Say Đắm - Seven Liễu

Chương 20: 20: Liên Quan Gì Tới Tôi Cơ Chứ



Mấy ngày sau Lộ Trạch cũng không trùng hợp gặp Hàn Tĩnh như vậy nữa, sau khi hết bệnh thì Lương Tiêu cũng rất bận rộn, hai người bọn họ đều không gặp mặt, trải qua cuộc sống chó độc thân yên bình.
Buổi tối lúc ăn cơm Mao Hâm hỏi cậu, “ủa Trạch, sao không thấy bạn trai mày tới tìm mày vậy?”
Bởi vì anh ấy đang làm bạn trai cho người khác rồi.
Lộ Trạch thầm trả lời trong lòng, sau đó lại cười, “Anh ấy bận lắm, năm bốn rồi, còn công việc nữa.”
“Mày không bận mà, cũng không thấy mày nói chuyện với anh ấy.” Mao Hâm nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, tìm anh ấy để nói chuyện là phải trả tiền đó.
“Anh ấy bận, tao có nhắn tin cho anh ấy thì anh ấy cũng không nhắn lại được, thế thì tao nói được gì nữa.”
“Cũng đúng….” Mao Hâm thở dài, nhìn có vẻ không vui lắm.
Lộ Trạch cười nói: “Mày thở dài cái gì đấy.”
“Tao không thích con gái, cũng không thích con trai, Trạch, mày nói xem có phải tao là vô tính không?”
Lộ Trạch cạn lời, “Nếu mày lấy cái niềm vui khi đi xem náo nhiệt của mày để đi tìm đối tượng thì sớm đã có rồi, chứ không phải không có ma nào thế này đâu.”
Mao Hâm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Bỏ đi, yêu đương không vui bằng đi hóng chuyện.”
Cậu ta vừa dứt lời, Lộ Trạch đã hất hất cằm lên, “Trò vui đến rồi kìa”
Mao Hâm quay đầu nhìn thử.

Cách đó không xa Tưởng Nghĩa Kiệt đang đứng đối diện với một bạn nữ tóc vàng, bạn nữ kia cười tươi rói tặng quà cho cậu ta.
“Thằng Kiệt yêu đương rồi à?”
“Không biết,” Lộ Trạch nói, cũng nhìn về phía đó với Mao Hâm, “Mấy hôm trước tao đã cảm thấy nó có gì đó không đúng lắm.”

Hai người bọn họ nhìn thấy Tưởng Nghĩa Kiệt trả món quà lại cho bạn nữ kia, bạn nữ đó lại đẩy cho Tưởng Nghĩa Kiệt, Tưởng Nghĩa Kiệt lại trả, nữ sinh lại đẩy.
Lộ Trạch cười ra tiếng, “Hai người bọn họ đang chơi trò kéo cưa à?”
Mao Hâm cũng cười, “Bình thường nhìn không ra nha, thằng Kiệt còn thẹn thùng nữa chứ?”
“Cậu ta mới không thẹn thùng đâu, lớn mặt lắm, ” Lộ Trạch đứng lên, “Tao đi giúp giải vây đây.”
Cậu đi đến phía sau Tưởng Nghĩa Kiệt, gọi một tiếng, “Kiệt.”
Tưởng Nghĩa Kiệt quay đầu lại, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, Lộ Trạch cười nói: “Đang làm gì đấy?”
Bạn nữ kia thấy cậu cũng không xấu hổ, còn cười chào hỏi cậu, “Hê lô, Lộ Trạch, gọi tôi là Tiểu Mễ là được rồi.

Tôi đang theo đuổi cậu ấy, tặng quà thì cậu ấy không cần.

