Đêm Xuân

Chương 79



Mưa rơi tầm tã, đúng là thời điểm tốt.

Thích Ánh Trúc ngồi trên xe ngựa nhìn khuôn mặt của Tuyên Bình Hầu cùng Hầu phu nhân mơ hồ cách một màn trúc. Hai bên giống như đóng kịch, chỉ sợ nhị vị quân hầu chưa từng nghĩ rằng trong phủ đệ* của mình sẽ có một vị nữ lang làm thiếp thất bên ngoài.

*phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ)

Thích  Ánh Trúc đương nhiên sẽ không vào Đoan vương phủ.

Nàng mặc dù suy yếu nhiều bệnh cũng sẽ không làm thiếp cho người. Nữ lang cầm cây quạt trong tay ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn người bên ngoài xe, nghĩ tới lát nữa Thời Vũ đến sẽ làm cho trường hợp này loạn thêm như thế nào.

Hai bên nghĩ đến chuyện khác nhau, nhưng Thích Ánh Trúc cách mành nhìn đến khuôn mặt của dưỡng phụ dưỡng mẫu bên ngoài, trong chớp mắt trong lòng dâng lên sự thê lương ——

Đây là lần cuối cùng gặp nhau.

Bước ra khỏi cánh cửa này, tương lai còn dài, giang hồ đường xa, ân oán đủ loại sẽ trôi qua. Nàng sẽ không còn cùng những người trong nhà này gặp lại.

“A phụ, a mẫu!”

Quân hầu cùng phu nhân đứng cạnh nhau ở cửa phủ đệ, nghĩ đến dưỡng nữ sẽ không cùng bọn họ nhiều lời một câu. Nhưng mà cửa xe mở ra, Thích Ánh Trúc từ trong xe nghiêng nửa người ra, tóc mây rơi xuống, mắt nàng ứa lệ.

Tuyên bình hầu cùng phu nhân vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nghĩ đến có chuyện không may: “Làm sao vậy?”

Thích Ánh Trúc bình tĩnh nhìn hai người một lúc lâu, nhớ lại dưỡng phụ mẫu đã mình mười mấy năm, sau này dưỡng phụ mẫu lại đối xử với nàng không tốt đều ghi tạc trong lòng. Nàng rưng rưng nước mắt, hướng hai người lắc lắc chiếc quạt trong tay, nhẹ giọng nói:

“Không có gì, tạm biệt.”

Nàng lùi về trong xe, trong tiếng kèn, hình bóng nữ lang như khói mờ mịt khó thấy. Chiếc xe chở báu vật quý giá rực rỡ theo sau từ từ đi qua phủ, Tuyên Bình hầu nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, ánh mắt chớp động, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm sẽ có chuyện xảy. Dưỡng nữ chắc chắn sẽ không để cho hôn sự này được thuận lợi tiến hành, con đường này có lẽ cũng không sắp xếp kiểm tra tất cả…… Hắn nắm chặt tay phu nhân bên cạnh, mở miệng định nói.

Hầu phu nhân: “Làm sao vậy?”

Tuyên bình hầu ngẩn người, lại buông lỏng tay ra. Giọng nói của ông già nua, quay lưng trở về phủ: “…… Quên đi.”

—— kết cục như thế nào đều là đường đi của số mệnh.

———-

Xe ngựa đưa Thích Ánh Trúc đi Đoan vương phủ, người điều khiển nghi thức của buổi lễ cưỡi con ngựa cao to dẫn đầu. Đây dù sao cũng không phải là chính thất, đương nhiên phải điệu thấp. Tuy nhiên, nơi này có ít người lại làm cho người ta bất an. Khi giai điệu âm nhạc bị gián đoạn, người chủ trì nghi thức buổi lễ nhìn mọi người xung quanh sau đó bắt lấy một tên hộ vệ, hỏi: “Thế tử điện hạ phái thêm vị ‘ Tứ lang ’ kia đến, giờ người đâu? Không phải đã nói là phải đi theo cùng hộ tống sao?”

Hộ vệ bình thường có quan hệ tốt cùng A Tứ, tất nhiên là vì A Tứ nói chuyện: “Tứ lang có thể có việc gì đó, sẽ lập tức đến đây.”

Bên này nói chuyện như vậy nhưng A Tứ người còn đang ở Đoan vương phủ.

Tống Ngưng Tư to tiếng náo loạn vừa bày ra tiết mục tự sát làm cho a Tứ bị dày vò trăm ngàn lần, còn không dám để cho người trong phủ, nhất là Đoan vương thế tử biết. Mà nay, tiếng chiêng trống ồn ào náo động bên ngoài, A Tứ lạnh như băng đứng ở đầu giường, vừa mới tiễn bước đại phu mời từ dân gian đến.

Tống Ngưng Tư sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh nằm trên giường nhỏ.

A Tứ cúi xuống nhìn nàng, giọng điệu không kiên nhẫn: “Ngươi còn muốn giày vò cái gì nữa? Dứt khoát giày vò một lần là đủ rồi.”

Tống Ngưng Tư quay mặt vào vách tường không nhìn hắn.

