Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 6: 6: Một Con Cá Ướp Muối Giàu Có



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà vội vàng nuốt ngụm cháo cuối cùng xuống, đứng dậy, cũng nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không cần cậu chăm sóc.”
Điều khiến anh bất ngờ là, Tạ Hành Dư không hề dây dưa mà trả lời vô cùng khôn ngoan và thấu hiểu: “Con biết, con chỉ là khiến cha yên tâm thôi.”
Tạ Hạ vừa định thở phào, nhưng lại nghe đối phương bình tĩnh bổ sung một câu: “Nhưng nếu chú nhỏ lại gặp phải chuyện như “Không tìm được kính”, có thể gọi con.”
Tạ Hà: “…”
Có phải tên nhóc này có ẩn ý gì đấy không? Đúng vậy phải không?
Anh qua loa cười với đối phương, không đồng ý cũng không từ chối, nhanh chóng chuồn đi.

*
Một tiếng sau, cảnh sát phụ trách vụ án đến tìm anh để ghi chép, còn quan tâm đến tình trạng cơ thể anh.

Tạ Hà vô cùng nghi ngờ anh cả đã miêu tả anh với người ngoài như một bình sứ vừa đụng là vỡ, sợ là bây giờ tất cả mọi người đều biết sức khỏe anh rất kém.

Tâm trạng anh rất phức tạp, theo lời dặn của Tạ Cẩn kể lại sự việc với cảnh sát.

Lúc họ đi anh còn muốn đưa họ một hộp trà, kết quả bị người ta tịch thu, còn lặp lại một lần nữa bảo anh phải chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt, đừng làm những việc nguy hiểm như thế này nữa.

Tạ Hà: “…”
Thôi.

Dáng vẻ ốm yếu của cậu hai nhà họ Tạ đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người rồi, rửa không sạch.

Tạ Cẩn nói anh phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, Tạ Hà đồng ý và quyết định làm một người em trai tốt ngoan ngoãn nghe lời, thực hiện đầy đủ chu đáo theo chỉ thị của anh cả, tuyệt đối không làm để lấy lệ.

Hào môn phân tranh cái gì, anh không thèm nhìn lại, trên đời này còn có chuyện gì sướng hơn là làm một con cá ướp muối sao?
Làm một con cá ướp muối giàu có!
Bây giờ anh chính là con cá ướp muối giàu có đó.

Nghĩ lúc còn sống anh cần cù chăm chỉ soạn bài giảng, tiền lương cũng chỉ đủ để anh chi tiêu hàng ngày và trả khoản vay mua nhà.

Số tiền duy nhất còn sót lại phải dùng để trả tiền chữa bệnh, anh hoàn toàn không có khoản tiết kiệm nào cả.

Hiện tại thì tốt rồi, số dư trong tài khoản của anh nhiều đến mức tiêu không hết.

Anh có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn, còn được ở biệt thự, tận hưởng buổi chiều nhàn nhã bên cửa sổ kính sát trần, kèm theo một bữa trà chiều tuyệt vời.

Cả người cá ướp muối tràn đầy hơi thở của hạnh phúc, anh xoay người đi vào phòng tắm để tắm một chút —— Tối hôm qua anh trở về từ tiệc rượu chưa kịp tắm đã ngủ mất, bây giờ anh cảm thấy khó chịu kinh khủng.

Trang trí trong biệt thự nhà họ Tạ đều ăn khớp với nhau bất kể là phòng nhỏ hay phòng lớn.

Ngay cả phòng tắm cũng rất sang trọng và tiện nghi, làm anh cảm thấy mình không phải đang đi tắm mà là đi mạ vàng.

Anh thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nửa giờ, từng tấc da tấc thịt đều được làm sạch và cảm nhận được sự dễ chịu.

Trong đầu anh bây giờ chỉ còn đúng một chữ —— Sảng khoái!
*Trong tiếng Trung là một chữ “爽”
Nhưng mà vui quá hóa buồn, lúc tắm xong anh mới bàng hoàng phát hiện mình không mang quần áo vào.

Tạ Hà đột ngột ngồi dậy từ trong nước, duỗi tay mò mẫm tìm mắt kính bên cạnh, nhưng lại ngoài ý muốn mà chạm vào khoảng không.

