Góa phụ chết.
Lương Bạch Ngọc đốt đống rác trong gian nhà chính, để biển lửa chiếm đoạt lấy bà và căn nhà của bà. Lửa rất lớn, rất nhanh đã hun khói cho cả bầu trời.
Thôn dân đứng bên ngoài chửi Lương Bạch Ngọc gϊếŧ người phóng hỏa, Triệu Văn Kiêu đen mặt đứng ra giải thích, y nói lúc bọn họ tới thì người đã mất rồi. Lửa cũng không phải do đốt ra, mà do y quên dập tàn thuốc.
Bình thường Triệu Văn Kiêu cũng hay đem thuốc lá này nọ cho thôn dân, vả lại toàn là đồ tốt. Tích tiểu thành đại, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ cho y mặt mũi. Vì có sự bênh vực của Triệu Văn Kiêu nên đám người đại diện “chính nghĩa” đòi trừng phạt Lương Bạch Ngọc này mới chịu thôi.
Tuy là vậy nhưng dù sao cũng khó bịt mồm họ sau lưng. Lúc lửa cháy lên, góa phụ còn sống hay không bọn họ đâu có tận mắt thấy. Hơn nữa bọn họ cũng không tin chỉ một đốm lửa từ điếu thuốc của Triệu Văn Kiêu lại có thể bắt lửa tới vậy, y bị Lương Bạch Ngọc câu hồn nên cái gì cũng đổ lên đầu mình thì cũng là chuyện bình thường. Ai nấy cũng đều buộc tội Lương Bạch Ngọc, bọn họ cho rằng nếu như anh không đi qua nhà của góa phụ thì không chừng bà ta đã sống hết năm nay rồi.
Đúng thật là có ý đồ xấu!
Góa phụ ngu chứ cậu ta đâu có ngu, không biết mẹ của mình làm gì để bị trời phạt sao? Từ khi còn nhỏ đã sống như một con yêu ma quỷ quái, chính là vì báo ứng của mẹ cậu ta để lại.
Cha mẹ thiếu nợ, con cái trả, có nhân có quả, thiên kinh địa nghĩa.
Bọn họ cười nói góa phụ xuống lòng đất sẽ không còn ngu nữa, chắc chắn sẽ trèo lên bóp cổ Lương Bạch Ngọc. Cũng không biết tối về Lương Bạch Ngọc ngủ có gặp ác mộng hay không.
.
Lửa nuốt toàn bộ căn nhà nhỏ của họ Chu, mấy nhà cách vách vội vàng đóng chặt cửa, không muốn để mấy thứ u ám kia chạy tới nhà mình.
Một số người vốn định chờ góa phụ chết, nhân cơ hội này đi vào nhà họ Chu ngó chút coi còn gì sử dụng được cầm về, ngờ đâu lửa nổi lên khiến bọn họ bế tắc, ánh mắt nhìn Lương Bạch Ngọc sắc như dao rồi không cam lòng rời đi.
Lương Bạch Ngọc nhìn ngọn lửa bập bùng, ánh lửa ở trong mắt anh không ngừa nhảy múa, tựa như muốn thông qua đôi mắt mà đi vào lòng của anh, đốt sạch lục phủ ngũ tạng trong đó, anh che miệng ho nhẹ mấy tiếng.
“Khói lớn quá, đừng đứng ở đây nữa, tụi mình về thôi.” Triệu Văn Kiêu ôm lấy Lương Bạch Ngọc, bàn tay khẽ vuốt ve đôi vai gầy của anh.
Lương Bạch Ngọc khoanh tay quay người: “Không muốn về, tôi muốn tới chỗ cầu gãy.”
“Anh đi với em.” Triệu Văn Kiêu dẫn anh tránh bùn, chọn đoạn đường dễ đi.
Kết quả Lương Bạch Ngọc đi đường không vững, nhìn Đông ngó Tây, Triệu Văn Kiêu bị cùi chỏ của anh đẩy loạng choạng đạp vào trong bùn, bùn bắn tung tóe lên quần tây và giày da của y.
Vẻ mặt Triệu Văn Kiêu bắt đầu khó coi, Lương Bạch Ngọc tựa như cảm nhận được cơn tức giận của y, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vô tội.
“Sao anh lại đạp vào trong bùn rồi?” Lương Bạch Ngọc khó hiểu nói, “Do tôi đẩy anh à?”
Triệu Văn Kiêu cười lấy lòng: “Không có, là do anh không chú ý.”
