Chờ Thư Quân đi xa, Bùi Việt không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà rồi mới trở về Ngự Thư phòng.
Sổ gấp buổi sáng đã phê xong, Ti Lễ Giám lại dâng lên một xấp sổ mới.
Bùi Việt vén cổ tay áo ngồi sau bàn, thuận tay mở sổ gấp đầu tiên, nhìn lướt từ trên xuống dưới, hắn chợt cảm thấy hài lòng hơn hẳn, vui vẻ thoải mái. Có một học sinh kém như Thư Quân làm đối lập, hắn bỗng cảm thấy tấu chương của các thần tử đều có văn thơ xuất chúng, gọn gàng lưu loát, mạch văn nối liền, đọc xong chỉ thấy sung sướng cả người, ngay cả những chỗ ban đầu hắn còn xoi mói giờ đều bỏ qua hết.
Hà Thiếu khanh chưa bao giờ được khen ngợi, bây giờ bưng sổ gấp được phê mực son rời khỏi Trung thư tỉnh, gặp ai cũng nói: “Hôm nay bệ hạ khen ta, khen ta hành văn lưu loát…”
Hà Thiếu khanh của Đại Lý tự nổi tiếng là “không giỏi văn chương, chịu làm việc thật”, ngay cả sổ gấp của hắn ta cũng được khen ngợi, chứng minh… Hôm nay tâm trạng của bệ hạ cực kỳ tốt, thế mà mấy thần tử có sổ gấp muốn châu phê đều thi nhau ùa vào Ngự Thư phòng.
Không ngoài dự đoán, Thư Quân thuận lợi vượt qua kiểm tra bài tập, chẳng những vậy, nàng còn nhận được lời khen của phu tử. Điều này thu hút ánh mắt quan sát của hai vị quý nữ ngồi bàn đầu. Xuất thân như Thư Quân từ trước đến nay không thể lọt vào mắt Lý Anh và Tạ Vân, cho dù nàng có dung nhan xinh đẹp nhưng lại bị từ hôn, thế nên dù Lý Anh và Tạ Vân biết rõ trong học đường có một nữ tử nhan sắc cực kỳ xuất chúng, hai nàng vẫn chưa để bụng.
Nếu một nữ tử vừa có mạo vừa có tài thì không thể không gợi lên sự kiêng kỵ của các nàng.
Chung quy, Bùi Việt văn võ song toàn, thích nữ tử có tài năng.
Thư Quân không hề hay biết. Đối với nàng mà nói, Hoàng đế chẳng khác nào thần linh, thần linh dùng để vái lạy chứ không phải là để mơ tưởng.
Chuyện Thư Quân được khen ngợi truyền về cung Hàm An, Công chúa Thục Nguyệt kinh ngạc ngồi bật dậy từ trên giường.
“Chút mực nước trong bụng nàng ta sao có thể so sánh với đám Lý Anh?”
Cung nữ trả lời: “Đúng là như thế. Hôm nay phu tử khen nàng ta, Lý cô nương, Tạ cô nương và Thôi cô nương. Ba vị cô nương kia được khen thì không có gì lạ nhưng tiểu nương tử nhà chúng ta được khen mới khiến người ta thấy lạ.”
“Chẳng lẽ nàng ta sao chép bài tập của người khác?” Công chúa Thục Nguyệt vẫn không tin.
Cung nữ cười gượng: “Mọi người đều nói vậy…”
Công chúa Thục Nguyệt không lên tiếng. Buổi tối Thư Quân hồi cung, Công chúa Thục Nguyệt truy hỏi nàng đến cùng, Thư Quân chỉ nói mình mèo mù vớ được chuột chết, may mắn mới thoát được một kiếp. Công chúa Thục Nguyệt không tin, cứ cảm thấy Thư Quân có chuyện giấu nàng ta. Tranh thủ lúc Thư Quân đi rửa mặt, Công chúa Thục Nguyệt âm thầm lục túi đựng sách của nàng, lại hoàn toàn không thấy sách hay thiệp thăm hỏi với người ngoài. Nghe thấy Thư Quân sắp ra ngoài, nàng ta đành phải đặt lại đồ vật về chỗ cũ rồi về chính điện.
