Kiệt cất xe vào trong gara rồi cùng Phương Du Kỳ đi vào trong nhà
– Tiểu thư! Cô ngồi đi!
Phương Du Kỳ theo lời của Kiệt ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách
– Phiền cậu rồi! Xem ra tối nay tôi phải làm kẻ ăn nhờ ở đậu rồi!
Kiệt khẽ cười rồi cởi aó khoác ra đặt lên tựa ghế
– Cô đã ăn gì chưa?
Phương Du Kỳ cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lại đặt tay vào đó, cô khẽ lắc đầu, khoé mắt đã bắt đầu phiếm hồng. Kiệt ngẩng đầu nhìn lên trên để điều chỉnh được cảm xúc, rồi lại nhìn Phương Du Kỳ
– Tiểu thư cứ ngồi đợi tôi một lát!
Nói xong, cậu đi vào trong
Phương Du Kỳ ngồi một mình ở phòng khách, cô lại bắt đầu rơi lệ
– Mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con một người ba!
—–
Bạc Thiên Bảo
Doãn Thiên Duật vừa vào đến phòng khách thì thím Trần đã vội chạy ra
– Thiếu gia! Cậu đã về!
Hắn nhìn xung quanh như đang tìm một hình bóng quen thuộc
– Kỳ Kỳ vẫn chưa về?
Thím Trần rụt rè trả lời
– Thiếu gia! Tiểu thư…. cô ấy…….!
Đúng lúc này, Uy Vũ đi vào, vẻ mặt ngưng trọng, nói nhỏ bên tai Doãn Thiên Duật. Sau khi nghe xong,khuôn mặt hắn hằn lên từng tia sát khí.
Ba người lại tiếp tục rời khỏi Bạc Thiên Bảo
Doãn Thiên Duật vừa vào trong xe đã lập tức gọi điện thoại cho Phương Du Kỳ. Nhưng chỉ nhận được một giọng nữ máy móc
——
Chỉ trong nháy mắt mà Kiệt đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn, cậu đi ra phòng khách thì thấy Phương Du Kỳ đã ngủ từ lâu, cậu chỉ biết lắc đầu bó tay nhưng trên khoé môi đã giương lên một nụ cười mê hồn
Kiệt tới bên cạnh ghế sofa và cúi xuống, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên cho cô. Cậu nhìn Phương Du Kỳ rất lâu, hàng lông mày thanh mảnh, mi mắt dài đã cụp xuống từ lâu, sóng mũi cao thẳng, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi má trắng hồng cực kì tự nhiên, môi anh đào mỏng đã mím lại…. Cậu nhìn đến say mê, lại nhìn đến những dấu hôn đủ hình dáng trên cổ Phương Du Kỳ,đáy lòng chợt thắt lại
Phương Du Kỳ của trước đây không phải như bây giờ
Trước đây cô rất kiên cường và mạnh mẽ, nhất định không cho ai có thể giẫm đạp mình dưới chân như vậy được
Nhưng bây giờ cô rất yếu đuối, rất dễ rơi nước mắt, không đủ lòng tin vào chính mình nữa…..
Chỉ vì cuộc đời cô đã xuất hiện ba chữ
Doãn Thiên Duật!
Cậu nhớ đến một Phương Du Kỳ kiêu ngạo và đầy cá tính trong ký ức
——–
Cô nhi viện Hạnh Phúc
Bây giờ đã qua giờ nghỉ trưa, những đứa trẻ trong cô nhi viện lại sắp bắt đầu một buổi học thứ hai trong ngày. Khi tất cả bọn trẻ đã vào gần hết thì còn một cậu nhóc tầm mười tuổi vẫn đang ngồi dưới một góc cây lớn, bên cạnh cậu bé là một bức tranh đã bị xé rách, cậu bé hai tay ôm chặt hai đầu gối, mặt thì cúi xuống
Cậu bé đang khóc…..
– Này! Đứng lên đi! Nam nhi đại trưởng phu, cậu khóc cho ai coi?