A Tứ nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng một lúc lâu, mềm giọng nói: “A Tư, nàng không cần náo loạn. Hôm nay là ngày vui của Đoan vương thế tử, nàng chọn gây chuyện trong hôm nay ngay cả ta cũng không bảo vệ được nàng. Ta sẽ đem con của chúng ta mang về…… Nhưng hiện tại hãy nhẫn nại.”

Bên ngoài có gã sai vặt lo lắng kêu gọi: “Tứ lang, Tứ lang!”

A Tứ xoay người đi ra cửa, bọc lại dây da, thu bội đao rồi hiên ngang ra ngoài. Hắn đi đến cửa vẫn cảm thấy lo lắng liền quay đầu lại: “A Tư!”

Tống Ngưng Tư vẫn không đáp lại như cũ.

A Tứ trong lòng cảm thấy thất bại, trong lòng không hiểu sao tự nhiên cảm thấy buồn chán. Hắn nhìn nàng thật sâu, biết lúc này không thể chậm trễ nữa, nếu như Đường Trác biết hắn bởi vì Tống Ngưng Tư mà để lỡ hành trình, nếu như Thích Ánh Trúc không bình an bước qua cửa…… Đường Trác cũng không sẽ không bỏ qua cho Tống Ngưng Tư.

Như vậy Tống Ngưng Tư rốt cuộc phải gây sức ép cái gì?

A Tứ sau khi rời đi, cả sân trở nên yên tĩnh. Tống Ngưng Tư thay đổi sự suy sụp lúc trước, nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường bắt đầu trang điểm mặc quần áo, bôi son lung tung rối loạn. Đường Trác nạp thiếp đương nhiên sẽ không tự mình ra nghênh đón. Hắn đợi ở trong phủ lòng nóng như lửa đốt, trái tim như muốn bay ra khỏi phủ đệ.

Tống Ngưng Tư giấu thuốc mê trong ngực, nhắm mắt nghĩ chốc nữa sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn, nàng sẽ dựa vào thuốc này như thế nào để đi tìm nơi đứa con thơ bị nhốt ở nơi đây. Nàng không có võ nên chỉ có thể dựa vào hộ vệ trong Đoan vương phủ có sơ sẩy, nàng mang theo đứa nhỏ rời đi rất khó khăn, nhưng phụ thân đứa nhỏ của nàng lại có võ công cao cường.

Tống Ngưng Tư nhắm mắt, nghĩ đến mình cùng Thích Ánh Trúc thương lượng kế sách thật tốt……

———

“Xôn xao, xôn xao, xôn xao!”

Xe ngựa tránh vài người trên đường rồi rẽ vào một nơi ít người qua lại, trước mặt gặp phải một đội nhân sĩ đang diễn xiếc ảo thuật. Mang gậy tre, múa vòng, phun lửa, đoàn người vừa đi vừa múa, vây xung quanh một chiếc đèn lồ ng rực rỡ rất lớn, ngọn đèn này như tòa sen, được đặt ở trên một chiếc trên xe,trên tòa sen là một nữ lang mặt trắng đang đứng cầm giỏ hoa rải những đóa hoa ra bốn phía.

Tuy nhiên, cũng không có nhiều dân chúng đi chung với họ. Chỉ vì xiếc ảo thuật này cũng không có gì mới lạ.

Người điều khiển đội ngũ nhìn vị nữ lang kia vài lần —— vóc người quá mức cao lớn, mặt mày sau lớp son phấn dày cộp không thể thấy rõ, trừ điểm đó ra cũng không còn gì khác thường.

Người điều khiển đội ngũ phất tay với đội ngũ đón dâu nhường đường cho đối phương. Bọn họ nhớ kỹ thế tử đã phân phó, cảnh giác những người xa lạ, bất kể thứ gì giáp mặt với đội ngũ đều phải ngăn cách một khoảng. Đội ngũ xiếc ảo thuật lại không đồng ý, cứ lắc lư đi theo bên cạnh bọn họ. Thích Ánh Trúc vén màn xe lên, lúc vừa nhìn đến vị nữ lang đang rải hoa trên tòa sen kia, bỗng nhiên bàn tay đang nắm lấy đóa hoa trong giỏ của nàng ta đổi thành vung những đồng tiền ra xung quanh.

Tiền đồng rơi như mưa, rơi tràn ngập khắp nơi.

Dân chúng ngay tại chỗ náo loạn ầm ầm—— “Ném tiền kìa! Tiền từ trên trời rơi xuống kìa!”

“Mau bắt lấy! Tất cả là của ta!”

Nhóm dân chúng chen lấn nhau tiến lên nhằm phía đội xiếc ảo thuật, cũng đem xe ngựa của đội ngũ đón dâu tách ra. Những người trong đội xe phần nhiều chỉ là người hầu và hộ vệ bình thường, bọn họ cũng giống như những dân chúng tầm thường kia, cũng bị tiền của đội ngũ xiếc ảo thuật hấp dẫn, kìm lòng không được bèn đi lên theo sát để nhặt nhạnh.

Người điều khiển đội ngũ bị mọi người đẩy dạt sang một bên, quát: “Bảo hộ nữ lang!”

