Đứng trước cổng nhà Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên xoa hai tay vào nhau liên tục, trong lòng hồi hộp không thôi.
Diệp Tư Hạ thấy anh như vậy, bật cười khanh khách:
“Làm gì mà anh phải lo lắng như vậy chứ? Mấy hôm trước còn lớn tiếng tuyên bố chúng ta đang hẹn hò, bây giờ đi gặp ba em thì lo sợ.
Không phải anh định bỏ cuộc đấy chứ?”
Đôi mày Diệp Tư Hạ nhếch lên đầy giảo hoạt, khiêu khích anh.
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên có chút đỏ lên vì xấu hổ khi bị cô nhìn ra được tâm trạng của mình.
Ba của cô đâu phải là một người dễ tính cộng thêm anh đã giữ cô lại cả đêm qua, bây giờ vào trong kia chắc chắn phải chịu cơn thịnh nộ của Diệp Bác Văn.
Nhưng việc gì cũng phải đối mặt, Bạch Kỳ Thiên hít sâu một hơi, nắm lấy tay của của Diệp Tư Hạ đi vào trong sân.
“Anh không sợ.
Muốn dắt vợ về nhà sớm muộn vì cũng phải đối mặt với trường hợp này.”
Nghe được chữ “vợ” trong câu nói của anh, gương mặt Diệp Tư Hạ đỏ ửng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
___________________
Bước vào trong nhà, đối diện với Bạch Kỳ Thiên là cả gia đình cô ngồi ở phòng khách chờ sẵn anh.
Liễu Huệ Di bước tới gần Diệp Tư Hạ, khuôn mặt không hài lòng nhìn con gái.
“Con gái con đứa cả đêm không về nhà.”
Nghe được ý trách móc trong câu nói của Diệp phu nhân, Bạch Kỳ Thiên bước lên che chắn trước mặt Diệp Tư Hạ, nhẹ giọng giải thích:
“Bác gái, có gì bác cứ trách cháu.”
Không đợi được câu trả lời từ Diệp phu nhân, Bạch Kỳ Thiên đã nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo từ phía phòng khách, đó là giọng của Diệp Bác Văn.
“Tiểu Hạ lên phòng với mẹ đi.”
Diệp Tư Hạ chợt nắm chặt tay của Bạch Kỳ Thiên, cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng.
Cô không muốn để anh ở đây một mình.
Lúc đầu tưởng chỉ có ba cô nhưng không ngờ được khi bước vào phòng khách, cô còn thấy được vẻ mặt đầy tức giận của hai người anh trai của mình.
Biết làm sao được họ gây khó dễ cho anh như thế nào chứ.
Liễu Huệ Di thấy con gái chần chừ mãi không đi, bà tiến lên kéo Diệp Tư Hạ về phía mình, kéo tay đi thẳng lên phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng của mình, Diệp Tư Hạ vội cầm lấy tay mẹ mình, nũng nịu cầu xin:
“Mẹ à, mẹ giúp con nói đỡ cho Kỳ Thiên nếu không ba và hai anh sẽ không tha cho anh ấy đâu.”
Liễu Huệ Di bình thường rất hay mềm lòng truóc những lời cầu xin của đứa con gái này nhưng hôm nay thì không như vậy.
Ánh mắt bà rơi trên dấu vết đỏ rực trên cổ con mình, đến tầm tuổi này bà đương nhiên biết đó là gì.
Bàn tay bà đưa lên vén nhẹ cổ áo của Diệp Tư Hạ ra, đôi mày bà nhăn lại, giọng nói đầy trách móc.
“Đây là gì? Con hãy giải thích đi?”
Bị mẹ phát hiện dấu hôn trên cổ mình, Diêp Tư Hạ xấu hổ không biết giải thích gì thêm.
Cô biết mẹ mình rất tức giận vì điều này.
“Mẹ, con thực sự rất yêu anh ấy.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng giải thích hết tất cả mọi việc.
Đúng vậy, đơn giản chỉ vì cô đã yêu Bạch Kỳ Thiên nên lựa chọn giao bản thân mình cho anh.
Tình yêu là thứ không cần kiếm tìm lí do nhưng luôn khiến cho con người ta mù quáng một cách vô lí.
“Con yêu anh ấy rất nhiều.
Từ cái chết của Kha Luân, con tưởng chừng như trái tim mình đã chết theo.
Nhưng khi gặp được Kỳ Thiên, anh ấy đã sưởi ấm lại trái tim lạnh lẽo này.