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô bé cũng tầm tuổi của mình đang đứng khoanh tay nhìn cậu. Cậu lau nước mắt, hỏi
– Cậu là ai? Tớ khóc thì liên quan gì tới cậu cơ chứ?
Cô bé chẳng thèm trả lời cậu bé, tự động ngồi xuống bên cạnh, cô bé nhìn thấy bức tranh đã bị rách kia, cầm lên xem một lúc
– Chỉ là rách một bức tranh thôi mà, có gì phải khóc rống lên như thế?
Cậu bé tức giận muốn lấy lại bức tranh
– Cậu thì biết gì mà nói!
Nhưng cô bé đã nhanh tay hơn, cô lấy từ chiếc balo hình dáng gấu túi ra một hộp màu vẽ và một tờ giấy vẽ, rồi đặt bức tranh bên cạnh
Chỉ trong thời gian ngắn, cô bé đã hoàn thành xong bức tranh, rất giống với bức tranh ban nãy. Cô đưa bức tranh cho cậu bé
– Của cậu! Lần sau nếu bọn họ còn xé tranh của cậu thì cậu hãy ném tranh của chúng xuống nước hoặc đốt đi! Rách rồi thì vẽ lại, chẳng có gì phải khóc cả!
Cậu bé nhìn cô bé như người ngoài hành tinh, cậu chưa từng gặp một đứa trẻ nào mà hung dữ như vậy cả.
– Cậu học vẽ chắc tốt lắm!
Cô bé nghe những lời khen của cậu thì lấy làm hãnh diện, gông cổ cao lên mà nói
– Còn phải nói! Tớ sẽ là một nhà hoạ sĩ trong tương lai đấy!
Cậu bé lắc đầu mỉm cười, nụ cười của cậu ấm áp và dịu dàng như ánh sáng bình minh.
Cô bé nhìn cậu rồi nói
– Tớ tên là Phương Du Kỳ, năm nay 8 tuổi! Còn cậu?
Cậu bé đưa tay xoa đầu tiểu Du Kỳ
– Vậy là đàn em của anh rồi! Anh tên Kiệt, năm nay 10 tuổi!
Tiểu Du Kỳ hất bàn tay đang xoa đầu mình ra,, nhăn mặt khó chịu
– Anh gì mà anh? Chỉ biết khóc!
——-
Vậy thì tại sao?
Tại sao bây giờ em lại khóc?
Anh đã cố gắng để khiến em luôn tươi cười, mặc dù chỉ nhận được sự cau có tức giận của em
Nhưng tại sao em lại không thể quên đi kẻ đã khiến em luôn phải khóc?
Em đã luôn nói với anh rằng phải kiên cường mà sống.
Vậy bây giờ em hãy thực hiện những điều đó đi!
Em và cả đứa bé……
Kiệt vừa nhìn Phương Du Kỳ ngủ, vừa đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô.Cậu từ từ cúi xuống, gần sát tới môi cô
– Duật….! Không…… con của chúng ta! Con….. đâu rồi? Con đâu rồi….. aaaaa!
Phương Du Kỳ vừa thức dậy từ trong giấc mơ cũng đã khiến cho hành động sắp diễn ra của Kiệt phải dừng lại.
Kiệt lo lắng tìm cách trấn an Phương Du Kỳ
– Tiểu thư! Phương tiểu thư! Cô hãy bình tĩnh đi! Con của cô vẫn an toàn mà!
Phương Du Kỳ sợ hãi lấy tay đặt lên bụng mình, nước mắt cô lại rực trào ra
– Tại sao lại là anh ta?
Nhìn cô khóc, nhìn cô vật vã trong đau khổ. Kiệt thực sự cảm thấy mình rất bất lực, cậu không thể làm gì cho cô, cũng không thể giúp đứa con đang dần lớn lên của cô, lại càng không thể trừng trị được kẻ đã khiến cô trở nên như vậy.
