*
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.
*
Khi bắt gặp ánh mắt kia của Huỳnh Nhã Nhã, trong lòng Diệp Gia Linh nảy sinh một loại cảm giác xa lạ đối với cô. Đây rõ ràng không phải là Huỳnh Nhã Nhã mà cô ta biết khi còn học chung đại học, mà là một Huỳnh Nhã Nhã hoàn toàn lạ lẫm. Ánh mắt của cô trước kia là một ánh mắt muộn phiền nhưng trong suốt, nhưng bây giờ lại là một mảnh sắc sảo tà tứ như cất giấu một bí mật nào đó.
Làm sao mà Huỳnh Nhã Nhã lại có thể từ một biên kịch truyền hình mà trở thành biên kịch phim dễ dàng như vậy? Làm sao cô lại có thể hợp tác với Trịnh Quang được? Làm sao có thể?
“Ngô XX.” Tiếng nói của đạo diễn Trịnh cắt đứt suy nghĩ của Diệp Gia Linh.
Đúng vậy, từ hai năm trước cô ta đã quyết tâm bước vào ngành giải trí rồi thì nhất định phải ngoi lên trêи mặt, không thể cứ mãi làm một diễn viên 18 tuyến thế này mà không thể chộp lấy cơ hội nổi tiếng được. Nếu đã có quen biết với Huỳnh Nhã Nhã, cô ta nhất định phải lợi dụng mối quan hệ này một cách tốt nhất!
Huỳnh Nhã Nhã ở bên này vẫn chú ý biểu hiện của Diệp Gia Linh. Trước kia cô ta gian trá hại nguyên chủ xém chút nữa đã vướn môn mà không tốt nghiệp được. Giờ đây còn từ chuyên ngành truyền thông mà chuyển mình bước vào ngành giải trí. Có thể không mờ ám sao?
Nhìn vẻ mặt lúc thì nghi ngờ, lúc thì suy tính đó của cô ta, khóe môi Huỳnh Nhã Nhã khẽ nâng, mắt hẹp cong cong.
A… Có người thật sự đang âm mưu chuộc lợi riêng nha.
Hơn 1 giờ qua đi, Trịnh Quang gọi đến tên của Diệp Gia Linh. Cô ta đứng dậy từ ghế chờ, hất tóc, sửa váy sau đó sải chân dài bước đến vị trí biểu diễn.
Diệp Gia Linh cười nhã nhặn: “Xin chào các vị giám khảo, em là Diệp Gia Linh, em đến đây với mục đích muốn đảm nhận vị trí nữ thứ hai của “Mắt Trái” ạ.”
Phó đạo diễn nhìn hồ sơ của cô ta, hơi nhướng mày.
Diệp Gia Linh ngầm cười trong lòng. “Em của hôm nay lựa chọn con đường diễn xuất là vì nhận ra đam mê của mình có hơi trễ so với các tiền bối khác. Lý do khác để em muốn được nhận vào đoàn phim lần này…” Cô ta hơi ngừng, ánh mắt hướng về phía Huỳnh Nhã Nhã. “Là vì em rất nể phục và mến mộ bạn học Huỳnh từ rất lâu rồi, khi mà chúng em còn học cùng nhau.” Cô ta cố ý khẽ nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Trong thâm tâm Diệp Gia Linh: Được rồi, giờ thì mọi người sẽ biết cô ta và Huỳnh Nhã Nhã là bạn học, sẽ vị tình Huỳnh Nhã Nhã mà nhẹ tay đánh giá cô ta tốt hơn. Không giành được vai nữ hai, thì cũng giành được nữ số ba, nữ số bốn cũng không sao.
Huỳnh Nhã Nhã nâng mày, nhạt nhẽo nhìn chằm chằm Diệp Gia Linh, không mở miệng.
Trịnh Quang nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã, thấy cô không có phản ứng gì thì cũng hiểu ra được vấn đề. Rõ ràng là muốn mượn tiếng của người ta để tranh thủ chút cảm giác tồn tại. Cái thủ đoạn non nớt này đúng thật sự là một tấm chiếu mới còn chưa được trải sự đời.
Trịnh Quang cười khẩy, không có tỏ thêm thái độ nào.
Phó đạo diễn và Trần lão sư cũng không có biểu hiện nào khác. Bọn họ làm trong giới này, đương nhiên đã nhìn thấu mấy chiêu trò này của những con nai tơ như Diệp Gia Linh.
