Khi Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã

Chương 29



Giọng nói kia lười biếng lại thờ ơ. Cô trở nên căng thẳng, giương mắt nhìn sang, hai tay người đàn ông đút vào túi quần, mặc áo sơ mi và quần đen, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chuyện đó…” Cô cười gượng. “Trùng hợp thật.”

Người đàn ông đã đi tới gần, nghiêng người dựa vào tường ung dung nhìn cô.

“Có phải mất vài ngày nữa không?”

Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam dời sang chỗ khác.

“Hôm nay truyền một bình nữa thì được rồi.”

“Thật không thế?”

Giọng nói anh nhàn nhạt, cô gật đầu. Đang nói chuyện, trong phòng có bác sĩ khám bệnh đi tới. Đó là bác sĩ khám bệnh cho cô, Mạnh Thịnh Nam lên tiếng chào hỏi, bác sĩ gật đầu đi qua, chưa đi mấy bước đã quay lại nói. “Ngày mai nhớ tới sớm một chút.” Nói xong biến mất tăm.

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Trì Tranh khẽ liếm môi, cười nhẹ.

“Người không biết còn tưởng cậu tới đây tản bộ.”

Mạnh Thịnh Nam cúi đầu, không được tự nhiên, gương mặt hơi phiếm hồng.

Trì Tranh đi tới. “Cậu không nhận ra trên người mình thiếu cái gì à?”

Cô đỏ mặt.

“Cái…cái gì?”

“Nghĩ lại chút đi nào.” Anh cong môi.

Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn anh một cái, lắc đầu.

Trì Tranh cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lắc qua lắc lại. “Cái này thì sao?”

Cô sửng sốt.

“Sao lại ở chỗ cậu vậy?”

Trì Tranh đưa cho cô. “Cậu nói xem.”

Cô ngượng ngùng nở nụ cười.

“Đánh rơi trong xe.” Trì Tranh nói. “Sau này phải cẩn thận đấy.”

“Cảm ơn cậu.” Mạnh Thịnh Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Anh nhìn cô.

“Tối hôm qua tôi để ở trong cửa hàng, có mười mấy cuộc gọi tới nhưng không nghe, cậu xem đi.”

Cô mở ra xem, đều là cuộc gọi của Thích Kiều.

“Không có chuyện gì đâu.” Cô vừa cười vừa nói.

Trì Tranh nhìn thoáng qua bình truyền trên đỉnh đầu cô. “Đây là chai cuối sao?”

“Ừ.”

Mạnh Thịnh Nam nhớ tới gì đó, hỏi. “Cậu không vội về cửa hàng sao?”

Trì Tranh nói. “Vội.”

Cô “A?” một cái. “Cô Trần không khỏe sao?”

“Không phải.”

Cô yên tâm rồi. “Vậy cậu tới bệnh viện….”

Trì Tranh nhìn cô, nhàn nhạt ngẩng đầu lên.

“Trả điện thoại cho cậu thôi.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Thế nên vừa rồi không phải trùng hợp đâu.” Anh nói xong còn nở nụ cười.

“Sao cậu biết tôi ở bệnh viện?”

“Đoán thôi.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Trì Tranh buồn cười nhìn, không trêu cô nữa. Ngẩng đầu nhìn bình truyền sắp hết, anh ngồi dậy đi gọi y tá, để lại Mạnh Thịnh Nam ngồi ngây ngốc ở đó. Nhổ xong kim, hai người đi ra bệnh viện, nhìn từ xa đã thấy xe máy anh dựng ở cổng bệnh viện.

Trong khi cô suy nghĩ xem nên nói cái gì, Trì Tranh đã bắt một chiếc taxi.

“Cậu không muốn tôi ngồi xe máy sao?”

Cô khẽ nhếch miệng, anh cười khan.

Trì Tranh mở cửa xe. “Cậu còn chưa khỏe, để lần sau đi.”

Mạnh Thịnh Nam mím môi nhìn anh, không biết nói cái gì, chỉ xoay người ngồi lên taxi. Anh sải bước đi lại chỗ xe mình, cô chỉ thấy được bóng lưng của anh, cũng không biết đột nhiên lấy dũng khí ở đâu, cô mở cửa sổ thò đầu ra ngoài gọi tên anh.

“Trì Tranh.”

Thân thể người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ, chưa kịp quay đầu đã nghe cô nói.

“Cậu đi về cẩn thận nhé.”

Cô nói xong nhanh chóng thò đầu lại, nói với tài xế taxi chạy xe. Xe đã đi xa, Trì Tranh chậm rãi quay người nhìn lại. Anh mím môi nhìn theo phương hướng của chiếc xe, thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhưng vẫn chưa đốt. Ở trong xe taxi, Mạnh Thịnh Nam chậm rãi khôi phục lại tâm tình của mình, nhiều năm qua đi, gọi tên anh một lần cũng không biết là phải dùng bao nhiêu dũng khí.

“Bạn trai cháu sao?” Chú tài xế cười hỏi.

Mạnh Thịnh Nam ngẩn ra “Bạn cấp 3 ạ.”

