Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 47: 47: Nhóc Vạn Người Mê



“Chị biết em đến là hỏi cái này mà, dẫu sao cũng đã tiến tổ rồi, không có kịch bản hoàn chỉnh cũng rất kỳ lạ.” Biên kịch mỉm cười, lại nói: “Hai ngày nay chị sẽ đưa kịch bản cuối cùng của hai đứa cho bọn em, liên quan đến phần diễn của nam nữ phụ, bên phía bọn chị vẫn luôn có tranh luận, kết cục định ngay từ đầu chính là sau khi xảy ra tai nạn giao thông thì hai người cấp cứu không có hiệu quả, sau đó mấy người giữ vai trò quan trọng đều cảm thấy không cần thiết, sau này còn có thể sắp xếp nhiều chút tình tiết.”
Biên kịch nói hồi lâu, vẫn chưa nói đến trọng điểm, Tề Nhiễm Nhiễm gấp lắm rồi, lại truy hỏi: “Cho nên thế nào ạ? Cuối cùng thế nào?”
Biên kịch cười nói: “Sau khi hai người xảy ra tai nạn giao thông hôn mê, cùng tỉnh lại, lại bởi vì cùng sống sót sau tai nạn, hai người cũng buông bỏ thành kiến trong lòng, cuối cùng hóa giải hiểu lầm, đến với nhau.”
Tề Nhiễm Nhiễm há to miệng, hồi lâu sau mới nói: “Tỉnh… tỉnh lại? Còn ở bên nhau??”
Biên kịch gật đầu, giải thích nói: “Bây giờ phim truyền hình thẩm tra tương đối nghiêm ngặt, nội dung lạc quan tích cực hướng về phía trước dễ dàng qua cửa hơn, tình tiết quá cực đoan rất có thể sẽ bị yêu cầu chỉnh sửa và thay đổi, đây cũng là chuyện không có biện pháp, xu thế tất yếu.”
Biên kịch còn đang nói dông dài về hạn chế của tình tiết phim truyền hình.
Tề Nhiễm Nhiễm lại có chút ngốc, về sau cũng không chuyên tâm nghe biên kịch than phiền.
Khi cô và Hạ Chiêu bị tai nạn giao thông đồng thời xuyên qua đây, chuyện xảy ra sau tai nạn bọn họ đều không rõ, nhưng bây giờ biên kịch lại nói cho cô biết, trong kịch bản, kết thúc khoảng thời gian hôn mê sau tai nạn bọn họ sẽ tỉnh lại, còn ở bên nhau.
Nói cách khác, cho dù bọn họ xuyên qua đây, ở thế giới ban đầu kia, cuộc sống của hai người bọn họ vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Nhưng sẽ tiếp diễn như thế nào? Chẳng lẽ linh hồn của bọn họ tráo đổi với linh hồn của Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong? Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu biến thành Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong, Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong thì biến thành Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu??
Hay là nói, sự xuyên qua của bọn họ chỉ là tạm thời, chờ đến khi bọn họ tỉnh lại ở thế giới bên kia, cũng chính là lúc hai người bọn họ xuyên trở về?
Nghĩ như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm nháy mắt kích động, có chút đứng ngồi không yên, tiếp đó dứt khoát nói lời tạm biệt với biên kịch, rồi đứng lên rời khỏi hiện trường quay phim.
Cảm giác lúc này của cô, giống như một phạm nhân tử hình đột nhiên được cho biết không cần chết, quả thực là từ cõi chết trở về.

