Vẻ mặt của Nguyên Bằng và Lý Xuyên nghiêm túc, cả hai nhìn vào trong hố sâu. Hố sâu không lớn, nhưng lại cực kỳ đáng sợ, âm khí của mười mấy bộ khung xương lượn lờ, trong xương sọ lại có u hồn lang thang, giống như bị nhốt lại vậy.
Bốn phía lấp lóe trận pháp, đây là một nơi để luyện hồn.
“Hừ! Thủ đoạn độc ác, giết người xong lại niêm phong linh hồn trong xương sọ, khiến họ sinh ra oán khí, chỉ e đang mưu tính gì đó!” Nguyên Bằng âm u nói.
“Ác quỷ to gan, mau chóng xuất hiện đi!” Hắn ta chợt hét lớn, một luồng uy thế kinh khủng lan tràn ra.
Khi Nguyên Bằng hét lớn, một bóng dáng đi ra từ trong hố sâu. Đó là một hình bóng được bao phủ trong quỷ khí, cả người lộ ra nỗi căm hận ngập trời, cực kỳ kinh khủng.
“Quỷ tướng?” Ánh mắt của hai người co rụt.
Lúc này, Tô Doãn Sâm cũng tới đây, thấy ác quỷ kia, vẻ mặt của hắn thay đổi.
Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, vong hồn của Trương Lão Cửu đã thành Quỷ tướng, Tô Doãn Sâm thấy vậy cũng hơi ghen tị.
Hắn sở hữu bàn tay vàng cũng mới lên tới Quỷ sát thôi, Trương Lão Cửu này chỉ là một người bình thường, mới biến thành ác quỷ không lâu mà đã thành Quỷ tướng rồi?
May mắn hắn nghe lời Ty Quân, để du thần của ty tuần tra ra mặt, nếu không thì e là không địch lại nổi Trương Lão Cửu.
“Trương Lão Cửu, người đứng sau lưng của ông là ai? Là ai sai khiến ông làm những việc này?” Nguyên Bằng mở miệng hỏi.
Trương Lão Cửu đã biến thành ác quỷ không nói lời nào, chỉ gào rống,.
“Hai vị du thần, sau lưng Trương Lão Cửu có kẻ sai khiến à?” Tô Doãn Sâm hỏi.
“Phí lời, nếu không có ai sai khiến thì sao một người bình thường như ông ta có thể trở thành ác quỷ cấp Quỷ tướng được?” Nguyên Bằng trầm giọng nói.
“Lý Xuyên, lên, ép người đứng đằng sau ông ta phải xuất hiện, dám sai khiến ác quỷ làm loạn ở dương gian, đúng là không để ty tuần tra của Địa phủ vào mắt.”
Lý Xuyên gật đầu, sau đó mũi nhọn đen ở trong tay chợt lóe lên, một thanh Quỷ Đầu Đao xuất hiện nơi tay, bay về phía Trương Lão Cửu.
Thấy Lý Xuyên xông tới, vẻ mặt của Trương Lão Cửu khẽ thay đổi, tuy đều là Quỷ tướng nhưng Lý Xuyên là quỷ sai của ty tuần tra ở Địa phủ, tuân theo ý chí của Địa phủ, chuyên khắc chế quỷ hồn.
Ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Xuyên, chỉ trong chốc lát đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, trên đỉnh núi Đoạn Bối, Từ Hồng và Tuyết Hoa chân nhân đang ngồi đợi tin của Hàn Đồ, đúng lúc này, Từ Hồng chợt mở hai mắt ra.
“Không ổn rồi!” Đột nhiên, ánh mắt của Từ Hồng lóe lên, hắn ta lập tức đứng dậy.
“Từ Hồng đạo hữu, có chuyện gì thế?”
“Ta ra ngoài một chuyến!” Nói xong, cơ thể của Từ Hồng khẽ chớp, biến mất trên đỉnh núi Đoạn Bối.
“Sao Từ Hồng đạo hữu hốt hoảng như vậy, chẳng lẽ bên Hàn Đồ xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Tuyết Hoa chân nhân nghiêm nghị.
“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, tâm sức cả đời của ta đều bị tiểu tử kia đạp đổ hết, hắn nhất định phải chết.”
Lúc này, Từ Hồng cực kỳ căng thẳng, hắn ta đang làm một chuyện lớn, chuyện này có liên quan tới tương lai của hắn ta.
Chỉ cần đột phá lên Kim Tiên khi sư tổ mở lễ diễn giải tiếp theo, hắn ta sẽ có tư cách nghe thánh nhân diễn giải, đây là phúc duyên rất lớn đối với hắn ta.
Hắn ta muốn tăng thực lực càng nhanh càng tốt, vậy nên mới nghĩ tới một ít đường ngang ngõ tắt, luyện hóa bốn mươi chín sinh hồn, đợi đến khi sinh hồn đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể nuốt chửng để tăng cảnh giới.
Nhưng bây giờ, hố luyện hồn lại xuất hiện vấn đề, điều này khiến hắn ta nóng nảy không yên, vội vàng chạy thẳng tới hố luyện hồn.
Lúc này, bên ngoài hố luyện hồn, Nguyên Bằng b ắn ra tia sáng khiếp người dò xét xung quanh, còn Lý Xuyên thì đang chém giết với Trương Lão Cửu đã thành ác quỷ. Thật ra với thực lực của hắn ta thì có thể bắt Trương Lão Cửu từ lâu, chỉ vì muốn dẫn người đứng sau lưng ông ta ra nên Lý Xuyên không hạ sát chiêu.
“Đúng là to gan!” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, bóng dáng của Từ Hồng xuất hiện ở đây.
