Mỗi khi đến dịp lễ hội, khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành luôn rất nhộn nhịp.
Bên trên con sông hộ thành tràn ngập những chiếc đèn hoa sen, đến khi màn đêm buông xuống, chúng sẽ rất rạng rỡ và đầy màu sắc, trông cực kì đẹp mắt.
Doãn Phi Khanh xuất hiện trong bộ đồ diễn màu trắng cùng với Vệ Lê đi lên lầu các ngắm cảnh ở tầng hai của hiệu sách Bạch Vân. Các tiểu cô nương gào thét bên dưới, bất chấp lễ nghi gia quy, rụt rè và chuẩn mực của nữ tử.
Lúc mới bán sách, Vệ Lê phải cố gắng hết sức để không cứ cách mỗi một nén hương sẽ hỏi ông chủ Trác rằng ông kiếm được bao nhiêu tiền rồi.
Lúc này, mặt trời dần lặn về tây, trò ném cầu nhiều màu được nhiều người mong đợi cuối cùng cũng đã đến.
Vệ Lê sẽ ném quả cầu nhiều màu cho một người may mắn và người đó có thể ném sang cho bất kì ai miễn là người được ném chưa có gia thất, sau đó ngay trong đêm hôm nay – đêm thất tịch kim phong ngọc lộ, hai người ấy có thể cùng nhau chèo thuyền du ngoạn trên sông, trải qua một đêm tuyệt đẹp khó quên.
Phía dưới chật kín các nữ tử hâm mộ hí kịch của Doãn Phi Khanh, tất cả đều mong bắt được quả cầu màu, sau đó họ sẽ ném lại cho Doãn Phi Khanh.
Nhưng đôi mắt sắc bén của Vệ Lê nhận thấy còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn đang chen chúc giữa đám đông, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía nữ tử mình chọn, cũng chờ đợi bắt được quả cầu nhiều màu này.
Vệ Lê tâng nhẹ quả cầu trong tay và quay lưng về phía lan can. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác như mình sắp ném tú cầu chọn chồng vậy. Mỉm cười tự giễu, nàng giơ hai tay lên ném… tú cầu, à không, quả cầu xuống đám đông theo một hình vòng cung đẹp mắt.
Vệ Lê lập tức xoay người lại nhìn. Chỉ thấy giữa cảnh tranh đoạt bên dưới, một nam tử cao ráo lịch lãm bước ra từ hàng sau và giật lấy tú cầu của nàng.
Vệ Lê chăm chú nhìn xem… là Thẩm Ích!
Uầy, sao lại ném vào tay người nhà rồi, không ổn đâu, e là sẽ bị người ta nói là âm thầm thao túng đấy.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, từ trước đến nay Thẩm Ích không thích chốn đông người, hắn tới đây lúc nào vậy?
Vả lại, trang phục của Thẩm Ích hôm nay có vẻ được cố ý phối hợp, mặc dù vẫn đơn giản nhưng màu sắc của phục sức, dây buộc tóc và thắt lưng đều được lựa chọn cẩn thận.
Trong khi Vệ Lê đang suy tư, Thẩm Ích đã cầm chiến lợi phẩm của mình đi lên lầu và bình tĩnh nhìn nàng. Cảm giác ném tú cầu chọn rể trong suy nghĩ của Vệ Lê càng rõ ràng hơn.
Vệ Lê né tránh ánh mắt hắn, giải thích với người xem: “Vậy bước tiếp theo là vị công tử này sẽ ném quả cầu màu xuống, bên dưới ai bắt được thì tối nay có thể chèo thuyền du ngoạn trên sông hộ thành và gặp nhau trên cầu Ô Thước!”
Cách chơi này khá mới lạ, dân chúng đều sôi nổi hẳn lên, nín thở chờ đợi người trên lầu. Các tiểu thư vừa nãy không nhận được cầu đều đã hăng hái trở lại, dung mạo này của Thẩm Ích vẫn rất dễ dàng lừa gạt được mấy tiểu cô nương.
Thế là Doãn Phi Khanh đứng trong đám đông, nghe mấy vị cô nương xung quanh vừa nói cực kì thích y mà bây giờ lại đang nhìn đại tướng quân với ánh mắt sùng bái, thì bất lực lắc đầu.
Thẩm Ích bước một bước tới chỗ Vệ Lê, nói: “Nàng cũng xuống dưới đi.”
Vệ Lê nhìn hai bên, rồi mới chỉ vào mình: “Hả? Ta?”
Thẩm Ích gật đầu: “Xuống dưới, đứng bên cạnh Phi Khanh.”
Vệ Lê nhìn xuống, Doãn Phi Khanh đang đứng ở giữa hàng đầu tiên, quả thật là vị trí hoàn hảo để đón cầu. Nàng lập tức vỡ lẽ, thầm nghĩ hắn muốn nàng giúp Doãn Phi Khanh đoạt cầu vì sợ Phi Khanh không giành được đúng không.
Nàng đóng vai phu nhân của hắn đã lâu, ý đồ nho nhỏ đó của hắn sao có thể giấu giếm được nàng chứ?
Vệ Lê giơ tay tỏ ý đã hiểu rõ rồi hí ha hí hửng chạy xuống lầu, tiến đến đứng bên cạnh Phi Khanh, ra hiệu cho đệ ấy chú ý đến động tĩnh trên lầu.
Thẩm Ích thấy nàng đã đứng vững, sau đó hắn cũng quay lưng lại như vừa rồi, không hiểu sao hắn cũng nhớ tới chuyện ném tú cầu để chọn vợ. Thẩm Ích giơ tay lên, quả cầu đầy màu sắc bay xuống cầu thang.