Kiệt chỉ có thể đau cùng cô, cậu giữa chặt hai vai Phương Du Kỳ rồi, mặc cho cô quơ hai tay lộn xộn mà ôm chặt lấy cô vào lòng
– Tiểu thư! Cứ khóc đi! Khóc một lần rồi hãy cố quên!
Phương Du Kỳ đã không còn giãy giụa nữa, cô mặc cho Kiệt ôm và khóc thật lớn…….
Tiếng còi báo động chợt vang lên in ỏi
Cả Phương Du Kỳ và Kiệt đều bị bất ngờ, Phương Du Kỳ đẩy nhẹ Kiệt ra
– Hình như có ai tới.
Kiệt cũng liền đứng lên, cậu linh cảm có chuyện chẳng lành nên rút sẵn súng ra
– Tiểu thư! Cô hãy ở yên trong này! Đừng đi đâu cả!
Phương Du Kỳ gật đầu tin tưởng. Kiệt đi ra đến hoa viên
– Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Doãn tiên sinh! Thật không biết muộn thế này rồi mà ngài còn đại giá quang lâm, có việc gì chỉ giáo đây ạ!
Doãn Thiên Duật nhận một chiếc khăn mùi xoa từ tay Kỳ Vũ, lau sạch vết máu trên tay rồi ném xuống những cái xác dưới chân
Thì ra đám thuộc hạ của Kiệt đã bị hạ gục dễ dàng. Là Doãn Thiên Duật đã ra tay
Hắn không sử dụng vũ khí mà chỉ dùng lực tay
Ngón tay đâm vào thanh quản!
Đúng là một phương thức giết người tàn ác nhất!
Hắn quả là ác ma tái sinh!
– Đã muộn thế này rồi còn làm phiền đến cậu! Kỳ Kỳ của tôi vẫn chưa thấy về nhà, không biết cậu có gặp cô ấy không?
Hai mắt Kiệt nhìn Doãn Thiên Duật đầy cảnh giác, cậu kiên quyết trả lời
– Tôi không gặp tiểu thư!
Nào ngờ, từ trên cầu thang bước xuống là Uy Vũ và phía sau cậu ta là Phương Du Kỳ
– Lão đại! Đã tìm thấy tiểu thư!
Kiệt nhìn Uy Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc
Làm sao cậu ta có thể dễ dàng đi lên tìm Phương Du Kỳ mà thần không biết quỷ không hay như vậy!
Phương Du Kỳ giữa nguyên bộ mặt vô cảm, cô đi thẳng tới trước mặt Doãn Thiên Duật
– Không cần phiền anh! Tôi sẽ về ngay!
Kiệt hoảng sợ nhìn Phương Du Kỳ vừa lo cho hai mẹ con cô
– Tiểu thư! Cô đang làm gì vậy? Mau trở về phòng đi!
Phương Du Kỳ nhìn những người đã chết xác chồng lên nhau, khoé mắt cô ươn ướt Họ đều là những người anh em đã cùng vào sinh ra tử với cô, hôm nay chỉ vì sự bướng bỉnh, ích kỷ của cô mà cuộc đời cô đã chấm dứt. Nếu cô còn tiếp tục không chịu về thì không chừng Kiệt cũng sẽ gặp phải kết cục như Nghiêm Hào Dương
Phương Du Kỳ đi thẳng ra phía cửa mà không dám quay đầu nhìn lại.
Doãn Thiên Duật đã đạt được mục đích nên cũng đi khỏi, Uy Vũ và Kỳ Vũ cũng rút lui.
——-
-A…… Chủ nhân….. Tha tội!
Đồng Dĩ bò dưới thảm cỏ trong vườn hoa, trên mặt, môi bà đã đầy vết thương do gậy bóng chày gây ra, hai bên là hai tên thuộc hạ cao lớn đang chờ lệnh, trước mặt bà còn một lão già rất xảo quyệt vẫn đang đợi lệnh của người đàn ông đứng quay lưng lại ở trong khóm bông hồng
– Ta bảo ngươi đợi, kết quả là ngươi hết lần này đến lần khác ra tín hiệu cho Doãn Thiên Duật. Lần này lại có ý định phản bội lại ta! Đồng Dĩ! Ngươi quên cái mạng quèn của ngươi là do ai ban tặng rồi ư?