Đến trường học, cô về văn phòng, lúc ấy chuông vào học buổi chiều mới vừa vang lên, cô đang rảnh rỗi. Khoảng 3,4 giờ, ban giám hiệu thông báo cho giáo viên chủ nhiệm chuyện ôn tập cuối kỳ, Mạnh Thịnh Nam về lớp 8 nhắc nhở vài câu rồi đi.

Cùng lúc đó, Tiểu Lâm cũng đi ra từ lớp 9, hai người cùng nhau về phòng làm việc.

“Làm chủ nhiệm lớp cảm giác thế nào?”

Cô nói. “Cũng tạm được.”

Cô và Tiểu Lâm lại trò chuyện vài câu, sau đó Tiểu Lâm đột nhiên nói. “Sáng sớm nay có một người đàn ông tìm cô.”

Mạnh Thịnh Nam sợ run lên.

“Là người lần trước đưa cô về.”

Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Cậu ấy nói gì thế?”

Tiểu Lâm cười. “Anh ta tìm tới phòng của giáo viên Tiếng Anh rồi hỏi cô ở đâu, tôi bảo cô đi bệnh viện rồi. Hơn nữa tôi còn bảo cô hơi đáng thương…”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Cô cảm thấy càng ngày càng rối rắm.

Hôm đó trời xanh mây trắng, nắng nóng cháy đầu, ngẩng đầu nhìn lên là một bầu trời xanh mênh mông. Trường học bên cạnh có vô số học sinh qua lại. Bên kia đường lớn, Trì Tranh mới làm xong công việc, dựa vào xe hút thuốc.

Hút thuốc xong anh phải đi rồi.

Sau lưng anh là sạp báo, có hai cô gái mua một quyển tạp chí rồi lướt qua người anh, vừa đi vừa nói.

“Cậu xem truyện này của chị ấy chưa?”

Một cô gái lật ra trang nào đó, chỉ vào mấy chữ bên trên.

“Hôm qua mua rồi, tớ thích nhất Thâm Hải Thiếu Niên.”

“A a a.” Cô gái kia kêu to. “Tớ thích nhất cái truyện này của chị ấy, nhưng mà bây giờ không tìm được trên mạng nữa.”

Trì Tranh đã bước lên xe, đang muốn khởi động xe, hai cô gái kia đang vui vẻ trò chuyện, khoa tay múa chân dường như nói mãi không hết.

“Chuyện cũ là chuyện cũ cũng hay.”

“Aizz.” Một cô gái thở dài. “Chỉ biết chị ấy là Thư Viễn, cũng không biết dáng dấp chị ấy thế nào.

Động tác đạp chân của Trì Tranh dừng lại, hơi sửng sốt. Anh liếc nhìn cuốn tạp chí trong tay hai cô gái kia, tắt máy đi tới sạp báo mua một quyển tương tự sau đó giở ra, quét mắt tổng thể cũng không thèm nhìn kỹ, lúc thấy tên tác giả kia, ánh mắt anh khựng lại.

Điện thoại trong túi vang lên, là Sử Kim gọi tới.

Anh nói vài câu sau đó cầm quyển tạp chí kia, ngồi lên xe rồi về cửa hàng. Sử Kim đang ngòi trên ghế, thấy anh về đứng dậy ngay lập tức, cả người Trì Tranh đầy mồ hôi, nhét quyển tạp chí kia vào tủ kính sau đó đi vào phòng trong cởi áo ngắn tay ném qua một bên, nửa trên của anh không mặc gì, đi tới thùng nước rửa mặt qua quýt rồi tìm một cái áo tay lỡ màu đen mặc vào.

“Tôi nói, sao cậu lại thích mấy cái đồ này của phụ nữ chứ?”

Sử Kim lắc lắc quyển tạp chí trong tay, nở nụ cười xấu xa. Anh ta cầm quyển tạp chí đi tới, miệng cũng chẳng nói lời nào hữu ích.

“Lo chuyện của cậu đi.”

Sử Kim duỗi người. “Không vội.”

Trì Tranh hừ một cái.

“Muốn gái rồi sao?” Sử Kim hỏi.

Trì Tranh không thèm liếc mắt nhìn anh ta, châm một điếu thuốc.

Sử Kim cười. “Nhìn cậu như vậy tôi cá chắc mình đoán đúng 7 – 8 phần rồi.”

Trì Tranh không nói gì cả, chuyên tâm hút thuốc.

“Có bạn gái sao? Cô gái kia?”

Trì Tranh miễn cưỡng liếc mắt nhìn Sử Kim.

“Sao hôm nay cậu nhiều lời vậy?”

Sử Kim nhướn mày. “Ôi, không dám thừa nhận sao?”

Ánh mắt Trì Tranh lạnh nhạt.

“Nhớ năm đó, cách rất xa cậu cũng có thể ngửi được mùi phụ nữ trên người cậu, tôi đây rất đố kỵ.”

Trì Tranh liếm môi. “Đm.”

Sử Kim cười ti tiện.

