Cọ Xát

Chương 54



Nghe rõ lời của Ngôn Tinh, Hàn Cẩm Thư sửng sốt, sau đó ngơ ngác thốt ra: “Bệnh của Ngôn Độ? Chị ba, em không rõ lắm, Ngôn Độ mắc bệnh gì?”

Ngôn Tinh cũng hơi ngạc nhiên trước sự hoang mang của Hàn Cẩm Thư. Cô ấy cau mày nói: “Bệnh của Ngôn Độ đã điều trị nhiều năm, nghe nói lúc trước gần như khỏi hẳn, bây giờ đang trong giai đoạn củng cố trị liệu. Cẩm Thư, em là vợ của Ngôn Độ, nhưng em lại không biết gì sao?”

Hàn Cẩm Thư càng nghe càng ngỡ ngàng.

Sau khi kết hôn với Ngôn Độ được hai năm, cô vẫn luôn cảm thấy bạo quân bị bệnh tâm thần, nhưng cô chưa từng nghe nói anh còn có bệnh không thể nói ra ở chỗ khác.

Hơn nữa, Hàn Cẩm Thư nhớ rõ Ngôn Độ đã thề với cô rằng anh đi khám sức khỏe hàng năm, thân thể khỏe mạnh, tình trạng sức khỏe vô cùng tốt.

– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—

Việc khác thì không nói, chỉ cần nhìn vào sự thô bạo của người chồng plastic này trên giường, anh không có chút nào trông giống như người có bệnh.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Hàn Cẩm Thư tràn đầy nghi ngờ, chỉ có thể chậm rãi lắc đầu với Ngôn Tinh: “Em thực sự không biết.”

Ngôn Tinh thấy phản ứng của cô, trong lòng thầm nói một tiếng hỏng rồi, cho rằng bản thân lỡ miệng, đành phải hắng giọng, cố ý bình tĩnh vẫy tay, cười nói: “À, chắc là chị nhớ nhầm.”

Hàn Cẩm Thư: “Nhớ nhầm?”

Hàn Cẩm Thư càng thêm hoang mang: Loại chuyện này còn có thể nhớ nhầm sao?

Ngôn Tinh cười nói: “Đúng vậy. Em cũng biết mà, chị và đứa em này của chị bình thường không liên lạc nhiều, chuyện của nó, chị cũng chỉ nghe đồn thôi. Đối với tình chị em plastic thì chuyện nhớ nhầm rất bình thường.”

Hàn Cẩm Thư im lặng, cô thầm nghĩ, cô và Ngôn Độ là vợ chồng plastic, Ngôn Tinh và Ngôn Độ là chị em plastic, thế thì có vẻ cô và cô ba của nhà họ Ngôn còn rất có duyên.

Sau đó, Ngôn Tinh thuận miệng hỏi về dự án thẩm mỹ và y tế của Hàn Cẩm Thư, nói: “Cẩm Thư, nếu da mặt bị chảy xệ, chị muốn đến trung tâm thẩm mỹ và y tế của bọn em để làm. Có dự án nào chống lão hóa không?”

Hàn Cẩm Thư nói: “HIFU (1), Thermage (2), Fotona 4D (3),… đều là những phương pháp chống lão hóa chủ yếu. Theo các loại da khác nhau và mức độ lão hóa khác nhau, bác sĩ chẩn đoán da mặt sẽ giới thiệu những dự án khác nhau.”

Ngôn Tinh gật đầu.

Hàn Cẩm Thư nhìn kỹ khuôn mặt của Ngôn Tinh. Nếu cô nhớ không nhầm, cô ba của nhà họ Ngôn năm nay chắc là ba mươi hai tuổi, nhưng làn da lại nhẵn bóng mịn màng, căng bóng lại còn rực rỡ, tình trạng làn da không khác gì các cô gái hai mươi mấy tuổi, chăm sóc rất tốt.

Hàn Cẩm Thư nói: “Chị ba, tình trạng khuôn mặt chị rất tốt, không chảy xệ, không có nếp nhăn động (4) cũng không có nếp nhăn tĩnh (5).”

Ngôn Tinh cười nhẹ hai tiếng khi được cô khen, nói: “Không phải chị muốn đến chỗ của em để chống lão hóa, mà là cô giáo của chị.” Dừng lại một chút, cô ấy đột nhiên thở dài: “Cô giáo của chị năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, làm việc chăm chỉ cả đời, vừa mới nghỉ hưu, cuối cùng cũng nguyện ý dành thời gian và công sức cho bản thân.”

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô giáo của chị có thường xuyên vận động không?”

Ngôn Tinh nói: “Có, cô ấy rất thích đánh cầu mềm (6).”

– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—

“Thực ra tập thể dục là phương pháp chống lão hóa tốt nhất. Tập thể dục khoảng một giờ mỗi ngày có thể nâng cao quá trình trao đổi chất của cơ thể, không dễ tăng cân hay da bị chảy xệ.” Hàn Cẩm Thư nói: “Những khách hàng ở độ tuổi sáu mươi đến chỗ bọn em, khi tình trạng lão hóa nghiêm trọng, bác sĩ chẩn đoán da mặt sẽ đề nghị làm căng da mặt. Bởi vì đối với người già, các sản phẩm quang điện tần số vô tuyến không có hiệu quả cao đối với họ.”

Ngôn Tinh gật đầu: “Chị hiểu rồi.”

Hai cô gái tám nhảm, nói chuyện đông chuyện tây, lúc thì nói về các dự án làm đẹp y khoa, lúc lại nói về mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm. Cuối cùng, Ngôn Tinh cảm thấy trò chuyện hợp với em dâu, nên đã chủ động đề nghị kết bạn WeChat.

Hàn Cẩm Thư vui vẻ đồng ý.

Ngay sau khi đồng ý kết bạn trên WeChat, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến, không nhanh không chậm, vững vàng mạnh mẽ.

Hàn Cẩm Thư theo âm thanh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đẹp mặc âu phục màu đen đang từ từ bước tới, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ. Đó là Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư ngồi ở trên ghế, vươn tay nhìn thời gian trong đồng hồ trên tay, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng oán trách: “Giám đốc Ngôn, cuộc họp của anh kéo dài cả tiếng đồng hồ rồi.”

Ngôn Độ cúi người, chống tay ở hai bên thành ghế dựa của Hàn Cẩm Thư, cúi đầu làm như không có người bên cạnh, dùng sống mũi cao thẳng của anh cọ nhẹ vào chóp mũi cao nhỏ nhắn của cô, động tác tư thế vô cùng thân mật.

Ngôn Độ nói: “Em chờ thấy chán quá à?”

“Cũng không phải, em đang nói chuyện phiếm với chị ba.” Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ cọ khiến cô cảm thấy thẹn thùng, rụt cổ lại để tránh anh, sau đó đỏ mặt, hạ giọng nhắc nhở: “Chị anh đang nhìn ở bên cạnh kìa.”

Ngôn Độ không thèm để ý đến kháng nghị của Hàn Cẩm Thư, tiếp tục ôm cô, sau đó lại gần hôn lên má trái của cô, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói chuyện đủ mọi thứ.” Mặt và tai Hàn Cẩm Thư đỏ bừng, cô không tránh được, chỉ có thể giơ tay ngăn lại anh, không cho anh tới gần bản thân: “Anh tránh ra đi, anh có thể khống chế bản thân chút không, tránh xa em ra một chút.”

Ngôn Độ nói: “Không được.”

Hai người cứ dây dưa như vậy.

Ngôn Tinh ở bên cạnh thấy vậy, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, không thể tin được, qua mấy giây, rốt cuộc không thoải mái lắm hắng giọng, chủ động lên tiếng chào hỏi: “Ngôn Độ.”

Ngôn Độ thấy vậy, đứng dậy rồi nghiêng đầu nhìn Ngôn Tinh, vẻ mặt lập tức trở lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày.

Hàn Cẩm Thư có thể tránh thoát, không khỏi nhìn Ngôn Tinh bằng ánh mắt biết ơn.

Ngôn Tinh liếc nhìn em trai lạnh lùng hờ hững nhà mình, rồi lại nhìn em dâu đang đỏ mặt, cuối cùng lại nhìn Ngôn Độ. Cô ấy khẽ cong khóe miệng, hơi nâng cằm: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Giọng Ngôn Độ bằng phẳng, trả lời nguyên bốn chữ.

Bầu không khí ở đó đột nhiên trở nên kì lạ và xấu hổ.

Hàn Cẩm Thư liếc qua nhìn lại giữa Ngôn Độ và Ngôn Tinh, phát hiện ra rằng đôi chị em này không thân nhau.

Theo những gì Hàn Cẩm Thư được biết, cô ba nhà họ Ngôn tính tình tự do tự tại, quanh năm sống ở New Zealand, đến nay vẫn chưa lập gia đình, nghề chính của cô ấy là nhà văn, chuyên viết về thể loại truyện trinh thám thần bí.

Cũng đúng.

Chị gái là nhà văn phóng túng không chịu hạn chế và em trai bạo quân cẩn thận tỉ mỉ từ nhỏ đã không ở cùng nhau, cuộc sống sau khi trưởng thành cũng không liên quan đến nhau, hiển nhiên sẽ không có bất kỳ tiếng nói chung nào. Không thân thiết cũng là điều dễ hiểu.

