Tất nhiên Dương muốn lờ đi thì bọn bạn cũng không cho phép. Vừa gặp nhau ở nhà ăn là bọn thằng Hoàng Anh với thằng Tuấn đã điên cuồng cười nhạo rồi bắt chước lại cảnh Dương dính người hôm qua làm cậu xấu hổ kinh khủng.
Lũ chó má này trêu nhiều quá làm cậu không thể ăn nổi, Phong ở bên cạnh không giúp giải vây lại còn lén lút cười thầm, cứ tưởng cậu không nhìn thấy chắc, bờ vai rung rung đã bán đứng hắn từ lâu.
Dương quay sang lườm Phong một cái, tranh thủ húp hết nước phở rồi chuồn đi trước, lũ bạn đều còn với theo trêu chọc đằng sau.
Buổi sáng nay khá là mát mẻ, Dương ngồi hóng gió ở chiếc ghế gỗ cạnh bờ hồ, cậu chăm chú ngắm nhìn đàn bồ câu đang mổ thóc gần đó.
Không khí dịu mát không giống mùa hè chút nào, ở ngoại thành thật tốt, trong nội thành chỉ toàn bụi bặm là chính.
Đang suy nghĩ vẩn vơ chợt má mát lạnh, Dương chưa kịp phản ứng một người đã ngồi xuống bên cạnh, Phong đưa cho cậu một cái kem, chính hắn cũng cầm một cái, bóc vỏ rồi ngồi ăn ngon lành.
Dương bây giờ hơi ngại khi gặp Phong, nhìn thấy hắn là đầu óc cậu không tự chủ được mà nghĩ tới mấy câu Hoàng Anh trêu.
Hôm qua cậu thực sự đã quấn lấy người ta mà này nọ này nọ thật sao? Cứ tưởng tượng đến là Dương lại muốn tìm ngay cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống cho đỡ nhục.
Nhìn khuôn mặt Phong từ sáng đến giờ vẫn hết sức bình thường, có lẽ hắn cũng không nghĩ nhiều đâu nhỉ? Đám thằng Hoàng Anh cũng vậy, trai thẳng mà, ôm ấp cùng giới này nọ là chuyện hết sức bình thường.
Mang tâm trạng rối rắm không biết làm sao, Dương nhìn cây kem rồi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn đầu hàng mà nhận lấy.
Kem này là loại Dương thích ăn nhất, Merino vị đậu đỏ.
Dương đã ăn vị này từ nhỏ đến lớn, lúc cắn vào miệng cảm thấy thoả mãn cực kỳ. Không biết Phong trùng hợp hay là cố ý chọn loại này, nhưng tâm trạng lên xuống của cậu cũng theo vị lạnh của cây kem mà bình tĩnh trở lại.
Cắn miếng cuối cùng, đợi kem tan trong miệng rồi mà Dương vẫn còn thèm thuồng, cậu nhìn sang thấy Phong đã ăn xong tự lúc nào, đang ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước.
Cậu đắn đo mãi cuối cùng vẫn mở miệng.
“Hôm qua… chuyện hôm qua xin lỗi cậu nhé.”
Phong lúc này mới quay sang, dùng ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Dương một chút rồi mới đáp:
“Không sao.”
Dương quan sát kỹ, cảm thấy Phong không hề để bụng gì thật. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đi kèm theo đó là một chút thất vọng.
Mà thất vọng gì chứ? Dương hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
“Đám bạn của tôi chỉ hay cợt nhả thôi, thật ra chơi khá được. Bọn nó nói gì cậu đừng để bụng .”
“Ừ.”
Dương dặn: “Lần sau chúng nó có trêu, cậu cứ im lặng một tí là chúng nó chán ngay.
“Ừ.”
“Đám con Hải Minh mà nói luyên thuyên gì cũng đừng để ý, không hiểu cấu tạo đầu óc mấy đứa con gái ra làm sao, toàn nói mấy chuyện tào lao.”
“Ừ.”
