Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 120



Đặng Ngôn Thâm không còn gì để nói.

Mặt trời đã lên đến đỉnh nói, thời tiết giữa trưa nắng nóng như thiêu đốt.

Tuy rằng có hồ nước nhân tạo điều hòa với từng tầng hơi nước vẫn không có cách nào làm giảm bớt sự khô nóng này.

Nhưng trái tim nhỏ bé của Đặng Ngôn Thâm đã bị cô cháu gái làm cho tan nát rồi, thương tích đầy mình. Khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng, đi về phía trước mấy bước, lại nghe thấy Đỗ Minh Trà thấp giọng nói: “Anh họ.”

Đặng Ngôn Thâm: “Hả?’

Đỗ Minh Trà: “Lần sau đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa, ghê quá.”

Đặng Ngôn Thâm: “…..Ờ.”

Căn nhà này nằm trong khu biệt thự lâu năm, ban quản lý tài sản cơ sở và bảo vệ đều vô cùng tốt, công tác giám sát cũng chặt chẽ, theo như lời phản hồi từ nhân viên bảo vệ, nhóm người đi dọc theo đường đi dễ dàng tìm thấy ông cụ Đặng “bỏ nhà ra đi” đang ở trong hoa viên nhỏ.

Dáng vẻ của ông hôm nay khác với ngày thường, ăn mặc nghiêm chỉnh, ngồi trên ghế đá mát lạnh, vẻ mặt căng thẳng.

Mắt không chớp nhìn thẳng phía trước.

Đặng Ngôn Thâm chạy qua thử gọi ông: “Ông nội?”

Ông cụ Đặng xoay người nhìn anh ta, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ không vui, hai giây sau đột nhiên nặng nề vả lên trên mặt anh ta một cái: “Gọi cái gì mà gọi? Thằng nhóc thối tha mày đến ba mình cũng không nhận ra?”

Rốt cuộc cũng lớn tuổi rồi, lực xuống tay này quả thực không hề nặng. Ông cụ Đặng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “muốn con ngoan thì phải đánh” như vậy, Đặng Ngôn Thâm bị ông đánh không ít lần rồi.

Lúc trước trong lòng còn sẽ có tủi thân, bây giờ bị ông nội đánh như vậy, tủi thân vẫn có một chút nhưng càng nhiều hơn là buồn bã.

Ông nội đã hồ đồ rồi, hiện tại đánh người cũng chẳng có sức lực.

Tại khoảnh khắc này, Đặng Ngôn Thâm thậm chí hy vọng cái đánh vừa nãy của ông có thể mạnh hơn chút, mà không phải dáng vẻ thở hổn hển như này, mu bàn tay đầy vết nhăn, gầy gò run rẩy.

“Biên Đức ơi Biên Đức, tao lúc đầu còn hy vọng mày có thể “canh giữ biên cương, có đạo đức tốt” ông cụ Đặng lẩm bẩm “Mày hiện tại quả thật chính là thiếu đạo đức.”

Đặng Ngôn Thâm: “……”

“Sớm biết vậy thì từ lúc nhỏ đã dạy dỗ mày cho rồi, cũng không đến mức nuôi thành cái đức hạnh này” Ông cụ Đặng quay mặt đi, mu bàn tay run rẩy “Thôi bỏ đi….Mày quay về đi, tao một mình đi cũng được, mày thằng khốn nạn này đừng có mà đi theo.”

Đặng Ngôn Thâm: “…..Hả?”

Vẫn là Thẩm Hoài Dữ âm thầm nhắc nhở: “Ông lại nhớ về quá khứ rồi.”

Đặng Ngôn Thâm không nói, anh ta không kêu lên một tiếng, để kệ ông cụ dõng dạc lên tiếng phê bình anh ta, dạy dỗ anh ta.

Bệnh của ông cụ lúc tốt lúc xấu, lúc ký ức bị hỗn loạn, sẽ chìm đắm trong sự việc đã từng xảy ra trong quá khứ.

Sinh lão bệnh tử, không biết thế nào.

Với tuổi tác của ông cụ Đặng, cơ thể của ông vẫn coi như là khỏe mạnh, chỉ là có một căn bệnh này thôi.

“Đỡ tao dậy” Ông cụ Đặng quét mắt qua Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ, lại nhìn lướt qua bánh sừng bò mà ông yêu thương nhất, giống như là nhìn thấy người lạ, không có chút cảm xúc gì, đứng dậy: “Nhanh chút, đưa tao đến thành phố J, sắp không kịp rồi.”

Đỗ Minh Trà sững sờ, do dự chút nhịn không được hỏi: “Ông nội, ông đến thành phố J làm gì?”

Ông cụ Đặng cuối cùng cũng nhìn cô.

Ông cụ nhíu mày, đã hoàn toàn không nhớ nổi người trước mắt này là ai, ho hai tiếng mới nói: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Haizzz cô là gia đình mới chuyển đến à? Đây là….Tiểu Mạnh, mau lên đi lái xe.”

Câu sau là nói với Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ ôm lấy bả vai của Đỗ Minh Trà nhắc nhở: “Tiểu Mạnh là trợ lý lúc trước của ông nội, sau này vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.”

Đỗ Minh Trà mờ hồ hiểu ra gật đầu.

Cô biết ông nội hiện tại bị bệnh đãng trí, cũng không muốn giống như người khác dỗ ông nội hoặc là ép ông quay về nhà.

