Nhiếp Thúc vừa tan sở thì lập tức đi đến cửa hàng bán hoa ở lầu một trung tâm mua sắm cách vách. Hôm nay cũng vừa khéo, cô chủ cửa hàng có mặt đúng lúc Nhiếp Thúc đến lựa hoa, cô ấy chỉ vào hoa vừa mới tới rồi nói: “Đây là hoa chúng tôi thu hoạch trong vườn từ sáng sớm đấy, hoa rất tươi, mỗi ngày tưới nước hai lần là có thể nở tận mười ngày lận.”
Những bông ấy đều là nụ, đổi nước là có thể duy trì chừng mười ngày, nhưng Nhiếp Thúc lại muốn mua hoa nở nên anh nói với cô chủ: “Tôi muốn mua hoa đang độ nở rộ ấy.”
Anh không để ý hoa này có thể nở mấy ngày, anh chỉ muốn mua hoa nở rộ mang về tặng Vương Quang để làm cậu ngạc nhiên. Còn chuyện có thể để đến ngày mai hay không thì… ngày mai anh quay lại mua là được.
Nhiếp Thúc thường xuyên đến cửa hàng này mua hoa, đây không phải là lần đầu tiên anh đề ra yêu cầu như thế này, còn cô chủ thì chỉ suy nghĩ cho khách hàng theo thói quen, đưa ra một vài ý kiến hữu ích mà thôi. Vừa nghe Nhiếp Thúc nói vậy, cô phản ứng lại rất nhanh, nói: “Vậy mời anh qua đây, hoa bên này vừa mới nở, mua về để hai, ba ngày không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cô.” Nhiếp Thúc đi theo cô chủ sang bên khác.
“Hôm nay bạn anh không tới à?” Cô chủ nhìn anh chọn hoa thì bèn hỏi.
Từ khi Nhiếp Thúc chuyển công ty tới văn phòng bên này thì cách chỗ làm việc của Vương Quang rất gần. Anh làm công cho ba mình, còn Vương Quang nhà anh thì là một ông chủ nhỏ nên có thể tan tầm sớm. Vậy nên, từ khi Nhiếp Thúc chuyển tới Nam nội thành bên đây làm thì Vương Quang cũng thường xuyên đến đón anh tan tầm.
Nhiếp Thúc thường mua hoa cho Vương Quang, anh cũng mang theo cậu đến cửa hàng này rất nhiều lần. Thỉnh thoảng cô chủ cũng tình cờ gặp họ, mỗi lần đều nhìn thấy Nhiếp Thúc đưa bó hoa do tự tay mình tỉ mỉ lựa chọn cho Vương Quang.
Mỗi lần cô nhìn thấy người bạn lạnh lùng kia của Nhiếp tiên sinh nhận hoa thì tựa như lãnh đạo đang khảo sát thành tích của cấp dưới, cau mày nghiêm khắc đánh giá từ cành hoa cho đến bông hoa. Cậu đánh giá từ đầu tới đuôi, mỗi một đóa hoa đều ngắm nghía qua một lần, sau đó vừa lưu loát vừa nghịch ngợm ôm lấy bó hoa rồi xoay người đi ra ngoài chờ Nhiếp tiên sinh thanh toán.
Nhiếp tiên sinh vừa quét mã xong thì chạy về phía trước, anh còn gọi người kia chờ mình một chút. Người nọ tựa như không nghe thấy, Nhiếp tiên sinh hô hai tiếng thì cậu chợt khựng lại, quay đầu, nhíu mày một cách hung ác nhìn Nhiếp tiên sinh, nom có vẻ rất khó dây vào. Nhưng đến khi Nhiếp tiên sinh qua tới thì cậu cho phép anh để tay lên eo mình.
Em gái cửa hàng hoa không chỉ lảm nhảm với cô chủ một lần, rằng đàn ông đẹp trai trên đời đều bị một tên đàn ông tốt khác hốt đi, phụ nữ không còn đường sống nữa rồi.
Cô chủ cũng hơi ưu sầu, Nhiếp tiên sinh anh tuấn, người bạn kia của Nhiếp tiên sinh vừa đẹp lại vừa ngầu, hai người xứng đôi đến mức cô không thể nảy lên bất kỳ sự đố kỵ nào. Ngược lại, lúc rảnh rỗi cô nhất định phải đến trông coi cửa hàng ngay lúc Nhiếp tiên sinh tan tầm, bởi vì cô muốn nhìn sự tương tác giữa hai người.
Nhìn nhiều bao nhiêu thì cô có thể tin tưởng vào tình yêu bấy nhiêu.
Hôm nay người bạn lạnh lùng kia không tới nên cô chủ cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cô tự nhủ mình không cần lo chuyện của khách để tránh làm phiền người ta, nhưng cô vẫn không kiềm chế được.
Đây chính là khởi nguồn để cô có thể tin tưởng vào tình yêu, là lý do quan trọng nhất để cô vội vàng chạy tới trung tâm mua sắm trông coi cửa hàng.
Cô chủ hỏi trong sự thấp thỏm, bất an. Còn Nhiếp Thúc thì lại tỉ mỉ chọn từng đóa hoa, anh thành thật trả lời: “Hôm nay cậu ấy tăng ca, lát nữa tôi sẽ qua đón cậu ấy.”
Cô chủ chợt thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, cảm ơn trời, hai người không xảy ra chuyện gì hết, tình yêu của cô vẫn còn đó.
“Anh qua đón cậu ấy à?” Nhìn anh lựa toàn hoa hồng đỏ thì cô nở nụ cười, chớp mắt nói: “Hôm nay cửa hàng buôn bán tốt, anh lại là khách quen cũ nên anh cứ chọn thêm mấy cành đi, tôi giảm giá cho anh.”
Cho dù đây là tình yêu của người khác chứ không phải của mình, nhưng cô xem riết thành nghiện, dù biết đối phương không để ý chút tiền lẻ này nhưng cô chủ vẫn hào phóng bày tỏ tấm lòng của mình.
“Ơ?” Nhiếp Thúc nhanh chóng hồi thần lại, anh tiếp nhận ý tốt của cô chủ rồi cười nói: “Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu.”
“Thật đó, anh là khách quen cũ, chúng tôi đều có ưu đãi cho khách quen mà.” Sợ đối phương từ chối lần nữa nên cô cường điệu nói.
“Thật sự không cần đâu.” Nhiếp Thúc cười nói: “Cô làm kinh doanh nhỏ, Vương tiên sinh nhà tôi, là người bạn của tôi ấy, cậu ấy cũng làm kinh doanh nhỏ, cậu ấy ghét nhất là người khác cò kè mặc cả với mình, nếu ai cũng vậy thì sao nuôi nổi nhân viên cơ chứ.”
Đây là sự thật, đừng thấy cô chủ mở vài cửa hàng trong trung tâm mua sắm, nhưng tiền thuê nhân viên gộp lại cũng không ít, hoa bán mắc thì ít người mua, kinh doanh không được. Thân là người khởi nghiệp, cô hoàn toàn hiểu rõ những gian khổ trong đó, nên khi nghe Nhiếp tiên sinh nói như thế thì cô càng có hảo cảm với người bạn của anh hơn.
“Vậy tôi sẽ giảm giá cho anh, coi như là tôi gửi đến người bạn kia của anh nhé.” Cô chủ vốn định bảo là gửi đến Vương tiên sinh nhà anh, nhưng lại không có cái gan đó nên vẫn lựa chọn lời giải thích tương đối khách khí.
“Vậy cũng không được.” Không ngờ cô vẫn cố thuyết phục, Nhiếp tiên sinh nghe xong thì cười nói: “Chỉ có tôi mới có thể tặng hoa cho người bạn kia thôi, người khác thì không được, dù sao bây giờ cậu ấy không phải đang độc thân.”
Đây là khéo léo nói rằng anh và bạn anh là một đôi, cô chủ cũng không ngờ anh lại nói với mình như vậy nên nhất thời không biết làm sao, cứ như tình yêu ngọt ngào này là của mình vậy.
Cô mở cờ trong bụng, gật đầu liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ muốn giảm giá cho anh thôi, thật ngại quá, ngại quá.”
Cô hoàn toàn không có ý mơ ước người đàn ông của người khác.
“Cảm ơn.” Nhiếp Thúc hiểu ý của cô.
Nhiếp Thúc và Vương Quang ở bên nhau là được phụ huynh hai nhà đồng ý, hai người còn tổ chức tiệc rượu mời khách nữa, chỉ là không có giấy hôn thú mà thôi. Đồng nghiệp của anh cũng biết con thứ hai của Chủ tịch bọn họ có một người bạn đời đồng tính, ở bên ngoài Nhiếp Thúc chưa bao giờ oang oang về chuyện tình yêu của mình, nhưng anh cũng không che giấu sự thật rằng mình có một bạn đời là đồng tính.
