Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 11



Trên bản đồ thể hiện ava hai bên xanh đỏ đã bắt đầu va vào nhau, hai vị bình luận viên lập tức thay đổi chủ đề, đặt trọng điểm về trên trận thi đấu.

“Chúng ta nhìn xem Khương Tử Nha đang tranh đường ở đường giữa, bốn người còn lại của KG đang tập hợp đi cướp rừng khu đỏ của Bùi Cầm Hổ!” Blue tình cảm mãnh liệt dào dạt giải thích, “Tôn Sách và Tôn Tẫn của RS đang chạy về hướng khu đỏ, nhưng bọn họ không đánh nổi KG, KG ở thời điểm hiện tại đang quá mạnh!”

“Là con tướng Tôn Tẫn này ở giai đoạn đầu quá yếu, không thể không nói lần dụ dỗ này của KG rất thành công. Bùi Cầm Hổ bị dí đến mức từ bỏ rừng rồi, nhưng có vẻ như KG không định buông tha cho cậu ta, Khương Tử Nha lại dùng chiêu một để giảm tốc độ một lần nữa, Lý Nguyên Phương quăng phi tiêu ra rồi, chỉ cần dùng đánh thường……Hẳn là sẽ nổ chết.”

“Như thế thì rừng của RS hoàn toàn bị KG ăn hết nha! Cái bùa đỏ này cho Lý Nguyên Phương, Khương Tử Nha về đường dọn lính, nhưng Vân Trung Quân vẫn không về rừng mình ăn bùa xanh, mà lách vòng qua bụi cỏ ở đường giữa——cậu ta còn muốn đi cướp luôn bùa xanh của Bùi Cầm Hổ!”

Hình ảnh Vân Trung Quân và Lưu Thiện né tầm nhìn vòng qua ngồi xổm trong bụi cỏ ở đường sông, trên dưới mười giây sau Bùi Cầm Hổ sống lại đi vào khu xanh, Trư Bát Giới đã sớm dọn xong lính chạy sang khu xanh, chạy thẳng đến khu xanh của RS.

Trư Bát Giới cầm theo cái cuốc nhắm thẳng lên người Bùi Cầm Hổ mà đập, bốn người vây quanh đó nhào lên lại tiễn mạng Bùi Cầm Hổ một lần nữa.

“Vậy thì Lão Hổ bất lực luôn rồi!” Cách Lâm hô to, “Vốn dĩ chọn Lão Hổ vì bù lại tốc độ cho giai đoạn đầu, nhưng hiện tại người đi rừng của RS hoàn toàn bất lực luôn rồi, mười phút tiếp theo hẳn là cậu ta chẳng gây nên được sóng gió gì.”

Blue không khỏi cảm thán: “Đội hình KG vốn dĩ đã rất mạnh và cả họ đánh cũng rất lợi hại, RS có ý muốn thủ đấy, nhưng chiến thuật vững vàng của bọn họ lại không dùng đúng chỗ, vừa muốn thủ vừa muốn giành lại rừng, kết quả lại đưa mạng Lão Hổ bù vào. Thế nên bây giờ RS rất khó mà đánh.”

“Nhưng đây cũng chỉ là phân tích của chúng ta, đội hình của KG quá mức thiên về giai đoạn đầu, nếu RS có thể kéo dài đến lúc cuối game, hy vọng thắng lợi của bọn họ vẫn cực kỳ lớn.”

“Tình huống như thế này chỉ có thể xem thao tác của hai bên thôi.”

“Đúng vậy. Hiện tại Vân Trung Quân đã quay về dọn rừng bên mình, Bùi Cầm Hổ đã sống lại, rừng của Bùi Cầm Hổ còn hay không chẳng lẽ cậu ta không rõ, tôi cảm thấy hiện tại người đi rừng của RS có hơi hoang mang rồi đấy.”

“Lén đi trộm một con chim nhỏ bên Vân Trung Quân để bù vào tổn thất.”

“Lúc tôi chơi game mà giống như Lão Hổ có lẽ tâm trạng đã chết lặng luôn rồi.” Cách Lâm cười nói, “Thật là khó chấp nhận mà.”