Nhóm hộ vệ tỉnh táo lại gian nan rút đao ra, bọn họ lại tễ bất quá dân chúng, không thể tiến đến chỗ chiếc xe ngựa kia. Bọn họ cũng không thể rút đao chống lại nhóm thường dân này, người có võ công lợi hại nôn nóng nghĩ ra một kế, nhặt một hòn đá sắc bén lên ném về hướng nữ lang đang tung tiền kia.

Nữ lang nọ nhẹ nhàng quay lưng lại, đột nhiên rút ra một cây quạt chặn lại hòn đá được ném tới. Nữ lang có đôi mắt đẹp sâu thẳm như sóng nước mênh mông. Bàn tay nàng vung tiền trong giỏ hoa ra ngoài không ngừng nghỉ, một tay khác cầm cây quạt lại nhẹ nhàng hất bay.

Nàng nói với người kéo xe đang kinh hoảng: “Ôi trời, loạn quá, chúng ta đi nhanh lên.”

Xe ngựa chở Thích Ánh Trúc bị ép ở ven đường, nàng vén rèm lên nhìn nữ lang kia, càng nhìn càng thấy quen mắt. Bỗng nhiên, cửa xe mở ra, một nữ lang khác cúi đầu chui vào trong xe, ngửa đầu cười với Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc: “A Anh!”

Thích Thi Anh đắc ý dào dạt nháy mắt với nàng rồi thúc giục: “Mau, ngươi thay đổi quần áo với ta, Thời Vũ đang ở trong đội xiếc ảo thuật bên kia chờ ngươi.”

Thích Ánh Trúc thả lỏng: “Quả nhiên là các ngươi.”

Nàng cũng không yên tâm: “Ngươi thật sự phải cùng ta thay quần áo  sao, ta đi rồi, ngươi phải làm thế nào?”

Thích Thi Anh khinh thường nhìn sang: “Ta tốt xấu gì cũng là thân nữ nhi của Tuyên Bình hầu đấy? Đường Trác có thể làm gì được ta? Hắn chỉ có năng lực ở trên triều đình bẻ lại a phụ của ta, chẳng lẽ có thể giết a phụ của ta sao? Hắn đương nhiên cũng không có bản lĩnh để giết ta đâu. Huống chi…… Các ngươi không phải đều phải muốn giết hắn sao, ta sợ cái gì?”

Thích Ánh Trúc: “Ta sợ Đường Trác nhìn thấy là ngươi……”

Thích Thi Anh không kiên nhẫn: “Không cần ngươi quan tâm, mau thay quần áo đi, chúng ta không có nhiều thời gian!”

Thích Ánh Trúc vẫn còn khẩn trương, lại bối rối cởi giá y trên người mình ra thay vào bộ váy dài thanh lịch màu trắng của Thích Thi Anh đưa qua. Hai nữ lang nhanh chóng dùng khăn lau sạch lớp trang điểm trên mặt, Thích Ánh Trúc tùy ý xõa bung tóc ra, nàng lấy từ trong ngực bút vẽ lông mày ra, khom người giúp Thích Thi Anh trang điểm.

Hơi lạnh từ chiếc bút dừng ở đuôi lông mày, Thích Thi Anh run lên, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp của Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc kề mặt lại gần, hơi thở hòa quyện cùng nàng, hương thơm ngây ngất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thích Thi Anh rơi vào hoảng hốt, nhưng lại giật mình chấn động.

Thích Thi Anh: “Năm đó khi a mẫu ngươi cứu a mẫu ta, có phải cũng ở khoảng cách gần như này không?”

Thích Ánh Trúc ngước mắt nhìn nàng ấy.

Thích Thi anh cầm tay nàng, khuôn mặt của Thích Thi Anh sắc bén, cùng khuôn mặt nhu hoà của Thích Ánh Trúc đối lập. Hai nữ lang đối mặt với nhau, Thích Thi Anh nói: “Hai mươi năm trước, a mẫu ngươi đã cứu a mẫu ta, cho phép ta được sinh ra; hai mươi năm sau, a trúc, ta cũng cứu ngươi một mạng để ngươi có thể rời đi.

Nhân quả tuần hoàn, đây đúng là duyên phận của ngươi với ta.

A Trúc, ta không trách ngươi đã đoạt đi thời gian mười mấy năm của ta, ngươi cũng đừng trách ta hại ngươi suy nhược nhiều bệnh, bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.”

Thích Ánh Trúc trong mắt tràn lệ, nàng nếu có chút sở giác, run giọng: “A Anh……”

Thích thi anh đoạt lấy bút vẽ mày trong tay nàng sau đó đẩy nàng ra ngoài xe thật mạnh rồi đóng cửa xe lại. Nàng ấy ngồi ở trong xe, dùng miệng cắn chặt lấy bút vẽ, vừa lúng túng lấy tay búi tóc, cố gắng búi kiểu giống với Thích Ánh Trúc búi lúc trước.

