Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 37



“Vấn đề kia chỉ là nghi ngờ trong lòng.” Từ lời nói cử chỉ vừa rồi của Tĩnh Vân và Thu Vũ, không khó nhìn ra được mấu chốt của sự tình. Mặc dù hắn và Huyền Quắc làm bạn đã nhiều năm, hiểu lập trường và trách nhiệm của hảo hữu, nhưng dù sao những “chuyện nhà” như tình cảm gia đình các loại, cũng không phải vì thân phận “bằng hữu” mà có thể xen vào một chân bậy bạ, cho nên bọn họ đều rất ăn ý với nhau không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình cho tốt là được rồi – giống như chuyện giữa hắn và Tĩnh Vân cũng như vậy, tuy rằng Huyền Quắc kẹp ở giữa khá lúng túng, nhưng vẫn luôn duy trì thái độ tương đối trung lập, cũng không quá phận mà tham dự vượt giới hạn.

“Đúng.” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy khó chịu ‘hừ’ một tiếng, ngẫm lại bản thân cũng bực mình thêm – y không nên ăn, y lại ăn trước tiên; y không nên có thai, còn sinh được hai; ngược lại hai người kia một lòng cầu có hài tử, mấy năm vẫn không có động tĩnh gì, ngươi nói chuyện này là cái gì?!

“Có lẽ đây chính là thiên ý.” Cười cười, biết người này đang suy nghĩ gì, chỉ có điều để cho y cam chịu số phận là nội tử của mình, haha…

“Cái này gọi là nghiệt duyên…” Híp mắt xoay đầu lại trừng Hách Liên Dực Mẫn một cái, không phục đâm thọt lại một câu, nhưng không nghĩ lời còn chưa nói dứt, thanh âm đã biến mất trong không trung…

“Miệng lưỡi của tên gia hỏa này thật bén nhọn.” Khẽ chê trách một tiếng, nam nhân cúi đầu xuống, giống như nghiêm phạt mà hôn lên cặp môi mỏng quật cường kia, bá đạo trằn trọc cắn, cho y biết là y đã nói sai!

“Ưm…” Nụ hôn kịch liệt khiến Mộ Tĩnh Vân gần như không thể hô hấp được, đầu óc trống rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng trôi mất theo bầu không khí đã rối loạn toàn bộ, căn bản không biết lúc nào Hách Liên Dực Mẫn đã buông y ra, y chỉ biết chân mình đều đã mềm nhũn, thở hổn hển rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại…

“Lần sau còn dám nói lời như vậy, nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Người trong ngực vẫn còn thở gấp, Hách Liên Dực Mẫn lại cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng Mộ Tĩnh Vân, khóe miệng câu dẫn một độ cong mỹ lệ mà vừa nguy hiểm, chứng tỏ rằng mình tuyệt đối nói được sẽ làm được – đối phó với một người như Tĩnh Vân, chỉ dọa một chút ở ngoài miệng nhất định là không có ích lợi gì, nếu muốn y nghe lời, chỉ có thể cường thế hơn so với y, tàn nhẫn hơn y, mới có thể đè ép được y! (Vừa đè vừa ép)

“Hừ!” Bị Hách Liên Dực Mẫn “cười mỉm” dọa sợ đến đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng với tính cách không muốn bị mất mặt, tim trong ngực đang đập kịch liệt vẫn mạnh miệng như cũ, cũng không trực tiếp đáp ứng, chỉ là có hơi chột dạ ‘hừ’ lạnh một tiếng, hiếu thắng quay đầu qua một bên, do dự trước ánh mắt sắc sảo của nam nhân…

“Thu Vũ dùng ‘Giải Nhụy’ bao lâu rồi?” Mặc dù Mộ Tĩnh Vân không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng rõ ràng y đã “nghe” được lời của Hách Liên Dực Mẫn, cho nên Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục làm khó y, khí tức nguy hiểm trên người giảm xuống, lại đem đề tài về lại trên người của hảo hữu.