“Hiện tại cậu ấy chỉ có thể đi sang ba đường cọ chút kinh tế thôi, chờ rừng mình reset lần hai.”

“Nhưng mà KG không cho cậu ta cơ hội này rồi! Khương Tử Nha kéo theo Vân Trung Quân đi xuống đường dưới, bốn người trực tiếp ép trụ, Marco Polo và Tôn Tẫn thủ không nổi nữa rồi, còn không chịu lui à, nếu không đi thì có khả năng bị ép trụ gϊếŧ chết.”

“Macro đi quanh tháp đường dưới một vòng, vậy là quyết định bỏ rồi, vậy là nhường tháp một cho KG luôn!”

“Tốc độ đẩy trụ của Lý Nguyên Phương và Lưu Thiện cực kỳ nhanh, bọn họ đã đẩy xong trụ một đường dưới, mà hiện tại trận đấu mới bắt đầu ba phút!” Cách Lâm nhìn hướng đi của bốn người KG trên bản đồ, phát hiện bọn họ lại không ngại gì chui vào khu đỏ của RS, “Đẩy trụ xong bùa cũng reset xong rồi, lại tiếp tục cướp rừng của Bùi Cầm Hổ, ván này Lão Hổ biết chơi kiểu gì giờ?”

Cách Lâm nói không hề sai, hiện tại Lão Hổ chỉ có thể nấp trong bụi cỏ ở trụ hai mà xoay vòng vòng trong lo lắng, đối mặt với bốn người bên KG căn bản là không còn cách gì. Uyển Nhi cùng hai người đi đường dưới dọn xong đường cũng chạy tới giúp cậu ta giữ khu đỏ, nhưng bọn họ chỉ biết bó tay không có biện pháp gì với mấy tên lưu manh này, trước mặt bọn họ là Lưu Thiện hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà lắc lư, không ai chấp nhận rủi ro mà nhào vào cậu ta, sợ bị Lý Nguyên Phương dùng combo chém chết.

Vân Trung Quân cướp xong khu đỏ lại mang theo các đồng đội chạy sang khu bùa xanh của Bùi Cầm Hổ, Tôn Sách ăn xong đợt lính này đã lên cấp bốn vội mở thuyền muốn vòng đến đằng sau Lý Nguyên Phương, bị Nguyên Phương dùng chiêu hai nhẹ nhàng tránh được, lại bị Lưu Thiện đứng ngay đó khống chế được, bị mấy người KG đánh hội đồng đến chết. Sau khi Tôn Sách chết nửa khu trên của RS hoàn toàn thất thủ, Trư Bát Giới sớm đổi đường chạy sang thủ đường dưới rồi, mà KG tập hợp đẩy trụ một đường trên xong lại quay về đường giữa ép Uyển Nhi.

Tiết tấu của bọn họ nhanh như gió lốc, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, không lưu lại cơ hội cho RS kịp thở. Sau đó bọn họ ăn được Chúa Tể, Vân Trung Quân và Lưu Thiện, Khương Tử Nha lần thứ hai tập hợp tiến vào rừng của Bùi Cầm Hổ, trong khi đó Lý Nguyên Phương đã đi quét sạch rừng bên mình.

Kinh tế hai bên chênh lệch tận 5000 sau phút thứ sáu, thậm chí KG còn không muốn đi gϊếŧ người, bọn họ sang và cướp rừng bên kia, đẩy trụ, đoạt lấy tài nguyên từ tay RS như sấm chớp đùng đoàng, hơn nữa thời gian mỗi lần tài nguyên reset đều tính được không lệch một ly, không cho RS một cơ hội nhặt chút của sót lại.

Nhằm vào Macro của Tinh Vũ? Không hề, cho dù trời sập không động vào Macro, chó cũng không thèm care*.