Sao lại thế này?
Rõ ràng anh đặt nó ở trên giá, làm sao mà trong chớp mắt đã không thấy rồi?
Trong một ngày thầy Tạ lần thứ hai mất đi “Người bạn tâm giao”, có chút nóng vội.

Anh tìm kiếm xung quanh thêm một hồi vẫn không tìm được mắt kính nên đành phải đứng dậy khỏi bồn tắm, băn khoăn không biết nên để người trần trụ đi tìm kính trước hay là đi ra ngoài mặc quần áo trước.

Trong phòng ngủ của anh cũng không có người khác, quấn khăn tắm đi ra ngoài không thành vấn đề.

Nhưng cái quan trọng là anh quên lấy quần áo trong tủ ra, không có kính thì không nhìn thấy rõ, không có cách nào lấy được.

Tạ Hà do dự mãi, cảm thấy cả hai phương án đều không được.

Vì vậy anh mở cửa một khoảng cửa phòng tắm ra, lựa chọn xin viện trợ từ bên ngoài: “Lão Tần! Lão Tần có ở đây không! Tôi đi tắm quên mất không lấy quần áo, có thể giúp tôi lấy một chút được không?
Vài giây sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng “Được”.

Tạ Hà thở phào, thầm nghĩ quản gia quả nhiên là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, có thể cứu anh ra từ trong biển lửa.

Anh đứng đó đợi một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm, một bàn tay luồn qua khe cửa đưa bộ quần áo vào.

Tạ Hà nhanh chóng cầm lấy quần áo, nói lời cảm ơn.

Tóc của nguyên chủ quá dài, anh dùng khăn lau không thể lau khô hết được, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước xuống làm ướt bộ quần áo anh vừa mới thay.

Anh đành tạm thời không tìm kính mắt nữa, chuẩn bị ra ngoài sấy cho khô tóc, đợi hơi ẩm trong phòng tắm tan hết thì vào tìm tiếp.

Kết quả anh vừa đi ra ngoài đã thấy một người đứng ở bên ngoài, sợ tới mức lùi về phía sau một bước: “Cậu…”
Ở khoảng cách này, trong điều kiện đủ ánh sáng anh mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy mặt đối phương.

Không phải quản gia Tần, mà là Tạ Hành Dữ.

Hầu kết anh chuyển động: “Sao lại là cậu?”
“Sao không thể là con?” Tạ Hành Dữ nghiêng đầu “Vừa đưa cho chú nhỏ quần áo nên tất nhiên phải nhìn chú mặc vào xong rồi thì con mới yên tâm được.”
Tạ Hà sửng sốt: “Người đưa quần áo cho tôi là cậu? Lão Tần đâu?”
“Cha nhờ chú ấy đi hẹn bác sĩ tư nhân cho chú, không ở nhà.”
Tạ Hà biểu cảm mờ mịt: “Bác sĩ tư nhân gì? Hẹn cho tôi bác sĩ làm gì?”
Tạ Hành Dữ rất tự nhiên mà cầm lấy khăn tắm trong tay anh, đẩy anh đến bên giường, ấn lên vai để anh ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho anh: “Chú nhỏ suốt ngày uống thuốc linh tinh, sức khỏe không tốt nên phải đi gặp bác sĩ, làm sao mà tự uống bậy uống bạ được? Đi kiểm tra toàn diện để khiến bọn con đỡ phải lo lắng.”
“Không cần, không phải bây giờ tôi vẫn còn khá tốt sao…!Ừm…”
Tạ Hà mới nói được nửa câu đã bị lực đạo trên đỉnh đầu đánh gãy —— Tạ Hành Dữ “lau đầu” này không phải chỉ là lau đầu, giống như đang mát xa hơn, da đầu được xoa bóp rất thoải mái khiến tinh thần anh thả lỏng không ít.

Anh lơ đãng từ trong cổ họng phát ra một tiếng ậm ừ không rõ.

Tạ Hành Dữ nở nụ cười, dùng khăn tắm thấm nước ở đuôi tóc: “Chú nhỏ là mèo à, bị sờ vào sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ?”
Tạ Hà cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng lấy lại khăn tắm, không cho cậu tiếp tục lau nữa: “Tôi nói này, sao cậu lại tùy tiện ra vào phòng tôi thế?”
Tạ Hành Dữ tủi thân: “Rõ ràng chú nhỏ gọi con vào, bây giờ dùng xong rồi nên đuổi con ra ngoài à? Thật là vô tình.”
Tạ Hà á khẩu không nói nên lời, cho rằng mình mới là người có lý, nhưng vì sao tên nhóc này dùng giọng điệu đáng thương để trả lời, cậu vừa có vẻ hợp tình lại có vẻ không hợp lý?
Anh ho khan một tiếng muốn chuyển đề tài, hoàn toàn không biết mình đã ngầm đồng ý đến bệnh viện lúc đối phương ngắt lời kia: “Cái đó…!Cậu vào phòng tắm giúp tôi tìm kính với.”
“Mới trôi qua mấy tiếng mà chú nhỏ lại làm mất kính rồi?” Tạ Hành Dữ ngoan ngoãn vào phòng tắm lấy kính ra “Chú để ở trên bồn rửa mặt.

Còn nói không cần con chăm sóc, đi tắm thôi mà cũng làm mất kính.

Nếu con không ở đây thì chú tìm lại kính thế nào?”

Tạ Hà bị cậu nói đến mức mặt đỏ bừng, vành tai cũng có chút ửng hồng, vội vàng đeo kính lên: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Tạ Hành Dữ bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che một nửa để chặn ánh nắng chói chang quá mức vào đầu giờ chiều: “Con nhớ cha từng nói đôi mắt của chú nhỏ không tốt là vì bị thương, vì vậy nên càng phải bảo vệ thật tốt.

Đừng sử dụng mắt ở những nơi quá sáng hoặc quá tối.”
Tạ Hà: “Ừ.”
Anh vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng cảm giác được người khác quan tâm thế này, không tự nhiên mà rời mắt.

Tạ Hành Dữ lại hỏi: “Đúng rồi chú nhỏ, tối hôm qua chú nói muốn một bình giữ nhiệt, chú muốn loại như thế nào?”
“Gì…!Gì cơ?” Tạ Hà cả kình “Tôi nói lúc nào?”
“Chuyện này chú cũng không nhớ?” Tạ Hành Dữ “tốt tính” giúp anh nhắc lại sự việc “Lúc con đi lấy nước để giúp chú uống thuốc, nhưng trong nhà lại không có nước ấm, chú oán giận nói Vì sao không có bình giữ nhiệt.”
Tạ Hạ giơ tay che mặt, cảm thấy muôn phần xấu hổ.

Đêm qua anh thật sự say rượu lại còn đau dạ dày nên ý thức không rõ, thế mà lại nói suy nghĩ ở trong lòng ra.

“Vậy nên, chú nhỏ thích bình giữ nhiệt dạng gì, con đi mua cho chú.”
Tạ Hà xoay đầu không dám nhìn cậu, ấp úng nói: “Tôi tự mình đi mua.”
Tạ Hành Dữ đứng đắn: “Không được, cha đã dặn dò con rồi, chú nhỏ cần gì thì phải nói cho con.

Nếu cha phát hiện con không mua cho chú, để chú tự đi mua sẽ quở trách con.”
Tạ Hà yên lặng chửi thầm hai người thật đúng là “Nghiêm phụ ra hiếu tử”, nói như muỗi kêu: “Muốn…!thủy tinh.”
“Thủy tinh” Tạ Hành Dữ lấy điện thoại ra gõ “Thủy tinh” vào phần mềm mua sắm “Còn gì nữa không?”
“Hai lớp.”
Tạ Hành Dữ lại gõ vào “Hai lớp”, chọn cái thứ nhất trong kết quả hiện ra, sau đó biểu cảm cậu trở nên chút quái dị.

Cậu trầm mặc một lúc mới đưa mắt nhìn về phía Tạ Hà: “Chú nhỏ, chú thật sự muốn kiểu dáng này sao? Loại bình giữ nhiệt này…!các thầy giáo cao tuổi trong trường học rất thích dùng.”
Thầy giáo cao tuổi…!
Thầy Tạ chết ở tuổi xuân thứ 35 cảm thấy đau ở trong tim, phảng phất nhìn thấy ba chữ “Thầy giáo già” ở trên đỉnh đầu.

Bằng mắt thường cũng nhìn thấy anh lộ ra vẻ uể oải, trong lòng vô cùng nghi ngờ về mắt thẩm mỹ của mình.

Tạ Hành Dữ tinh ý nắm bắt được biến hóa cảm xúc của anh, lập tức nói thêm vào: “Thật ra loại bình này cũng khá tốt, nhưng bình thủy tinh rất dễ vỡ.

Để con tìm một nơi có chất lượng tốt đặt làm một bình cho chú nhỏ, sẽ làm thật tốt rồi đưa chú.”
Tạ Hà kinh ngạc liếc cậu một cái, đây là người nhà giàu sao, một bình nước thôi mà cũng phải đặt làm?
Có điều bình thủy tinh đúng là dễ vỡ, trong mười năm làm thầy cũng đã làm vỡ vài cái bình rồi.

Hơn nữa mỗi lần làm vỡ sẽ rước ít chuyện không tốt vào người —— lần gần đây nhất là vào ngày anh mất, trước đó thì là lần anh được chuẩn đoán mắc bệnh nan y.

Nhưng anh không cho rằng thủy tinh mang lại điềm gở, ngược lại, dựa theo cách nói mê tín, chính chiếc bình vỡ đã ngăn lại một lần thương tổn cho anh.

Anh vẫn nhớ như in cái ngày nhận được giấy báo khám trong bệnh viện, bác sĩ đã nói với anh rằng: “Anh sống được đến bây giờ là một phép màu.”
Có lẽ chính chiếc bình bị vỡ ngày hôm đó đã khiến anh sống được thêm nửa năm, hoặc cũng có lẽ chiếc bình vỡ đã giúp anh xuyên sách, đổi lấy một cơ hội trải nghiệm lại nhân sinh.

*Mình thích từ nhân sinh quá nên để nguyên há há
Đồ vật bằng thủy tinh này, anh có một loại cảm tình đặc biệt đối với nó.

Thời điểm anh bắt đầu làm một người thầy, anh nhận được món quà chúc mừng từ một người dì trong trại trẻ mồ côi đã chăm sóc anh mười mấy năm trời.

Không phải là một thứ gì đó đắt tiền, cũng là kiểu dáng phổ biến nhất trên thị trường lúc bấy giờ.

Nó chỉ được chọn vì tính thiết thực.

Người dì nói muốn tặng anh một cây bút máy, nhưng một cây bút máy tốt quá đắt.

Số tiền dành dụm được của dì ấy được dùng để giúp đỡ cho bọn nhỏ đi học, không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vì vậy dì ấy đã chọn một bình nước.

Bình thủy tinh sạch sẽ trong suốt, từ bên ngoài nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, không thể không thích nó được.

Tạ Hà đứng bên cửa sổ nhìn ra phía xa xăm, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên khung cửa sổ không tì vết, mái tóc vừa mới sấy xong sau khi tắm hơi rối tung, một vài sợi tóc không thuận theo mà rơi xuống ở bên tai, phác thảo đường nét của anh ra một chút mềm mại dị thường.

Tạ Hành Dữ ở một bên chăm chú nhìn vào anh, nhìn đến đuôi mắt không vì sao nhuộm chút màu đỏ nhàn nhạt của anh.

Anh đứng nói đó, tắm mình dưới ánh mặt trời, tựa như một pho tượng thủy tinh tinh xảo xinh đẹp vừa được lấy ra từ trong nước, trong suốt như pha lê.

Trong lòng Tạ Hành Dữ bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ vô cùng kỳ quái —— khuyết điểm duy nhất của thủy tinh là dễ vỡ.

Những thứ mỏng manh dễ vỡ, nên được bảo vệ thật tốt.

____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này ——
Tạ Hành Dữ (tủi thân): Chú nhỏ bảo con tiến vào, dùng xong lại đuổi con ra ngoài…!
Tạ Hà (thẹn quá hóa giận): Câm miệng!
Sâm: Ái chà chà =)))))))))))))))
*Bình giữ nhiệt thủy tinh 2 lớp, mình thấy nó đẹp lắm mà nhẩy, hay có loại bình thủy tinh nào khác không ta.

Hết chương 6.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.