Trong phòng ngủ của vợ chồng Diệp chủ tịch.
Liễu Huệ Di ngồi trên giường đọc sách còn bên cạnh là chồng bà đang gối đầu lên hai tay nhắm mắt tĩnh tâm.
-Ông xã, em chỉ mong những ngày tháng sau này của Tiểu Hạ nhà chúng ta luôn vui tươi, tinh nghịch như hôm nay, dù có chút trẻ con gây rối nhưng ít nhất cũng không bi luỵ đau thương.
Như vậy thật tốt.- Không biết vì sao nhưng trong đầu Liễu Huệ Di lại bỗng chốc hiện lên suy nghĩ này.
Rõ ràng vợ mình đang yên tĩnh chú tâm đọc sách tự dưng đề cập tới vấn đề này, Diệp Bác Văn chỉ đành thở dài:
-Như bây giờ rất tốt chỉ là sự việc của tương lai không ai lường trước được.
Anh hiểu ý em, không ba mẹ nào muốn con mình tổn thương nhưng Tiểu Hạ đã lớn rồi, có những chuyện chúng ta không thể giúp cũng không thể suốt ngày bao bọc nó được.
Vậy nên cứ để con nó vấp ngã rồi trưởng thành, là ba là mẹ, chúng ta chỉ có thể động viên, làm chỗ dựa tinh thần, không thể bước đi hộ con được.
Liễu Huệ Di quay khuôn mặt có chút giận dỗi ra nhìn chồng mình:
-Em mặc kệ, anh cứ ở đó mà động viên.
Nó là con gái em, nếu nó chịu một chút đau thương hay khó khăn nào em chắc chắn sẽ giúp nó, cũng chấp nhận chịu đựng đau thương cùng nó.
Nói rồi Liễu Huệ Di gấp quyển sách lại đặt lên bàn, tắt đèn nằm xuống ngủ.
Chắc bà vẫn vờ giận dỗi nên đưa lưng về phía Diệp Bác Văn.
Diệp Bác Văn hiểu những suy nghĩ và lo lắng trong lòng vợ mình, nếu là hai đứa con trai, hai vợ chồng luôn nghiêm khắc dạy dỗ nhưng Tiểu Hạ là con gái nên Liễu Huệ Di luôn mềm lòng bao bọc.
Diệp Bác Văn nhiều khi nghĩ, may mà Tiểu Hạ tinh tình hoành hành ác bá, hay gây chuyện lung tung chứ không nó cứ nhẹ nhàng, dịu dàng thì chẳng biết đối chọi với những khó khăn gặp phải trong cuộc sống thế nào.
Diệp Bác Văn quay về phía vợ mình, đưa tay ôm eo và kéo vợ về gần phía mình, thì thầm bên tai Liễu Huệ Di:
-Được rồi mà, nếu Tiểu Hạ gặp phải khó khăn gì thì cả hai vợ chồng ta cùng gánh giúp nó.
Dù gì trong nhà ta chỉ có mỗi một đứa con gái là Tiểu Hạ thôi.
Rồi vị Diệp chủ tịch kia kéo vợ quay mặt lại phía mình, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc dài của Liễu Huệ Di, nói:
-Mặt vui vẻ lên đi, em cứ mặt mày bí xị như vậy nhanh già lắm.
Thôi chuyện con cái tính sau, em không hỏi han ông xã của mình dạo này như thế nào ư? Hay hỏi về việc công ty, việc trên thương trường…?
Liễu Huệ Di là một người phụ nữ biết chừng mực, bà giận dỗi nhưng không bao giờ đi quá mức chịu đựng của người khác nên đó là một trong những lí do cho đến bây giờ, bà vẫn giữ được trái tim người chồng cực phẩm của mình.
Liễu Huệ Di xoá đi vẻ mặt lúc nãy, nhẹ nhàng tiến lại gần, ôm lấy chồng của mình:
-Sao, anh còn việc gì giấu em sao mà phải chờ hỏi mới khai ra?
-Cũng chẳng phải việc gì giấu là chưa kịp báo cáo.
– Diệp Bác Văn hạnh phúc ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng từ từ kể – Lúc nãy Từ Liêu đến cho anh biết, con trai của lão Bạch kia sắp trở về nước, lần này công khai ra mặt chuẩn bị tiếp quản công ty.