Hai người tán dóc một lúc, Sử Kim đứng dậy đi lấy hàng, một mình Trì Tranh ngồi trong cửa hàng nhàn rỗi không có gì làm. Anh đột nhiên mở máy tính tìm cái tên đó, trừ bút danh và vài tác phẩm, cái gì cũng không có nữa, giống y hệt kết quả năm đó anh tìm kiếm. Trì Tranh sờ sờ cằm.

Anh di chuyển con chuột, ánh mắt nhìn lướt qua, ngồi trên ghế hút 4, 5 điếu thuốc lá. Trong làn khói mù, anh cau mày sờ sờ điện thoại di động gọi cho Giang Tấn một cuộc điện thoại, bên kia không trả lời.

Anh cào cào tóc vứt điện thoại di động sang một bên.

Trong ấn tượng của anh, giữa tháng năm năm anh tốt nghiệp, Lục Tư Bắc tiện đường tới Giang Thành thăm Trần Tư, khi đó anh và Lục Hoài vẫn đang mở rộng hạng mục phần mềm cũng chính là thời kỳ khó khăn nhất. Nếu không phải Trần Tư đột nhiên bị bệnh, có lẽ anh vẫn còn ở Bắc Kinh chui rúc trong phòng. Hôm đó Lục Tư Bắc nhắc tới Mạnh Thịnh Nam với anh.

“Cô ấy không biết anh về à?” Anh hỏi.

Lục Tư Bắc ừ một tiếng. “Anh chưa nói.”

“Giận dỗi sao?” Giọng Trì Tranh không mặn không nhạt.

Lục Tư Bắc khẽ cười một tiếng. “Chưa nói với cô ấy thôi.”

Lúc đó Trì Tranh tựa ở trên tường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau Lục Tư Bắc đột nhiên mở miệng.

“Quyển Trầm Tư Lục kia là cậu mua à?”

Nghe vậy, Trì Tranh nhún vai.

“Không phải là bên trên có ký tên sao?”

Trì Tranh. “Không biết nữa.”

Hồi lâu sau, Lục Tư Bắc nói. “Anh bên cô ấy lâu như vậy, lúc ra nước ngoài mới biết cô ấy là tác giả viết truyện.”

Trì Tranh giương mắt nhìn anh, không lên tiếng.

“A Tranh, cô ấy có người mình thích rồi.”

Lục Tư Bắc cười nhạt. “Không phải anh.”

Đó là lời nói cuối cùng Lục Tư Bắc nói với anh. Sau đó Trần Tư bệnh nặng, hạng mục của anh và Lục Hoài xảy ra chuyện nên anh chẳng để tâm đến chuyện gì nữa. Tới khi hết thảy đều lắng xuống mới biết có rất nhiều chuyện không thể quay về, anh và Lục Tư Bắc cũng dần mất đi liên lạc.

Cuộc sống phải lo nghĩ của anh khiến anh không có nhiều thời gian rảnh nghĩ tới chuyện khác.

Sau đó anh nói chuyện này với Sử Kim.

Tên kia nói. “Anh em phản bội nhau cũng là do đàn bà.”

Anh cho tên kia một cước.

Dường như mãi tới khi gặp lại cô lần nữa, sau đó lại nhiều lần ngẫu nhiên gặp như vậy. Năm đó Lục Tư Bắc nói chuyện vừa gặp đã yêu anh còn giễu cợt. Bây giờ nghĩ lại… Trình Tranh châm một điếu thuốc, anh luôn có cái cảm giác không nói rõ thành lời. Bên ngoài dần tối, anh dập tắt thuốc, lại bận rộn không ngớt.

Buổi tối Trì Tranh ngủ luôn ở cửa hàng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy không đi đâu nữa, anh dính mông trên ghế tới tận trưa, mãi khi nhìn lại đã 12 rưỡi. Lúc ấy Mạnh Thịnh Nam mới đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe buýt. Tối hôm qua cô suy nghĩ miên man, không ngủ được, bây giờ đi xe cũng thấy mệt.

Lúc về trường học, Mạnh Thịnh Nam nhận được cuộc gọi từ nhà mình.

“Chị ơi.”

Mạnh Thịnh Nam dụi dụi mắt. “Tiểu Hàng à.”

“Lúc nào chị về ạ?”

Cô cười. “Tối chị về.”

Cúp điện thoại, cô tới lớp 8 sử dụng quyền lợi chủ nhiệm của mình. Cô bỗng nhiên nhớ tới mấy năm học cấp ba của mình, giáo viên chủ nhiệm của mình cũng lén lén lút lút đi cửa sau ngắm trúng mấy con quỷ tinh nghịch như thế này.

Gần 7 giờ cô mới rời khỏi trường học, tới nơi đã hơn bảy rưỡi.

Trong ngõ không có ai, cô đi dọc theo đường nhỏ vào bên trong. Có lẽ do lỗ tai quá nhạy bén nên mơ hồ nghe được âm thanh xung quanh mình, tiếng cười đùa của nam nữ, chắc là người lớn không có nhà nên đánh bạo tới nhà nhau.

Trong ánh sáng mờ mờ ấy…

Cô nhớ tới năm ấy anh ở trong lớp Văn 4.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.