Ngay khi Hàn Cẩm Thư định nói điều gì đó để làm dịu bầu không khí ngột ngạt giữa Ngôn Độ và Ngôn Tinh, người cứu tinh chú Kiều thong dong đến muộn. Chú Kiều rũ mắt theo thói quen, cung kính nói với ba người trong vườn hoa: “Cậu tư, cô ba, cô Cẩm Thư, việc bên nghĩa trang đã sắp xếp xong.”

“Ừ.” Ngôn Độ khẽ gật đầu với chú Kiều: “Chú Kiều vất vả rồi.”

Chú Kiều đã dành phần lớn cuộc đời trong nhà họ Ngôn, chú ý đến rất nhiều chi tiết nhỏ. Chú ấy chú ý đến bốt da nhỏ màu đen trên chân Hàn Cẩm Thư, lên tiếng hỏi: “Cô Cẩm Thư, bốt da trên chân cô là da dê đúng không?”

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, không hiểu vì sao chú Kiều đột nhiên hỏi vậy, gật đầu: “Đúng ạ.”

Chú Kiều nói: “Nghĩa trang bên kia đang tu sửa, tối hôm qua vừa mới mưa, đất ướt, đường khó đi, cô đi đôi bốt này có thể sẽ không tiện lắm.”

“A?” Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ.”

Giọng chú Kiều nhẹ nhàng: “Tôi nhớ lúc đầu năm, cô và cậu tư trở về nhà cũ, để lại mấy đôi giày ở phòng ngủ chính trên tầng ba. Nếu không thì tôi sẽ đưa cô lên tầng tìm xem có thể đổi đôi nào không.”

Hàn Cẩm Thư hơi suy nghĩ, sau đó cười đáp: “Cũng được. Cảm ơn chú Kiều, chú chu đáo quá.”

Ngôn Độ nắm lấy tay Hàn Cẩm Thư, thản nhiên nói: “Anh muốn đi cùng em.”

“… Anh đi làm gì? Anh có thể đừng dính lấy em như vậy được không?” Hàn Cẩm Thư hạ giọng mắng Ngôn Độ, xòe năm ngón tay nắm lấy cổ tay thon gầy mạnh mẽ của Ngôn Độ, dùng sức kéo tay anh ra, nghiêm nghị trừng mắt nhìn anh: “Anh ở lại đây đi, nói chuyện với chị anh.”

Vẻ mặt Ngôn Độ không thay đổi: “Anh chỉ muốn nói chuyện phiếm với em.”

Bạo chúa dính người giống như một con chó săn lớn làm nũng, Hàn Cẩm Thư suýt nữa bị sét đánh hộc máu (7), trong hai giây không nói nên lời, sau đó đột nhiên kiễng chân ghé sát vào tai anh, trầm giọng nói: “Anh và chị ba lâu rồi không gặp, không trò chuyện để nâng cao tình cảm sao? Ngoan ngoãn nghe lời em đi.”

Cuối cùng cũng làm yên lòng được chó săn làm nũng, Hàn Cẩm Thư thầm thở phào, chào Ngôn Tinh rồi đi theo chú Kiều rời khỏi hoa viên.

Trên đường đi, Hàn Cẩm Thư không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên bật cười.

Chú Kiều bên cạnh không hiểu tại sao, quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Cô Cẩm Thư, cô cười gì vậy?”

“Chú Kiều, chú nói muốn dẫn cháu đi đổi giày, nhưng thực ra là muốn tạo cơ hội cho Ngôn Độ và Ngôn Tinh ở riêng với nhau đúng không?” Hàn Cẩm Thư chớp mắt nói, nhìn chú Kiều bằng ánh mắt “Chú yên tâm, cháu hiểu mà”.

Biểu cảm của cô buồn cười đến mức khiến người luôn nghiêm túc như chú Kiều cũng phải bật cười. Cười xong, chú Kiều tiếp tục nói: “Cô Ngôn Tinh thật ra rất quan tâm đến cậu Ngôn Độ. Mặc dù cô ấy ở New Zealand xa xôi, nhưng thường xuyên hỏi chúng tôi về chuyện của cô và cậu tư.”

Hàn Cẩm Thư nghe vậy hơi kinh ngạc: “Thật vậy sao.”

“Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.” Nói đến đây, chú Kiều thở dài một tiếng: “Đáng tiếc tính tình cậu Ngôn Độ rất lạnh lùng, lại lầm lì, rất khó để đến gần.”

Hàn Cẩm Thư nghe vậy, im lặng rồi tự nhủ: “Cháu lại cảm thấy Ngôn Độ… khá nhiệt tình.”

Còn hơn cả nhiệt tình. Anh như ngọn lửa trong mùa đông, một ngọn lửa cháy hừng hực.

Chú Kiều sững sờ khi nghe thấy lời lẩm bẩm của Hàn Cẩm Thư.

