Đi đường núi mất nửa tiếng đồng hồ, lái xe thêm mười phút về đến biệt thự.
Đường Chi giám sát nhân viên lắp đặt camera xong mới đi xuống lầu, sau đó nằm xuống ghế sofa trong phòng khách.
Căn phòng của cô và Giang Chi quá nhỏ, buổi tối đi ngủ cũng tạm ổn nhưng ban ngày ở trong phòng sẽ cảm thấy ngột ngạt.
Đường Chi rất thích phòng khách của căn biệt thự này, tầng lầu cũng cao, thoáng đãng thoải mái, ánh nắng mặt trời có thể chiếu từ cửa sổ thấp gần sàn nhà chiếu vào trong, mang theo cảm giác rất dễ chịu.
Khi cô nằm xuống lại bắt đầu nghĩ đến, lúc này có một cây kem thì tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưa hấu lạnh cũng được.
Đặt thêm chiếc tivi ở trước ghế sofa phải gọi là hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, hai mắt Đường Chi bỗng sáng lên, bật người ngồi dậy, chuẩn bị đi tìm đạo diễn Phương Minh Lượng, người mà vừa nãy về cùng đội.
Phương Minh Lượng ban nãy vẫn còn núp sau phòng nghỉ để nghỉ ngơi, bây giờ nghe mọi người bảo Đường Chi đi khắp các phòng tìm mình, nhất thời ông ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Tiểu tác tinh (1) này…
Lại muốn đề xuất ra yêu cầu kỳ quái gì đây?
Ông ta hít thở sâu ba lần rồi mới bước ra nghênh tiếp Đường Chi.
“Có chuyện gì sao? Nghe nói cô đi khắp nhà tìm tôi?”
Đường Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lẽ nào tổ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà không có giải thưởng gì khác sao?”
“Tôi yêu cầu nên có một phần thưởng hợp lý cho tổ đầu tiên hoàn thành công việc, nếu không tôi cảm thấy tổ tiết mục đang ngược đãi chúng tôi.”
“Ông thử nghĩ xem, không chỉ có tôi mà còn có cả Giang Chi. Lẽ nào ông không cảm thấy sự sắp xếp như vậy có chút không thỏa đáng hả? Tôi chịu thiệt một chút cũng không thành vấn đề, nhưng các ông định đối xử với Giang Chi như vậy sao?”
Cô vừa nói vừa liếc nhìn trộm Phương Minh Lượng.
Trong lòng Phương Minh Lượng nghĩ tiểu tổ tông này, làm chuyện gì không làm, nhất định phải làm fan của Giang Chi.
Lượng fan của Giang Chi chẳng cần quá nhiều, nhưng nếu có tin đồn thổi ra bên ngoài, nói tổ tiết mục ngược đãi Giang Chi, vậy bọn “Diều Giấy” đó chẳng phải sẽ xé nát tổ tiết mục sao?
Ông ta nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Đường Chi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Cô muốn phần thưởng gì?”
Đường Chi cười tít mắt: “Trời nóng như vậy, một cây kem cũng không có gì quá đáng nhỉ!”
Phương Minh Lượng: “…Không quá đáng.”
Đường Chi lại nói tiếp: “Thêm một trái dưa hấu lạnh nữa được không?”
Phương Minh Lượng: “… Được.”
“Biệt thự lớn như này, sao lại không có chiếc tivi nào thế?”
Tại sao lại được nước làm tới vậy?
Phương Minh Lượng nhanh chóng nhảy dựng lên: “Tốt nhất là tổ tiết mục còn chuẩn bị bữa trưa cho các cô?”
Đường Chi vô tội xòe hai tay ra: “Cái này là do ông nói nhé, tôi không có yêu cầu này. Nếu ông nguyện ý thì tôi nhất định cũng không từ chối.”
Cô vốn dĩ trông ngây thơ, khi cười lại càng giống như loại động vật vô hại với loài người, thoạt nhìn lại vừa xinh đẹp vừa dễ thương.
Nhưng ai biết rằng với vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp như vậy, bên trong lại ẩn chứa một trái tim của tiểu quỷ?
