Edit: Lune
Không biết có phải vì nét mặt của cậu quá kinh khủng hay không mà Đỗ Bạch An đứng đối diện lại run rẩy ôm ghế.
Đang chửi thầm Hà Bất Tận mười tám lần trong bụng, chợt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đỗ Bạch An, Cố Cẩm Miên mới phát hiện có hai vấn đề rất nghiêm trọng.
Thứ nhất, trong nguyên tác, Cố Cẩm Miên bị liệt mặt.
Vừa rồi Đỗ Bạch An bị cậu dọa cho xanh mặt, hẳn là vì nhìn thấy khóe miệng cậu tự nhiên co giật. Biểu cảm đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt bị liệt như thế nào mà lại có thể dọa cho Đỗ Bạch An sợ đến mức suýt ngất xỉu, Cố Cẩm Miên hoàn toàn không muốn biết chút nào.
Ban nãy vì xúc động nhất thời mà mắng chửi Hà Bất Tẫn nên trên mặt khi ấy kiểu gì cũng sẽ xuất hiện biểu tình nào đó mà ngay cả người anh hai cuồng em trai kia cũng phải quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Cố Cẩm Miên: “….”
Sau khi ủ rũ một hồi, trong lòng cậu chợt xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ.
Cố Cẩm Miên trong sách không chỉ trùng tên mà ngoại hình còn được miêu tả rất giống với cậu, thậm chí còn bị liệt mặt.
Ở thế giới bên ngoài, Cố Cẩm Miên cũng không phải bị liệt mặt, nhưng khi còn bé, dây thần kinh trên mặt cậu từng bị liệt một thời gian, suốt ngày ngơ ngác không thể làm ra được biểu tình nào cả.
Trên thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Hơn nữa vấn đề thứ hai còn lớn hơn nhiều.
Cậu suýt chút nữa đã chơi quy tắc ngầm với đồng đội của bé con, thậm chí còn làm cho cậu ta sợ đến mức ngất xỉu!
Ngay thời điểm biết mình xuyên vào ai, Cố Cẩm Miên đã hạ quyết tâm không thể để chuyến đi vào thế giới này trở nên vô ích được. Nếu tác giả ngu ngốc Hà Bất Tẫn kia không đối xử tốt với Ân Mạc Thù thì cậu sẽ làm việc đó.
Dù sao với thân phận của cậu có không may xuyên thủng bầu trời cũng sẽ không sao cả, bởi vì thế giới này là của nhân vật chính do Hà Bất Tẫn tạo ra.
Đây là mục đích chính của cậu.
Nhưng mà nguyên chủ suýt nữa đã tra tấn đồng đội của nhân vật chính, nếu y trở về nói với Ân Mạc Thù ——
Cậu có thể tắm rửa rồi đi ngủ được nữa không đây.
Phải biết rằng, quan hệ giữa các thành viên trong nhóm nhạc nam X-S ban đầu tuy không tốt, nhưng càng về sau quan hệ của bọn họ lại càng thân thiết, thậm chí bọn họ còn là bạn bè hiếm hoi của nhau ở trong giới.
Cố Cẩm Miên không để tâm đến mấy thứ lộn xộn này nữa, hai tay tì lên giường rồi mượn lực nhảy xuống, sau đó đi tới trước mặt Đỗ Bạch An quan sát y.
Vẻ ngoài tươi mới và tinh tế, chuẩn hình tượng cậu em hàng xóm, giống hệt đồng đội nhút nhát được mô tả trong nguyên tác.
Dưới ánh mắt đánh giá của Cố Cẩm Miên, Đỗ Bạch An lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng lo sợ, “Cố, Cố…”
“Cậu có một đồng đội tên là Ân Mạc Thù đúng không?”
Đỗ Bạch An càng căng thẳng hơn, “Sao anh biết! Cậu ấy không giống người khác, nếu anh cố ép thì cậu ấy nhất định sẽ liều chết cùng với anh!”
Tất nhiên là cậu biết.
Có thể nói, trên đời này không ai hiểu Ân Mạc Thù hơn cậu.
Cậu chỉ muốn biết liệu Ân Mạc Thù mà cậu thích có thật sự ở trên thế giới này hay không thôi mà.
Giờ thì cậu đã biết câu trả lời.
Cố Cẩm Miên bỗng không thể giải thích được cảm xúc phức tạp của mình ngay lúc này.
Cậu không hiểu vì sao lại bị xuyên vào thế giới này. Không giống với nhiều người xuyên sách trong tiểu thuyết, ở thế giới bên ngoài cậu không phải chỉ có một mình mà còn có rất nhiều ràng buộc khác, tự nhiên lại xuyên vào một người hống hách ngang ngược như thế, làm sao cậu nổi.
Nhưng ở đây có Ân Mạc Thù.
Đây là sự an ủi của trời xanh dành cho cậu phải không?
Một bàn tay to lớn ấm áp khẽ áp xuống đầu cậu, xoa nhẹ sau gáy kéo Cố Cẩm Miên ra khỏi cảm xúc phức tạp kia.
“Miên Miên, em sao thế?” Cố Lịch Phàm lo lắng, hỏi: “Em thích Ân Mạc Thù gì đó hả? Hay để anh bảo người đưa cậu ta đến cho em nhé.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Anh làm anh trai kiểu gì đó?
Nguyên tắc của anh đâu rồi!?
Cố Cẩm Miên lắc đầu đáp lại anh hai, sau đó nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, không nghĩ nữa, cứ làm việc trước đã rồi tính.