Trong mấy năm nay ở nhà họ Ngôn, chú Kiều luôn coi lớp trẻ nhà họ Ngôn như con cháu của mình, tính tình của mỗi người chú đều hiểu rất rõ. Một lúc sau,  chú ấy quay đầu, ánh mắt chú ấy hiền từ nhìn cô gái trẻ giống như mặt trời nhỏ: “Đó là chỉ đối với một người thôi.”

Hàn Cẩm Thư hơi giật mình.

Chú Kiều cười nhẹ, lời nói mang đầy ẩn ý: “Cô Cẩm Thư, cô rất đặc biệt đối với cậu Ngôn Độ.”

Trong hoa viên, Ngôn Tinh và Ngôn Độ mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dài, gió thổi nhè nhẹ bên tai, xung quanh rực rỡ sắc màu, hồi lâu không ai nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Tinh lên tiếng trước, đánh vỡ cục diện bế tắc không thể chịu nổi. Cô ấy nói: “Tính tình em dâu rất hoạt bát, là một cô gái thú vị.”

Sắc mặt Ngôn Độ lạnh lùng, lễ phép đáp: “Cảm ơn lời khen của chị.”

Phản ứng như vậy vừa ngoài dự liệu lại vừa nằm trong dự liệu, Ngôn Tinh bật cười lắc đầu, nửa như cảm khái: “Em vẫn như vậy, lúc nào cũng lạnh lùng khó gần.”

Ngôn Độ không trả lời.

Ánh mắt Ngôn Tinh dừng lại trên sườn mặt lạnh lùng của Ngôn Độ, nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: “Ngôn Độ, em không nói với em ấy về bệnh của em sao?”

Ngôn Độ nói: “Không.”

Ngôn Tinh không hiểu: “Tại sao? Bọn em là vợ chồng, hơn nữa bệnh của em cũng điều trị gần khỏi rồi, vì sao không nói cho em ấy?”

Ngôn Độ lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Tinh: “Không phải chị đã nói rồi sao.”

Ngôn Tinh: “…”

Ngôn Tinh sững người tại chỗ vì kinh ngạc. Cô ấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngôn Độ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu Ngôn Tinh đã nảy ra một suy đoán. Cô ấy đưa tay che trán, cảm thấy cực kỳ khó tin: “… Em cố ý phải không? Cố ý để chị và em ấy ở riêng với nhau, cố ý để em ấy biết chuyện em bị bệnh từ chị.”

Ngôn Độ bưng ly cà phê Hàn Cẩm Thư để lại trên bàn, hơi rũ mắt xuống, phát hiện ra miệng ly màu trắng vẫn còn dấu son môi của cô, rất nhạt, giống như trăng lưỡi  màu đỏ.

Môi anh đè lên một nửa dấu môi kia, nhấp một ngụm.

Cà phê đã lạnh, rất đắng. Nhưng Ngôn Độ lại nếm được vị ngọt nhẹ của miệng Hàn Cẩm Thư trong vị đắng nặng nề đó.

Ngôn Tinh vẫn hơi không hiểu: “Nhưng sao em lại chắc chắn rằng chị sẽ nhắc đến bệnh của em với em ấy?”

Có một tiếng “loảng xoảng” nhẹ.

Ngôn Độ thong thả đặt ly cà phê trong tay xuống bàn, không hề ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Mấy năm nay, lúc nào chị cũng chú ý đến tình trạng bệnh của em. Bằng quan hệ giữa chúng ta, chị sẽ không chủ động đến hỏi em, sẽ chỉ đi hỏi những người thân nhất với em.”

Ngôn Tinh nghe xong những lời Ngôn Độ nói, sững sờ, chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo leo lên sống lưng cô ấy, khiến cô ấy không rét mà run.

Cô ấy biết thân thế của Ngôn Độ, cô ấy biết những chuyện Ngôn Độ trải qua từ nhỏ, cô ấy cũng biết thủ đoạn của Ngôn Độ với Ngôn Trạch, Ngôn Lãng và các cổ đông của đế quốc (8) nhà họ Ngôn, vì vậy cô ấy hiển nhiên biết thủ đoạn của anh tàn nhẫn như nào, tâm tư của anh sâu ra sao.

Chỉ là Ngôn Tinh không ngờ tâm tư của Ngôn Độ lại sâu như vậy.

Sâu đến mức cô ấy và Hàn Cẩm Thư vừa gặp nhau, cô ấy đã vô tình trở thành một quân tốt trong bàn cờ của Ngôn Độ, giúp anh đi một bước quan trọng.

Ngôn Tinh cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô ấy lẳng lặng mà nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lúc hoảng hốt, hình dáng trước mắt trùng với chàng trai mới đến nhà họ Ngôn mười mấy năm trước trong trí nhớ.