Sau khi cùng Đặng Ngôn Thâm nghiêm túc nói chuyện, cô quyết định để Thẩm Hoài Dữ lái xe mang ông cụ quay về thành phố J.

Đặng Ngôn Thâm cảm thấy Đỗ Minh Trà quả thật bị điên rồi: “Ông nội không tỉnh táo, các em cũng không tỉnh táo sao?”

Anh ta khó có thể tin được, thấp giọng: “Đi nghìn dặm xa xôi đến chỉ là vì cùng ông nội chơi đồ hàng à?”

“Lúc trước cụ cùng con chơi đồ hàng” Bánh sừng bò giòn giã hỏi: “Chẳng lẽ giờ con không thể chơi đồ hàng với cụ sao?”

Con vẹt ríu ra ríu rít: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Đặng Ngôn Thâm bó tay, bóp trán, nhắm mắt: “Cái này không giống…..Haizzz, thôi bỏ đi muốn đi đâu thì đi.”

Nói như vậy, anh ta nhận mệnh đang mở cửa xe thì bị ông cụ Đặng đập vào tay, đau đớn khiến anh ta kêu lên.

Ông cụ quắc mắt quở trách: “Thằng nhóc thối tha, đừng lên xe của tao! Đi xuống!”

Đặng Ngôn Thâm: “…..Hả?”

Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, ông cụ Đặng đã lớn tiếng nói muốn đóng cửa xe.

Trong lòng ông ôm một cái túi đen, cũng không biết bên trong là cái gì, quấn rất chặt.

Đỗ Minh Trà ngồi ở vị trí phó lái, cô thành thật thắt dây an toàn, kéo dây đai, nghiêng mặt.

Thẩm Hoài Dữ còn chưa lái xe, chỉ vươn tay đặt lên trên mu bàn tay cô, an ủi vỗ vỗ mỉm cười: “Yên tâm, không sao đâu.”

Đặng Ngôn Thâm tủi thân, chỉ có thể lên phía sau xe.

Anh ta vò đầu, lần đầu tiên phát hiện hóa ra ba không được ông nội yêu thích như vậy.

Sau khi ngồi vào, bánh sừng bò dựa vào cái miệng ngọt của mình, lại lần nữa lấy được sự yêu thương của ông cụ.

“Cụ ơi, cụ đi thành phố J làm gì vậy?”

“Cụ ơi, cụ có muốn chơi trò chơi không?”

“Cụ ơi….”

Ông cụ từ sau khi mắc bệnh không có kiên nhẫn nói chuyện với người khác, nhưng ở trước mặt bánh sừng bò thì lải nhải không ngừng, lại còn vô cùng có tính nhẫn lại.

Ông cụ híp mắt cười nghe bánh sừng bò nói chuyện, 一一Trả lời lại.

“Gặp một người.”

“Không muốn chơi.”

……

Đỗ Minh Trà nửa dựa vào ghế phó lái, cúi đầu chơi đùa với sợi dây ở trong tay, qua một lúc, mới nói ra một câu: “Hoài Dữ, anh nói ông nội em đến thành phố J làm gì?”

Thành phố J.

Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh chôn ở chỗ này.

Cũng là nơi Đỗ Minh Trà sống từ nhỏ đến lớn.

Ai cũng không biết ký ức của ông cụ Đặng dừng lại ở chỗ nào, ai cũng không biết hiện tại ông đang nghĩ cái gì, lần này đi thành phố J, có thể cùng ông cụ Đặng đi quanh quanh, Đỗ minh Trà cũng có thể tế bái cha mẹ…..

“Có thể là muốn đi thăm ba em?” Thẩm Hoài Dữ nói “Người lớn tuổi sẽ nhớ đến ruột thịt của mình.”

Đỗ Minh Trà vẫn cúi đầu, vươn tay nghịch đồ trang trí nhỏ trên váy: “Lúc trước em từng gặp ông nội.”

“Hả?”

“Lúc nhỏ đó, em đi theo ba đến Bắc Kinh” Đỗ Minh Trà tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lông mi run rẩy “Thực ra em chắc là đã từng gặp ông nội, nhưng ông xụ mặt bảo người đuổi em đi.”

Trong giấc mơ mơ hồ hôm qua, Đỗ Minh Trà không nhớ được hết nội dung chính, chỉ mơ hồ nhớ đến mơ thấy chuyện lúc nhỏ đi theo ba mẹ đến Bắc Kinh.

Lúc học tiểu học, cô đích thực từng đến một lần, ba mẹ dẫn cô đi gặp vài người, ăn mấy món ăn ngon.

Đỗ Minh Trà ở thành phố J thời gian dài tự do tự tại, vẫn luôn cho rằng ba mẹ mình không có người thân anh chị em gì.

Hiện tại được ba mẹ mang đi gặp người, bảo cô gọi là “chú, dì” cũng ngoan ngoãn gọi theo, trong ấn tượng, lúc cùng ăn với bác bác sĩ, ba đột nhiên đi ra ngoài, thấy một ông cụ mặt không vui, đầu tóc hoa dâm.

Bác bác sĩ bảo Đỗ Minh Trà đi qua gọi nội nội, Đỗ Minh Trà chủ động đi qua,đưa bánh tôm hùm* thơm ngon cho ông, lễ phép gọi: “Ông nội.”

Bánh tôm hùm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.