Thích Ánh Trúc bị đẩy khỏi xe, lảo đảo lui về phía sau được một người thân thủ ôm thắt lưng. Trong sự hỗn loạn, nàng ngửa đầu nhìn thấy Thời Vũ mặc một bộ đồ màu xanh tầm thường, cảm giác giống như các nghệ  nhân trong đội xiếc ảo thuật kia. Ánh mắt nàng lóe lên, Thời vũ mỉm cười tinh ranh với nàng, hắn lôi kéo nàng rồi lén lút mang nàng quay về đội ngũ kia.

Đợi đến khi đã lẫn vào giữa đội ngũ, trái tim đang nhảy lên cao của Thích Ánh Trúc vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Thời vũ nắm chặt lấy tay nàng không ngừng, hai người nương theo đội ngũ xiếc ảo thuật để che dấu sau đó lẩn vào một con phố. Khi đến con hẻm sâu cách xa hai đội, lúc này Thời Vũ mới dám ôm lấy thắt lưng của Thích Ánh Trúc rồi dùng khinh công.

Tâm trạng của Thời Vũ bây giờ rất tốt: “Cứ để cho bọn họ náo loạn đi, chúng ta thừa dịp không có quan binh canh giữ cửa thành sẽ ra khỏi thành trước!”

Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn vị nữ lang đang tung tiền giữ đội xiếc ảo thuật, nàng kinh ngạc nói: “Người nọ rất quen mặt. Thời vũ, bọn họ đều là ai……”

Thời Vũ thoải mái nói: “Đỏ chỉ là người làm xiếc ảo thuật bình thường, chỉ là có thêm Bộ đại ca trà trộn vào. Mấy người trong ‘ Tần Nguyệt Dạ ’ của chúng ta đều ở ngoài thành, không có ai đi vào…… Diêm Đằng Phong quá lợi hại, mọi người hiện tại đều rất khó trà trộn vào kinh thành.”

Thích Ánh Trúc giật mình, kìm lòng không được quay đầu lại nhìn vị nữ lang kia ——

Ai?

Bộ đại ca sao?

Vậy…… Tùy Tùy đâu?

————

Đường Trác ở trong Đoan vương phủ yên lặng chờ tin tức, một tên thị vệ lén lút trở lại đây để bẩm báo chuyện bất trắc xảy ra sáng nay ở chỗ A Tứ với hắn. Đường Trác vẫn cho người giám thị sân viện của A Tứ, thời điểm A Tứ ra khỏi phủ, Đường Trác liền đứng ngồi không yên.

Hắn cười lạnh: “Tống Ngưng Tư!”

Hắn nói: “Giam nữ nhân này lại! Chúng ta đi ——”

Tuy rằng chỉ là nạp thiếp nhưng trong lòng Đường Trác coi trọng Thích Ánh Trúc nên hôm nay vẫn đặc biệt mặc phục sức của tân lang. Đáng tiếc Thích Ánh Trúc vẫn muốn chạy trốn, hắn tuyệt sẽ không cho nàng cơ hội để làm vậy. A Tứ bị nữ nhân kia làm chậm trễ, hắn cũng đang muốn mượn chuyện này để trừng phạt A Tứ.

Đường Trác dẫn hộ vệ đi ra ngoài, phu nhân của hắn với khuôn mặt tái nhợt ở phía sau nghiêm mặt ngăn trở: “Thế tử điện hạ, ngài cũng chỉ là nạp thiếp mà thôi, cần gì phải đích thân xuất phủ? Ngài như vậy thì ngày sau bảo ta ở quý phủ này sẽ sống thế nào được nữa?”

Đường Trác cũng không thèm nhìn tới, cứ nghênh ngang mà đi, mặc kệ thế tử phu nhân khóc than xụi lơ ngồi trên đất, lấy lệ rửa mặt.

Đường Trác dẫn một nhóm người hùng hổ ra khỏi phủ. Thế tử phu nhân chịu không nổi sự khuất nhục như vậy, cắn răng một cái bèn đứng dậy quay đầu lại đi về hướng nơi công công* đang dưỡng bệnh trong phủ. Nàng khóc sướt mướt đi vào phòng của Đoan vương sau đó quỳ trên mặt đất cáo trạng với Đoan vương.

*cha chồng

Nàng ta không chú ý tới sắc mặt của Vương phi đang hầu hạ Đoan vương ốm yếu cũng trông rất tệ.

Đoan vương run run: “Nghịch, nghịch tử! Vì một nữ nhân!”

Đoan Vương phi cầm tay ông khóc rống: “Dù sao cũng là con của

chúng ta……”

Đoan vương không thể chịu đựng nổi bèn nhắm mắt lại, kèm theo tiếng khóc của thế tử phi làm cho người ta phiền chán. Ông nằm ở trên giường ho khan một trận sau đó hét lên: “Câm miệng”, vô cùng suy sụp ra hiệu gọi người tới: “Người tới, đi, mau dìu ta tiến cung, bổn Vương sẽ cáo trạng với bệ hạ!”

Đoan Vương phi run giọng: “Phu quân!”