Thế nên một màn vừa rồi của cô ta hoàn toàn chính là “trộm gà không được lại còn mất nắm thóc”. Không những không tranh thủ được chút sự chú ý nào mà còn vô tình gom về cho mình mấy sợi bất mãn.
Trần lão sư không kiên nhẫn lắm, liên tục vuốt chiếc nhẫn nhỏ bé lại đắt tiền trêи ngón út của mình: “Được rồi. Ứng tuyển nữ hai, vậy cô có thể diễn một chút phân đoạn thứ bảy cho chúng tôi xem trước.”
Thế là Diệp Gia Linh cố bày ra dáng vẻ tốt nhất cô ta có trong lúc luyện tập để diễn phân đoạn này. Sau khi bở hơi tai diễn xong, cô ta đắc ý nhìn về phía ban giám khảo, chú ý vẻ mặt của mỗi người. Trần lão sư và Trịnh Quang cũng thường thôi, phó đạo diễn đặt ngón tay trêи môi, đang suy nghĩ gì đó. Riêng Huỳnh Nhã Nhã thì lại thả lỏng người, ngã lưng ra ghế xoay, nhàn nhạt mà cười nhìn Diệp Gia Linh.
Bốn người họ hơi giao lưu với nhau, Huỳnh Nhã Nhã hoàn toàn giữ “lời hứa” với Diệp Gia Linh, hoàn toàn không tỏ phản ứng gì, ý kiến của ba người kia thế nào thì cô cũng như thế ấy.
Cuối cùng thì Trịnh Quang mở lời trước: “Diệp Gia Linh phải không? Cô trở về trước đợi thông báo, trong vòng một tuần chúng tôi sẽ gửi kết quả cho cô qua email. Vất vả rồi.” Hắn nở nụ cười khách sáo với cô ta.
Trong lòng Diệp Gia Linh lộp bộp hoang mang, đây không phải thất bại chứ?
Cô ta đánh mắt sang nhìn Huỳnh Nhã Nhã, chỉ thấy Huỳnh Nhã Nhã vẫn đang ngã lưng ra ghế cười cười nhìn cô ta, tay phải thon dài xoay xoay bút bi. Diệp Gia Linh cảm thấy có một cổ tức tối dâng lên trong lòng. Cô ta mang theo vẻ mặt khó chịu quay về khu vực chờ, nhìn Diệp Gia Ngộ ngồi đó mà quát khẽ: “Đi về! Mày còn định ở lại chờ để thử thêm vai à?” Sau đó nhấc chân bỏ đi trước.
Diệp Gia Ngộ nhìn theo bóng dáng của chị gái, mắt hạnh to tròn lúc này đột nhiên dâng lên một tia thâm trầm uất hận. Sau đó cô xoay đầu nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã, vẻ mặt Diệp Gia Ngộ lại hơi do dự suy nghĩ vài chuyện rồi mới nhanh chóng cầm đồ lên đi về.
Bây giờ chưa được, chưa phải lúc rời bỏ. Để những chuyện sắp tới không xảy ra, cô của bây giờ nhất định phải nhẫn nhịn.
*
Sau giờ nghỉ trưa, Huỳnh Nhã Nhã cầm theo chai sữa chua do nhà đầu tư của đoàn phim cung cấp, quay về ghế giám khảo. Sau khi xem qua thêm vài người nữa thì bọn họ nhắm được hai ứng cử viên cho nam thứ tư, về lại sẽ xem xét chốt vai cho một trong hai người sau.
Tiếp đến là khâu thử vai cho vai nữ thứ tư.
Vai diễn nữ tư này đặc biệt có tính cách dễ chịu nhất trong cả bộ phim đầy sự mưu toan. Nữ thứ tư này là cô chủ của một tiệm cà phê – rượu mà nam chính thường ghé qua nhất, cũng xem như một người bạn tiếp chuyện của nam chính. Những tình cảm sâu thẳm của nam chính đối với nữ chính đều được bí mật chia sẻ cho cô chủ quán này. Vai diễn này xem như là một cái cầu nối nho nhỏ cho mối tình cảm khó nhằn của nam nữ chính.
Tuy vai diễn này có hơi ít cảnh xuất hiện nhưng cũng xem như một vai dễ chiều lòng khán giả nhất.
Điều mà Huỳnh Nhã Nhã không lường trước được nhất, đó chính là: Tống Nghi! Đến! Muốn thử vai này!