(Câu này đối lại với câu người như mày có chó mới thèm care)

RS bị ép càng lúc càng bại, căn bản không có tiền để mà giao tranh với KG, cũng không có ý nghĩ thử buông bỏ tất cả để liều một phen. Phút thứ bảy ba cái trụ hai của RS đều thất thủ, Macro lẻ loi chạy lên đường trên đẩy lính cao lên, Lý Nguyên Phương chạy lên để chém hắn, hai người bên trong màn ảnh giao đấu từng đợt, chỉ thấy Macro đầu tiên là di chuyển vị trí né chiêu cuối của Lý Nguyên Phương, phóng ngược lại một viên đạn cũng bị Lý Nguyên Phương dùng chiêu hai né mất, sau đó hai người tiếp tục vồ lấy nhau, Macro dùng thanh tẩy giải được phi tiêu của Nguyên Phương rồi nổ mạnh sát thương, nhân cơ hội 1.5 giây được miễn thương mà bám vào Lý Nguyên Phương quăng chiêu cuối, lúc dùng chiêu cuối được một nửa máu đã nhìn thấy đáy, không tình nguyện mà ngã xuống.

“Tinh Vũ cũng liều qua rồi!” Cách Lâm xem đến hoang mang, “Kinh tế bọn họ kém đến hai ngàn, sao Macro lại dám lên đổi mạng với Lý Nguyên Phương?”

“Thật ra thao tác của cậu ta cũng rất được, nhưng chỉ có thể nói là không làm được gì cả.” Lúc Blue còn đánh chuyên nghiệp cũng chẳng phải ở đội mạnh gì, đối với cảm giác tràn đầy bất lực của Tinh Vũ như thế này cũng đã được trải nghiệm, “Có vẻ như KG đang muốn mạnh mẽ ép vào đánh bọn họ, nếu cậu ta không làm được chút gì đó thì cơ hội RS cũng chẳng có được.”

Cách Lâm bừng tỉnh lại, không thể quá thiên vị KG được vì thế cũng hùa theo mà nói về Tinh Vũ: “Đúng thế, tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, dám cược là rất được.”

Hai vị bình luận viên vừa dứt lời, bốn người còn lại của RS lênh đênh bảy nổi ba chìm, bị KG đẩy lên thì tan tác, ngay cả ý chí chống cự cũng không còn tí nào. KG thuận lợi đập vỡ thủy tinh, thời gian trong game cũng mới vừa qua phút thứ tám.

“Chúc mừng KG đạt được 3-0 giành được thắng lợi trong trận thi đấu đêm nay!” Bình luận viên Cách Lâm ngồi trên đài hò hét đầy mãnh liệt, “Nhưng chúng ta cũng cùng nhau cổ vũ cho RS được không nào? Hy vọng sau này bọn họ sẽ phối hợp với nhau tốt hơn nữa, đến giải mùa hè liền mang đến cho chúng ta những trận đấu xuất sắc hơn nữa!”

Âm nhạc nổi lên vang vọng khắp toàn bộ cả sân thi đấu, Tiểu Ngư kéo tay Giang Tự nâng anh đứng lên, năm người đi sang bên RS bắt tay cùng bọn họ, sắc mặt của Tinh Vũ xấu muốn chết, lập tức vượt qua bốn người phía trước chỉ đến bắt tay với Giang Tự.

Trên mặt cậu thiếu niên tràn đầy vẻ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh cũng chả mạnh như tôi tưởng tượng, chỉ là có được bốn đồng đội giỏi thôi.”

Giang Tự không để ý nhún vai: “Cậu nói đúng.”

“Sau này tôi sẽ có đồng đội tốt giống như anh, tôi sẽ đánh bại được anh.”

Giang Tự thầm nghĩ trong lòng lần sau có thể gặp nhau trên sân thi đấu được nữa hay không còn chưa biết chừng, ngoài miệng thì đáp cậu ta cho có lệ: “Thế à? Tôi rất mong chờ đấy, cố lên.”

Dường như Tinh Vũ cảm giác như mình bị khịa, trừng mắt nhìn anh, cặp mắt đỏ hoe như muốn phun lửa. Tiểu Ngư vội vàng khoác vai Giang Tự kéo anh đi, năm người đứng giữa sân khấu đồng loạt cúi đầu với khán giả, theo thói quen lúc Giang Tự ngẩng đầu lên muốn tìm nam sinh đeo khẩu trang màu đen kia, tầm mắt đảo qua khắp khán đài đầy baner viết tên năm người bọn họ, cuối cùng nhìn thấy vị trí kia đã trống rỗng không còn thấy bóng người.