Rửa mặt xong, Thư Quân trở về trắc điện, chờ đến khi chính điện tắt đèn, nàng âm thầm giũ chiếc áo choàng lông kia ra, mượn ánh sáng mong manh chiếu từ ngoài hiên, nàng mở áo choàng ra rồi cài từng nút thắt, tạo thành hình cái túi rồi chui vào bên trong, sau đó lại đắp chăn lên trên, suốt cả đêm đều vô cùng ấm áp.
Hôm sau tỉnh dậy, nàng lại lặng lẽ cất áo choàng lông dưới tấm đệm lót, sau đó ăn mặc chỉn chu chờ Công chúa Thục Nguyệt cùng nhau đến học đường. Chờ khoảng hai khắc sau, Công chúa Thục Nguyệt mới sai người nói với nàng rằng hôm nay nàng ta đến quỳ thủy nên xin nghỉ. Thư Quân tức giận đến nỗi bật cười, rõ ràng là cố ý bắt nàng chờ. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải đến học đường một mình.
Chờ nàng rời đi, Công chúa Thục Nguyệt rời giường, dẫn theo cung nhân điều tra trắc điện của Thư Quân. Cung nhân nhận được tiền bạc của Thư Quân nên ban đầu chỉ giả vờ giả vịt, Công chúa Thục Nguyệt không hài lòng, đích thân ra trận lục soát, cuối cùng tìm được áo choàng lông mà Thư Quân giấu dưới tấm đệm.
Áo choàng lông bóng loáng óng mượt trút xuống từ tay nàng ta, cứ như thứ trên tay nàng ta không phải là một tấm áo choàng lông, mà là một món báu vật lộng lẫy tỏa sáng.
Thấy áo choàng hoa lệ nhường này, Công chúa Thục Nguyệt vừa ghen tỵ vừa sợ hãi. Thư Quân lấy đâu ra báu vật nhường này?
Tất nhiên nàng ta vạch trần chuyện này với Thư Thái phi. Thư Thái phi cũng rúng động vì chiếc áo choàng lông ấy, bà ta cũng coi như từng thấy cảnh đời, trực giác mách bảo bà ta thứ này không tầm thường. Nếu chất nữ âm thầm cấu kết với người khác thì sẽ làm mất mặt toàn bộ Thư gia, nếu chất nữ ăn trộm thì tất nhiên cũng làm liên lụy bà ta. Bà ta ra lệnh không được truyền ra bên ngoài, sau đó phái người tìm cớ gọi Thư Quân về cung.
Thấy da chồn được đặt trên bàn, Thư Quân sốt ruột đến nỗi suýt khóc: “Cô mẫu, vì sao người lại lục soát phòng của ta? Dù gì chất nữ cũng là người thân máu mủ của người, sao người lại làm nhục ta đến nước này?”
Thư Thái phi thờ ơ, chỉ âm trầm nhìn nàng: “Thứ này ở đâu ra?”
Thư Quân cứng họng, lồ,ng ngực như bị đổ lửa, bất kể giải thích như thế nào cũng không ổn, nàng lại không muốn liên lụy đến Bùi Việt nên đành phải khăng khăng nói: “Đây là đồ ta nhặt được. Trong lúc vô tình ta thấy có người đánh rơi gói đồ trong rừng, thấy là chiếc áo da chồn nên mang về làm chăn đắp. Cô mẫu, Công chúa không chịu cho ta chăn nệm dày, ta bị lạnh nên mới…”
Thư Quân vốn định nói sang chuyện khác, lại bị Thư Thái phi lớn tiếng ngắt lời: “Nói bậy, đồ vật trong cung sao có thể tự tiện lấy đi? Ngươi nói thật đi, có phải ngươi âm thầm tư thông với vị Hoàng tôn quý tộc nào đó nên người ta tặng cho ngươi không?”