Đoan vương ho khan: “Cựu thần phải gặp mặt Thánh Thượng, cựu thần đã cho nghịch tử này nhiều cơ hội mà hắn lại, lại…… Mà nay, hắn sắp phạm phải sai lầm to lớn, cựu thần không thể để cho hắn lại phạm sai lầm nữa! Cựu thần yêu cầu bệ hạ, tróc nã nhóm người đã xui khiến Đường Trác hại chết đại lang nhà ta, ‘ Tần Nguyệt Dạ ’ một mọi người…… Đường Trác đã bị lừa, cựu thần phải giam giữ hắn, để cho hắn đóng cửa tự sám hối……

“Môn phái giang hồ đáng ghét! loại môn phái như ‘ Tần Nguyệt Dạ ’ này đã làm nhiều việc ác, triều đình tuyệt không dung thứ!’’

“Dìu ta đứng lên!”

Thế tử phi đang ngồi than khóc dưới đất bỗng mờ mịt nhìn thấy bà bà dìu công công dậy, công công đã mắc bệnh nặng như thế còn muốn vào cung diện thánh. Công công còn nói cái gì mà phu quân nàng hại chết ai đó, chuyện sao lại thành ra thế này…… Có phải nàng không nên cáo trạng với công công không?

Thời Vũ cùng Thích Ánh Trúc mặc dù ra khỏi thành rất thuận lợi nhưng hai người vẫn không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Thích Ánh Trúc luôn cảm thấy lo lắng: “Tuy rằng lúc trước chúng ta đã giao chứng cứ cho Đoan vương bá phụ, ám chỉ Đường Trác là tai họa. Nhưng Đường Trác dù sao cũng là nhi tử còn sống duy nhất của Đoan vương bá phụ, Đoan vương bá phụ chưa chắc đã bỏ được

Đường Trác. Chúng ta vẫn phải chạy trốn càng xa càng tốt……”

Thời Vũ chẳng hề để ý: “Ta chẳng để ý.”

Hắn cúi đầu: “Từ nay về sau ta có thể giết người đúng không?”

Thích Ánh Trúc: “Cái gì?”

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Vũ đã ôm nàng suốt một chặng đường, hắn dừng bước, quay người lại. Hai người cùng nhìn về phía sau đang có rất nhiều hộ vệ đuổi theo, người cầm đầu đúng là Đường Trác đang trong trang phục tân lang. Thời Vũ đang ôm vòng eo của Thích Ánh Trúc liền buông ra, hắn đưa cây dù màu đen sau lưng cho Thích  Ánh Trúc.

Thời Vũ vẫn thoải mái: “Ương Ương, lát nữa ai tới gần nàng thì nàng cứ mở cái dù này ra.”

Thích Ánh Trúc đột nhiên tiếp nhận chiếc dù đen, nàng căng thẳng vạn phần nhìn chằm chằm đội nhân mã đang cách bọn họ càng ngày càng gần kia.

Đường Trác đi đằng trước, người mang mặt nạ chính là “A Tứ” theo sát phía sau.. Đường Trác nhìn thấy được kẻ đang đứng nói là Thời Vũ cũng nhìn đến phía sau Thời Vũ một nữ lang mặc tố sam ôm dù. Đường Trác nhíu mày, nhảy xuống ngựa, trầm giọng nói: “A trúc muội muội, hiện tại nàng lại đây thì ta sẽ không tìm nàng gây phiền toái nữa.”

Thích Ánh Trúc ôm dù, lui bước về phía sau.

Đường Trác nhìn chằm chằm nàng một lát, xuy một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người Thời Vũ. Hai tay Thời Vũ đều cầm chủy thủ, mặt không chút thay đổi   nhìn về phía Đường Trác. Ba năm sau, hai người lần đầu gặp lại, Đường Trác chưa chắc giống như lúc trước sợ hãi Thời Vũ.

Phía sau Đường Trác còn có A Tứ.

Đường Trác nhìn Thời Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ác ma Thời Vũ, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?”.

Nửa canh giờ trước——

Bộ Thanh Nguyên chờ sau khi Thời Vũ cùng Thích Ánh Trúc rời đi cũng lặng lẽ rời khỏi đội ngũ xiếc ảo thuật. Hắn vừa cùng A Tứ đang vội vã lướt qua nhau. A Tứ đeo mặt nạ, chỉ để Bộ Thanh Nguyên nhìn được một bên sườn mặt. Bộ Thanh Nguyên lại ăn mặc quái dị, nam nhân trong trang phục nữ nhi cũng làm cho A Tứ nhạy bén phát hiện, “A Tứ” nghiêng đầu nhìn.

Ánh mắt của hai người chợt sáng lên, cũng không gây chuyện với nhau, chỉ là gặp thoáng qua.

A Tứ đuổi kịp đội xiếc, trực tiếp giết hai người mới khiến cả đoàn xiếc ngừng lại, còn các bá tánh sợ hãi bỏ chạy. A Tứ đi đến trước kiệu, nghe tên thị vệ nói nữ lang vẫn còn ở ngồi bên trong, hắn không tin.

Thích Thi Anh không chờ đến lúc gặp Đường Trác, kéo rèm xe ra, đối mặt với A Tứ.