Dương hoài nghi Phong vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm qua, nếu không làm sao hắn chỉ ừ mà không đáp, Chẳng lẽ nói chuyện với cậu chán lắm hay sao?
Nể mặt ngồi bên cạnh là ông chủ phát lương cho mình mỗi tháng, Dương nhịn, nhưng cậu cũng không nói thêm câu nào nữa, hai người ngồi ở ghế đá, mỗi người cầm một cái điện thoại chơi, không ai để ý đến ai.
Bầu không khí gượng gạo chỉ kết thúc khi đám Hoàng Anh ăn sáng xong chạy tới.
Đám con gái là chúa lề mề. Mấy thằng con trai ngồi đực mặt chờ đợi đến hơn tám giờ thì chúng nó mới lò dò đi từ trên phòng xuống. Đứa nào đứa nấy đều trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc lộng lẫy giống hệt Bạch cốt tinh trong phim Tây du ký.
Dương không nhịn nổi phải thắc mắc ngay:
“Chúng mày ăn mặc đẹp thế này để làm gì?”
Hải Minh nhìn Dương như nhìn thằng thiểu năng, nó ngán ngẩm nói:
“Chụp ảnh đó cha nội! Vậy chứ tụi tôi đạp xe xa như vậy để làm gì? Ăn một bữa xong về chắc?”
Tư duy của đám con trai không giống con gái, chí ít là Dương và Phong không giống, cả hai nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định đi đánh lẻ.
Dương dụi mũi.
“Thôi chúng mày có đôi có cặp thì chụp ảnh với nhau đi, bọn tao đi chơi cái khác. Đến bữa trưa rồi gặp nhau.”
Đám con gái rất là dễ dỗ, chỉ cần có đồ ăn và quần áo đẹp thì cái gì cũng có thể thương lượng được, cả bọn đồng thanh nói: “thế ông đãi nhé!”
“Được được, tao đãi.”
Dương phải đồng ý liên hồi thì mới đuổi được chúng nó đi, Hoàng Anh và Tuấn chắc chắn phải hộ tống bạn gái, chỉ còn lại ba người. Dương đưa mắt nhìn sang Minh con, còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã vội xua tay:
“Bọn mày đi với nhau đi, tao còn bận đi phục vụ mấy người đẹp.”
Minh nói xong lập tức chạy lại chỗ đám cái Hải Minh để chứng minh lời nó nói. Thật ra sau đêm hôm qua, nó cảm thấy đi với đám con gái còn hơn đi với hai người kia.
Phong và Dương chẳng biết đi đâu, cuối cùng rủ rê nhau đi hái rau với mấy cô chú làm vườn. Trên đường đi Dương đã quên hết chuyện khó xử, hào hứng nói:
“Hình như ở đằng sau vườn có nhiều sóc lắm, tôi nghe nói thỉnh thoảng mấy chú làm vườn lại bẫy được một con.”
“Sóc?” Phong kinh ngạc, rõ ràng cả bọn cùng đi chơi với nhau, nhất là hắn từ hôm qua đến giờ kè kè bên Dương như hình với bóng, không hiểu cậu nghe nói được vào lúc nào? “Là con sóc á? Ở đây cũng có?”
“Đúng vậy, tí nữa đi hái rau xong để tôi dẫn cậu đi bẫy sóc, mấy con vật nhỏ này thích sống ở trên mấy cành cây rậm rạp, đặc biệt chúng thích chui bờ chui bụi, chúng ta chỉ ra đó chờ là được.”
“Sao cậu biết.” Phong hoài nghi nhìn Dương, còn thứ gì cậu không biết vậy?
“À hồi nhỏ xung quanh nhà tôi nhiều lắm.”
“Nghe thích thế.” Giọng nói của Phong mang theo một chút ghen tị và hâm mộ. Từ nhỏ đến lớn còn chưa nhìn thấy con sóc lần nào, hắn cảm thấy khá hứng thú. “Chỗ tôi còn không có con này.”