Thư Quân vừa bực mình vừa hối hận, nàng không chịu thừa nhận, chỉ nói thẳng mình kiến thức hạn hẹp, nhặt được thứ tốt không muốn trả lại. Thư Thái phi không có bằng chứng gì nên không dám kết luận. Bà ta ra lệnh cho người hầu nhốt Thư Quân vào phòng bên, lại kêu tâm phúc ma ma gói vật ấy lại rồi đưa đến Ngự Dụng Giám.
Tất cả đồ dùng trong cung đều được ghi chép lại trong Ngự Dụng Giám, làm vậy ít nhất có thể phủi sạch hiềm nghi của mẹ con bà ta.
Lý công công của Ti Lễ Giám được phân công quản lý Ngự Dụng Giám, đồ vật được dùng cho ngự tiền đều phải trải qua tay hắn ta. Lúc tiếp nhận chiếc áo lông chồn này, trái tim của hắn ta suýt nữa nhảy ra khỏi lồ,ng ngực: “Đây là áo lông của bệ hạ, sao lại đến cung Hàm An?”
Y phục ngự tiền bị mất trộm, Tổng quản Ngự Dụng Giám như hắn ta rất khó thoát khỏi trách nhiệm.
Đây là áo lông của Hoàng đế ư? Ma ma suýt nữa mất hồn, đầu gối mềm nhũn, ngã quỳ xuống đất, không dám báo cáo sự thật mà chỉ giải thích theo lời nói của Thư Quân: “Là tiểu nương tử nhà chúng ta vào cung học tập, vô tình nhặt được thứ này…”
Lý công công vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Nhiều năm qua cũng từng có một vài cung nữ nội giám to gan, âm thầm trộm mấy món đồ mà Hoàng đế ít dùng đến mang ra ngoài bán kiếm tiền, hồi Thái Thượng Hoàng còn tại vị đã từng xảy ra mấy vụ như vậy, sau khi đương kim Thánh thượng kế vị, ngự hạ cực nghiêm, không còn ai dám trộm cắp, nào ngờ hôm nay lại gặp phải một vụ.
May mắn trong bất hạnh là tìm được đồ vật mang về, hắn ta âm thầm lau mồ hôi, giọng điệu dịu đi: “Được rồi, chuyện này ghi công cho cung Hàm An, ngươi về bẩm báo với nương nương, cứ nói chúng ta ghi nhớ ân tình này của nương nương.”
Ma ma không ngờ vòng đi vòng lại, kết cục sẽ như thế này. Bà ta áp chế nỗi kinh hoàng trong lòng, dập đầu nhiều lần, sau đó vui vẻ lắc mông trở về cung Hàm An. Cũng đúng thôi, Hoàng đế bị mất đồ, cung Hàm An lại giúp đỡ tìm về đồ vật, không phải là công lớn hay sao? Có lẽ không lâu sau, tình trạng của nương nương sẽ thay đổi.
Chờ đến khi bà ta rời đi, Lý công công xoay người đi tìm Lưu Khuê. Lưu Khuê đang uống trà trong Noãn các đằng sau phòng trực của Ti Lễ Giám, một tiểu nội thị đứng trước mặt ông ấy, đang đưa thực đơn ngọ thiện hôm nay cho ông ấy xem. Bốn món ăn hôm qua, Thư Quân ăn rất ngon miệng, hôm nay chỉ tăng giảm số lượng để mong được ổn thỏa, Lưu Khuê nhìn lướt qua, ghét bỏ nói: “Đổi đổi đổi, các món ăn trong vòng một tháng không được lặp lại, như vậy mới có thể hầu hạ tiểu tổ tông kia thật tốt…”
Một tiếng “két” vang lên, cửa bị đẩy ra, Lý công công bưng tấm áo choàng lông tiến vào, Lưu Khuê vừa liếc nhìn một cái đã hoảng sợ đến nỗi ngón tay run lên, chén trà đổ xuống bàn, nước trà men theo mép bàn chảy xuống vạt áo của ông ấy. Nội thị đang hầu hạ không khỏi hoảng sợ, vội vàng xông lên lau chùi giúp ông ấy.