______

Lâm Kiều ngồi trên tàu điện ngầm trở về nhà, đây là tuyến đường hay bị tắc nhất ở Nam thị, vào giờ cao điểm hay gì đều người đến người đi không ngừng, đã 7 giờ rưỡi rồi vẫn đầy tiếng người và náo nhiệt.

Cậu nắm chặt tay vịn vừa nghe đứa nhóc nào đấy khóc lóc và tiếng phụ huynh trong nhà nha la mắng, dùng hết sức để ổn định thân hình đang đong đưa rồi móc điện thoại từ trong túi quần ra. Từ sân thi đấu về đến nhà ngồi tàu điện ngầm mất tầm nửa tiếng, trong khoảng thời gian này cậu rất rảnh rỗi và buồn chán, mở Weibo lên xem thử hot search, dùng mấy thứ nhỏ nhặt này để thời gian không thú vị này trôi qua.

Vừa bật bảng hot search lên thì thấy hastag #KG quán Tôm Hùm Thất Gia# đang có xu hướng bật lên, Tôm Hùm Thất Gia là một tiệm đồ nướng có tôm hùm đất cay cực kỳ nổi tiếng ở bản địa, không biết liên quan chỗ nào với KG nữa. Cậu tò mò bấm vào xem thử, phát hiện có một đoạn phỏng vấn ghi hình đang treo lên trong hot search, đúng là phỏng vấn sau thi đấu của trận mới vừa nãy.

Bởi vì Lâm Kiều muốn về sớm một chút để live stream nên ván đấu kết thúc liền chạy ra ngoài và không ở lại hiện trường chờ xem phỏng vấn. Nhưng mà nếu lỡ thấy rồi thì cậu không ngại xem, vì thế cậu gian nan mà móc tai nghe không dây từ trong túi ra đeo vào, click mở video.

Màn ảnh quay từ trên xuống dưới lộ ra một dáng người nóng bỏng, một người đẹp tóc ngắn cười rất tươi xuất hiện giữa màn hình: “Chào mọi người, hoan nghênh đến với phỏng vấn sau trận đấu, tôi là MC An An. Hôm nay chúng ta mời tuyển thủ Tiểu Ngư trợ thủ của KG đến đây, Tiểu Ngư đến chào mọi người đi nào.”

Một cậu trai đeo kính đứng đối diện với máy quay lộ ra nụ cười hơi thẹn thùng: “Chào mọi người, tôi là Tiểu Ngư.”

Tiểu Ngư là tuyển thủ lâu năm cùng một đội TOG với Tro Tàn, độ nổi tiếng ở KG chỉ thua mỗi Tro Tàn. Cậu ta vừa dứt lời cả hội trường đều vang lên tiếng gào thét chói tai, An An không thể không tăng âm lượng để chống đỡ âm thanh nhiệt tình như muốn dỡ nhà người ta này: “Chúc mừng KG lấy thành tích 0-3 giành được thắng lợi hôm nay, tâm trạng của anh lúc này ra sao vậy Tiểu Ngư?”

“Nói chung cũng khá bình thường, là kết quả chúng tôi mong muốn.”

“Vậy mời Tiểu Ngư chia sẻ một chút nội dung trong trận đấu hô nay nha. Ván thứ nhất ở giai đoạn đầu các anh đánh giành được ưu thế khá lớn, nhưng vì giữa trận Tro Tàn đã gặp phải vài sai lầm nên thiếu chút nữa đã bị RS lật kèo, lúc ấy tình hình trong đội của mọi người thế nào?”

“Nếu Tro Tàn tặng điểm thì sau đó sẽ hú Hoa Ngữ Giả mau đến cứu mạng ha.” Tiểu Ngư thở dài một cách vi diệu, “Dù gì Tro Tàn cũng là cục cưng trong đội, các ba ba đều rất yêu ẻm.”