“Bổn tọa là Từ Hồng, đệ tử của Xiển giáo, đám Quỷ sai các ngươi cũng dám động vào quỷ sủng của bổn tọa?”
Thiên địa hiện nay, một ít đại nhân vật có những đam mê đặc biệt cũng không đáng kinh ngạc, chẳng qua đây là lần đầu tiên có người coi ác quỷ như thú cưng.
Thấy Từ Hồng, vẻ mặt của Nguyên Bằng và Lý Xuyên thay đổi, đúng là họ cảm nhận được tiên khí thuần khiết từ trên người của Từ Hồng. Ngoại trừ người của tam giáo, tán tu khác hoàn toàn không luyện ra được tiên khí cỡ này.
Sau khi phong thần, tuy Thiên Đình quản lý tam giới nhưng người trong tam giáo vẫn có địa vị rất cao, dù là Thiên Đình cũng phải nhún nhường ba phần.
Tiệt giáo thì không cần phải nói nhiều, các đệ tử chết gần hết, phần lớn đều lên Phong Thần Bảng, chịu sự hạn chế của Thiên Đình.
Mà Xiển Giáo lại bảo tồn rất nhiều sức mạnh, thánh nhân của Xiển giáo trấn giữ Thiên Đình, càng khiến đám đệ tử của Xiển giáo ai cũng vênh mặt hất hàm.
Nhân Giáo chỉ có một đệ tử, không có gì để nói.
Tam giới hiện giờ, nếu nói Thiên Đình là chủ nhân của tam giới thì Xiển giáo gần như cách biệt hoàn toàn với tam giới, có thể không cần nghe mệnh lệnh của Thiên Đình.
Tất nhiên còn có Phật Môn, địa vị ngang bằng với Thiên Đình, nước giếng không phạm nước sông.
Lúc này nghe thấy Từ Hồng đến từ Xiển giáo, vẻ mặt của Nguyên Bằng và Lý Xuyên đều thay đổi.
Dù là Tô Doãn Sâm cũng cảm giác vô cùng chấn động, tuy thực lực của người này không mạnh lắm, còn không bằng hắn nhưng bối cảnh sau lưng người ta đủ đè chết người.
“Không biết đây là đạo tràng của đạo hữu Xiển giáo, làm phiền rồi.”
Nói xong lời này, Nguyên Bằng và Lý Xuyên quay đầu đi, Tô Doãn Sâm liếc Từ Hồng thật sâu, sau đó rời đi theo hai vị du thần.
“Hai vị du thần, chúng ta cứ đi như vậy sao?” Tô Doãn Sâm hỏi.
“Không đi thì có thể làm gì? Đệ tử của Xiển giáo chặn ở đó, nếu chúng ta muốn ra tay tiếp thì sẽ xúc phạm hắn ta, tới lúc đó e là sẽ phiền phức không ngừng.”
“Nhưng trên sổ tay của quỷ sai đã nói ai cản trở quỷ sai xử án sẽ bị chém theo luật âm mà!” Tô Doãn Sâm giải thích.
“Luật âm? Hầy, đó là chuyện rất lâu về trước rồi! Năm đó Bình Tâm nương nương còn trị vì, trong trời đất mênh mông này, ai dám bắt nạt Địa phủ của chúng ta?”
“Không ai dám xúc phạm luật âm hết, một khi vi phạm, hồn bay phách tán.”
“Tuy nhiên bây giờ, hầy… một lời khó nói hết.” Cảm xúc của hai vị du thần hơi sa sút, lắc đầu thở dài.
“Bây giờ còn có ai xem luật âm ra gì đâu?”
“Có ta nè!” Tô Doãn Sâm nói thầm trong lòng.
Hắn tuân theo ý chí của Địa phủ, trên người gánh trọng trách chỉnh đốn lại Địa phủ, tất nhiên muốn cải tạo Địa phủ thành Địa phủ siêu cấp vip pro, giám sát tam giới, ai dám không nghe theo?
“Chờ đã! Tỉnh lại trước đã, giờ ta còn không có sức mạnh đó.” Doãn Sâm lẩm bẩm, tuy nhiên hắn cũng quyết định chú ý, chắc chắn phải làm cho Địa phủ lại xuất hiện vinh quang của ngày xưa.
Hai vị du thần rời đi, nhìn hình bóng cô đơn của họ, Tô Doãn Sâm biết, chắc chắn hai người này uất ức lắm.
“Truyền thuyết kể rằng Bình Tâm nương nương đã biến mất, rốt cuộc bà ấy đã đi đâu? Nếu bà ấy vẫn còn, e rằng bây giờ Địa phủ không phải là cái dạng này.”
“Má, nếu mình có chống lưng, nhất định sẽ giết hết những kẻ dám vi phạm luật âm!” Tô Doãn Sâm mắng thầm, tiến về phía trước.
Hai vị du thần kia đi rồi nhưng hắn không thể trở về tay không, đã lên dương gian thì phải thu hoạch một phen.
Tô Doãn Sâm lấy sổ sinh tử ra, sau khi nhìn vài lần thì đi tới huyện thành khác, huyện Thuỷ Giang. Nơi đó còn có rất nhiều vong hồn tồn đọng, chưa bị câu về Địa phủ.
Hai vị du thần rời đi, Hàn Đồ đang núp trong bóng tối nhếch miệng cười.
Không ngờ hôm nay Từ Hồng cũng tới, còn chơi trò quỷ sủng khiến trong lòng Hàn Đồ đang rất khó chịu.
Đều là quỷ, nhìn đồng loại của mình trở thành quỷ sủng của người khác cũng sẽ không nhịn được liên tưởng tới bản thân.
“Quan tâm mẹ nó làm gì, dù sao ta cầm tiền để trừ hoạ, kệ mấy thứ khác.” Hàn Đồ an ủi bản thân.