Anh chỉ sống như người bình thường, tìm một người mà mình yêu, sau đó hai người cân nhắc thận trọng rồi xác nhận đối phương là bạn đời của mình, tiếp đến là xây dựng một tổ ấm.
Tâm thái của Nhiếp Thúc luôn rất bình tĩnh cho nên anh cũng chưa từng che giấu làm gì, nếu người khác hỏi anh vấn đề này thì anh sẽ thành thật trả lời, những lời này lọt vào tai cô chủ thì quả thật cứ như minh chứng của tình yêu vậy.
“Vậy tôi thêm hai bó hoa baby nhé.” Cô chủ nóng lòng muốn biểu đạt tâm trạng của mình nên vội vàng nói.
Thấy cô cứ mãi lấy lòng thì Nhiếp Thúc cũng không muốn từ chối, anh cười nói: “Được, cảm ơn cô.”
Nhiếp Thúc kiên nhẫn theo đuổi Vương Quang hai năm mới khiến cậu đồng ý ở bên anh.
Tính tình Vương Quang không tốt cho lắm, cậu là người nóng tính, nhưng có một số việc lại cậu lại vô cùng bình tĩnh. Ví như cậu biết rõ mình là nam và thích nam, nhưng cậu không hề dùng một phần mềm kết bạn nào cả, cũng chưa từng mắt đi mày lại với bất kỳ người đàn ông nào. Nếu không phải hỏa nhãn kim tinh của Nhiếp Thúc nhìn ra một ít manh mối, rồi không sợ bị Vương Quang tông chết mà dũng cảm theo đuổi thì ai cũng không biết cậu thích đàn ông cả.
Sau khi cậu và Nhiếp Thúc ở bên nhau thì những người bạn thân bên cạnh cậu mới chợt hiểu ra Vương Quang không quen bạn gái là bởi vì cậu thích đàn ông. Lúc trước bọn họ chưa bao giờ có ý nghĩ kia, vậy mới thấy biểu hiện của Vương Quang thẳng nam đến mức nào.
Tính tình Vương Quang nóng nảy, hành động nhanh lẹ, gọn gàng, bất kỳ chuyện gì đến tay cậu đều cố gắng làm tốt, nếu làm sai một chút thì ngay cả ba mẹ ruột cậu cũng có thể mắng họ khóc.
Từ khi Nhiếp Thúc và Vương Quang ở bên nhau thì anh lập tức trở thành con ruột của ba Vương và mẹ Vương. Còn con ruột như Vương Quang thì do cùng ADN nên hai người mới không thể làm gì khác hơn là nhận đứa con này.
Trước đây Vương Quang là trạch nam, tan học cũng không ra ngoài chơi với bạn bè mà cứ ở nhà chơi máy tính, chơi điện thoại, không ra khỏi cửa nửa bước. Ba Vương và mẹ Vương nghĩ thầm, con cái chưa thành niên, có đuổi ra ngoài thì quốc gia không nhận, hàng xóm không ngó nên hai người bóp mũi nhịn xuống.
Sau đó, Vương Quang tốt nghiệp rồi tự gây dựng sự nghiệp của mình, cậu có một văn phòng nhỏ, mỗi ngày làm việc xong cũng ở lỳ trong nhà không đi đâu cả. Ba Vương và mẹ Vương tự nhủ con cái gây dựng sự nghiệp không có tiền nên cũng nhẫn nhịn, chờ cậu có tiền rồi đuổi đi cũng chưa muộn.
Mãi đến khi con trai gây dựng sự nghiệp có chút thành công thì hai người đuổi cậu ra khỏi cửa, nhưng chưa tới một năm thì con trai bưng một đứa con trai như ước muốn của bọn họ về.
Ba Vương và mẹ Vương rất muốn trải nghiệm cảm giác có một đứa con trai hiếu thuận hầu hạ dưới gối nên không thể không bóp mũi nhẫn nhịn chuyện con trai táo bạo, cuồng xoi mói của mình thỉnh thoảng mới trở về nhà ăn cơm.
Hôm nay chính là ngày mà Nhiếp Thúc và Vương Quang đến nhà ba mẹ ăn cơm, mỗi tuần bọn họ trở về một lần, cố định là vào mỗi tối thứ sáu. Hôm đó ba Vương và mẹ Vương cũng chuẩn bị thức ăn chờ bọn họ qua.