Phương Minh Lượng cảm thấy trên đầu cô hình như mọc lên hai chiếc tai dài nhọn hoắt của quỷ.
“Cô…”
Phương Minh Lượng đau đầu.
Ông ta nhất định không được khơi mào trước.
Nếu không sau này ghi hình chẳng phải sẽ lộn xộn lên hết sao?
Suy nghĩ một hồi, trong lúc nguy cấp ông ta chợt nảy ra kế đối phó: “Cô muốn như vậy cũng được, nhưng cô phải mang số cá hôm nay câu được đến đổi.”
“Kem que hai con, dưa hấu lạnh sáu con, tivi mười một con.”
Đường Chi phỉ nhổ: “Ông đang cướp đấy à?”
Hai con cá đổi lấy một cây kem, vụ mua bán này thật sự có lợi cho tổ đạo diễn rồi.
Trong lòng Phương Minh Lượng nghĩ, chẳng phải cô không vậy sao.
“Tình hình thế đấy, cô xem muốn đổi hay không?”
“Đổi, nhất định phải đổi.”
Dù sao cũng nhiều cá như thế, ăn cũng không hết.
Trong lúc Đường Chi và Phương Minh Lượng đang thương lượng giá cả thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe dừng bên ngoài, một lúc sau lại thấy Giang Chi đẩy cửa đi vào.
Đường Chi ban nãy còn nói nhanh, vừa thấy Giang Chi xém chút nữa nói lắp.
“Giang Chi, sao anh cũng về sớm vậy?”
Hơn nữa trạng thái của Giang Chi cũng khác hẳn so với trí tưởng tượng của cô.
Người đáng ra phải là đổ đầy mồ hôi trở về, nhưng đây lại cả người sảng khoái và tươi tỉnh, một chút nhếch nhác cũng không có.
Giang Chi lặng lẽ bước vào nhà, ánh mắt lãnh đạm quét nhìn qua người cô, nhẹ giọng nói: “Ngồi xe.”
Tại sao anh cũng có xe để ngồi?
Cô nén lại sự bối rối rồi chạy qua đó xum xoe: “Tổ đạo diễn nói, tổ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xong đầu tiên nên có giải thưởng. Có thể dùng cá để đổi lấy, kem que là hai con, dưa hấu sáu con, tivi mười một con. Chúng ta có nên đổi lấy một cái tivi để xem không?”
Giang Chi im lặng nhấp môi: “Tùy em.”
Giọng nói của anh trong trẻo, lãnh đạm, có chút xa lánh người khác, thoạt nghe lại có vẻ dịu dàng nhân nhượng.
Đường Chi ngây người một lúc rồi lại bắt nhịp lại: “Vậy em chọn tivi trước nhé!”
Như vậy buổi tối khi anh tắm, cô còn có thể xem tivi, chí ít cũng không phải ngại khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Phương Minh Lượng xác nhận lại với Đường Chi: “Cô xác định sẽ lấy ra mười một con cá ư?”
“Đương nhiên.”
Phương Minh Lượng chạy đi đếm số cá của cô rồi quay lại với vẻ mặt hả hê: “Không đủ. Các cô chỉ có chín con cá thôi.”
Đường Chi không tin, tự mình chạy đi đếm.
Quả thực chỉ có chín con cá!
“Còn ba con đâu?” Cô khó hiểu quay sang hỏi Bạch Bạch.
Bạch Bạch giải thích: “Quả thực không câu được nữa, tôi với thầy Giang đã trao đổi với nhau, dùng ba con cá đổi lấy tiền xe trở về.”
Cái gì?
Chả trách sao Giang Chi lại về nhanh như vậy!
Hóa ra là dùng ba con cá để đổi!
Đường Chi không thể tin được mà quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Giang Chi, người đó hình như không cảm nhận được ánh mắt rực lửa của cô, vẫn bình tĩnh bước lên lầu.
Cô nhìn anh cũng hơn nửa phút, nhưng anh cũng không có chút ý nghĩ sẽ quay đầu nhìn lại.
Á á!