Con đã vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, có lúc đau lòng nhưng nó khẳng định trái tim con đã rung động một lần nữa.
Con không muốn bỏ lỡ anh ấy, con muốn bước đi trên con đường tình yêu này dù có đau thương hay vui vẻ, ít nhất sau này con sẽ không hối hận vì mình đã từ bỏ ngay từ phút đầu tiên.”
Từng giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má của Diệp Tư Hạ.
Sau khi nghe thấy con mình nói vậy, Liễu Huệ Di cũng không trách móc nữa, bà tiến lên ôm cô vào lòng vỗ về:
“Ba mẹ và hai anh chỉ sợ con chịu nhiều thiệt thòi, mọi người đều không muốn chuyện của con và Kha Luân trước kia lặp lại một lần nữa.
Thật sự mẹ không thể nào đối diện với thời gian chật vật lúc đó của con.”
“Mẹ, sẽ không như vậy nữa đâu.” Diệp Tư Hạ đáp lại cái ôm của mẹ, khẳng định một câu chắc nịch như muốn bà an tâm hơn.
“Nhưng nếu con đã lựa chọn, mẹ sẽ ủng hộ con.
Chỉ cần bao giờ thấy mệt mỏi, bế tắc, đừng giữ trong lòng, hãy tìm đến mẹ để tâm sự.
Trên đời này không có vấn đề gì không giải quyết được kể cả chuyện tình cảm.”
Diệp Tư Hạ bật cười hạnh phúc.
Một lúc sau, cô dựa vào lòng mẹ, bày ra bộ mặt làm nũng.
“Thế mẹ xuống nói đỡ cho Kỳ Thiên đi.”
Liễu Huệ Di khi nghe câu nói này, vội đẩy con gái ở trong lòng ra.
Gương mặt bất lực nhìn con gái.
“Con gái nuôi lớn chỉ giỏi chạy theo người khác.
Cứ để đấy ba và các anh con xử lí, nuôi con lớn đến từng này chỉ vài câu mà đòi cuỗm đi sao.”
“Mẹ…anh ấy là con rể tương lai của mẹ đấy.”
“Không nói nhiều.”
_____________________
Diệp Tư Hạ sau khi trở về phòng, tắm rửa rồi ngủ một mạch đến tối.
Sau khi ăn tối xong, cô leo lên giường nằm xem phim thì chợt điện thoại đổ chuông.
Nhìn cái tên hiện lên màn hình, cô tủm tỉm cười hạnh phúc.
“Alo”
“Em đã đỡ đau chưa?”
Câu hỏi của Bạch Kỳ Thiên chỉ hỏi thăm thông thường nhưng vẫn khiến cô đỏ mặt tía tai vì nhớ đến lí do khiến toàn thân cô đau nhức.
Để tránh đi câu chuyện xấu hổ này, cô vội nói sang chủ đề khác:
“Sáng nay anh nói gì với ba và hai anh của em thế?”
Ở đầu dây bên kia, Bạch Kỳ Thiên bật cười nhẹ một cái.
“Anh chỉ bảo em đã là người phụ nữ của anh và sau đó anh bị đuổi ra khỏi cửa.”
Diệp Tư Hạ kinh ngạc trước lời nói của anh, Bạch Kỳ Thiên anh đâu phải là người sơ suất như vậy.
“Anh đã nói việc này với ba và anh trai em rồi sao? Anh phải chọn thời điểm phù hợp chứ?”
“Chưa biết chừng bây giờ trong bụng em đã có con anh rồi.
Đến lúc đó mới nói ra thì bác trai sẽ càng tức giận hơn nên chi bằng anh nhận lỗi sớm cũng được.”
Khi nghe anh nói như vậy, cô mới đưa tay lên bụng mình vuốt nhẹ một cái, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng cô cũng biết rõ hoàn cảnh bây giờ không phù hợp để có con.
Diệp Tư Hạ bĩu môi, hậm hực đáp lại:
“Em đang trong kỳ an toàn, làm sao có con được.”
Sau câu nói đó, cô nhận được câu trả lời khiến mặt cô đỏ lựng tới tận mang tai.
“Vậy thì anh sẽ cố gắng chăm chỉ gieo trồng giống của mình”
“Vô sỉ!”
Cả buổi tối hôm đó, hai người họ chỉ trò chuyện với nhau qua điện thoại nhưng lại rất hào hứng, vui vẻ nói tới đêm khuya.