Bởi vì gặp phải vấn đề ngoài ý muốn trong công việc nên Vương Quang phải tăng ca, cậu cũng gọi về báo với hai ông bà là làm cơm muộn một chút. Đợi đến khi cậu lên xe của Nhiếp Thúc thì điện thoại của anh cũng vang lên, vừa nhìn thì thấy là ba gọi tới.
“Thúc Thúc, khi nào Vương Quang tan tầm vậy con? Khi nào hai đứa tới?” Vừa nối máy thì ba Vương đã vội vàng hỏi.
“Tụi con đang trên đường tới. Còn nữa, ba gọi Nhiếp Thúc đi, Thúc Thúc cái gì chứ? Đúng là trẻ con!” Vương Quang vừa mở miệng là phê bình ba mình.
Cũng không biết tại sao cha già dấu yêu của cậu mới quen Nhiếp Thúc tầm một năm, vậy mà lại gọi một người đàn ông gần ba mươi tuổi là “thúc thúc”, ông nói ra được cũng hay thật.
“Ba gọi nó chứ không có gọi mày, mày quản ba được à?” Ba Vương ở nhà rửa chén, nếu rửa không sạch thì đều phải nghe Vương Quang phê bình. Ông và cậu kết thù đã lâu, bình thường hai ba con chưa nói được hai câu đã giơ chân lên chỉ trích đối phương, cái này thành lệ rồi.
“Đương nhiên con phải quản rồi, anh ấy là người đàn ông của con!” Vương Quang nói không chút khách khí.
“Mày, mày, mày… đồ con bất hiếu!” Ba Vương giận điên lên: “Nó là người đàn ông của mày, nhưng nó cũng là con rể của tao đó, ba mày là trưởng bối, gọi Thúc Thúc thì thế nào? Mày tưởng trên đời này ai cũng ba gai, gặp người nào cũng muốn đâm chọt hai câu như mày hả con?”
“Xì…” Vương Quang chẳng thèm ầm ĩ với ông: “Con chỉ đâm chọt ai ngay cả chuyện chút ét cũng không làm tốt thôi, ba cho là con rảnh à? Con cúp máy đây, ba đừng có nói bị bệnh tim là do con nha, rõ ràng là do tính tình ba không tốt mà còn trách con nữa, cúp máy đây.”
“Mày chờ đó.” Ba Vương ở đầu bên kia tuyệt vọng phản kích: “Tối nay có thịt bò nạm kho, giờ tao đem đi đổ cho mày vừa lòng!”
“Ha ha.” Vương Quang cười lạnh, sau đó vô tình cúp điện thoại.
Cậu cũng không tin Lão Vương sẽ làm vậy, ông là một người keo kiệt, ngay cả đồ ăn qua đêm còn không nỡ đổ huống hồ là đồ ăn mới nấu xong, nếu ông mà cam lòng đổ thì chữ Vương trong tên cậu sẽ đảo ngược lại [*].
[*] 王 – Vương: Đảo lại thì vẫn là Vương nhé:))
Lúc “hai Vương” đấu võ mồm thì Nhiếp Thúc im như hến, một bên là ba vợ, một bên là người yêu, giúp bên nào cũng không đúng lắm. Nhưng cũng may Vương Quang lại rất nhân từ với anh, lúc cậu và ba mẹ đấu võ mồm thì chưa bao giờ lôi Nhiếp Thúc vào, ngược lại, có lúc hai lão tức quá không nhịn nổi thì lôi Nhiếp Thúc vào giúp họ. Có lúc Nhiếp Thúc không thể không đứng ra làm người hòa giải, nhưng lúc trở về chỉ cần anh dám đặt chân lên giường thì sẽ bị Vương Quang đạp xuống.
Riết rồi Nhiếp Thúc cũng không dám nhận “nhiệm vụ cao cả” này, mỗi lần nghe bọn họ cãi nhau thì không phải giả câm giả điếc thì anh cũng nhanh chóng lui ra chỗ khác, tuyệt đối không để Vương Quang có cơ hội đuổi mình xuống giường.
Lần này anh cũng thành công giả điếc một lần, Vương Quang vừa cúp điện thoại thì Nhiếp Thúc thầm thở phào một hơi, cảm ơn ba vợ anh minh vì lần này ông không nhắc tới anh.
Nhiếp Thúc là người tốt tính, thấy ai cũng đều mỉm cười, vừa anh tuấn lại vừa ga lăng, người nào gặp anh cũng sẽ nảy sinh hảo cảm trong lòng. Nhưng lần đầu Vương Quang gặp anh, chỉ mới liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn ra ý đồ đích thực đằng sau nụ cười kia, cậu chỉ cần ngó một cái là biết anh cười thật hay đang giả cười.