Tên chó Giang Chi khốn kiếp!
Thảo nào nói tùy cô, tự biết anh đuối lý phải không!
Phương Minh Lượng che miệng cười trộm: “Vậy cô còn muốn đổi không?”
Đường Chi im lặng nghiến răng nghiến lợi: “Đổi, tại sao lại không đổi chứ!”
Đường Chi dùng hai con cá để đổi lấy tâm hồn bình thản trong chốc lát.
Que kem tươi mát, mang đến sự mát lạnh xua đi cái nóng mùa hè.
Cô đặt quả dưa hấu trị giá bằng sáu con cá bên cạnh, đợi mọi người trở về rồi bổ ra cùng nhau ăn.
Nhưng sự yên bình này chỉ kéo dài trong nửa que kem.
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy…
Không, vui, vẻ.
Ngay cả que kem trên tay cũng không còn ngon nữa.
Cô phí tâm tư ngồi xe của tổ tiết mục để về, vậy mà anh lại…
Nhàn hạ lấy cá của cô để đổi lấy xe về.
Không nuốt trôi.
Ngay cả que kem cũng không thể xua đi cục tức trong lòng cô.
Đường Chi ăn hai ba miếng hết que kem, rồi tức giận đi lên lầu, muốn hỏi Giang Chi tại sao lại tự ý quyết định như vậy. Cho dù là có hai con cá là của anh nhưng vẫn còn một con là do cô câu được, trước khi anh trao đổi với tổ đạo diễn, dù sao thì vẫn phải hỏi cô trước.
Cô đi thẳng lên nhanh như gió, ngay cả chủ đề lên tiếng cũng nghĩ xong rồi.
Dù là chó liếm (2) thì cũng phải có tôn nghiêm.
“Giang Chi, em có chuyện muốn nói với anh!”
Đường Chi đóng sầm cửa lại, hùng hổ bước vào phòng.
Cô cảm thấy mối quan hệ này của mình cần phải điều chỉnh lại.
Thân làm chó liếm thời đại mới, cô nhất định phải khiến Giang Chi ý thức được.
Thứ đồ mà cô nguyện ý cho anh, tùy anh muốn giày vò thế nào cũng được.
Nhưng nếu cô không đồng ý…
Anh đừng hòng đụng vào.
Giang Chi đứng bên cạnh giường nhìn điện thoại, nghe vậy thì ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy Đường Chi như sấm rền gió cuốn bước vào phòng.
Anh hơi nhướng mày, còn chưa kịp nói ra lời.
Đường Chi đã bị vấp chân, cả người lảo đảo nhào về phía trước, ngã vào lòng tay của Giang Chi, hai tay vòng qua eo anh, ôm trọn anh vào lòng.
?
Cái này vẫn chưa tính là xong.
Lực thúc của cô quá mạnh, tất cả dồn lên người anh, không đứng vững nên chỉ đành kéo theo cô ngã xuống chiếc giường nhỏ.
Đường Chi cảm thấy trời đất quay cuồng trong chốc lát, đến khi nhìn kỹ lại thì cô đã nằm ở trên người anh, hai tay đặt trên ngực anh.
Não của Đường Chi bỗng dưng chập mạch trong phút chốc.
Con người nhỏ bé trong lòng bắt đầu gào thét như bọn hải ly kêu thét lên.
Không khí tràn ngập sự im lặng và xấu hổ đến chết người, ngay cả tiếng nuốt nước bọt của cô cũng trở nên lớn.
Lúc này cô xấu hổ nói rằng bản thân không phải cố ý.
Hôm qua một lần, hôm nay một lần, làm gì có người suốt ngày ngả vào lòng người khác cơ chứ?
Vả lại so với điều này, đáng chết hơn là…
Trong mắt anh là cô cố ý gọi to tên anh để thu hút sự chú ý, sau đó lại đè anh xuống giường, có tư thái của bá vương.
Nghĩ đến đây, Đường Chi không dám cúi đầu nhìn xuống ánh mắt của Giang Chi.
Không sống nữa.
Cô bây giờ chỉ muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, rời khỏi hành tinh xinh đẹp này!