Mà cái lão già họ Bạch kia, 30 năm giấu mặt con với truyền thông, giờ cho lộ mặt chắc chắn có âm mưu.
-Đúng rồi, em vẫn nhớ là đã gặp cậu nhóc họ Bạch đó lúc nó 10 tuổi trong một bữa tiệc giới thượng lưu rồi nhưng truyền thông cũng không ai biết mặt.
Sau đó mất hút luôn chưa xuất hiện thêm lần nào nữa, mà tên thì cũng chỉ nghe đồn gần xa.
-Em không biết đâu, rất nhiều bài báo viết gì mà, đứa con trai đó là con riêng, năm 10 tuổi bị Bạch phu nhân phát hiện mầm hoạ nổi giận đuổi đi nay quay về báo thù….
Đọc những tin tức đó như chuyện cười vậy, anh đọc nó như thư giãn tinh thần, thưởng cho người viết báo tí đánh giá tốt vì khả năng viết truyện hài.
Thấy chồng mình cứ như sợ thiên hạ chưa đủ loạn còn thêm dầu vào lửa, Liễu Huệ Di đánh nhẹ vào tay ông:
-Em chắc chắn đứa trẻ đó là con trai của vợ chồng Bạch gia, đứa bé hưởng thụ rất tốt gen của ba mẹ nó.
Ngày bé đã đẹp trai như vậy rồi, chắc giờ lớn lên cũng trở thành một người đàn ông điển trai cho mà xem.
-Em xem kìa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn có cái tính như này.
Em thấy ông xã em không điển trai sao, không cực phẩm sao?
-Nghe thấy có mùi giấm nha.
Ông xã, em chỉ yêu thích cái đẹp, cái gì đẹp phải khen không thể dối lòng.
Lúc này đây, Liễu Huệ Di lại phải quay ra vui vẻ dỗ dành người chồng đang giận dỗi của mình chỉ vì bà khen vẻ đẹp của một người khác.
Thật là không nhận ra đây từng là nhân vật làm lung lay giới thương trường một thời đấy.
___________________
Tại biệt thự Sơn Tiêu
Biệt thự xa hoa nhiều tầng phòng trang trí bắt mắt nhưng không đến mức thô lỗ như khoe hết sự giàu sang.
Đánh mắt vào khu bể bơi trong sân nhà, có hai người đàn ông đang nói chuyện:
-Vết thương sao rồi, học võ từ lúc chưa học chữ mà còn để bị thương như thế này?
Ngay sau câu hỏi cố tình chọc tức đối phương đó thì đáp lại là vẻ mặt bình thản, bàn tay dài cầm ly rượu nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp nhẹ.
Từng động tác, cử chỉ toát ra sự quý tộc, quyền uy.
Mãi lâu sau đó, người đàn ông nhâm nhi ly rượu mới trả lời:
-Dạo này cậu rảnh rỗi quá sao, tổ chức của cậu dạo này thất nghiệp hả? Còn nữa mấy cô em kia cũng không giữ chân nữa hay sao mà có thời gian đến đây nói mấy câu chọc ngoáy tôi?
-Tôi lo lắng cho vết thương của cậu nên đến hỏi thăm, ai ngờ không được cậu đón tiếp như vậy.
Nói rồi, anh ta cũng rót ít rượu vào ly rồi cũng uống chút ít cùng người bạn thân thiết vô tâm này của mình.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông bị thương kia bắt máy, đổi giọng nhẹ hơn, không còn chút ngang tàng như vừa nãy.
Đầu điện thoại kia chắc hỏi thăm tình hình sức khoẻ của anh nên thấy anh đáp lại bằng chất giọng nhún nhường:
-Phó tổng giám đốc, tôi không sao.
Đây chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày nữa sẽ lành, cảm ơn cô đã quan tâm.
Cuộc nói chuyện không dài, nhanh chóng kết thúc bằng câu “Ngủ ngon, Diệp tổng” của người đàn ông kia.
Ngay sau khi tắt máy, anh nhận được ánh mắt tò mò và nụ cười quỷ dị của tên bạn kia:
-Đại mỹ nhân đêm khuya gọi điện hỏi thăm rồi chúc ngủ ngon thì đêm nay sao cậu ngủ được đây? Hả, Bạch thiếu gia Bạch Kỳ Thiên?