Chàng trai năm đó lấm lem bùn đất, như bò ra từ trong địa ngục, hung ác nham hiểm giống như một con báo hoang không thể thuần phục.

Ngôn Độ của ngày hôm nay mũ áo gọn gàng, giống như một quý tộc trong tranh bích họa phương tây, trưởng thành, tàn nhẫn, như vầng trăng cô đơn không dính một hạt bụi.

Ngôn Tinh luôn nghĩ rằng Ngôn Độ đã thay đổi. Hơn mười năm sống trong nhung lụa, mười năm trải qua giáo dục cao quý của nhà họ Ngôn, khiến anh hoàn toàn thay đổi, bản chất loài sói trong xương cốt của anh sẽ biến mất.

Cho đến hôm nay, Ngôn Tinh mới nhận ra rằng cô ấy quá ngây thơ rồi.

Ngôn Độ vẫn là Ngôn Độ ấy. Anh chỉ khoác lên người bộ da người hoàn hảo, tạm thời thu lại nanh vuốt dính máu của mình, trải qua nhiều năm lập kế hoạch, cẩn thận đi từng bước một, đều chỉ vì thực hiện bí ẩn xa xôi không thể với tới mà không cho ai biết.

Ngôn Tinh im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: “Ngôn Độ, bị một tên điên như em bám lấy, chị không biết nên hâm mộ hay là thông cảm cho Hàn Cẩm Thư.”

Ngôn Độ ngâm mình trong ánh nắng, nhìn về mặt trời phía xa. Một lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn Ngôn Tinh, vẻ mặt và tư thế đều rất tao nhã, hỏi: “Ngôn Tinh, chị nghĩ em thành công chưa?”

Ngôn Tinh sợ hãi đối diện với Ngôn Độ. Cô ấy tự hỏi vài giây, rồi gật đầu.

“Không.” Khóe miệng Ngôn Độ cong lên một độ cong không bình thường, anh nhẹ giọng nói: “Vẫn thiếu một chút nữa.”

Không lâu sau, điện thoại trên bàn của Ngôn Độ vang lên. Anh nhấc điện thoại lên liếc nhìn, điện thoại gọi đến hiện lên “Frans Garcia”.

Ngôn Độ nhấc máy.

Giọng của Frans từ trong ống nghe truyền đến, anh ấy cung kính nói: “Boss, những email ngài bảo tôi khôi phục đều đã làm xong.”

Ngôn Độ: “Ừ.”

Frans ở đầu bên kia im lặng trong chốc lát, không kìm được tò mò hỏi: “Boss, mấy năm nay mỗi email KC gửi đến ngài đều xóa trước, không để cô Cẩm Thư phát hiện bất cứ dấu vết nào. Tôi không hiểu, vì sao bây giờ ngài lại đột nhiên muốn khôi phục toàn bộ những email đó?”

Giọng Ngôn Độ lạnh lùng, chỉ nói một câu: “Cậu gần đây nói rất nhiều.”

Nghe thế, trái tim của Frans đột nhiên hạ xuống. Trong khoảng thời gian này, bởi vì Hàn Cẩm Thư, khí tràng của Boss đã dịu đi rất nhiều, không còn lạnh như băng như trước, điều này khiến Frans sinh ra ảo tưởng rằng “Tính tình Boss đã tốt hơn, giản dị dễ gần.”

Khoảnh khắc tiếp theo, Frans trả lời một cách cung kính và đầy hối lỗi: “Xin lỗi, Boss.”

Ngôn Độ cúp điện thoại. Ngay sau đó, một giọng nói ngọt ngào mềm mại từ đằng xa truyền đến, vui mừng nói: “Lần trước có phải em từng nói với anh đã làm mất một đôi giày thể thao rất yêu thích không? Phòng để quần áo và tủ giày em đều lật tung lên cũng không tìm được, không ngờ em lại tìm thấy ở nhà cũ.”

Ngôn Độ nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, trên lối đi trong vườn hoa, trời xanh mây trắng, cây xanh hoa đỏ đều trở thành nền, cô gái của anh vui vẻ, cười khanh khách đi đến chỗ anh.

Khóe miệng Ngôn Độ cong lên, duỗi ra một cánh tay, lòng bàn tay cầm lấy hai tay Hàn Cẩm Thư, kéo nhẹ cô vào trong lòng anh, ngồi lên đùi anh.

Hàn Cẩm Thư giơ chân trái lên, chỉ vào đôi giày trên đó, vui vẻ nói: “Đó, là đôi giày này. Rất đẹp phải không?”

Ngôn Độ liếc nhìn. Bàn chân của cô rất nhỏ, cô cao một mét sáu lăm và chỉ đi giày cỡ ba mươi sáu. Đôi giày đen này đế đen sọc xanh, phù hợp với chiếc áo gió màu đen mà cô đặc biệt mặc cho buổi tế lễ hôm nay.

