Sau khi nói chuyện xong với Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ Thiên tiếp tục xử lí đống tài liệu trên bàn.
Trong đầu anh chợt nhớ đến cuộc gặp mặt buổi sáng, tâm trạng của chút não nề hơn.
***
Sáng nay, tại Diệp gia
“Bạch Kỳ Thiên, không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Bạch Kỳ Thiên cúi đầu một chút, thái độ vô cùng cung kính đối với Diệp Bác Văn.
“Bác trai, Hạ Hạ đã là người của cháu.
Mong bác không ngăn cản hai chúng cháu yêu đương.”
Không kịp đề phòng, Diệp Hạo Thành tiến lên túm lấy cổ áo của anh, gương mặt đầy nộ khí.
“Anh là cái thá gì mà dám làm như vậy với em gái tôi.
Nói chuyện yêu đương sao? Không phải trước đó anh còn lợi dụng nó chuộc lợi về cho mình sao? Đây là tình yêu của anh hả?”
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên vẫn dửng dưng, không tỏ một chút thái độ nào.
Anh gạt thẳng đôi tay đang giữ cổ áo mình ra, vuốt lại quần áo phẳng phiu như cũ, quay lại nhìn về phía Diệp Bác Văn.
Thấy được thái độ không coi ai ra gì đó, Diệp Hạo Thành giơ nắm đấm định lao về phía anh thì có một bàn tay giữ lại.
Diệp Hạo Hiên lắc đầu nhắc nhở không nên gây rối nữa.
Anh ta nhìn vào Bạch Kỳ Thiên, không hề kiêng nể nói thẳng:
“Cậu hiểu bao nhiêu về Tiểu Hạ mà nói cậu yêu nó?”
Câu nói ngắn gọn nhưng đánh trúng đòn tâm lí của Bạch Kỳ Thiên.
Anh có thể điều tra quá khứ nhưng không thể điều tra được suy nghĩ, cảm xúc của cô, anh tìm hiểu về tính cách nhưng không thể nắm bắt được toàn bộ nội tâm.
Trước sự im lặng của Bạch Kỳ Thiên, đôi mày kiếm của Diệp Hạo Hiên nhếch lên một cách giảo hoạt.
“Không biết cậu có rõ về lí do em gái tôi lựa chọn cậu làm trợ lí không? Câu trả lời rất đơn giản, vì bóng lưng của cậu giống bóng lưng người bạn trai cũ của con bé, người mà nó từng yêu rất sâu đậm…”
“Vậy thì có sao? Ai mà chẳng có quá khứ? Nếu đã yêu Hạ Hạ, tôi sẽ yêu cả quá khứ và lỗi lầm của cô ấy.”
Câu trả lời thẳng thắn của Bạch Kỳ Thiên có vẻ khiến cho Diệp Bác Văn hài lòng.
Ông biết, đối với một người, ghét nhất là việc mình bị coi là kẻ thế thân cho người khác, điều này không ngoại lệ đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Bạch Kỳ Thiên.
“Bác trai, cháu biết bác đang thử thách tấm lòng của cháu với Tiểu Hạ.
Nhưng mong bác hãy hiểu, cháu không phải là kẻ bồng bột, mọi quyết định của cháu đều không phải nhất thời.
Thêm nữa cháu tin Hạ Hạ sẽ không vì hình bóng giống bạn trai cũ mà cô ấy chấp nhận trao gửi bản thân cho người đó.”
Diệp Bác Văn rời khỏi ghế, đi về phía Bạch Kỳ Thiên, đối diện thẳng với anh.
“Tôi muốn cho cậu biết để cậu có thể phân định rõ, không ai chắc chắn được việc không có kẻ nào sẽ dùng vấn đề này đả kích cậu.
Tiểu Hạ yêu cậu, tôi không muốn vì chuyện này mà cậu tổn thương nó.”
***
Đến giờ Bạch Kỳ Thiên vẫn không thể nào quên được những việc Diệp Bác Văn kể về quá khứ mà Diệp Tư Hạ đã gặp phải.
Năm đó cô mới 18 tuổi thôi, còn quá trẻ để chịu những đau thương như vậy.