“Đi đi đi…” Lưu Khuê sốt ruột đẩy người ra, ánh mắt như dính vào chiếc áo lông choàng kia, giữ chặt cánh tay Lý công công hỏi: “Thứ này ở đâu ra?”
Lý công công trả lời ngắn gọn từ đầu đến cuối, ánh mắt Lưu Khuê bỗng tối sầm. Mới ngủ một đêm mà đã bị phát hiện, có thể thấy xung quanh tiểu nương tử toàn là lang sói. Ông ấy không rảnh bận tâm đến chuyện thay y phục, đi thẳng đến Ngự Thư phòng.
…
Bên này, Thư Thái phi nghe ma ma bẩm báo thì vừa mừng vừa sợ: “Vật ngự dụng? Nói vậy, ta và Thục Nguyệt vừa lập công ư?”
Ma ma vui vẻ nói: “Đúng là như vậy. Nô tỳ thấy gương mặt đen của Lý công công kia đều sợ hãi đến độ trắng bệch, còn nói sẽ nhớ kỹ ân tình của nương nương. Nương nương, người và Công chúa sắp được ân sủng rồi.”
Một câu nói của Hoàng đế còn có ích hơn bất cứ thứ gì, lúc khác bên phía Thái Thượng Hoàng cũng sẽ có ân điển.
Thư Thái phi tất nhiên vui mừng, chỉ có điều trong lòng bà ta cũng rất buồn bực, đã là vật dụng của Hoàng đế thì sao lại lọt vào tay Thư Quân? Bà ta kêu cung nhân lui ra ngoài, lại sai ma ma gọi Thư Quân ra đây, lần này bà ta không nghiêm mặt tra hỏi mà ngược lại rất hiền lành, ánh mắt xoi mói quan sát nàng: “Quân Nhi, ngồi xuống…”
Ánh mắt Thư Quân vẫn còn kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu: “Chất nữ không dám…”
Thư Thái phi cũng không sốt ruột, tay bưng chén trà, ôn hòa nói: “Quân Nhi, cô mẫu đã hỏi rõ ràng, chiếc áo lông chồn ấy là vật ngự dụng, sao lại lọt vào tay ngươi? Quân Nhi, có phải ngươi đang giấu cô mẫu chuyện gì không?”
Nghe vậy, Thư Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hãi: “Sao lại như thế? Sao lại là vật ngự dụng?”
Khoan đã, Thất gia là cận thần của Thiên tử, lại theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, chẳng lẽ vật ấy là do bệ hạ ban tặng? Sao hắn lại cho nàng mượn vật ngự tứ chứ! Thư Quân suốt ruột đến nỗi đổ mồ hôi.
Hiện giờ thái độ của cô mẫu hoàn toàn khác hẳn, chắc là hiểu nhầm. Nàng bình tĩnh lại, đánh mất suy nghĩ trong lòng bà ta: “Cô mẫu đừng hiểu nhầm, ta chưa bao giờ gặp bệ hạ, cũng không nhận ra bệ hạ, sao có thể nắm giữ đồ dùng của Thiên tử? Nếu thật là vậy thì người cảm thấy chất nữ còn có thể ở lại đây không?”
“Ngược lại cũng đúng…” Thư Thái phi vuốt ve vòng vàng trên cổ tay, chậm rãi suy nghĩ, nếu Hoàng đế thật sự coi trọng Thư Quân thì đã sớm hạ một tờ chiếu thư gọi nàng vào cung, cần gì phải lén lút? Thư Quân cũng không có lý do gì lừa gạt mình.
Chẳng qua nhan sắc của chất nữ… Bà ta ngước mắt nhìn nàng, một bộ váy áo màu nguyệt bạch, dáng người yểu điệu thướt tha, lông mi vừa dài vừa dày như lông quạ, mấy sợi tóc con ẩm ướt dính trên trán, đôi mắt ướt át như làn thu thủy gợn sóng, rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại cứ tỏa ra khí chất phong tình quyến rũ động lòng người. Chính vẻ đẹp không tự biết này mới có thể đánh tan trái tim cứng rắn của nam nhân.