Nhiếp Thúc vừa thở phào, nhìn qua có vẻ như không có động tĩnh gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể của anh tuyệt đối không qua được đôi mắt của Vương Quang. Cậu vừa thấy anh như trút được gánh nặng thì tức giận lườm anh một cái: “Nói cho anh biết, mỗi tuần về một lần là nhiều rồi đó.”
Mỗi tuần Nhiếp Thúc đều phải quay về nhà của mình một lần, cho nên sau khi bọn họ trở thành bạn đời thì ở chung với nhau, sau đó họ đưa ra thỉnh cầu một lần trở về một lần với ba Vương và mẹ Vương. Hai ông bà vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên sạch chuyện vì đuổi con trai ra khỏi cửa mà hai vợ chồng ra ngoài ở tận nửa năm không về.
Theo lời giải thích của hai lão, từ khi trong nhà có Nhiếp Thúc thì bọn họ mới hưởng thụ cảm giác có được một cậu con trai, Vương Quang nghe vậy thì tức giận đến mức xém xíu đổi họ.
“Ba mẹ cũng chỉ muốn gặp em mà thôi.” Nhiếp Thúc thấy tâm trạng cậu hơi xấu thì thừa lúc đèn xanh kéo tay cậu qua xoa một chút: “Bảo bối, bọn họ chỉ muốn mượn anh để nhớ em mà thôi.”
Cái tánh ba mẹ mình thế nào cậu còn không biết sao? Vương Quang hừ một tiếng: “Bớt đi, em còn không biết nữa à. Hai lão chỉ muốn khoe khoang tế bào chết như em đây còn có thể lừa gạt một người khiến họ nở mày nở mặt về nhà mà thôi. Còn nhớ em á hả? Ha ha, mình em về nhà ở chưa tới ba ngày thì hai lão đã muốn đuổi em đi rồi.”
Nhiếp Thúc mỉm cười.
Đây là thần thái tiêu chuẩn mỗi khi tránh né không muốn trả lời của anh, Vương Quang nhìn cái là biết tỏng, nhưng cậu cũng lười làm khó anh, cậu kề sát lại gần rồi hôn lên mặt Nhiếp Thúc một cái: “Quên đi, quên đi…”
Nói rồi cậu dừng một chút, không vui mà nhăn mũi, rồi lại hôn lên mặt Nhiếp Thúc một cái, nhăn nhó nói: “Cảm ơn anh.”
Thật ra cậu biết Nhiếp Thúc cũng vì mình nên mới làm thế, là anh chủ động gánh trách nhiệm gia đình giúp cậu.
“Ừm, cũng cảm ơn em, bảo bối.”
“Anh tém tém lại, gọi Vương Quang như bình thường đi.” Vương Quang chỉnh ba ruột mình xong lại chỉnh tới người yêu, cậu mệt tâm quá thể, bên cạnh cậu không có ai nói chuyện cẩn thận xíu được sao?
“Được, bảo bối.” Nhiếp Thúc cười nói.
Vương Quang mệt xỉu, cậu ngả đầu lên ghế, hai tay che mắt rồi hừ một tiếng, nếu không phải đang lái xe thì Nhiếp Thúc rất muốn ghé qua hôn cậu một cái.
Đợi đến khi xuống xe, Vương Quang rút một cành hoa hơi xấu trong bó hoa mà Nhiếp Thúc tặng, rồi nhìn một đống hoa còn lại, cậu suy nghĩ một chút rồi từ từ rút ra một cành nữa.
“Hai cành không tốt một chút, cành thứ ba…” Vương Quang do dự rút ra một cành cuối cùng.
Nhiếp Thúc chờ cậu rút ra xong thì lập tức xoay người, anh nín cười nhìn trời, nhìn đất chứ không nhìn Vương Quang.
Cuối cùng, Vương Quang rút ba cành hoa hồng có vẻ không đẹp nhất ra, chờ lát nữa mẹ cậu ra mở cửa thì đưa cho bà chứ không có chi hết. Mẹ Vương nhận hoa thì lập tức quay đầu, khoa trương kêu to: “Ông nó ơi, mau đến xem này, hôm nay con trai ông đưa tôi ba cành hoa hồng, là ba cành lận đó, cái thằng keo kiệt bủn xỉn này, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?”
Vương Quang nhanh chóng đoạt lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Không muốn thì trả lại cho con, cái này là của con.”