Hai người đối mặt, sắc mặt A Tứ càng lúc càng đen. Thích Thi Anh cao ngạo nâng cằm lên, nắm chặt dao găm trong người, cảnh giác với A Tứ. A Tứ quay đầu lại xoay hướng khác đuổi theo người đã bỏ trốn. A Tứ còn chưa ra khỏi cửa thành đã bị Đường Trác đuổi theo.

Đường Trác bước xuống:” Nếu A Trúc rời khỏi thì Tống Ngưng Tư chắc chắn không được tốt đẹp. Hôm nay là lỗi của ngươi, ta sẽ tính sổ với ngươi sau”.

A Tứ khẽ ngước đầu nhìn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Trác. Hắn không nói gì, trong lòng suy nghĩ: ‘Đường Trác cho rằng hắn là ai mà lại dám cùng mình nói như vậy? Đường Trác thật sự nghĩ rằng mình coi Đường Trác là chủ nhân thật sao? Tại sao Đường Trác lại nghĩ vậy?

Không lẽ là vì cổ trùng đồng sinh cộng tử?’

Quay lại với tình hình ở bên ngoài thành, Thích Ánh Trúc ôm dù núp ở phía sau, phía trước là đám thị vệ của Đường Trác cùng với Thời Vũ đang đánh nhau. Những kẻ đó tới đây đương nhiên là muốn bắt Thích Ánh Trúc nhưng võ công của Thời Vũ quá cao cường, một mình hắn đánh nhau với mười người cho nên những kẻ đó bất lực không có cách nào lại gần Thích Ánh Trúc.

Đường Trác không nhìn nổi nữa, tự mình ra tay. Đám thị vệ của hắn đang đánh nhau với Thời Vũ, hắn ỷ vào việc Thích Ánh Trúc đang núp phía sau, hắn liền đi tới chỗ Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc lùi về sau một bước.

Đường Trác: “ Nàng có biết hôm nay nàng đã gây ra họa gì cho bọn chúng không? Cả gan chống đối triều đình, chống đối ta? A Trúc muội muội, chỉ cần nàng ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ tha cho Thời Vũ. Tuy Thời Vũ lợi hại nhưng chỉ có một mình. Sau lưng ta, lại là toàn bộ quân triều đình”.

Thích Ánh Trúc cắn môi, không nói gì, khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ là từng bước từng bước lùi về phía sau. Trong lúc đang đánh nhau, Thời Vũ bỗng nhiên quay đầu: “ Đừng hòng đụng tới Ương Ương”.

A Tứ lẳng lặng quan sát hết tất cả, trong đầu hắn rất hỗn loạn. Trong chốc lát hắn nghĩ đến hôm nay ly biệt Tống Ngưng Tư, trong chốc lát hắn nghĩ đến những lời Tống Ngưng Tư nói mấy ngày qua, trong chốc lát hắn nghĩ đến Đường Trác vừa rồi chất vấn hắn: 

” Ta sẽ tính sổ với ngươi sau”…

Đường Trác đi lên nắm tay Thích Ánh Trúc, Thích Ánh Trúc hoảng loạn liền mở dù trong tay ra. Sức lực nàng yếu, lần đầu nàng không mở ra, tay thì bị Đường Trác nắm lấy nhưng nàng không chịu bị Đường Trác kéo đi, nàng giãy giụa né tránh lòng ngực hắn. Nàng hung hăng cắn mạnh vào người hắn, hắn bị đau thả nàng ra nhân cơ hội đó nàng lảo đảo bỏ chạy hai bước.

Đường Trác đuổi theo nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “ A Trúc”.

Thích Ánh Trúc đột nhiên quay đầu lại nhìn kẻ đang bế nàng, nàng nhắm mắt lại, mở chiếc ô trong tay, chiếc ô trong tay nàng phun ra ám khí. 

Ám khí mỏng như mưa, lưỡi dao sắc bén, bay ra xung quanh.

A Tứ vẫn luôn đang nghĩ mênh mang lúc này mới tỉnh lại, một phen cứu Đường Trác dưới lưỡi dao sắc bén của ám khí cách mặt, tay, người của Đường Trác rồi lôi Đường Trác ra phía sau. Trong tay Thích Ánh Trúc đang cầm vũ khí rất lợi hại, A Tứ lôi Đường Trác làm Đường Trác đầu óc quay cuồng, hắn bình an rớt xuống đất, nhìn đến đám thị vệ xung quanh đã chết không ít dưới những lưỡi dao sắc bén của ám khí.

Đường Trác thở nặng nề gắng nhịn đâu, nhìn về phía khuôn mặt trắng như tuyết của Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc đương nhiên rất sợ hãi, đây là lần đầu tay nàng dính máu.

Nàng quay mặt đi không dám nhìn, tay nắm dù vì sợ hãi mà run rẩy, lắp bắp nói: “Ngươi, các ngươi đừng lại đây! Ta, ta có dù còn có vũ khí”.

Đường Trác cười lạnh một tiếng, hắn dặn dò A Tứ: “ Bắt lấy nàng ấy cho ta”.

A Tứ đứng bất động.

Đường Trác rất tức giận quay đầu lại liếc mắt A Tứ một cái, hắn phân phó với bên thị vệ bên cạnh: “ Bắt lấy nàng cho ta”.