Chuyện ban đầu tưởng rằng không còn hy vọng giờ lại không sao hết, đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, điều này khiến Tề Nhiễm Nhiễm thật sự khó có thể bình tĩnh lại, có lẽ cô thật sự có khả năng xuyên trở về cũng không chừng.
Mặc dù đã biết thế giới bản thân sinh sống chỉ ở trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng điều này cũng không ngăn được Tề Nhiễm Nhiễm nhớ về thế giới ban đầu, cô nhớ cuộc sống ở đó, nhớ người nhà ở đó.
Nhưng nếu như có thể trở về, bọn họ nên làm sao để trở về?
Tề Nhiễm Nhiễm không dám tiếp tục ở lại phim trường, sợ bản thân lại ở đây suy nghĩ lung tung, cảm xúc sẽ hoàn toàn mất khống chế, vì thế sau khi gửi tin nhắn vào di động Hạ Chiêu, Tề Nhiễm Nhiễm tẩy trang vội vàng rời khỏi phim trường, bảo tài xế đưa cô về tiểu khu trước.
Bởi vì sắc mặt hoảng hốt, lúc rời khỏi phòng hóa trang, cô vội vàng đụng phải một người, là nhân viên môi trường đang thu dọn rác.

Trên người đối phương mặc một quần áo lao động bẩn thỉu, bị Tề Nhiễm Nhiễm đụng phải, đối phương cũng bị dọa cho giật mình, sau khi phản ứng lại, đầu cũng không ngẩng lên, liên tục nói xin lỗi với Tề Nhiễm Nhiễm.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vị trí đặt xe rác không tốt lắm, tôi không nhìn thấy ngài qua đây, không đụng ngài bị thương chứ?” Đối phương nói xong lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô, lại rất nhanh rũ mắt xuống.
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm có tâm sự, cũng không chú ý nhiều, cũng tùy tiện quét mắt qua, đối phương là một chú trung niên bình thường không có gì lạ, nhìn qua có chút quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, có điều trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được.

“Tôi không sao, không cần để ý.” Tề Nhiễm Nhiễm đáp lại, rồi đi về phía xe bảo mẫu bên ngoài.
Người đàn ông trung niên khom người vội vàng chỉnh thùng rác, chờ sau khi Tề Nhiễm Nhiễm đi xa mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô, trong miệng lẩm bẩm nói: “Xem ra đúng là cô ta.”
Tề Nhiễm Nhiễm trở lại tiểu khu, đã bảo tài xế lái xe trở lại khu phim trường chờ Hạ Chiêu tan làm.

Bản thân cô liếc nhìn thời gian, phát hiện còn chưa đến giờ đến nhà trẻ đón con, nhưng cô vẫn không nhịn được đi về hướng nhà trẻ, một ngày không gặp bánh bao nhỏ, rất nhớ thằng bé.

Từ sau khi nhận Hạ Bách Luân về bên cạnh tự mình chăm, cô vẫn chưa từng thử xa với thằng bé thời gian dài như vậy, mỗi lần quay chương trình cũng dẫn theo bên cạnh, bây giờ thằng bé đi nhà trẻ, cả ngày đều trải qua ở đó, trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm ít nhiều có chút lo lắng đủ mọi vấn đề như không biết thằng bé có thích nghi được với cuộc sống trường học hay không, có thể làm quen với bạn mới hay không, có nhớ nhà không.
Hiện giờ Tề Nhiễm Nhiễm mang thân phận của Thẩm Vũ, sau chương trình “Cả nhà tổng động viên”, danh tiếng đi lên, đối với người qua đường mà nói, độ nhận diện cũng rất cao, nếu như không đeo khẩu trang đi trên đường lớn, rất dễ dàng bị nhận ra, cho nên bây giờ cô lại dần dần trở lại trạng thái trước khi xuyên kia, đi ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang đội mũ.
Cho dù như vậy, bên cạnh vẫn thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt tò mò quan sát cô.
Bởi vì ở trong tiểu khu, kiến trúc nhà trẻ ở đây có chút khác biệt với kiến trúc nhà trẻ bình thường bên ngoài.