Thấy cầu vải nhiều màu kia bay thẳng đến chỗ hai người, Vệ Lê thầm giật mình, sao càng ngày càng chếch qua chỗ nàng thế này. Nàng không khỏi thầm ghét vị tướng quân đã bắn mũi tên vào hồng tâm này, sao vào thời điểm quan trọng lại kém vậy, vội vàng lách sang bên, khiến quả cầu sặc sỡ lao tới chỗ Doãn Phi Khanh.
Đồng tử của Thẩm Ích co lại, ngón tay bấu chặt trên lan can.
Lúc quả cầu nhiều màu bay đến, Doãn Phi Khanh đã nhích sang bên cạnh, vừa ngẩng đầu nhìn thử, sao nó lại đến rồi?
Y không kịp né tránh, ngay khi quả cầu chạm vào người, y dùng cánh tay tâng nó lên, sau đó như thể chạm phải mỏ hàn, hai tay y đưa qua đưa lại, khẽ đẩy mạnh khiến quả cầu lại bị văng ra ngoài.
Tay phải Thẩm Ích vỗ xuống lan can, vô cùng hồi hộp nhìn chằm chằm trái cầu vải nhiều màu kia.
Nhưng không ngờ Doãn Phi Khanh đánh quá mạnh, quả cầu nhiều màu bay thẳng lên trời. Tất cả các thiếu nữ như chim vỡ tổ rối rít tranh giành, cầu vải nhiều màu văng tứ tung mãi không rơi xuống đất.
Thẩm Ích ở trên tầng hai, sắc mặt hoàn toàn u ám, nhìn chằm chằm xuống dưới. Vệ Lệ còn đang bận giật lại quả cầu cho Doãn Phi Khanh, hưng phấn sắp xếp cho họ một cuộc hẹn hò; bây giờ Phi Khanh đã có thành tựu rồi, chắc hẳn hai người họ có rất nhiều chuyện muốn nói, sao có thể để nữ tử đoạt trước chứ.
Thấy nàng nhiệt tình đẩy quả cầu nhiều màu vào vòng tay của những nữ tử khác, Thẩm Ích dứt khoát phất tay áo, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Cũng như trước đó, hắn nhảy lên, nhặt lại quả cầu nhiều màu, rồi hung dữ nện nó vào lồ ng ngực Vệ Lê.
Những cành liễu ven sông rung rinh trong gió, mái tóc đen và tay áo của Thẩm Ích nhẹ nhàng tung bay. Khi nhìn thấy cầu vải nhiều màu, đám đông tỉnh táo lại rồi bỗng chốc im lặng.
Vệ Lê bị nện gần như loạng choạng, ngơ ngác nhìn Thẩm Dịch. Tại sao người này lại tức giận? Chẳng phải trước đây nghe nói hắn rất tốt tính sao? Hắn nắm chặt tay thành đấm, đôi mắt như phun ra lửa, dường như còn tức giận hơn lần ở Hồng Vân Hiên lúc trước.
Mặc Phong sau lưng Thẩm Ích ra sức nháy mắt với nàng. Vệ Lê nhíu mày, buồn bực nói: Nơi này gió to lắm hả, sao Mặc Phong cứ nheo mắt thế?
Tất cả mọi thứ xung quanh mình đều dừng lại, có vài người đang thì thầm, Vệ Lê không rảnh để ý đến lời họ nói, trong mắt nàng giờ chỉ nhìn thấy Thẩm Ích – hắn, rốt cuộc là có gì?
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Vệ Lê mở miệng trước. Nàng nhỏ giọng thương lượng với Thẩm Ích: “Ta nói nè, nhà mình chiếm hời của nhà mình không ổn đâu?”
“Nàng không muốn?” Thẩm Ích nhanh chóng tiếp lời.
Ngữ khí của hắn rõ ràng đang kìm nén sự tức giận, Vệ Lê cầm quả cầu màu nói với hắn: “Ta cầm không… thích hợp… đâu…”
Thẩm Ích cực kì cẩn thận quan sát ánh mắt nàng, sau khi xác nhận thì lùi lại một bước, cười hừ hai tiếng, rồi lại nhìn nàng nhưng không nói thêm lời nào. Một lúc sau, hắn chộp lấy quả cầu nhiều màu trong tay nàng rồi bước dài ra ngoài.
Trong tay Vệ Lê trống không, trong lòng cũng trống rỗng, chẳng phải đã cho nàng rồi ư, sao lại không cho nữa? Đang yên đang lành, hắn giận cái gì chứ, thật là!
Nàng rất muốn đuổi theo hỏi cho ra lẽ rốt cuộc Thẩm Ích làm sao vậy? Nhưng nàng không thể bỏ mặc tình cảnh ở đây không lo, cũng không biết phải làm sao, bèn nhìn Doãn Phi Khanh cầu cứu.
Mới đầu Doãn Phi Khanh cũng sững sờ, thấy đám đông bắt đầu bạo động, thì y vội lấy lại bình tĩnh: “Các vị khán giả chắc sẽ không tham gia nữa nhỉ, hay là ta sẽ đổi thành rút thăm một vị cô nương để đồng hành cùng ta đêm nay, được không ạ?”
Y vừa dứt lời, đám người lập tức như vỡ tổ. Doãn Phi Khanh cầm lấy quả cầu nhiều màu từ tay ông chủ Trác, định đi lên lên lầu hai.
Vệ Lê tiến đến trước mặt y, nói khẽ: “Đa tạ đệ đã hiến thân nha.”
Doãn Phi Khanh ấm áp cười đáp: “Vệ tỷ tỷ, giữa hai người chúng ta không bao giờ cần phải nói cảm tạ đâu.”