Cũng không phải món quà quý giá gì đâu, cậu cứ nhận lấy đi, có nhận thì tôi cũng sẽ không tự đa tình rồi cho rằng cậu đồng ý tôi đâu.”
Lộ Trạch nhìn nhìn Tưởng Nghĩa Kiệt, đây là chứng chướng ngại giao tiếp xã hội à.
Tưởng Nghĩa Kiệt nháy mắt với cậu, ý là mau nghĩ biện pháp đi.
Lộ Trạch mỉm cười rồi nắm lấy vai của Tưởng Nghĩa Kiệt, “Tiểu Mễ, là thế này, con người của Tưởng Nghĩa Kiệt có nhiều tật xấu lắm, nó chưa bao giờ nhận quà cáp gì của người khác đâu.

Ngay cả tôi tặng quà sinh nhật nó còn không cho, nếu cậu muốn theo đuổi cậu ta thì vẫn nên nghĩ cách khác đi.”
Tiểu Mễ ngẩn người, “Thật vậy sao?”
Lộ Trạch gật đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy, “Thật sự, chưa bao giờ nhận luôn.

Sinh nhật cậu ta tôi chỉ tặng có một quả táo, sau đó còn chia mỗi người một nửa nữa cơ.”
Tiểu Mễ bị chọc cười, “Như vậy à, được rồi…..”
Cô ấy lại nhìn Tưởng Nghĩa Kiệt, “Vậy sao cậu không nói sớm, lần sau tôi sẽ không tặng quà nữa.”
Tưởng Nghĩa Kiệt bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng theo đuổi tôi nữa, tôi thực sự không muốn yêu đương.”
Tiểu Mễ trừng cậu ta, “Vẫn còn trẻ đã muốn làm Đường Tăng sao? Cậu học tập Lộ Trạch đi được không?”
Lộ Trạch giật mình, liên quan gì tới tôi cơ chứ?
Trước khi đi Tiểu Mễ còn vỗ vai Lộ Trạch, “Lộ đại soái ca, hướng dẫn anh em của cậu nhiều chút nha.”
Vẻ mặt Lộ Trạch ngơ ngác nhìn Tưởng Nghĩa Kiệt, “Cô ấy bảo tao dạy mày cái gì cơ?”
Tưởng Nghĩa Kiệt đẩy cậu ra xa, “Dạy cách yêu đương đó, mày cũng yêu nhiều rồi còn gì, cũng thử qua hết loại giới tính rồi.”
“Vãi,” Lộ Trạch cười cười, “Mày biết rõ tao là thẳng…”
Tưởng Nghĩa Kiệt liếc cậu một cái, “Người bạn trai giả kia của mày đẹp trai như thế, biết đâu được một thời gian nữa thì không thẳng.”
Lộ Trạch nghe cậu ta nói như vậy thì ngạc nhiên.

Mặc dù lúc trước chính cậu cũng có suy nghĩ này, nhưng chỉ là tùy ý nghĩ tới, còn bây giờ bị người khác nói vậy cũng cảm thấy khá xấu hổ, mấy giây sau cậu mới nói: “Mày nghĩ tao là dây kẽm chắc? Nói thẳng là thẳng nói cong là cong, tốt xấu gì cũng là trai thẳng hơn hai mươi năm rồi còn gì…”
Tưởng Nghĩa Kiệt không nói gì nữa.
Khi về ký túc xá thì Mao Hâm không đi về cùng, Lộ Trạch trực tiếp hỏi: “Bạn nữ tên Tiểu Mễ kia cũng khá được mà, tính cách cũng ổn, sao mày không thử xem?”