Nói xong, ông ta đưa tay ngắt đứt một chiếc lá hoa hồng. Lập tức hai tên thuộc hạ ở hai bên giữa chặt hai tay Đồng Dĩ, gã đàn ông kia lại giơ chiếc gãy bóng chày lên, đánh từng cái mạnh lên người bà
– Chủ nhân….. Aannnn!
Bà bị đánh đến chết đi sống lại…… Từng hồi đau đớn đến sắp ngất đi…….!
– Nhớ kỹ cho ta! Đừng ngu ngốc ngăn cản hôn lễ, cho đến khi ta loại bỏ được Doãn Thiên Duật và ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của Doãn thị thì ngươi đừng hòng âm mưu điều gì sau lưng ta!
Đồng Dĩ gắng hết sức mà bò dậy
– Chủ nhân…..! Xin ngài…… đừng giết Kiệt!
Người đàn ông như nghe được một câu chuyện cười, ông ta cầm một bông hồng rồi bóp nát nó, những cánh hoa rơi lả tả xuống
– Cậu ta đúng là một đặc công giỏi, nhưng đáng tiếc lại là một con chó trung thành!
Đồng Dĩ lo lắng đến phát run khi nghe những lời nói tưởng chừng nhẹ nhàng này.
———
Doãn Thiên Duật và Phương Du Kỳ cùng trở lại Bạc Thiên Bảo
Thím Trần vừa chạy ra xem họ thế nào thì đã thấy một người lôi một người nhăn nhó đi lên cầu thang
Kỳ Vũ bước vào, thấy thím Trần vẫn đang há hốc mồm nhìn mọi chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt
– Không phải việc của ba! Lui ra đi!
……….
Vào đến phòng ngủ thì Phương Du Kỳ đã bị ném mạnh xuống chiếc giường rộng lớn, cô đau đớn nhưng lo sợ lại hơn, cô vội đưa tay đỡ lấy bụng mình, sợ Doãn Thiên Duật sẽ làm tổn thương đến thai nhi
Nhưng hành động đó của cô đã bị Doãn Thiên Duật thu hoàn toàn vào mắt
Phương Du Kỳ cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn mình chằm chằm nên mới rụt tay về. Cô muốn rời khỏi giường, nhưng lập tức bị Doãn Thiên Duật giữa chặt, hắn đứng lên và cởi bỏ carvat để dùng nó trói hai tay cô trên đầu giường
Phương Du Kỳ ngay lập tức giãy dụa kịch liệt
– Doãn Thiên Duật! Anh định làm gì? Đồ điên! Mau thả tôi ra!
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự hờ hững đến lạnh lùng của hắn,sau khi trói cô xong, hắn liền đứng lên rồi đi tới quầy rượu, lấy một cái ly và một bình rượu đỏ
Phương Du Kỳ hoảng sợ lắc đầu
– Không……! Mau thả tôi ra!
Hắn cũng không đáp lại cô, chỉ cười, nụ cười lạnh đến thấu xương
Phương Du Kỳ càng sợ hãi hơn, nếu hắn dỡ trò gì điên khùng thì con của cô sẽ bị ảnh hưởng
– Tôi sai rồi, nhất định sẽ không có lần sau. Xin anh hãy thả tôi ra!
Doãn Thiên Duật nhướn mày lên, tỏ vẻ hứng thú. Hắn đã mang bình rượu và chiếc ly tới và ngồi xuống giường, từ từ rót rượu ra
– Em đã hứa bao nhiêu lần rồi? Hử?
Phương Du Kỳ liều mạng lắc đầu
– Lần này là thật! Hãy tha cho tôi lần này thôi!
Doãn Thiên Duật đưa ly rượu lên khoé môi, uống một ngụm rồi đưa tới trước mặt cô. Phương Du Kỳ càng sợ hơn gấp bội
– Em đang sợ gì cơ chứ? Chẳng phải em to gan lắm sao?