“Hạ Hạ, anh sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội khiến em tổn thương, kể cả kẻ đó là anh.”
___________________
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tử Đằng tiến về phía quầy mua Hamburger nói chuyện với Diệp Tư Hạ.
Diệp Tư Hạ chọn một chiếc bàn ngồi xuống, Tử Đằng ngồi đối diện cô.
“Có chuyện gì anh nói nhanh.
Tôi còn phải ăn trưa rồi lát vào làm.”
Cô còn có nhiều công việc cần phải xử lí nhanh để tối nay còn có thời gian đi hẹn hò.
Trưa nay cô đã phải tranh thủ từng chút thời gian, định mua chiếc bánh và cốc nước về phòng làm việc vừa ăn vừa làm nhưng Tử Đằng đã mở lời, cô cũng không nên vô lễ.
Cô nghi hoặc nhìn Tử Đằng, ánh mắt anh ta cứ chăm chăm nhìn cô không chớp nhưng không có nhiều ác ý.
Tử Đằng nhếch môi cười nhẹ một cái, không phải nụ cười trừ mà là một nụ cười rất sáng khiến anh ta càng trở nên đẹp trai hơn.
“Chuyện tối hôm đó, xin lỗi em”
“Tôi nhận lời xin lỗi này của anh.
Đồng thời tôi cũng xin lỗi, hôm đó vì tức giận quá nên đổ lỗi tất cả cho anh.
Về sau tôi suy nghĩ kĩ lại, anh cũng chỉ là con cờ bị người ta lời dụng.”
Nụ cười trên môi Tử Đằng càng tươi tắn hơn, có vẻ như tâm trạng của anh ta hôm nay vô cùng tốt.
“Thật may vì em không hiểu lầm chuyện đó.
Nhưng tôi muốn nói cho em một điều, coi như giúp tôi rửa oan và mong muốn có thể nối lại tình bạn của chúng ta.”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Tư Hạ nghĩ ngay đến ý của Tử Đằng là tiết lộ về kẻ chủ mưu phía sau.
Cô dừng lại động tác uốn nước của mình, chăm chú lắng nghe.
“Tôi chưa gặp mặt kẻ đó, chỉ trao đổi qua điện thoại.
Hắn tên là Dave, mục đích của hắn là Bạch Kỳ Thiên không phải em.
Tôi và hắn hợp tác chia rẽ em và Bạch Kỳ Thiên là đôi bên có lợi, tôi có được em và hắn tiêu diệt được Bạch Kỳ Thiên bằng cách em kiện anh ta tội gián điệp thương mại.
Nhưng kết quả của cả hai cùng không đạt được, chúng tôi cắt đứt mọi liên lạc luôn.”
Diệp Tư Hạ rơi vào trầm tư, suy nghĩ một lúc.
Quả như đoán, mục đích của kẻ đó vốn không phải là cô, hắn chỉ lợi dụng cô để vạch ra con đường diệt trừ Bạch Kỳ Thiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bất chợt lo lắng khôn nguôi, không biết hắn còn nghĩ ra quỷ kế gì hại Bạch Kỳ Thiên không nữa.
“Anh có thể cho tôi biết thêm về anh ta được không.”
“Tôi dù muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm”.Tử Đằng lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy bất lực.“Nhưng tôi có điều tra qua, trong kế hoạch lần trước của hắn không chỉ hợp tác với tôi mà còn hợp tác với chủ tịch Kha.
Liệu em có biết ông ta hay không?”
Ánh mắt Diệp Tư Hạ như lóe lên một tia sáng.
Thật không ngờ chủ tịch Kha lại có rắp tâm trả thù cô trong khi cái chết của Kha Luân không thiếu phần ông ta gây nên.
Gương mặt của Diệp Tư Hạ lạnh đi vài phần, ánh mắt sắc bén như đang suy tính một việc gì đó.
Bất chợt có một người đàn ông đi đến, kéo tay cô đứng dậy thì lúc này Diệp Tư Hạ mới choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ.
“Ảnh đế Tử Đằng, tôi thấy đội làm phim ngoài kia chuẩn bị quay cảnh sắp tới rồi.
Không muốn làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của anh, tôi và Hạ Hạ xin phép đi trước.”