Ngôn Độ hôn lên má cô: “Đẹp.”

Chú Kiều bước tới và nói với ba người Ngôn Độ, Ngôn Tinh, Hàn Cẩm Thư: “Đã đến giờ rồi, mời các cô và cậu đi đến nghĩa trang.”

Ngôn Tinh đứng lên khỏi ghế quý phi, nghĩ tới điều gì đó, nhìn chung quanh, hơi nhíu mày, hỏi chú Kiều: “Năm nay Ngôn Trạch và Ngôn Lãng vẫn không quay lại sao?”

Cô ấy nói xong, biểu cảm của chú Kiều hơi thay đổi. Vẻ mặt chú ấy không thay đổi, khẽ liếc nhìn vẻ mặt Ngôn Độ, thấy Ngôn Độ lạnh lùng không phản ứng gì, sau đó rũ mắt trả lời: “Cậu cả và cậu hai đã không trở về rất nhiều năm rồi, hôm nay cũng không nhắn lại nói muốn đến.”

Nghe câu trả lời này, Ngôn Tinh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh lại lắc đầu cảm thán.

Nhìn thấy động tác vô thức của cô, Ngôn Độ xoa nắn bàn tay nhỏ bé của cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngày giỗ của cha cũng không dám về, quá bi thảm.” Hàn Cẩm Thư liếc nhìn Ngôn Độ: “Có phải tại anh mà mấy năm nay anh cả và anh hai của anh không trở về nhà cũ không?”

Ngôn Độ nghiêm túc tự hỏi một lúc, trả lời: “Cũng có thể.”

“Nhất định là thế.” Hàn Cẩm Thư dùng ngón chân cũng đoán ra, thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại Ngôn Độ nắm quyền, Ngôn Trạch và Ngôn Lãng khẳng định không muốn tiếp xúc gặp gỡ anh.

Hàn Cẩm Thư nói: “Có anh ở đây, đương nhiên Ngôn Trạch và Ngôn Lãng sẽ không xuất hiện.”

Ngôn Độ im lặng vài giây, nói: “Vậy từ năm sau, chúng ta sẽ không trở lại vào ngày giỗ của Ngôn Tòng Niên nữa.”

Hàn Cẩm Thư: “…Hả?”

“Nhường chỗ cho Ngôn Trạch và Ngôn Lãng.” Ngôn Độ ôm cô đi đến nghĩa trang, giọng điệu thản nhiên, không hề để ý: “Dù sao anh cũng không có tình cảm với Ngôn Tòng Niên.”

Hàn Cẩm Thư không thể tin được: “Anh không có chút tình cảm nào với cha sao? Anh như vậy cũng quá máu lạnh rồi.”

Ngôn Độ giễu cợt: “Không bằng em đi hỏi Ngôn Tinh, xem chị ấy có tình cảm gì với Ngôn Tòng Niên không.”

Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư nghe thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ trước kia cha anh nuôi thả các anh chị em bọn anh, chưa bao giờ quan tâm bọn anh?”

Ngôn Độ nói: “Không biết Ngôn Trạch và Ngôn Lãng sao. Anh và Ngôn Tinh đều là con riêng, Ngôn Tòng Niên đối xử rất tệ với bọn anh.”

Không biết vì sao, khi nghe thấy Ngôn Độ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này, Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Cô nắm lấy một bàn tay to của anh, nhẹ nhàng xoa nắn, nhỏ giọng suy đoán: “Vậy khi anh còn nhỏ ở Italy, ngoài tiền thì không còn gì khác phải không?”

Hàn Cẩm Thư đọc quá nhiều tiểu thuyết, theo bản năng tưởng tượng đến những cậu ấm có điều kiện giàu có, tiêu tiền như nước, nhưng lại không hề có được tình yêu thương của cha mẹ.

Ngôn Độ quay đầu, lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải.”

Hàn Cẩm Thư nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cười nói: “Vậy thì tốt, không thì anh cũng quá bi thảm.”

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Ngay cả tiền anh cũng không có.”

Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư vô cùng kinh ngạc, sững sờ nói: “Anh lừa em đúng không? Anh đường đường là cậu tư nhà họ Ngôn, chẳng lẽ sống ở Lã Mã lại không có tiền?”

“Ừ.” Ngôn Độ lười biếng cong môi, đáp: “Anh lừa em.”

Ngôn Tòng Niên đã qua đời rất nhiều năm, nhưng nghĩa trang của Ngôn Tòng Niên vẫn được quét dọn quanh năm, tấm bia mộ màu đen trông vẫn rất mới. Chính giữa bia mộ là một bức ảnh màu sắc rực rỡ, khuôn mặt trong ảnh trẻ tuổi khôi ngô, hăng hái hăm hở.

