bênh ở hành lang, nhẹ nhàng hát kinh kịch.
Trong sách nói “Mỹ nhân như ngọc, thời gian tuyệt trần” đều là thật.
Chẳng trách lại có thể đánh tan không khí yên bình trong thôn.
Kinh kịch ngưng, thay vào đó là giọng nói mang theo ý cười vang lên, “Bác sĩ Hoàng phải về rồi đấy ư.”
Bác sĩ Hoàng hồi thần lại: “Sau lưng cậu ta toàn là vết gậy đánh. Tôi hỏi thì bảo rằng gia đình biết chuyện cậu ta muốn ăn Tết với một Beta nên mới thành ra như vậy.”
Lương Bạch Ngọc kéo sợi tóc bị đè sau lưng.
“Người bình thường trừ khi trí khôn có vấn đề hoặc là thân thể khuyết tật thì chẳng ai muốn thành lập gia đình với Beta.” Bác sĩ Hoàng mặc trường sam màu tối bằng vải bông, trông ông giống như tiên sinh dạy học thời dân quốc vậy, nề nếp đâu ra đó, “Alpha với tư chất xuất sắc có rất nhiều lựa chọn, nếu như không vì yêu quá sâu đậm thì…”
Bác sĩ Hoàng dừng một chút rồi đẩy gọng kính tròn lên sóng mũi: “Tôi với nhà của cậu ta có giao tình, lần này cậu ta nếm phải đau khổ thế mà sang năm vẫn muốn đưa cậu về nhà, là bởi muốn tính chuyện tương lai mình với cậu.”
Lương Bạch Ngọc nhìn vị thầy thuốc Omega Phật sống trong thôn: “Thuốc bổ máu rất có tác dụng, cháu uống xong cảm giác tốt hơn nhiều rồi.”
Bác sĩ Hoàng bình thường rất được kính trọng, bây giờ đề của mình không được đáp lại khiến ông không vui.
“Bác sĩ, bên ngoài tuyết rơi, trên đường chú ý an toàn nhé.” Lương Bạch Ngọc cong đôi môi hơi tái nhợt.
Bác sĩ Hoàng xách hòm thuốc đi xuống bậc thang, không quay đầu lại: “Cậu rất có tài cán, thủ đoạn cũng lợi hại.”
Ghế bập bênh cót két.
Một trận gió rét thổi lên bậc thang, đi đôi với câu: “Tự thu xếp cho ổn thỏa.”
.
Gần hôm 30, trong thôn xảy ra một chuyện.
Thím Chu sắp chết.
Chuyện ban đầu là, không biết bà lên cơn dại nào mà cầm con dao phay chém Dương Đại Dũng.
Lúc đó Dương Đại Dũng mới từ nhà cha mẹ vợ trở lại, ông uống rượu, một mình đi dạo trên bờ sông, chưa kịp chuẩn bị gì thì ăn một dao, nghe nói ruột rà gì cũng lòi ra.
Thím Chu đang tính chém thêm một dao thì đột nhiên bệnh tình tái phát, gục người xuống.
Người chứng kiến toàn bộ quá trình không dám tiến lên, cho tới khi hai người kia không xong mới kêu to khắp cả thôn.
Cho dù ai nấy cũng đang bận rộn quay cuồng gϊếŧ gà mổ heo nhưng vừa nghe tới chuyện bát quái vẫn nhìn thời gian ra để hóng, bọn họ vừa ra khỏi nhà Dương Đại Dũng là chạy tới trước nhà họ Chu xì xào bàn tán.
Không ai đi vào vì không muốn dính tới chuyện xui xẻo.
Lúc Lương Bạch Ngọc đi tới, bầu không khí xôn xao hẳn lên. Anh không để ý mấy âm thanh cùng với tầm mắt nào, thong thả bước vào nhà họ Chu.
Chồng chết, đứa trẻ không được chào đời, cái nhà này chỉ còn lại mỗi góa phụ khờ khạo, không khí lạnh như băng lẫn theo các loại mùi, có mùi mốc, cũng có mùi rác hôi thối.
Góa phụ thích tới mấy chỗ nhặt rác. Nhất là đồ dùng của trẻ con, từ giày cho tới áo len, còn có tả các loại, đều là những thứ người khác bỏ đi.
Gian nhà chính chất đầy rác rưởi, bụi bặm dày đặc, Lương Bạch Ngọc đạp lên mấy cái chai nhựa bẩn thỉu đi vào bên trong, vừa quẹo cua mở cửa phòng thì một mùi chua xen lẫn mùi máu đập vào trong mặt.
Trước giường có một bãi nôn, tóc thím Chu bù xù nằm ở mép giường, trên mặt và tay của bà đều có máu, là của Dương Đại Dũng.
“Thím.” Lương Bạch Ngọc vén từng lọn tóc của bà ra sau tai, biểu cảm không hề có một tia chán ghét nào nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí của bà.
Cặp mắt tan rã của thím Chu hơi thả lỏng ra một chút.
“Là cháu, Bạch Ngọc ạ.” Lương Bạch Ngọc cúi người lại gần để bà thấy rõ hơn, “Cháu đến thăm thím đây.”
Thím Chu tựa như nhận ra Lương Bạch Ngọc, ánh mắt nhìn anh khác hoàn toàn trước kia, bà hơi giật giật cánh tay trên mép giường, được anh không chê bẩn cầm lấy.
“A… a…” Thím Chu há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, bà không nói được.
Lương Bạch Ngọc hỏi: “Biết nói sao?”
Lồng ngực thím Chu phập phồng rất yếu ớt, ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Bỗng nhiên tay của Lương Bạch Ngọc nhói lên, anh rũ mắt nhìn thím Chu đang nắm chặt anh, ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng kêu, “Bạch Ngọc.”
Là Triệu Văn Kiêu đến tìm anh.
Tay phải của thím Chu dùng lực mạnh hơn, đó là khí sự sống cuối cùng của cuộc đời bà, bà có lời muốn nói nhưng lại nói không ra.
Lương Bạch Ngọc dùng một cánh tay khác đặt trên tay bà, vỗ nhè nhẹ một cái.
Thím Chu mở to miệng, móc tay Lương Bạch Ngọc rũ xuống, “Bộp” một tiếng đập vào mép giường.
Một thứ gì đó rơi xuống đất từ trong tay áo bông to bự bẩn thỉu.
Là một đế giày có thêu bông hoa nhỏ. Nhỏ nhắn, dành cho trẻ sơ sinh, có mấy lớp màu vàng, trông rất cũ, đường may rất chắc chắn.
Chạng vạng tối ngày 28 tháng Chạp, góa phụ khờ khạo mấy năm nay tắt thở, trợn mắt mà đi.
Lương Bạch Ngọc che ánh mắt của bà, nhẹ nhàng vuốt xuống.
———
Nhân định thắng thiên 人定胜天 (thành ngữ): Con người có thể chiến thắng được số phận do ông trời quyết định.