Đến nay, Hoàng đế vẫn chưa coi trọng nữ nhân nào, không biết chất nữ có thể lọt vào mắt hắn hay không?
Hai ngày trước, Thái Thượng Hoàng mở tiệc trên đảo Quỳnh Hoa, uyển chuyển hỏi thăm hôn sự của Thư Quân. Thì ra là Thế tử Lâm Xuyên Vương hấp tấp nói thẳng trước mặt Thái Thượng Hoàng, năn nỉ Thái Thượng Hoàng tứ hôn cho y. Thái Thượng Hoàng nghĩ Thư Quân vừa từ hôn với Thế tử Hoài Dương Vương nên hơi lưỡng lự. Nếu Thư Quân gả cho Thế tử Lâm Xuyên Vương thì Thư Thái phi sẽ chẳng được lợi lộc gì, nếu Thư Quân có thể trở thành phi tử đầu tiên của Hoàng đế, vậy thì công lao của bà ta sẽ lớn lắm, không biết Thái Thượng Hoàng sẽ cảm kích bà ta như thế nào đâu.
“Quân Nhi, bệ hạ ngự trị thiên hạ đã ba năm, hậu cung vẫn không có bóng người, nay ngươi lại hôn sự gian nan, chi bằng…”
Thư Thái phi vừa mở đầu, Thư Quân đã hiểu được thâm ý của bà ta. Cô mẫu muốn dâng nàng cho Hoàng đế để lấy lòng Thái Thượng Hoàng. Con ngươi tan rã của nàng thoáng chốc ngưng đọng lại, lập tức ngắt lời bà ta: “Không được.”
Thấy Thư Quân trả lời kiên quyết như vậy, Thư Thái phi xụ mặt. Bà ta vốn nóng tính, không cho phép người khác cãi lời mình, nhất thời ngồi dậy từ giường La Hán, đang định há miệng răn dạy thì đúng lúc này, một giọng nói the thé kéo dài vang lên từ bên ngoài:
“Thư Thái phi nghe chỉ…”
Thư Thái phi sửng sốt, chắc chắn là ý chỉ ca ngợi của Hoàng đế. Sắc mặt bà ta thoáng chốc vui vẻ, hung ác trừng Thư Quân một phát, đe dọa “ngươi cứ chờ đó cho ta!” rồi vội vàng sai người hầu đi gọi nữ nhi đang lười nhác trong trắc điện, hai mẹ con vội vàng mở cửa chính, quỳ trước cửa tiếp nội chỉ.
Cảnh xuân tươi đẹp từ ngoài cửa ùa vào, thái giám đứng ngoài cửa ngược chiều ánh sáng, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, chỉ nghe giọng điệu kéo dài pha lẫn lạnh lẽo của hắn ta vang lên: “Bệ hạ khẩu dụ, phạt nửa năm bổng lộc của Thư Thái phi, hủy bỏ một năm chi phí của Công chúa Thục Nguyệt.”
Vẻ vui sướng cứng đờ trên mặt Thư Thái phi, bà ta ngơ ngác ngẩng đầu: “Không thể nào! Công công, có phải là nhầm rồi không?”
Chẳng phải lập công à? Sao Hoàng đế lại phạt bà ta? Rốt cuộc bà ta đã làm sai cái gì?
Cuộc sống của bà ta vốn đã túng quẫn, chỉ trông cậy vào tiền bổng lộc, bây giờ Hoàng đế lại phạt bà ta nửa năm bổng lộc, suýt nữa thì lấy mạng bà ta.
Công chúa Thục Nguyệt lại càng ngồi bệt xuống đất, miệng thều thào: “Chi phí một năm… Nói vậy, trong vòng một năm, châu báu trang sức xiêm y lụa là đều sẽ không có phần của ta ư?”
Nàng ta gào khóc, ma ma sợ sẽ bị phạt tội bất kính nên lập tức tiến lên bịt miệng Công chúa Thục Nguyệt, ôm nàng ta vào lòng.