Hàn Cẩm Thư đi theo bên người Ngôn Độ, đầu tiên tiến lên khom lưng và tặng hoa cho Ngôn Tòng Niên.

Lễ cúng kéo dài khoảng một giờ. Sau khi kết thúc, Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ và Ngôn Tinh cùng nhau trở lại nhà cũ ăn cơm.

Gia đình giàu có rất chú ý, có rất nhiều quy tắc khi ăn cơm, khi ngồi vào bàn phải tập trung ăn, không được nói chuyện với nhau.

Cũng may mấy đầu bếp ở nhà cũ có tay nghề rất cao. Các món ăn trên bàn đầy đủ cả hương thơm và mùi vị, Hàn Cẩm Thư ăn rất nghiêm túc, cũng rất vui vẻ.

Sau hai giờ chiều, Hàn Cẩm Thư tạm biệt Ngôn Tinh, ngồi xe với Ngôn Độ trở về dinh thự Phù Quang.

Khó lắm mới có được một cuối tuần rảnh rỗi. Khi về đến nhà, Hàn Cẩm Thư ăn không ngồi rồi, dứt khoát cầm đồ ăn vặt mua lúc trước đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, vừa ăn khoai tây chiên, vừa cầm điều khiển từ xa TV chuyển từ kênh này sang kênh khác, chuẩn bị tìm một bộ phim truyền hình ngọt ngào để giết thời gian.

Ngôn Độ đi thư phòng để tăng ca.

Không biết đã qua bao lâu, sau khi Hàn Cẩm Thư xem xong một tập phim truyền hình ngọt ngào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ thư phòng.

Cô cắn miếng khoai tây chiên, ngẩng đầu lên, thấy Ngôn Độ mặt một chiếc áo sơ mi đoan chính màu trắng, từ bàn làm việc đứng dậy, đang lấy áo khoác âu phục từ trên giá treo quần áo, vắt lên cánh tay.

Hàn Cẩm Thư nói: “Anh đi ra ngoài sao?”

“Có chút việc, anh phải đi đến công ty.” Ngôn Độ nói như vậy.

“Ồ.”Một kẻ nghiện công việc như bạo quân, trước giờ lúc nào cũng thức khuya dậy sớm, bận trăm công ngàn việc, cuối tuần tăng ca vô cùng bình thường. Hàn Cẩm Thư cũng không để bụng, thuận miệng hỏi: “Tối nay chúng ta có ăn cơm cùng nhau không, hay là tự ăn?”

“Ăn cùng nhau.”

Vẻ mặt Ngôn Độ lãnh đạm, lúc nói chuyện vẫn vô cùng bình tĩnh tiện tay lấy một túi tài liệu trong suốt từ trong ngăn kéo, đặt ở bên cạnh bàn phím máy tính.

Sau đó, anh rời khỏi thư phòng, đi đến bên ghế sofa, khom lưng, nhéo cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên cánh môi hồng chúm chím của cô, nhẹ nhàng nói: “Xong việc anh sẽ gọi cho em. Ngoan ngoãn chờ điện thoại của anh.”

Hai má Hàn Cẩm Thư nóng lên, ngẩng đầu nhìn thấy trên môi mỏng của anh có thứ gì, rất tự nhiên vươn tay nhẹ nhàng lau đi cho anh.

Ngôn Độ: “Có cái gì bẩn sao?”

“Là vụn khoai tây chiên từ khóe miệng của em.” Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Anh hôn em, nên nó dính lên môi anh.”

Ngôn Độ khẽ nhếch môi, lại hôn lên gò má đỏ bừng của cô, rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa mở ra, đóng lại với một tiếng cùm cụp nhẹ nhàng.

Hàn Cẩm Thư tiếp tục xem TV.

Khoảng ba phút sau, chuông điện thoại đột ngột reo lên. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, khua tay, mò mẫm trên sofa một lúc rồi cầm điện thoại lên nhìn. Cô nghi hoặc nhướng mày, ấn nút trả lời: “Sao vậy?”

Ngôn Độ trong điện thoại nói với cô: “Anh làm rơi một túi tài liệu ở trên bàn làm việc.”

“Anh đang ở bãi đậu xe à?”

“Ừ.”

Hàn Cẩm Thư cầm di động đứng lên, đi thẳng vào thư phòng của Ngôn Độ: “Túi tài liệu như nào vậy?”

Ngôn Độ nhàn nhạt nói: “Túi tài liệu trong suốt.”

“Ừ, em hiểu rồi. Đợi em tìm thấy sẽ mang xuống tầng giúp anh.” Hàn Cẩm Thư cúp điện thoại.