Vì để phối hợp với phong cách trang trí trong tiểu khu, có mặt tường một số phòng học đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, xuyên qua tấm rèm cửa sổ che nắng, ít nhiều có thể nhìn thấy tình hình trong lớp học.
Mặc dù còn chưa đến giờ tan học, nhưng rất nhiều phụ huynh học sinh đã chờ ngoài nhà trẻ, Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thoáng qua, phát hiện đều là mấy bác trai bác gái đã về hưu, bởi vì ở nhà cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, nên sớm qua đây, vừa trò chuyện với bạn già, vừa đợi cháu trai cháu gái tan học.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn một vòng trong đám người, phát hiện giữa các bác trai bác gái, thân hình tiểu Tuyết quả thực là một điểm đỏ trong vạn bụi xanh, cực kỳ nổi bật.
Buổi trưa, Tề Nhiễm Nhiễm đã bảo tiểu Tuyết về nhà trước, sợ ở phim trường bận rộn sẽ không đúng giờ, không kịp đến đón bánh bao nhỏ, vì thế để tiểu Tuyết về nhà chờ đón người, không ngờ tiểu Tuyết cũng nóng lòng, sớm đến ngoài trường học chờ.
Lúc Tề Nhiễm Nhiễm đi qua, tiểu Tuyết đang cúi đầu chơi di động, Tề Nhiễm Nhiễm thừa dịp cô ấy thiếu đề phòng, duỗi tay vỗ một cái xuống bả vai cô ấy, lực không lớn, âm thanh cũng không vang, nhưng tiểu Tuyết vẫn bị dọa sợ thiếu chút nữa quăng điện thoại.
“Chị Vũ, chị về rồi ạ?” Bởi vì rất kinh ngạc, âm thanh của tiểu Tuyết không tính là nhỏ, nháy mắt dẫn đến không ít ánh mắt người già.