“Từ đầu đến cuối cũng bảy năm rồi, hơn nữa cuối cùng ta thêm cho hắn ba viên.” Hô hấp thuận lại, phát hiện hai chân vẫn còn hơi nhũn ra, liền thuận thế dựa vào người của Hách Liên Dực Mẫn, bảy phần trả thù ba phần vì lười đem trọng lực của toàn thân mình ép tới… (Manh chết con editor)

—— Thu Vũ không biết võ công, thể chất bình thường, năm đó y cũng suy nghĩ đến nhân tố thân thể cho nên mới vì Thu Vũ mà chuẩn bị ba viên – trong cổ thư viết: Ba viên là giới hạn – nói cách khác, bất kể kết quả thế nào, y cũng chỉ có thể đưa ba viên cho Thu Vũ.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, y cũng không giấu diếm chuyện này với giáo chủ và Thu Vũ, hơn nữa cũng đã nói qua, nếu không có phản ứng, cách mỗi hai năm lại cho thêm một viên. Từ khi viên cuối cùng cho đến bây giờ cũng đã qua ba năm, cho nên nghĩ bản thân Thu Vũ đã mất hết hy vọng mới có thể lén ly khai giáo chủ, một thân một mình du ngoạn ở Trung Nguyên…

“Nhưng còn có biện pháp?” Ôm ngang Mộ Tĩnh Vân đang chơi xấu, Hách Liên Dực Mẫn đi vài bước đến bên giường, buông tay xuống ném người vào tấm chăn bằng gấm – chuyện của Huyền Quắc và Thu Vũ, hắn cơ bản đã biết hết cho nên chỉ cần Tĩnh Vân chỉ ra một số trọng điểm, tự hắn cũng có thể xâu chuỗi sự tình lại với nhau.

“Ba viên đã là cực hạn, không thể cho thêm nữa, nếu là vì việc này mà đánh cược tính mạng của Thu Vũ, chắc chắn giáo chủ cũng sẽ không đáp ứng.” Chăn bằng gấm được trải rất dày, chất liệu bằng vải thượng thừa, tơ lụa trượt khỏi tay, mặc dù là bị ném vào, nhưng không có đập trúng đầu, Mộ Tĩnh Vân tiện thể nằm một chốc, ngược lại cảm thấy như đặt người ở trong đám mây, toàn thân dễ chịu thả lỏng không tả được. “Hơn nữa cũng không phải hoàn toàn không có khả năng có chuyển biến tốt… Năm đó nguyên khí của ta bị tổn thương nặng nề, sau này không phải vẫn có Tĩnh Mẫn?” Ngừng lại một chút, lại thêm một câu, chỉ là thanh âm hơi thấp, có lẽ bản thân cũng không chắc chắn lời vừa nói ra.

“Công hiệu của thuốc này có liên quan gì đến có võ công hay không sao?” Ngồi xuống, nghiêng người dựa trên giường, bắt đầu giúp hảo hữu nghĩ biện pháp. Nếu nói khác biệt giữa Tĩnh Vân và Thu Vũ, phỏng chừng cũng chỉ vấn đề võ công, sức khỏe hai người tương đương, thậm chí Thu Vũ có khả năng còn tốt hơn Tĩnh Vân một chút, nếu Giải Nhụy có thể có tác dụng với Tĩnh Vân, vậy ít nhất, thuốc không có vấn đề.

“Không có viết.” Đây cũng là lời nói thật, trong sách thật sự ngay cả nói cũng chưa từng nhắc tới, bất quá với tính cách của y, nếu như sớm biết được hài tử sẽ đoạt đi một nửa nội lực, cũng không biết khi đó Tranh Vân vẫn được giữ lại hay không – lúc này Mộ Tĩnh Vân đã học được thông minh, coi như chỉ nói thầm ở trong lòng mình, nghìn vạn lần không thể nhất thời mau miệng mau mồm nói ra để cho nam nhân này nghe được…

“Nếu thật sự là nguyên nhân này, ngược lại giải quyết dễ hơn.” Chờ gặp được Huyền Quắc, cần phải nói hắn thử một lần.