Tiểu Ngư rất có kinh nghiệm trả lời phỏng vấn, khiến An An không nhịn nổi mà bật cười, dùng hết sức lực điều chỉnh cơ mặt mới không làm giọng nói chệch cả đi: “Vậy ván thứ hai vì sao các anh lại từ bỏ việc để xạ thủ của Tro Tàn là trung tâm trận đấu mà lại để tổ hợp Tôn Mã thế? Giai đoạn ban pick các anh đã thảo luận như thế nào?”

“Cái này há…..” Tiểu Ngư nhẹ nhàng như may bay mà cười, “Khi ở trong phòng nghỉ Noãn Đông ôm đùi bốn người tụi tôi khóc lóc xin tụi tôi để ổng làm trung tâm một ván, nói làm con lâu rồi nên quên mất cảm giác được làm cha ở hẻm núi nó như thế nào.”

Mỗi lần cậu dùng khuôn mặt điềm đạm nho nhã để nói những lời cợt nhả lại dẫn đến cảm giác đáng yêu một cách kỳ lạ, tiếng thét chói tai dưới đài không ngừng nghỉ. An An nhịn không được mà đâm chọc, cùng cười theo khán giả: “Vậy tại sao ván đấu cuối cùng mấy anh lại chọn tổ hợp Lý Nguyên Phương và Lưu Thiện cực kỳ mạnh mẽ ở giai đoạn đầu vậy, vì sao lúc đó trong đội lại quyết định như thế? Bởi vì nếu các anh để RS thủ được tới cuối trận thì khó mà đánh nữa, lúc ấy trong đội đã bàn vấn đề này hay chưa?”

“Bởi vì Tro Tàn bảo đánh xong thì mời chúng tôi đi ăn Tôm Hùm Thất Gia.” Tiểu Ngư ngượng ngùng gãi đầu, “Trước lúc thi đấu chúng tôi chúng tôi bốc được số 87, lúc đánh ván thứ hai xong người dẫn đội bảo chỉ còn cách hai mươi bàn rồi bảo chúng tôi đánh lẹ lẹ lên, đánh xong còn đi ăn đồ nướng nữa nếu không mà qua số mất thì khỏi ăn luôn.”

An An không nghĩ đến nguyên nhân phía sau việc bọn họ chọn đội hình lại vi diệu như thế này: “Ầy…”

Tiểu Ngư nhìn cô ta chăm chú, lịch sự nói: “Xin hỏi đã kết thúc phỏng vấn được chưa vậy? Chúng tôi rất vội phải đi ăn đồ nướng.”

“À… còn một câu hỏi cuối cùng.” An An nhìn xuống tấm bảng nhắc tuồng đang quơ quơ, vội vàng đưa ra câu hỏi cuối cùng, “Tiểu Ngư muốn nói gì với khán giả và các bạn fan đã đến xem cậu không?”

“Cảm ơn mọi người đã yêu thích KG, hi vọng trong tương lai mọi người vẫn luôn ủng hộ chúng tôi, cảm ơn tình yêu của mọi người.”

Những lời này của cậu ta cực kỳ sáo rỗng, chẳng khác gì là một câu vô nghĩa cả nhưng biểu tình và ánh mắt của Tiểu Ngư rất nghiêm túc khiến người xem đột nhiên cảm nhận được cảm giác chân thành của cậu ta. An An nói xong một câu kết thúc, sau đó tiến độ video cũng đến cuối và màn hình dần tối đi.

Bên trong bình luận đều là các chị em kêu gào phải chạy đến quán Tôm Hùm Thất Gia ở Nam thị để vây xem bọn họ, Lâm Kiều bắt đầu nhớ lại ba trận thi đấu kỳ quái này KG, trong lòng cảm thấy không ổn chỗ nào đấy.

Thôi kệ đi. Cậu chỉ lo lắng ngắn ngủi thế thôi rồi dần tan biến hết, cảm thấy nhất định Giang Tự và KG đều sẽ không sao cả.

Đó chính là Giang Tự mà, là người cố chấp phải giành được thắng lợi, cũng là một người máu lạnh nhất cậu từng gặp.

_________________

Tạm xong thi đấu rồi nghen, giờ là sân khấu của Lâm Kiều và Giang Tự (* ̄3 ̄)╭


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.