Phương Du Kỳ thấy không thể cầu xin như vậy được nữa, cô chỉ còn chút sức lực yếu ớt
– Xin anh! Bây giờ không thể!
Doãn Thiên Duật làm bộ như kinh ngạc
– Ồ! Em tới tháng? Tôi nhớ đâu phải hôm nay!
Tim Phương Du Kỳ đập nhanh liên hồi, nếu cô cứ khăng khăng đòi hắn dừng lại thì sẽ bị lộ việc cô mang thai
Doãn Thiên Duật chưa nghe được câu trả lời của cô thì đã đưa tay sờ xuống eo cô, dựt bỏ thắt lưng và cả chiếc quần dài của cô. Hắn luồn tay vào giữa hai chân cô, không thấy vật thể gì cả
– Đâu có!
Không đợi Phương Du Kỳ trả lời, hắn đã cầm lấy ly rượu đổ từ từ lên người cô , từ cổ, ngực, bụng ,bắp đùi đến vùng cấm địa. Hắn vừa làm vừa cười rất dâm mị
– Thế này thì sẽ kích thích lắm đấy!
Phương Du Kỳ chỉ còn nước tức giận la hét
– Biến thái!
Cả người cô uốn cong như con rắn nước, rất lạnh và rít…….
Doãn Thiên Duật không hề dừng lại,hai tay hắn bận rộn không ngừng,một tay đổ rượu, một tay thì lướt dọc cơ thể cô, vuốt ve nhằm khơi dậy ham muốn của cô
– Ưm…… Đừng……..!
Chỉ đợi mỗi giây phút cô hé môi bật lên những tiếng rên khẽ, hắn áp môi mình xuống môi cô, đầu lưỡi múa lượn uốn éo quanh viền môi anh đào, môi bạc ngậm lấy môi dưới của cô, ra sức cắn mút, lưỡi thì tấn công liên tục, cậy mở hàm răng trắng đều của cô, tiến sâu vào khoang miệng, đảo tới đảo lui liên tục
– Ưm……. Ânnnn……..!
Phương Du Kỳ cảm thấy mình sắp ngợp thở tới nơi nhưng không thể làm gì. Hai tay bị trói chặt, hai chân thì bị hai chân hắn đè chặt, khắp cơ thể run lên từng hồi kích thích vì sự vuốt ve, xoa nắn của hắn
– Không thích sao?
Cô rất muốn trả lời không nhưng hai nhuỵ hoa liên tục bị hắn ra tấn, khiến nó đã nở rộ từ lâu
– Kỳ Kỳ! Gọi tên tôi!
Phương Du Kỳ cắn chặt răng chịu đựng, hai tay cô vì chống cự quyết liệt đã sưng đỏ lên và đau rát. Cả người không chỗ nào mà không bị hắn chạm đến……
– Không chịu gọi? Kỳ Kỳ! Không ngoan sẽ không được thoải mái đâu!
Hắn lại tiếp tục vuốt dọc cơ thể trắng nõn của cô, vào giữa hai chân cô
– Bộ dạng em không mặc gì thật sự rất dâm đãng đấy! Xem này, đã ướt hết rồi!
Vừa nói hắn vừa di chuyển ngón tay vào bên trong hoa viên ẩm ướt, một dòng mật dịch nóng hổi trào ra như suối chảy, một phần dính đầy vào tay hắn
-Không…..!
Mặc cho cô liên tục chống cự, hắn vẫn tiếp tục đưa thêm ngón tay vào bên trong cửa cấm
Hai ngón, ba ngón…..
– Aaaaaa…… Không được!
Tiếng hét của cô càng làm cho dục vọng nguyên thủy của hắn thức tỉnh nhanh chóng và đạt đến đỉnh điểm
Hắn đứng lên cởi bỏ quần aó trên người
Phương Du Kỳ như vừa tìm thấy hơi thở, cô gấp gáp đề nghị khi thấy hắn đã trần truồng muốn nằm đè lên người cô
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau