Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 62: 62: Có Chỗ Dựa Nên Không Sợ



Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ nhìn anh xoay người rời đi, biểu tình có chút phức tạp.

Cậu hít sâu, chỉnh lại quần áo rồi ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống ghế sô pha.

Chuyện không nên như thế này.

Rõ ràng trước kia cậu luôn chiếm vị trí chủ đạo.

Nhưng vì sao như thể từ khi Tạ Hà biết cậu không thể đụng vào anh xong lại càng ngày càng quá đáng? Vừa chủ động hôn cậu, vừa…!
Đây là không sợ hãi trong truyền thuyết sao?
Cún nhỏ Tạ vừa được chúc sinh nhật vui vẻ xong cũng không hề vui vẻ.

Cậu đẩy cửa phòng nhìn thấy Tạ Hà đang ngồi bên cạnh giường xem cuốn nhật ký.

Cậu tò mò đến gần: “Sao lại xem cái này?”
“À, không có gì.” Tạ Hà khép quyển sổ lại.

Anh vừa đọc lướt qua, xác định mình không nhớ nhầm.

Nhật ký không có đoạn nào phàn nàn về người mẹ nuôi cả “Tắm rửa đi ngủ.”
“Bây giờ mới bảy giờ…”
“Tôi mệt rồi.”
Tạ Hành Dữ đành ngậm miệng.

Cậu nhìn anh vào phòng tắm, đi theo sau anh: “Mình cùng nhau được không?”
Tạ Hà khó hiểu liếc cậu một cái: “Có lẽ nước cũng không làm giảm được đám cháy của cậu đâu, mà còn rất dễ thêm dầu vào lửa đấy.”
Tạ Hành Dữ: “…”
Cậu chắc chắn, bây giờ chú nhỏ thật sự không sợ.

Không chỉ chú nhỏ không sợ, mà mèo của chú nhỏ cũng không sợ.

Mèo con đã lớn choai choai rồi, có thể nhảy khắp nơi trong phòng.

Nửa đêm thường xuyên nhảy lên giường, không nhào vào Tạ Hà nhưng lại cứ nhắm người cậu để nhào vào.

Cún nhỏ Tạ lâu lâu lại bị mèo giẫm đến tỉnh lại vô cùng tủi thân.

Cậu nhận thức sâu sắc rằng mình thực sự bị đối xử như một con chó và không thể hòa nhập với môi trường sống của mèo.

*
Mùa đông ở thành phố càng lúc càng sâu.

Kỳ này Tạ Hành Dữ đã học hết vài môn, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều lên.

Nhưng ngoại trừ cậu ra thì học sinh trong trường vẫn rất bận rộn —— Hết môn nghĩa có nghĩa là kỳ thi cuối kỳ sắp đến.

Bất kể là trường học nào thì cũng sẽ luôn có nhưng học sinh trốn học, hay đi học nghịch điện thoại không nghe giảng, bài về nhà toàn đi chép.

Đợi đến cuối kỳ thấy mình không học được gì thì mới cuống lên, bắt đầu điên cuồng học câu trọng điểm của giáo viên, và tạm ôm chân Phật để chống chọi với kỳ thi cuối kỳ.

Tạ Hành Dữ cũng trốn học thành thói, thậm chí còn để người khác chép hộ bài tập về nhà.

Ai ai cũng “Học kỳ này tôi không nghe giảng môn nào hết”.

Khi bước ra khỏi phòng thi đều sẽ nói “Xong rồi tôi lại rớt rồi”.

Nhưng kết quả vừa có, người khác rớt thì rớt thật, còn Tạ Hành Dữ là “May là đạt điểm tối đa trong bài thi thật, cộng thêm thành tích ngày thường tròn 60, không thì sẽ trượt thật rồi”.

Cứ lặp lại như vậy vài lần, người bạn cùng phòng giàu sang phụ trách chép bài tập hộ cậu cũng không thể bừa bãi được nữa, đau đớn mắng Tạ Hành Dữ không nói đạo lý, rưng rưng thi lại.

Tạ Hà biết được sự tích vinh quang của người nào đó từ miệng Tạ Cẩn một lời khó nói hết.

Anh nghĩ tên nhóc Tạ Hành Dữ này đúng là nhà tư bản bẩm sinh, còn nhỏ mà đã bắt đầu chèn ép bạn cùng phòng.

Sau này thừa kế công ty nhà họ Tạ thì còn thế nào nữa?
Có điều vị người thừa kế tương lai này dù ở trường ngang ngược đến đâu thì lúc đi tảo mộ vẫn phải ngoan ngoãn thu hồi nanh vuốt, giả thành một cậu bé biết vâng lời.

Chiều hôm đó Tạ Hà lên xe nhà mình.

Anh vừa lên thì thấy Tạ Hành Dữ cũng ở trong.

Đối phương quàng thêm một chiếc khăn lên cổ anh: “Chú nhỏ mặc nhiều một chút, hôm nay lạnh, dự báo có tuyết rơi.”
Tạ Hà nhìn cậu: “Cậu đi học về?”
“Ừ.”
“Không phải hôm nay không có lớp sao?”
“A…” Tạ Hành Dữ bị anh vạch trần trước mặt mọi người, hơi chột dạ rời mắt “Dù sao cũng còn mỗi hai tiết, có đi hay không cũng không thành vấn đề.”
Tạ Hà biết miệng tên nhóc này không thành thật, cũng không so đo cùng cậu.

Anh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng cảm khái thật sự đã vào mùa đông rồi.

Khi anh mới xuyên sách vẫn còn là mùa hè, thời gian nhoáng cái đã qua gần nửa năm rồi.

Xe từ từ khởi động đi đến nghĩa trang.

Mộ của bà* Cố Ngọc Lâm, mẹ nuôi nguyên chủ nằm ở nghĩa trang lớn nhất trong thành phố.

Nghĩa trang được xây ở ngoại ô, cách khá xa biệt thự nhà Tạ.

Điều hòa phả ra gió ấm trên xe hơi nhiều, Tạ Hà quàng khăn thấy nóng nên cởi ra.

Kết quả vừa xuống xe thì bị gió lạnh làm cho rùng mình, nhanh chóng quàng lại lên.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời nhiều mây.

Có lẽ vì dự báo tuyết sẽ rơi nên nghĩa trang cũng không có người.

Họ nhìn thấy xe của Tạ Tu Quân đang đợi ở lối vào nghĩa trang, sau đó bọn Tạ Cẩn cũng rất nhanh đã đến.

Tạ Tu Quân xuống xe, cười vỗ vai Tạ Hà: “Khó có được hôm đông đủ như vậy.”
Mặc dù ông cười nhưng không hiểu sao Tạ Hà cảm thấy ông có chút tiều tụy.

Hai bên thái dương dường như đã có thêm nhiều tóc trắng hơn trước.

Dù sao cũng là ngày giỗ của người vợ đã mất, chắc hẳn trong lòng vẫn rất khó chịu.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng luôn cảm thấy nghĩa trang lạnh hơn những nơi khác.

Tạ Hà thắt chặt khăn quàng cổ một chút, đi theo mọi người đến ngôi mộ phía trước.

Trên bia mộ có khắc “Mộ người vợ yêu dấu của tôi, Cố Ngọc Lâm”.

Mặt trước của ngôi mộ rất sạch sẽ và ngăn nắp, hẳn là mỗi ngày đều có người quét tước.

Tạ Tu Quân đặt một bó hoa trước mộ, tầm mắt dừng rất lâu ở trên.

Vì vợ chồng Tạ Cẩn vẫn còn bận rộn với công việc, họ chỉ có thể đơn giản cúng bái rồi rời đi.

Tạ Hà cũng đặt hoa mình cầm ở trước mộ, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Ông lão gần bảy mươi tuổi chăm chú nhìn tấm bia mộ, tựa như trên đó có thứ để gửi gắm tinh thần vô hình nào đó.

Thật lâu sau, ông mới khẽ nói: “Tiểu Hà.”
Tạ Hà nhanh chóng đáp: “Dạ.”
Tạ Tu Quân quay đầu lại: “Con biết Từ thiện Ngọc Lâm không?”
Tạ Hà ngẩn ra: “Con biết.”
Từ thiện Ngọc Lâm là một tổ chức từ thiện do Tạ Tu Quân đầu tư và thành lập.

Tổ chức được đặt tên theo người vợ của ông, bà Cố Ngọc Lâm.

Tổ chức đã được thành lập mười mấy năm, độ nổi tiếng ở trong thành phố và thậm chí trong phạm vi cả nước đều rất cao.

Chuyên môn cung cấp trợ giúp những đứa trẻ nghèo khó, khuyết tật.

Điều quan trọng nhất, tổ chức này chỉ giúp đỡ các bé gái.

Tất cả các khoản viện trợ từ thiện mà Tạ Tu Quân cung cấp đều được phát hành thông qua tổ chức từ thiện Ngọc Lâm.

Ngoại trừ số tiền tài trợ cho trại trẻ mồ côi trước đó, vì đó là trại trẻ mồ côi đã từng thu nhận Tạ Hà nên ông mới duy trì tài trợ dưới danh nghĩa của mình.

Nhưng sự hỗ trợ chính cho một số bé gái khuyết tật trong trại vẫn là qua từ thiện Ngọc Lâm.

Chẳng hạn như cung cấp chân tay giả cho Hạ Tử Hân là nhà sản xuất hợp tác với từ thiện Ngọc Lâm, và đây cũng là một trong số rất nhiều dự án do nhà họ Tạ đầu tư.

Tổ chức từ thiện này khi mới thành lập đã vấp phải sự chỉ trích từ các tầng lớp xã hội.

Nhiều ý kiến ​​cho rằng bé trai và bé gái đều cần được giúp đỡ, tại sao chỉ giúp bé gái mà không giúp bé trai.

Nói ông trọng nữ khinh nam, việc này không công bằng với các bé trai.

Tạ Tu Quân đáp lại: “Xã hội này vốn dĩ không tồn tại sự công bằng.

Theo hiểu biết của tôi, số lượng các bé gái bỏ học vì nghèo khó nhiều hơn nhiều so các bé trai.

Ngay cả khi tôi đặt tất cả các mục tiêu tài trợ là bé gái, tôi vẫn không thể bù đắp được khoảng cách này.

Dưới bối cảnh như vậy, bạn có lập trường gì, có tư cách gì để đặt câu hỏi cho tôi? Khi những bé gái đáng lẽ đang đi học bị buộc phải nghỉ học để đi làm nuôi em trai mình, ai sẽ vì những đứa bé đó đòi công bằng? Chỉ cần hiện tượng trọng nam khinh nữ không bị bóp chết, điều kiện tài trợ của tôi sẽ không thay đổi.”
Lời này đã được Tạ Tu Quân nói ra từ cách đây mười mấy năm trước.

Sự thật chứng minh ông không nói sai.

Cho đến ngày nay, tỉ lệ nam và nữ vẫn đang mất cân bằng, thậm chí càng ngày càng có xu hướng đi ngược lại.

Cuối cùng, từ thiện Ngọc Lâm được thành lập dưới sự hành động quyết đoán của Tạ Tu Quân, đã hoạt động được hơn mười năm, trong thời gian này đã hứng chịu vô số lời vu khống.

Người ta nói Tạ Tu Quân đang thỏa mãn những nhu cầu dơ bẩn của mình dưới danh nghĩa tổ chức từ thiện.

Mặt ngoài giúp đỡ các bé gái nhưng thực chất là chỉ muốn phát sinh quan hệ với những cô bé trẻ tuổi để trút bỏ nỗi trống trải sau khi mất vợ.

Còn nói chuyện rất có đạo lý, lấy ra một bức ảnh chụp chung của ông và cô bé được tài trợ, nói rằng bàn tay của ông đặt phía sau cô bé, nhân cơ hội sàm sỡ mông của cô bé.

Kể từ khi đó, Tạ Tu Quân không bao giờ chụp ảnh chung cùng bất kỳ bé gái nào được tài trợ nữa.

Ông cũng không đến thăm họ hay liên hệ với các cô bé.

Những cô bé khi nói muốn được gặp ông Tạ thì vẫn luôn bị ông lấy các loại lý do để từ chối.

Nhưng dù vậy, ông vẫn không từ bỏ từ thiện Ngọc Lâm.

Tạ Hà mím môi.

Những thứ này nguyên tác không miêu tả, những ký ức trong trí nhớ nguyên chủ cũng vô cùng ít.

Sau khi xuyên qua anh đã tự mình lên mạng tra những điều này.

Dựa trên hiểu biết của anh về Tạ Tu Quân, hơn nữa từ Tạ Cẩn, Lâm Vãn và Tạ Hành Dữ.

ông không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác với những bé gái được giúp đỡ.

Từ khi vợ qua đời, ông vẫn luôn sống một mình.

Những người giúp việc trong nhà đều là nam, ngay cả con chó ông nuôi cũng là nam.

Ông rất hiếm khi tiếp xúc với người khác giới tại nơi làm việc.

Ngay cả lần trước đến trại trẻ mồ côi gặp phải Hạ Tử Hân, Tạ Tu Quân cũng chủ động giữ khoảng cách với cô bé.

Nếu Tạ Tu Quân thật sự muốn lấy vợ kế, dựa vào xuất thân của ông thì không phải muốn gì được nấy hay sao.

Kể cả tìm những cô gái trẻ hai mươi tuổi thì chắc chắn cũng có người bằng lòng.

Còn phải chấp nhận rủi ro lớn như vậy và xuống tay với những cô bé được giúp đỡ?
Một người xuất phát từ thiện ý, xuất phát từ lòng tốt giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó.

Nhưng lại bởi chỉ giúp đỡ các bé gái mà bị suy đoán với ác ý lớn nhất.

Tạ Hà nhìn mặt cha nuôi, chỉ thấy đôi phương hơi hơi cười với anh một chút: “Nếu biết thì cha không nhiều lời giải thích nữa —— Cha muốn giao nó cho con.”
“?!” Tạ Hà khiếp sợ, trợn to đôi mắt “Cái gì?”
“Cha già rồi.” Tạ Tu Quân thở dài, hơi thở ra ngưng tụ thành sương trắng trong không khí “Mấy năm nay càng ngày càng lực bất tòng tâm, cần phải về hưu rồi.

Công ty con đã từ bỏ, vậy cha giao toàn bộ cho anh trai con.

Còn tổ chức từ thiện này, cha muốn giao nó vào tay con.”
“Con…”
“Con đừng vội từ chối.” Tạ Tu Quân nói “Cha biết con chắc chắn sẽ nói con không có năng lực quản lý một tổ chức lớn như vậy.

Điều này con không cần lo lắng, Ngọc Lâm đã hoạt động ổn định hơn mười năm, hệ thống quản lý và vận hành đã hoàn thiện cả rồi.

Mặc dù không có cha thì vẫn có thể hoạt động lâu dài như cũ.

Giao cho con, là để con có cái danh mà thôi.

Nhiều nhất là để con phát biểu ở một số sự kiện quan trọng một chút —— Vì nó là do một tay cha sáng lập, được đặt theo tên của người cha yêu, tên của mẹ nuôi con.

Nó đối với cha có ý nghĩa không tầm thường, cha không muốn để nó rơi vào tay người ngoài.

Giao cho con sẽ khiến cha yên tâm nhất.”
Ông nói rồi nhìn lại về phía bia mộ: “Đây là tâm nguyện của bà ấy.

Bà ấy nói Mặc dù chúng ta không thể nhận nuôi một bé gái, nhưng chúng ta vẫn có thể đi giúp đỡ bé gái của nhà người khác.

Giúp đỡ những bé gái bị kỳ thị, bị vứt vỏ, gặp hoàn cảnh khó khăn.

Những cô bé đó đều là báu vật của thế giới này, không có bất luận hạt ngọc nào nên bị phủ bụi cả.”
“Ban đầu, cha cảm với tính cách của con, cha sẽ không bao giờ lựa chọn giao “Ngọc Lâm” cho con.

Nhưng nửa năm gần đây, cha phát hiện con đã thay đổi rất nhiều.

Anh trai con, còn cả bác sĩ riêng của con cũng đã nói chuyện với cha.

Tuy nhiên lúc đầu cha vẫn giữ thái độ chờ đợi.

Sau đó nhìn thấy con dỗ dành Hạ Tử Hân, rồi vì cứu đứa trẻ ấy mà liều mạng, cho dù bị thương cũng không tiếc.

Vậy nên cha đã nhận định, con đã đủ tư cách để làm người thừa kế.”
Tạ Hà không khỏi siết chặt ngón tay: “Con…”
Ngoại trừ công ty ra thì từ thiện Ngọc Lâm là tài sản quan trọng nhất của nhà họ Tạ, Tạ Tu Quân có phải…!đang cho anh một đường lui không?
“Con có thể từ từ suy nghĩ, cha sẽ không bắt buộc con phải chấp nhận.” Tạ Tu Quân nói “Trong ba tháng, hãy cho cha câu trả lời.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau sẽ có một chút về con đường sự nghiệp của chú nhỏ…!
Tạ Hà: Xin hỏi cá ướp muối phù hợp với nghề nghiệp nào?
Hết chương 62.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.