Thời Vũ nhìn thấy ba, bốn tên vệ sĩ đang nhằm về phía nàng, trong lòng Thời Vũ biết Thời Vũ không phải đối thủ của chúng lập tức bay qua chỗ nàng nhưng đám thị vệ đã bắt đầu tấn công mạnh hơn khiến Thời Vũ không có cách nào bay qua chỗ nàng. Thời Vũ nhìn Thích Ánh Trúc bằng ánh mắt bất an, trên người đã có vài vết thương…

Thích Ánh Trúc không có cách nào để né tránh, nhìn thấy đám người đó càng lúc càng tiến lại gần nàng, phía sau nàng có một người nhanh chóng tiến lại, lướt qua nàng, tiến tới giết đám thị vệ đang tấn công nàng.

Thích Ánh Trúc bị ôm eo, dưới sự tấn công mạnh mẽ của đám thị vệ, nàng bị bế lên cây. Thích Ánh Trúc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, cầm trong tay một chiếc quạt, mặc áo bào trắng. Nàng nhất thời ngạc nhiên sau đó mừng rỡ: “ Bộ đại ca”.

Bộ Thanh Nguyên mỉm cười gật đầu với nàng.

Trong lúc đó, từ bụi cây cỏ xung quanh, từng tốp năm, tốp ba nhóm hắc y sát thủ đồng thời hiện thân.

Bộ Thanh Nguyên cười: “ Ngại quá, ta muốn thay áo quần nên đến chậm một chút”.

Thích Ánh Trúc: “ Tần Tùy Tùy đâu rồi?”.

Sắc mặt Đường Trác khó coi đến cùng cực, hắn biết đám thị vệ bên cạnh hắn không phải là đối thủ của nhóm sát thủ ‘ Tần Nguyệt Dạ’. Hắn đưa mắt ra hiệu muốn A Tứ xông lên nhưng A Tứ lại đứng giữa chiến trường, hờ hững mà nhìn, không tiến lên cũng không lùi về sau. Đường Trác hết sức tức giận, ở phía sau tiếng vó ngựa truyền đến mọi người quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều binh lính mặc áo đen do Diêm Đằng Phong dẫn đến.

Thích Ánh Trúc trong lòng rất lo lắng.

Diêm Đằng Phong xuống ngựa, ra lệnh cho binh lính bao vây hết chỗ này, bao gồm cả Đường Trác đang rất vui mừng khi nhìn thấy hắn. Diêm Đằng Phong lạnh nhạt nhìn thế tử liếc mắt một cái: “ Đoan Vương điện hạ ở trước mặt Tháng Thượng tố cáo ngài, điện hạ, ngươi theo ta hồi kinh chịu thẩm vấn đi”.

Diêm Đằng Phong vung tay lên, mặt hướng nhìn đám binh linh: “ Bắt lấy”.

Lúc này, một giọng nữ rốt cuộc vang lên: “Tới thật nhanh nha”.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía ngọn cây. Trên cây cổ thụ trăm năm tuổi, ngọn cây chỗ đó cao nhất, đứng ở đó lại có một nữ lang mặc hồng y, đeo khiêng đao. Mũi chân nàng dẫm lên một ngọn cây, thân hình nhanh nhẹn phóng xuống chỗ Diêm Đằng Phong nhanh như điện, đao trong tay chém thẳng vào Diêm Đằng Phong.

Diêm Đằng Phong lấy kiếm ra khỏi vỏ, nhảy lên không trung.

Cùng với Tần Tùy Tùy đánh nhau.

Khi Diêm Đằng Phong cùng với Tần Tùy Tùy sát vai, Tần Tùy Tùy gật đầu với hắn cười nói:” Ngày đó đã ước định, ca ca đừng quên”.

Mặt Diêm Đằng Phong không có biểu cảm nào, lại bổ thêm một đao về phía nàng, nàng ngửa người lui về sau.

A Tứ vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn nơi này trở thành một mảng chiến trường. Ánh mắt hắn nhìn Thời Vũ khi lại nhìn về phía Thích Ánh Trúc đang được che chở bởi Bộ Thanh Nguyên, lại nhìn về phía thanh niên hắc y cùng với hồng y nữ lang đánh nhau. Trong sân tất cả mọi người bắt đầu gia nhập cuộc chiến kể cả người sắc mặt đang tái nhợt, Đường Trác.

Tất cả những người ở đây đều có lập trường, đều có người cần bải vệ, có kẻ thù phải đối mặt,… Hắn thì sao? Hắn vì điều gì mà phải đứng đây, vì cái gì mà phải đứng chỗ này?

Đối mặt với binh lính triều đình, sắc mặt của Đường Trác trắng bệch, không ngừng lui về sau, tự trấn an bản thân hắn: “ Chuyện này không có khả năng… A Tứ”.

A Tứ vẫn đứng bất động.

Đường Trác tức giận cùng cực: “ A Tứ, hôm nay ngươi bị gì thế? Chẳng lẽ ngươi cho rằng… Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ không động vào Tống Ngưng Tư nữa sao!”.

Ánh mắt A Tứ sáng lên.