“Là do tao chưa muốn yêu đương,” Tưởng Nghĩa Kiệt lạnh nhạt nói, “Không có gì thú vị cả.”
“Đã lâu rồi mày không yêu đương với ai, đừng trở thành Đường Tăng thật đó.” Lộ Trạch nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt bỗng nhiên dừng bước, Lộ Trạch đi được mấy bước mới quay lại nhìn cậu ta, Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn thẳng vào cậu rồi nói: “Lộ Trạch.”
“Sao đấy?” Lộ Trạch hỏi, “Mày cũng muốn bái tao làm thầy sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn cậu một lát rồi vừa cười vừa lắc đầu, “Bỏ đi, không có gì cả.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Kiệt, đã nói có chuyện gì thì phải nói với tao mà.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cúi đầu đi về phía trước, “Không có chuyện gì to tát cả.”
Lộ Trạch đuổi theo cậu ta, “Không nói cũng được, tao mời mày đi uống rượu nhá, đến chỗ Vương Quốc Kẻ Khờ được không?”
Tưởng Nghĩa Kiệt lắc đầu, “Thôi bỏ đi…”
Lộ Trạch khoát tay từ phía sau lưng ôm lấy cổ cậu ta, “Đừng nói bỏ đi nữa, đi thôi.”
Cậu cứng rắn kéo Tưởng Nghĩa Kiệt tới quán bar, người bên trong nhiều hơn cả lần trước, giống như đang có hoạt động gì đó.
Lộ Trạch tùy tiện gọi một nhân viên phục vụ để hỏi, thì ra lát nữa sẽ có nhóm nhạc lên biểu diễn.
Cậu không gọi rượu, vẫn ngồi ở quầy bar gọi hai ly Kẻ Khờ như lúc trước, rồi nói với Tưởng Nghĩa Kiệt: “Mày không nói cũng được, uống rượu đi, lát nữa có biểu diễn ca nhạc, có thể chơi một chút.”
Tưởng Nghĩa Kiệt ngửa đầu uống hết một ly, Lộ Trạch nói: “Uống từ từ thôi.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cười lau khóe miệng, “Kẻ Khờ ngon thật đấy.”
“Lần trước tao uống cũng cảm thấy vậy.” Lộ Trạch nói.
Xung quanh tiếng người ồn ào, không khí trong quán bar cũng sôi động hơn lần trước cậu đến.

Lộ Trạch không muốn Tưởng Nghĩa Kiệt chỉ ngồi đó uống rượu giải sầu, sau khi ban nhạc đến thì cậu đẩy cậu ta chen vào trong đám người.
Hai người bọn họ cũng nhảy nhảy rồi vẫy vẫy tay như mọi người xung quanh, Lộ Trạch lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ nữa, vui vẻ chút đi!”
Tưởng Nghĩa Kiệt lớn tiếng trả lời lại, “Đang vui đây!”

“Vui hơn nữa đi——”
“Mẹ nó mày bị khùng hả——”
Hai người bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi được đám người kia, quay về thì chỗ ngồi cũ cũng không còn, quầy bar cũng có nhiều người đang vây quanh.
Lộ Trạch đang muốn đổi một chỗ khác thì tầm mắt lại đụng phải người pha chế đứng sau quầy bar.

Cậu nheo mắt nhìn qua.
“Nhìn cái gì vậy?” Tưởng Nghĩa Kiệt hỏi.
“Mày nhìn xem người pha chế rượu ở bên phải ngoài cùng không phải người vừa nãy chúng ta gặp đúng không?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn một lúc, sau đó dựa vào người cậu nói: “Không biết, không nhìn rõ, quan tâm đến việc có gặp hay chưa….”
Lộ Trạch nhấc chân đi qua đó, “Tao đi xem thử, sẽ quay lại ngay.”
Tuy rằng trong bar có hơi tối nhưng Lộ Trạch cứ cảm thấy sườn mặt của người pha chế rượu kia rất giống với Lương Tiêu.
Sau khi cậu đến gần thì thấy có vài người đang bắt chuyện với người pha chế đó nhưng anh ta vẫn luôn cúi đầu xuống.
Lộ Trạch lại tiến lên hai bước, ngay khi cậu đang muốn cúi người xuống để nhìn rõ mặt người đó thì người đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cả Lương Tiêu và Lộ Trạch đều ngây ngẩn cả người.
Vài giây đồng hồ sau, Lương Tiêu phản ứng trước rồi nói gì đó với mấy người trước mặt.

Tiếng nhạc rất lớn, Lộ Trạch không nghe rõ.

Cậu chỉ thấy Lương Tiêu vừa dứt lời thì vừa cười nhìn về hướng của cậu một chút, sau đó mấy người trước mặt anh đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Đậu má, hình như cậu biết Lương Tiêu nói cái gì rồi..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.