Tề Nhiễm Nhiễm vội vàng dùng động tác tay bảo nhỏ giọng, hỏi cô: “Em đến bao lâu rồi?”
Tiểu Tuyết nhìn thời gian, nói: “Tầm nửa tiếng, chị Vũ, em phát hiện đây là một nơi tốt.”
Cô ấy nói rồi cười hì hì lôi kéo cổ tay Tề Nhiễm Nhiễm đi về hướng bên cạnh, đến một chỗ ngoài cửa kính sát đất, ngó đầu nhìn vào bên trong, “Chị xem, đây chính là lớp học của tiểu Luân Luân.”
Tề Nhiễm Nhiễm vội vàng qua nhìn, quả nhiên vừa ngước mắt đã thấy bánh bao nhỏ mặc đồng phục mới.
Phòng học rất rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, giữa phòng học đặt bốn cái bàn lớn màu xanh lá, hơn 10 bạn nhỏ vây quanh bên cạnh bàn, trên bàn bày hộp bút sáp màu, các bạn nhỏ cầm sáp màu đang vẽ vẽ.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bánh bảo nhỏ vẽ rất nghiêm túc, nhưng hai bé gái bên cạnh cậu nhóc thì không chăm chú lắm, bản thân cũng không tô vẽ, ghé vào bên cạnh bánh bao nhỏ nhìn cậu vẽ, vừa nhìn còn vừa nói gì đó, nhưng tiểu Luân Luân chăm chú lên sẽ rất nghiêm túc, cũng không để ý đến các bạn, chuyên tâm nhìn chằm chằm bức vẽ.
Có thể chỗ Tề Nhiễm Nhiễm đứng có chút bắt mắt, giáo viên ở trong phòng học nhìn thấy cô, mỉm cười với cô, chắc là đã nhận ra cô.
Quả nhiên, chốc lát sau, hiệu trưởng từ cửa hông đi ra, vẻ mặt tươi cười qua đây chào hỏi Tề Nhiễm Nhiễm.
“Chào buổi chiều mẹ Luân Luân, rất vui được gặp cô.” Hiệu trưởng có hơi đẫy đà duỗi tay qua bắt tay với Tề Nhiễm Nhiễm, cô cũng lễ phép nắm tay cô ấy.
Vừa thu tay về thì nghe thấy hiệu trưởng nói: “Mẹ Bách Luân, muốn cùng vào tham quan chút không?”
Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, lập tức cười nói: “Có làm phiền đến mọi người không?”
Hiệu trường vội xua tay, “Không làm phiền không làm phiền, có thể mời được cô đến là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng, cô có thể ở bên ngoài phòng học nhìn Luân Luân lên lớp.”
Thịnh tình khó chối từ, Tề Nhiễm Nhiễm dẫn tiểu Tuyết, trong ánh mắt tò mò của các ông các bà, đi theo hiệu trưởng từ cửa hông tiến vào, vừa đi vừa nghĩ: Người vừa nổi tiếng vẫn có chỗ tốt, tối thiểu có thể khiến hiệu trưởng mở “cửa sau” cho cô.
Bọn cô không đi tham quan phòng học của tiểu Luân Luân ngay, hiệu trưởng rất nhiệt tình dẫn bọn cô xem phòng hoạt động, lại xem phòng bếp, phòng nghe nhìn, còn có phòng làm việc.
Một lượt tham quan này Tề Nhiễm nhiễm cũng cảm thấy mình không phải minh tinh, là lãnh đạo được các bộ ngành liên quan cử đến kiểm tra, cực kỳ có uy.
Cuối cùng hiệu trưởng còn dò hỏi có thể chụp chung với cô tấm ảnh không, dẫu sao minh tinh trong giới giải trí cũng không phải có thể gặp được thường xuyên.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn, mà nhẫn nại chụp chung với hiệu trưởng, còn có những giáo viên không có tiết xếp hàng đến muốn ký tên chụp ảnh chung, cô cũng đáp ứng từng người.
Cuối cùng hiệu trưởng dẫn Tề Nhiễm Nhiễm đến phòng học của tiểu Luân Luân.
“Mẹ của Bách Luân hãy yên tâm, tuy rằng nhà trẻ chúng tôi quy mô không lớn, nhưng giáo viên tuyệt đối là giỏi nhất, mỗi năm đều có tổ chức cho giáo viên đi học tập, lý luận tư tưởng tuyệt đối là dẫn đầu, bọn trẻ cũng đều rất thân thiện.”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Ngày đầu tiên Luân Luân đến trường học, tôi có hơi lo lắng thằng bé khó hòa đồng với tập thể.”
Hiệu trưởng xua xua tay, “Thích chơi đều là thiên tính của trẻ con, tụi nhỏ đều ở tuổi hồn nhiên ngây thơ, đều rất đáng yêu rất thân thiện, Luân Luân nhất định có thể ở chung hòa hợp với bạn học.”
Hai người vừa đến cửa lớp học, lời hiệu trưởng còn chưa dứt, đã nghe thấy bên trong lớp học ầm ĩ, mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút ngây ngốc.
Ngay sau đó nghe được tiếng giáo viên bên trong nói: “Không xong rồi, đánh nhau rồi!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hiệu trưởng: …
Tề Nhiễm Nhiễm vội vàng ngó đầu vào nhìn xem, thì nhìn thấy phía bàn bánh bao nhỏ đã loạn cào cào, cô giật mình, vội vàng cùng hiệu trưởng chen vào.
Hiệu trưởng vừa rồi còn đang còn đang khoe khoang các bạn nhỏ rất thân thiện, kết quả đã nhanh chóng bị vả mặt, lúc này cũng không vui lắm nói: “Sao hả sao hả, sao lại đánh nhau??”
Giáo viên sốt rột nói: “Là tiểu Linh và tiểu Hoan, hai bé tranh nhau muốn đồ của Luân Luân, cho nên…”
Trong lúc hỗn loạn lại nghe thấy tiếng của tiểu Luân Luân, “Đừng đánh nữa, muốn tranh của tớ thì phải ngoan ngoãn với được.”
Vì thế, cục diện giáo viên can ngăn nửa ngày không thu xếp được, bị một câu của bánh bao nhỏ kiểm soát.
Tề Nhiễm Nhiễm: …


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.