Dương nhăn mặt lại: “Thật ra nghe thì vui vậy thôi. Mấy cái con này phá làng phá xóm cực kỳ, cây ăn quả trong vườn không trông nom cho kỹ là bị nó chén cho bằng sạch. Nhiều hôm ra vườn thấy quả rụng đầy gốc, nhìn mà xót xa.”
Hai người vừa nói vừa đẩy hàng rào ra để vào vườn rau, hoạt động này có vẻ du khách không thích lắm nên hầu như ở đây toàn là các cô các chú trùm khăn ăn mặc kín mít.
Vườn này chủ yếu trồng rau phục vụ du khách và nông trang cho nên được bài trí rất đẹp mắt. Sau hàng rào là hành lang dựng khung kim loại được thiết kế theo hình vòm, cao tầm hai mét rưỡi. Bên trên trồng vài loại quả có dây leo như bầu và mướp quấn kín thành một cái cổng rất đẹp mắt, hoa mướp vàng trên lá xanh trông khá nổi bật.
Đi qua một đoạn hành lang xanh mướt là từng ô vuông được vun vén kỹ lưỡng, mỗi luống là một loại rau riêng biệt, vài cô chú đang bận rộn trong vườn.
Nhìn giữa đồng rau tốt tươi là hai thanh niên cao to trông cực kỳ nổi bật, Dương không để ý đến những con mắt xung quanh, cậu lấy rổ và bao tay đưa cho Phong:
“Này, cầm lấy đeo vào.”
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả Dương và Phong bắt đầu lúi húi hái rau. Phong không biết làm, luống cuống ngồi đần mặt ra.
Dương quyết định hái mỗi loại rau một ít để buổi trưa ăn lẩu, cậu chạy quanh các luống rau, vừa nhổ cải mầm vừa chỉ đạo.
“Nhổ đi chứ, cứ mạnh tay vào.” Dương nhìn Phong tay chân vụng về, cậu lắc đầu, bất đắc dĩ phải quay lại chỉ dẫn cho hắn cách làm. “Đúng rồi, nhưng rau nào cậu cũng phải nhổ thưa ra, mỗi chỗ một ít, đừng nhổ cùng một chỗ như vậy.
Phong cẩn thận làm theo, mãi mới nhổ được một cây, hắn ngó nghiêng một tí rồi định thả vào rổ, giọng Dương lại quát lên làm hắn suýt ném văng cây rau đi.
“Từ từ, vẩy đất đi, cậu để vậy thì bẩn hết rổ.”
Chú hướng dẫn đứng cạnh nhìn điệu bộ thuần thục của Dương, cảm thấy mình không có tác dụng gì cả nên dặn dò hai cậu vài câu rồi đi mất.
Vì chỉ hái rau để đủ ăn bữa trưa cho nên tầm ba mươi phút sau cả hai đã ôm một rổ lớn toàn rau là rau để mang đi cân. Giao tất cả cho nhà bếp nhờ rửa sạch hộ xong xuôi, Dương vội vàng lôi kéo Phong đi ra đằng sau vườn cây.
Trước khi đi cậu còn cố tình tới quầy bán hàng mua mấy loại hoa quả ngon lành trong vườn.
“Buổi sáng nay tôi đi chạy bộ qua đây thấy mấy chú đang đặt bẫy sóc, tôi đã tranh thủ mượn các chú ấy một lồng rồi.”
Phong tò mò đi theo, nhìn thấy Dương vòng vèo qua vài con đường rồi dừng lại ở một góc sát hàng rào, nơi này không được chăm sóc chu đáo cho lắm, dù trồng khá nhiều cây ăn quả nhưng dưới đất cỏ cũng mọc um tùm.
Phía gần hàng rào là rất nhiều cành cây khô xếp thành đống, trên bức tường cao rêu phủ đầy là những mảnh dây thép gai chăng kín mít, nếu không nhìn thấy dây điện chằng chịt trên bầu trời thì nơi đây khiến cho người ta cảm giác như lạc vào một vùng quê yên bình.