“Ò.” Lương Bạch Ngọc nói, “Vậy anh đi đường để ý chút, đừng có như con nít chứ.”
Triệu Văn Kiêu chưa kịp đáp lại thì anh đã đi thẳng về phía trước.
Lương Bạch Ngọc vừa quay lưng đi thì nụ cười trên môi của Triệu Văn Kiêu cũng tắt ngúm, y lấy khăn giấy ra lau quần. Lúc khom người động tới vết thương trên lưng, đau tới mức y siết chặt khăn giấy, trán rỉ ra mồ hôi. Người ở phía trước đã đi xa, không quay đầu tìm y, cũng không chờ y.
“Bạch…” Triệu Văn Kiêu mới kêu lên một tiếng rồi dừng lại ngay, trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh cái lần đi xem phim hồi ở trên huyện. Hiện giờ y rất giống như Trần Phong khi đó, im lặng bất động tại chỗ.
Bóng người gầy gò đi tới khúc quanh thì chợt dừng lại.
Triệu Văn Kiêu ngừng thở, y nhìn thấy đối phương quay đầu lại. Ánh mắt ấy khiến y nhớ lại một số chuyện không muốn cho ai biết từ rất nhiều năm về trước. Một bí mật đen tối ẩn sâu trong lòng Triệu Văn Kiêu chợt hiện lên.
May mắn thay…
.
Trên cầu tuyết đọng thành một lớp trắng xóa, không có ai đi qua.
Lương Bạch Ngọc nằm trên đó, thân thể đè lên lớp tuyết dày, anh nhắm mắt lại, giống như muốn hưởng thụ cảm giác được nằm trên chiếc giường bằng tuyết.
Triệu Văn Kiêu từ trên nhìn xuống anh: “Sao em lại tới nhà họ Chu?”
“Tò mò.” Lương Bạch Ngọc nói, “Thím ấy khờ khạo nhiều năm nay mà chưa từng làm tổn thương tới ai, tự dưng hôm nay lại tấn công người khác, đã vậy còn cầm dao phay chém nữa, đấy là muốn đưa người ta vào chỗ chết rồi còn gì.”
“Còn vì cái gì nữa chứ, một người thần trí không tỉnh táo như bà ấy không thể khống chế được hành động của mình, cũng không có cách nào phân tích phán đoán tình huống, ngoài ra chẳng còn lý do nào nữa hết.” Triệu Văn Kiêu khoác hai tay lên thân cầu, “Bác Dương bị bà ấy chém một nhát là do xui xẻo chạm mặt lúc bà ấy đang cầm dao thôi, lần này mà không phải bác ấy thì cũng là người khác.”
Lương Bạch Ngọc kéo cái áo khoác màu đen rộng rãi trên người lại, cổ áo bị gió thổi đánh vào cái cằm trắng gầy của anh, anh nghiêng đầu sang một bên, gò má đụng phải lớp tuyết mềm, trong hơi thở không lẫn một tạp chất lạnh băng nào.
“Theo lời anh nói thì chẳng phải là do kiếp trước bác của Dương Minh tạo nghiệp nên kiếp này mới gặp phải bất hạnh à?”
“Con người đôi khi cũng phải tin vào số mệnh.” Triệu Văn Kiêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, “Anh làm ăn nên rất tin vào chuyện này. Lần nào nhận việc xong anh cũng đều đi bái Phật hết.”
“Anh còn bái Phật nữa cơ à?” Lương Bạch Ngọc nhắm mắt hờ ngẩng mặt nhìn y, trêu chọc, “Vậy lúc dập đầu khấn Phật thì trong lòng anh nghĩ gì đó? Cầu Phật phù hộ tiền vô như nước?”
Triệu Văn Kiêu cao giọng cười to, toát ra khí chất của người thành đạt.
.
Không lâu sau, Triệu Văn Kiêu vai kề vai, chân kề chân nằm bên cạnh Lương Bạch Ngọc. Có mùi khói nồng nặc từ trong gió kéo đến, bọn họ cũng ngửi thấy.
Triệu Văn Kiêu hỏi tại sao Lương Bạch Ngọc lại phóng hỏa. Lương Bạch Ngọc im lặng thật lâu, giống như đang ngủ mê rồi.
“Chẳng lẽ thím Chu trước khi chết đã tỉnh táo lại, nhờ em làm vậy ư?” Triệu Văn Kiêu nghiêng người về phía anh.
“Nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó.” Chóp mũi Lương Bạch Ngọc cạ dưới nền tuyết, “Là do tôi cho rằng, nhà họ Chu chẳng còn ai, thím ấy chết rồi cũng không có ai tới nhận xác, vậy thì thà rằng đốt một đuốc cho rồi, tránh để thím ấy sau khi chết gặp phải chuyện gì đó nhục nhã.”
Sau đó, anh dùng âm lượng cực nhỏ nói một câu: “Omega vô cùng khan hiếm, có thể khiến biết bao nhiêu người trở thành súc sinh.”
Triệu Văn Kiêu hỏi anh nói cái gì.
Lương Bạch Ngọc than thở, “Tôi chỉ đang nghĩ thím Chu cũng không dễ dàng gì, đối với bà mà nói, cái chết có khi là sự giải thoát.”
Triệu Văn Kiêu thoáng thấy cái gì đó, nắm cánh tay anh đang giấu dưới tay áo ra, phát hiện trên đó có mấy vết trầy rất sâu, nhìn một cái là biết bị móng tay cào.
“Thím Chu làm đúng không, lúc anh tới thấy bà ấy đang kéo em.” Triệu Văn Kiêu trầm giọng nói.
Lương Bạch Ngọc cũng không để ý lắm: “Chỉ rách chút da thôi mà.”
Triệu Văn Kiêu thổi lên vết thương trên tay Lương Bạch Ngọc, cảm thấy không có biện pháp nào nữa, đành phải nghiêm túc một câu: “Bạch Ngọc, sao em chỉ nhớ những việc tốt của người ta chứ không nhớ họ đối xử tệ bạc với em như thế nào hết vậy? Sao em lại có thể khoan dung với những người đã làm hại em chứ.”
Bỗng nhiên Lương Bạch Ngọc cười một cái: “Cũng không hẳn đâu.”
“Kiểu như, nếu có người hại tôi, tôi nhất định sẽ trả lại.” Anh nhấp một ngụm tuyết, để cái lạnh len lỏi vào trong cổ họng mình.
Triệu Văn Kiêu vẫn duy trì động tác thổi vết thương, nâng rèm mi nhìn anh không chớp mắt, tỏ vẻ muốn ra mặt giúp anh: “Ai?”
Lương Bạch Ngọc quay mặt nhìn y. Hồi lâu sau anh yêu kiều chớp mắt mấy cái: “Ví dụ thôi mà.”
.
Bạn già của Dương Đại Dũng đã qua đời từ lâu, con trai Omega thì gả lên huyện thành, hiện tại trong nhà chỉ còn một mình ông. Ông ta là một người tham lam, nhỏ nhen, bình thường mượn thứ gì của người khác cũng không thèm trả lại, người ta phải tới tận cửa đòi đi đòi lại mấy chập, vì thế ở trong thôn chẳng mấy ai coi trọng ông ta hết.
Nhưng tháng Giêng năm nào con trai ông ta cũng về thăm mấy ngày, cửa nhà bọn họ lúc nào cũng nhộn nhịp người người chen chúc chung vui.
Lần này ai nấy cũng cho rằng ông ta già như vậy rồi mà còn lãnh thêm một nhát dao, lành ít dữ nhiều, sợ là có khi không kịp đợi con trai về.
Dương Đại Dũng nằm trên giường hấp hối, bác sĩ Hoàng vừa mới đi khỏi là trong phòng bắt đầu nồng nặc mùi máu tanh.
Cha Dương sau khi lau sạch máu xong thì quay trở lại nói: “Anh cả, tôi kêu Linh Linh đi tìm Tiểu Uông rồi, nhờ nó ngày mai lên huyện gửi lời tới Thường Tân cho anh.”
Dương Đại Dũng hô hấp yếu ớt, ý thức mơ hồ.
Cha Dương nhặt mấy cuộn giấy và vải dính máu lên, ném vào trong ki hốt rác, ông quét sơ trong phòng rồi xách chổi và ki ra ngoài.
Có máu ở dưới cái rãnh mương trước cửa, cha Dương hất rác xuống dưới, nhìn chúng bị máu thấm vào, ăn Tết mà thấy máu thì xui xẻo vô cùng, ông vội vã quét tuyết đọng rồi đắp lại đống máu kia.
Sau đó cha Dương đi về nhà.
“Anh cả ở bên đó còn nói chuyện được không?” Mẹ Dương đang ngồi trong sân, có cái giỏ thức ăn để giữa chân bà, bà cầm một củ cà rốt, bào vỏ từng vòng từng vòng rơi xuống nền đất.