“Ừ.” Đáp một tiếng, suy nghĩ thêm ngược lại thật là không phải không có khả năng, trong bảy năm này, y có hai năm ở Hách Liên gia, năm năm kế tiếp thì ở Miêu Cương, thật sự thời gian ở lại Ứng Thiên giáo kỳ thật cũng không bao nhiêu, thỉnh thoảng trở về cũng là đến rồi đi vội vàng, thật ra cũng chưa có kỹ lưỡng nghĩ tới những nguyên nhân và khả năng…

“Huyền Quắc nếu không phải là đang ở quan ngoại thì cũng đang chờ ở Hách Liên gia, không ngờ chúng ta cứ như vậy gặp Thu Vũ, ngược lại cũng giảm bớt không ít chuyện.”

“Sao ngươi biết?” Vấn đề đã nghĩ thông suốt, người cũng liền lười biếng lại, Mộ Tĩnh Vân nhắm mắt lại không nghĩ ngợi gì, thuận miệng chậm rãi hỏi.

“Hắn biết chúng ta đi núi Tây Lương Sơn chúc thọ, nhưng hắn lại không biết chính xác lúc nào chúng ta sẽ trở về, dĩ nhiên chỉ có thể chờ, ngay cả việc hắn chờ ở chỗ nào cũng không khó. Huyền Quắc trở lại, đối với Trung Nguyên suy cho cùng vẫn không bằng ta đây, Thu Vũ vốn là lén chạy đi, càng không biết bắt đầu tìm từ đâu, cho nên nếu hắn muốn tìm, dùng người của ta, chung quy so với dùng người của chính hắn vẫn dễ dàng hơn.”

“Rất có lý.” Gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ, kỳ thật giáo chủ cũng không phải không vội tìm Thu Vũ, mà trắc trở là suy nghĩ xem Thu Vũ đang ở đâu – tìm một người thông minh, có lẽ còn có thể tìm ra, nhưng nếu muốn tìm người ngốc nghếch, phỏng chừng cũng chỉ có thể dựa vào đoán mò – bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu rõ trong đầu của người ngốc nghếch sắp xếp trò vui gì…

“Du ngoạn đúng là không có thời gian chơi, nhưng vẫn có thể ra ngoài đi bộ một chút, đi không?” Báo chấm dứt đề tài này, Hách Liên Dực Mẫn đứng dậy vuốt lại y phục, cười nhẹ hỏi người ở trên giường kia – có thể nghĩ đã nghĩ, về phần giúp thế nào là chuyện sau khi trở về, thứ nhất không muốn hảo hữu chờ quá lâu, thứ hai mang theo Thu Vũ cũng thật bất tiện, cho nên kế hoạch du sơn ngoạn thủy đến đây cũng chỉ có thể kết thúc trước hạn.

“… Được.”

Hiếm khi thấy Mộ Tĩnh Vân đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên Hách Liên Dực Mẫn tâm tình rất tốt. Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, quả nhiên liền thấy có vài người đang quỳ gối ở đại sảnh, đầu là tiểu lão đầu mặc quan bào đỏ thẫm, dáng người lùn gầy, sắc mặt tiều tụy, để râu hình chữ bát (八), cặp mắt gian xảo xoay vòng đảo không ngừng, vừa nhìn liền biết là một nhân vật khôn khéo, nhưng mà diện mạo thật sự làm người khác thấy chán ghét, nhìn một cái, tràn đầy tác phong đại gian, thật sự là có ác cảm ngay.

Lão đầu bên cạnh là một nữ nhân trung niên mặc đồ đỏ và lục, khí tức phong trần không đỡ nổi, không cần nghĩ cũng biết nhất định là tú bà của Vọng Xuân viện kia. Phía sau hai người còn quỳ thêm mấy người, nhìn sơ qua, chắc là những người hung ác đụng phải trên đường, lúc này mỗi một người đều cúi đầu, vai rũ xuống, đã sớm không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.