Cuối cùng, có lẽ hắn đã tỉnh lại từ trong giấc mơ hỗn loạn.

Đúng rồi, còn có Tống Ngưng Tư.

Hắn quay đầu lại nhìn.

Phía sau là âm thanh của Đường Trác trở nên gay gắt hơn: “ A Tứ, ngươi dám! Tính mạng của ta và tính mạng của ngươi liên quan đến nhau, ngươi cho rằng ngươi có thể có một kết cục tốt đẹp sao? Ta có thể tha cho Tống Ngưng Tư, ta có thể…”.

Điều mà A Tứ nghĩ lúc này, đến bây giờ Đường Trác vẫn không nói đến con của hắn.

Trong Đoan Vương phủ, đám thị vệ đã đi hết một nửa, Đoan Vương cũng không ở trong phủ, Tống Ngưng Tư dùng dược đánh gục đám thị vệ. Nàng nghiêng ngả, lảo đảo, từ bên hông một tên thị vệ trộm được chìa khóa, mở cửa nhà lao ra. Nàng đem đứa bé con trai nàng ra khỏi, đứng ở dưới ánh mặt trời, nàng ngồi xổm xuống xem xét đứa bé trong lòng nàng, đứa bé không ngừng né tránh.

Tống Ngưng Tư khóc, nàng đem đứa bé ôm vào lòng, an ủi không ngừng: “ A Mẫu đưa con ra ngoài, đừng sợ, kẻ xấu sẽ không đến nữa…”.

Đứa bé bị ôm, bị gọi rất lâu, vẫn giống như người gỗ không giống như trước kia, nhạy bén bướng bỉnh.

Tim Tống Ngưng Tư như bị dao cắt, đối với Đường Trác càng thêm thù hận.

‘ Tần Nguyệt Dạ’ nhất định phải gi3t chết tên Đường Trác đó.

Sao trong Đoan Vương phủ lại có thể thiếu thị vệ được? Tống Ngưng Tư đem theo một ít dược, không biết là có bao nhiêu tác dụng?” Nàng nghe được ở phía sau có tiếng bước chân, nàng đứng lên đem đứa bé che chở ở phía sau, nhìn về phía rất nhiều thị vệ đang chạy tới chỗ nàng.

Thủ lĩnh của đám vệ sĩ cười lạnh: “ Thế tử điện hạ đã sớm biết ngươi không thành thật, kêu ta chuẩn bị sẵn sàng, ngươi quả nhiên sẽ hành động… Tống nữ lang, xin lỗi”.

Hắn phất tay ra hiệu cho nhóm thị vệ ở phía sau, rất lâu ở phía sau không có bất cứ động tĩnh nào. Ánh mắt Tống Ngưng Tư lạnh nhạt nhìn qua tên thủ lĩnh thị vệ, nhìn về phía sau, tên thủ lĩnh thị vệ cảm nhận được một luồng khí lạnh, dựa vào bản năng, liền lăn sang một bên nhanh chóng chạy trốn.

Nơi tên thủ lĩnh thị vệ vừa đứng, có một con dao đang cắm thẳng xuống.

Đám thị vệ kinh sợ nhìn về phía cửa vòm, một bóng người mặc đồ đen bước vào.

Bọn chúng tức giận: “ Tứ lang, ngươi trở về làm gì?”.

A Tứ đi lên ba bước, đứng dối diện với Tống Ngưng Tư đang ôm đứa bé.

A Tứ duỗi tay, kéo mặt nạ của hắn xuống. Hắn hủy hoại một nửa khuôn mặt khiến Tống Ngưng Tư vừa nhìn đến đã giật mình. Phía sau có thị vệ xông đến, con dao trong tay A Tứ vừa lật, người nọ liền không tiếng động ngã ập xuống đất. Đứa bé ở phía sau Tống Ngưng Tư trộm đầu nhìn lén, A Tứ liếc mặt một cái, đứa bé sợ hãi rụt đầu trở về.

A Tứ nhẹ giọng: “ Đừng sợ, ta mang các ngươi ra khỏi đây”.

Đứa bé kia không thèm để ý đến hắn, chỉ ôm mẫu thân cả người run nhẹ. Thân thể gầy yếu, nhỏ bé co rúm trong lòng Tống Ngưng Tư, A Tứ nhìn thấy trong lòng liền khó chịu. A Tứ dời ánh mắt đi, ánh mắt hắn nhìn lên, nhìn về phía hai hài tử mẫu thân.

A Tứ lạnh nhạt nhìn Tống Ngưng Tư: “ Ta không phải ‘ Tứ lang’, là Kim Quang Ngự. Kim Quang Ngự đã trở lại.”.

Vũng máu đầy đất, cửa lao đổ nát. Không gió, không mây, trời đất nhuốm màu bi thương. Hắn bất lực cùng cực, hắn không yêu nổi nàng, không thể hận nàng. Lạnh cắt da cắt thịt tất cả là vì nàng. Mà hắn, hắn có thể làm gì?.

Kim Quang Ngự cười khổ: “ Nàng biết ta sẽ trở về tìm nàng, đúng không?”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.