“Làm gì nói nổi, giọng của tôi có khi còn không nhận ra.” Cha Dương rêи ɾỉ than thở.
Nhận được ánh mắt sắc như dao của mẹ Dương, cha Dương lập tức “Phi phi” mấy tiếng dưới đất.
Tết đến không nên than thở.
“Bà nói thử coi xảy ra chuyện gì thế này?” Cha Dương gọt cà rốt phụ, “Tiểu Chu đúng là khờ thật, nhưng bình thường đâu có làm hại tới ai, sao bây giờ tự dưng lại…”
“Bà ta đi rồi.” Mẹ Dương nói, “Không biết gì thì thôi, đừng đoán mò.”
Cha Dương lại thở dài, “Sao mà năm nay hết người này tới người khác đi vậy, năm trước yên bình thế cơ mà.”
“Năm trước người nào đó không có về.” Mẹ Dương tiếp lời.
Cha Dương không đồng ý nhưng cũng không dám mạnh miệng, ông bèn ném củ cà rốt vào trong giỏ để bày tỏ ý kiến của mình.
“Ông ném cái gì đó?” Mẹ Dương lạnh lùng nói.
Cha Dương hoảng sợ, theo bản năng cầm củ cà rốt lên: “Tay, tay tôi trơn.”
Mẹ Dương hừ lạnh một tiếng, nhổ sạch sẽ rễ cà rốt, “Hồi đầu Tiểu Triệu vốn định bàn chuyện hôn sự với Linh Linh, sau đó lại ký hiệu tạm thời thằng Minh, hai đứa qua lại đằm thắm tới mức chỉ còn kém một bước chân là vào nhà, tôi cứ tưởng rằng tụi nó có thể thành đôi rồi, ai mà ngờ, cậu ta thế mà lại thân thiết với cái vị họ Lương kia hơn.”
“Trong thôn này biết bao nhiêu người đang cười vô trong mặt nhà chúng ta chứ!” Mẹ Dương bày tỏ tất cả những bất mãn dạo gần đây ra, thở cũng không thông.
“Chuyện tình cảm không nên cưỡng cầu.” Cha Dương vội vuốt ngực cho bà, “Chẳng phải lúc nào Linh Linh cũng nói muốn yêu đương tự do, có thể tự chủ lựa chọn… Rồi, rồi, tôi không nói nữa.”
Mẹ Dương hất tay ông ra, xách giỏ thức ăn đi vào nhà bếp.
“Sao thằng Minh ở nhà dì Ba mấy ngày rồi mà vẫn chưa về nhỉ?” Cha Dương hỏi bà.
“Chắc lại ham chơi rồi, hôm nay không về thì mai cũng sẽ về thôi.” Giọng nói của mẹ Dương truyền ra từ nhà bếp, “Nó là con trai mà, có gì phải lo.”
Cha Dương lải nhải: “Thằng Minh của tôi dáng dấp còn xinh hơn cả mấy đứa con gái đấy nhé, không có kỳ phát tình thì an toàn hơn rồi.”
“Aizz, cũng không biết anh cả chống đỡ nổi không nữa…” Cha Dương xách ghế ngồi dưới hiên nhà, lẩm bẩm làu bàu.
.
Sau khi ngọn lửa cuối cùng ở nhà họ Chu tắt ngúm, Lương Bạch Ngọc xuất hiện ở nhà Dương Đại Dũng.
“Bạch Ngọc, sao cháu tới đây?” Cha Dương đang trông nom vội vàng hỏi.
“Cháu tới thăm bác Dương chút ạ.” Lương Bạch Ngọc đặt món quà lên bàn, thấy cha Dương đang nhìn, nói “Sếp Tiểu Triệu về lấy khăn quàng cho cháu rồi.”
“Tuyết rơi lạnh lắm.” Cha Dương kéo ghế cho anh, “Cháu mặc phong phanh quá rồi, phải mặc áo bông quần bông vào chứ.”
“Không sao đâu ạ.” Lương Bạch Ngọc quan sát nhà Dương Đại Dũng, tầm mắt hướng về Thần Tài đảo một cái, “Bác Dương tỉnh lại chưa chú?”
Cha Dương lắc đầu.
“Vậy cháu có thể vào không?” Lương Bạch Ngọc lo lắng hỏi.
“Được chứ.” Cha Dương mở cửa cho anh.