Mộ Tĩnh Vân thấy chuyện không liên quan đến mình, quét sơ sơ qua một lần, cũng không hứng thú lắm, đi thẳng xuống lầu.

Hách Liên Dực Mẫn lại càng dứt khoát, từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt tới một cái, giống như là những người được gọi tới kia căn bản không phải do hắn…

“Tước gia, tiểu nhân chính là Thượng Quan đại nhân…” Hai người từ trên lầu đi xuống rõ ràng không đếm xỉa tới bọn họ, thế nhưng tiểu lão đầu kia thấy Hách Liên Dực Mẫn đi ra cũng lập tức thẳng lưng lại, cuối cùng to giọng nói một câu, ngữ điệu rõ ràng bình tĩnh, mang theo sự cung kính tự nhiên, nhưng cũng không nghe ra mấy phần sợ hãi, xem ra là rất có lòng tin với câu vừa nói ra nhất định khiến Hách Liên Dực Mẫn có phản ứng – chỉ tiếc Hách Liên Dực Mẫn có phản ứng, nhưng nội dung của “phản ứng” này cũng không có chỗ nào tốt hơn…

—— Mới nói được nửa câu, lại nghe được một tiếng “bốp” giòn tan, cứng rắn cắt đứt nửa câu còn lại của lão đầu ở trong cổ họng – thần sắc Hách Liên Dực Mẫn không thay đổi, chỉ vung tay lên, một bạt tai đủ mười phần kình lực liền trực tiếp đánh xuống trên má trái của lão đầu từ lầu ba, lực đạo rất lớn, liên lụy đến mấy người ở phía sau cũng bay đi, đụng ngã đám người đang chờ ở phía sau, binh binh bang bang một trận rối loạn vang lên, nhất thời đại sảnh liền loạn một đoàn.

“Bò lại đây quỳ.” Trên đại sảnh náo loạn, cước bộ hai người trên lầu cũng không ngừng, chỉ có điều là trong chớp mắt đã đi xuống lầu, Hách Liên Dực Mẫn mặt vô biểu tình, dáng vẻ lãnh đạm, căn bản không đem những thứ này để vào mắt, hai người đi suốt đã ra khỏi đại môn sơn đỏ, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng người.

Ra khỏi “Long Phượng”, không có những việc hỗn tạp rãnh rỗi, tâm tình của Mộ Tĩnh Vân tốt hơn so với trước rất nhiều, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài rất mãnh liệt, cây xanh hoa đỏ, mặc dù không ít người, nhưng văn chương ở Dương Châu rất thịnh, ngay cả nhà của người bình thường, nói chuyện cũng nhẹ nhàng lễ độ, nghe lọt vào tai cũng không làm người khác cảm thấy bực dọc phiền muộn, có thể nói là hiếm khi thấy tính khí của Mộ Tĩnh Vân tốt vậy.

“Đói rồi.” Ánh mặt trời rất chói chang, Mộ Tĩnh Vân híp mắt lại, cảm thấy lần này đến Dương Châu không thể hảo hảo du ngoạn, nảy sinh một chút đáng tiếc trong lòng…

“Vậy trước tiên đi ăn một chút gì đi.” Cách xa những người đó và những chuyện kia, Hách Liên Dực Mẫn giống như thường ngày, nụ cười ôn nhu, nắm lấy tay của Mộ Tĩnh Vân giống như là một loại thói quen đã lâu năm, tự nhiên như thế — mà Mộ Tĩnh Vân cũng không có hất ra…

“Ta tưởng là ai chứ, thì ra con “cẩu” kia của ta đắc tội chính là tiểu tử ngươi.” Hai người mới đi không được mấy bước, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ, thuần hậu trầm tĩnh, rõ ràng mang theo khoảng cách và lạnh nhạt, riêng thanh âm thì có một loại mị lực đặc biệt…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.