Thấy cô vẫn chưa chịu nhúc nhích, Giang Chi hắng giọng, lạnh lùng nói: “Em định nằm như vậy đến giờ ăn cơm à?”
Đường Chi đang đấu tranh nội tâm, xem xét xem có nên nhận cái mác dê xồm này không, tính thêm tội danh tham lam trên người anh.
Mãi đến khi Giang Chi chống tay ngồi dậy, cô mới sững lại nhận ra tư thế của hai người bỗng trở nên thân mật và ái muội. Dù chỉ cách một lớp vải mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh. Đây quả thực dọa cô đến nỗi quên mất lý do cô lên đây để làm gì.
Cô nhanh chóng bò dậy.
Khi đang di chuyển, do không cẩn thận mà chân đá vào tường, bất ngờ lại “á” ngã xuống giường một cách đau đớn.
“Hic!”
Đau quá.
Mụn nước hình như vỡ rồi.
Đường Chi đau đớn, nhăn nhó, từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Cô lặng lẽ lấy gối che mặt, thầm nghĩ có lẽ bát tự của cô và Giang Chi không hợp nhau.
Nếu không thì sao đi cả ngày mụn nước cũng không bị gì.
Vậy mà vừa gặp anh đã ngả vào lòng, lại còn bị trầy da tróc vảy.
Cô cuộn tròn người lại, khí thế nhất thời giảm xuống không ít.
Lúc nãy vẫn còn hung hăng hùng hổ như một nữ lưu manh kiêu ngạo, bây giờ lại giống như con mèo đáng thương.
Giang Chi chú ý vào mũi chân căng chặt của cô, trầm giọng hỏi: “Chân làm sao vậy?”
Đường Chi núp dưới gối, không quan tâm đến anh.
Lúc cô không nói chuyện rất có tính lừa gạt, nhìn vào rất giống một cô nương ngoan ngoãn dịu dàng.
Anh do dự một lúc rồi kéo chiếc gối trên đầu cô ra.
Dù có bị đánh chết đi chăng nữa thì Đường Chi cũng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô. Nhưng sức lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn, mặc dù cô liều mạng ôm gối nhưng đến cuối cùng vẫn bị Giang Chi giật lấy.
Lá chắn không còn, cô lại lấy tay che mặt lại.
Sau đó, Giang Chi lại kéo tay của cô: “Khóc à?”
Ban ngày trông cô vẫn còn kỳ quặc, vậy mà giờ đây bướng bỉnh như thế.
Giang Chi kéo hai lần vẫn không kéo được cô, lại không dám dùng lực, hai cánh tay của cô trông gầy yếu, anh sợ lại làm cô đau.
Đường Chi rơi lệ vì đau.
Bị anh hỏi như vậy, cô đột nhiên không kìm được, sự uất ức trong lòng như bọt nước trào lên.
Người này hôm nay rất khác thường, tự dưng lại quan tâm cô khiến hai người họ trở nên thân mật hơn…
Mặc dù vừa rồi thật sự rất thân mật.
Giang Chi cuối cùng vẫn ấn tay cô xuống, một tay nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên.
Khuôn mặt cô gái nhỏ bị chiếc gối đè đến đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, trên mi vẫn còn chút ẩm ướt.
Anh có chút hơi bất lực.
Cô bổ nhào vào lòng anh rồi òa khóc.
“Cởi giày cho tôi xem.”
Đường Chi có chút tức giận, sau khi cởi dây giày bèn đá văng ra xa.
Sớm biết như vậy đã không mang đôi giày này.
Bây giờ mụn nước vỡ rồi, quả thực rất đau!
Giang Chi nhìn thấy chiếc giày đáng thương vẽ một đường vòng cung trên không trung, rồi đáp xuống đất vang lên một tiếng lộp bộp, giọng điệu trở nên lạnh hơn, có chút cảnh cáo: “Còn dám.”
Đường Chi sụt sịt, quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Giang Chi hỏi: “Tại sao lại khóc?”
Đường Chi lau dụi mắt, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Anh thiếu em một con cá.”