Nội thị âm thầm lắc đầu, xoay người định rời đi. Thư Thái phi không cam lòng, đứng dậy đuổi theo, kéo ống tay áo của hắn ta: “Công công, mong ngài hãy nói rõ ràng, cớ gì mà bổn cung lại bị phạt?”
Thái giám đến tuyên chỉ là con nuôi của Lưu Khuê, vóc dáng gầy gò, mí mắt rất mỏng, bình thường nhìn người khác có vẻ hà khắc, người khác cũng không dám chọc hắn ta. Hắn ta lạnh lùng nhếch mép, lộ ra nụ cười quái dị: “Nương nương, bản thân người hãy ngẫm lại mà xem, vì sao người lại bị phạt?”
Thư Thái phi nghĩ mãi mà không hiểu. Mãi đến giờ Thân buổi chiều, lại có một nội giám đến tuyên chỉ cho Thư Quân chuyển vào cung Trữ Tú, bà ta mới chợt hiểu rõ, Hoàng đế trách cứ bà ta khắt khe chất nữ của mình.
Thư Quân không đến cung Trữ Tú mà được tiểu cung nữ dẫn đến Tàng Thư các. Nàng vừa bước vào cửa, đã thấy Bùi Việt mặc một bộ huyền bào, vóc dáng cao lớn đứng đó. Thư Quân bỗng cảm thấy tủi thân, vành mắt đỏ hoe: “Thất gia, có phải ta làm liên lụy đến ngài không?”
Thấy vẻ mặt lã chã chực khóc của nàng, Bùi Việt hổ thẹn trong lòng, vội vàng đi đến trước mặt nàng: “Đều tại ta lúc trước không nói cho nàng biết, chiếc áo lông đó là bệ hạ ban cho ta, khiến nàng bị sợ hãi.”
Thư Quân mím môi, nâng ống tay áo lau nước mắt: “Chuyện bị làm ầm ĩ cỡ này, bệ hạ có trách ngài không?”
Đến cả cô mẫu và Công chúa đều bị phạt nặng, e rằng Hoàng đế sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bùi Việt.
Bùi Việt gãi trán, hơi dở khóc dở cười, song vẫn bình tĩnh nói: “Không có, bệ hạ phạt cô mẫu của nàng là vì biết cô mẫu của nàng không đối xử tử tế với nàng, không phải là vì áo lông chồn.”
Thư Quân sợ ngây người, đôi mắt ngập nước tròn xoe: “Không thể nào? Bệ hạ săn sóc ý nguyện của người khác đến thế sao?”
Trải qua chuyện hôm nay, Bùi Việt vốn định nói thật với nàng nhưng khi nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch trước mặt, hắn lại không nỡ khiến nàng sợ hãi, lỡ nàng biết rõ thân phận của hắn rồi tránh xa hắn thì sao? Đành phải vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, trả lời: “Bệ hạ không hà khắc như nàng nghĩ đâu. Ngài ấy chỉ rạch ròi giữa thưởng và phạt thôi.”
“Phải không?” Thư Quân chớp mắt, bắt đầu bới lông tìm vết: “Nếu bệ hạ thật sự phân biệt rạch ròi giữa thưởng và phạt thì hôm nay cô mẫu cũng có công, đã có công thì nên được thưởng, có tội thì nên bị phạt.”
Bùi Việt bóp trán. Lúc này cái đầu nhỏ của nàng lại rất thông minh.
Lưu Khuê đứng ngoài cửa cười khẽ: Hoàng đế chỉ muốn trút giận giúp người thôi, đúng là đồ ngốc.
Lông mày của Bùi Việt giãn ra, chẳng mấy chốc đã tìm được lời giải thích cho mình: “Có khi nào là vì, bệ hạ càng chú trọng tình thân trong gia đình không?”
“Không phải.” Đôi mắt đen láy của Thư Quân nhìn chung quanh một lượt, sau đó ghé lại gần hắn, vẻ mặt thần bí thì thầm từng chữ: “Cái này gọi là hỷ – nộ – vô – thường!”
Sắc mặt Bùi Việt đen sì, tiểu nha đầu này thật không biết điều.