Cô đi vòng ra phía sau bàn làm việc của Ngôn Độ, vừa nhìn qua đã thấy túi tài liệu trong suốt mà Ngôn Độ đánh rơi ở trên bàn. Cô cầm lên, đang định rời đi thì liếc mắt thấy máy tính giữa bàn làm việc lại vẫn còn sáng.

Đôi mắt của Hàn Cẩm Thư đột ngột sửng sốt.

Ngôn Độ không chỉ làm rơi tài liệu, còn quên tắt máy tính?

Ma xui quỷ khiến, bên tai Hàn Cẩm Thư lại vang lên lời nói của Ngôn Tinh mấy giờ trước: [Bệnh của Ngôn Độ đã điều trị nhiều năm, nghe nói hồi trước đã gần như khỏi bệnh rồi, bây giờ đang trong giai đoạn củng cố trị liệu.]

Bệnh của Ngôn Độ…

Sự nghi ngờ khổng lồ bao phủ lên đầu của Hàn Cẩm Thư. Cô cầm túi tài liệu, hơi do dự. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, cô hạ quyết tâm, nín thở vươn tay cầm lấy con chuột máy tính trên bàn.

Màn hình bước vào trạng thái sử dụng, màn hình lập tức càng sáng hơn.

Hàn Cẩm Thư nhanh chóng quét nhìn màn hình quá mức sạch sẽ, tạm dừng rồi nhấp mở trang web.

Vừa khéo thay.

Trang web trong máy tính của Ngôn Độ vừa vặn nằm trên giao diện hộp thư của anh, anh thậm chí còn không đăng xuất khỏi tài khoản, hiển thị trạng thái đang đăng nhập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trong thư phòng lặng ngắt như tờ, vô cùng im lặng, Hàn Cẩm Thư nghe được tiếng tim cô đập càng lúc càng nhanh. Như vận mệnh sắp đặt sẵn, Hàn Cẩm Thư tự dưng có một linh cảm.

Cô có linh cảm rằng cô sắp nhìn trộm được một trong những bí mật không ai biết của bạo quân.

Hàn Cẩm Thư di chuột, nhấp vào “Hộp thư đến”.

Hộp thư của Ngôn Độ rất đơn điệu. Trên trang đầu tiên, ngoài email công việc, ngay cả quảng cáo cũng không có.

Cô tiếp tục bấm vào trang thứ hai của hộp thư. Sau đó, cô ngạc nhiên mở to mắt.

Có hàng chục email đã đọc trên trang này, trong số các email có tiêu đề “Đề xuất”, “Kế hoạch” và “Báo cáo” thì “Thông báo đến bệnh viện khám lại” đứng đầu nên rất bắt mắt.

Hàn Cẩm Thư liếc nhìn người gửi: KC Bạch San San.

Di chuyển mũi tên con chuột qua và nhấp vào email này, nội dung như sau:

[Ngài Ngôn Độ thân mến, còn có mười ngày nữa là đến ngày ngài đến bệnh viện kiểm tra lại. Tôi đã hẹn trước số khám bệnh tư nhân SVIP cho ngài vào buổi sáng. Xin đừng quên hẹn, cảm ơn ngài.] 

Người ký: Bạch San San, phó viện trưởng trung tâm phụ đạo tư vấn tâm lý KC.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt lại.

Ánh mắt cô dán chặt vào mấy chữ tiếng Trung quan trọng: Tư vấn tâm lý.

Có vẻ như bệnh của người chồng plastic của cô không ở trong người anh.

Chú thích:

(1) HIFU: là một phương pháp điều trị y khoa không xâm lấn, áp dụng sóng siêu âm hội tụ cường độ cao để mang lại hiệu quả nâng và căng da.

(2) Thermage: một liệu pháp trẻ hóa, xóa nhăn, căng da mặt không qua phẫu thuật.

(3) Fotona 4D: là một chuỗi phương pháp điều trị trẻ hóa da bằng laser không cần phẫu thuật, không cần xâm lấn phối hợp nhau được thực hiện cả bên ngoài khuôn mặt và bên trong khoang miệng.

(4) Nếp nhăn động: là các nếp nhăn thấy rõ ở đuôi mắt, rãnh mắt, má,… khi cười, khi nói và nheo mắt.

(5) Nếp nhăn tĩnh: là nếp nhăn mà ngay cả khi cơ thể không vận động thì nếp nhăn vẫn xuất hiện như bình thường.

(6) Đánh cầu mềm: một môn thể thao mới rất phổ biến đối với người cao tuổi, sử dụng loại vợt tương tự với loại vợt dùng trong cầu lông. 

(7) Sét đánh hộc máu: là ngôn ngữ mạng chỉ cảm giác vô cùng bất lực, không nói nên lời.

(8) Đế quốc: cách gọi một tập đoàn có thế lực kinh tế hùng mạnh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.