“Anh hai, đưa cậu ta đi đi.”
Cậu vừa nói xong, trên mặt Đỗ Bạch An xuất hiện biểu tình sống lại sau thảm họa mà Cố Lịch Phàm lại lộ ra vẻ vui mừng.
“Được được được, để anh hai đưa cậu ta đi.” Hắn lại nhìn sang tóc của Cố Cẩm Miên, “Để anh hai gọi thợ cắt tóc cho em, em nghỉ ngơi trước đi nhé.”
Cố Cẩm Miên nhìn bài trí trong phòng, muốn nói lại thôi.
Sống trong một căn phòng như vậy đúng là làm khó cho cậu, nhưng nếu đột nhiên tạo ra sự thay đổi quá lớn sẽ khiến nhà họ Cố nghi ngờ.
Có một điều cậu hiểu rất rõ, ở đây cậu không cần phải kiêng nể gì hết, cho dù có xuyên thủng bầu trời thì phía sau cũng có nhà họ Cố chống đỡ nên người khác thì không sao nhưng cậu không thể làm rối tung mối quan hệ với nhà họ Cố được.
Trước khi hiểu rõ địa vị của Cố Cẩm Miên ở trong nhà, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.
Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn không thể nhìn thẳng vào cái giường tròn có viền ren kia nổi.
Thôi đành phải xin lỗi Đỗ Bạch An vậy.
Cố Cẩm Miên ghét bỏ nhìn Đỗ Bạch An: “Biến đi.”
Sau đó lại mang vẻ mặt chán ghét nhìn cái giường: “Giường cũng đổi luôn đi!”
Đỗ Bạch An: “…”
Y đã kịp trèo lên giường đâu!
“Đổi đổi, để anh đổi cho Miên Miên.” Cố Lịch Phàm vui vẻ hỏi: “Em muốn kiểu gì?”
Cố Cẩm Miên nở nụ cười: “Em muốn như anh hai.”
Cậu hai nhà họ Cố từng ở trong quân đội, là người được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc nên không có chuyện ngủ trên một cái giường kỳ lạ được.
Nghĩ đến đây cậu ngẩng đầu lên nhưng lại bắt gặp cảnh tượng anh hai quay đầu về phía khác, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu chỉ muốn cười một cái để tỏ ra thân thiết với anh hai thôi mà…ai ngờ lại quên mất mặt mình đang bị liệt.
Vẻ mặt Cố Cẩm Miên lại vô cảm như cũ.
Đợi bọn họ đi hết, Cố Cẩm Miên lập tức lấy gương ra để trước mặt rồi mỉm cười ——
Shh!
Mắt cậu!!!
Sao ai cũng khen mắt hạnh với khóe miệng giống mèo đẹp lắm cơ mà. Sao lúc cười lên lại đáng sợ như vậy hả?!
Cả đời cũng không bao giờ cười nữa.
Vài phút sau, Cố Cẩm Miên thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, ngồi trước bàn làm việc rồi soi gương luyện cười.
Bé con của cậu là một thiên thần nhỏ vừa sinh ra đã nở nụ cười nên cậu nghĩ lần đầu tiên hai người gặp mặt, tốt nhất là nở một nụ cười thật tươi với cậu ấy.
Bên kia, Đỗ Bạch An đi theo Cố Lịch Phàm cùng quản gia ra ngoài.
Trang viên của nhà họ Cố rất rộng, vừa bước ra khỏi vườn thì gặp sông rộng cùng với con đường dài rợp bóng cây.
Chú chim sà xuống mặt nước rồi lại vỗ cánh bay đi, ánh sáng lúc xế chiều lấp ló sau tán lá trên ngọn cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, dưới gốc cây là những cành hoa lan xen lẫn cỏ dại lắc lư uyển chuyển. Chỉ vậy thôi đã đủ thấy tài sản của gia đình này sâu rộng đến mức nào.
Đỗ Bạch An không ngờ Cố Lịch Phàm lại tự mình đưa cậu đi một đoạn đường dài như vậy.
Làm thực tập sinh vài năm nên y vẫn hiểu mấy thứ cơ bản, ví dụ như quan sát sắc mặt. Y biết Cố Lịch Phàm có chuyện muốn nói với mình nên càng đi càng căng thẳng.
Nét mặt của Cố Lịch Phàm sớm đã không còn dịu dàng như khi ở trong phòng, cả người tràn ngập khí chất của người nắm quyền lâu năm, hơn nữa những chuyện hắn trải qua không giống người thường nên khí thế này còn sắc bén hơn nhiều ông lớn trong giới y từng gặp.
“Đây là thông tin liên lạc trợ lý của tôi.”Cố Lịch Phàm đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Muốn tài nguyên gì thì nói với anh ta.”
“Dạ?” Đỗ Bạch An vội vàng đưa tay ra nhận lấy, không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.
“Cậu biết đấy, Miên Miên không làm gì cậu cả.” Cố Lịch Phàm nói một cách chắc chắn, “Điều gì nên nói và điều gì không nên nói, tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ.”
Đỗ Bạch An liên tục gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Cố Lịch Phàm lướt qua mặt y, nở nụ cười giễu cợt: “Những kẻ lấy được đồ tốt rồi mà vẫn còn nói lung tung trong giới, bọn họ nghĩ người nhà họ Cố chúng tôi chết hết rồi chắc?”
Ánh mắt của hắn u ám khủng khiếp, giọng nói như sấm sét. Đỗ Bạch An nghe xong mà trái tim run rẩy liên hồi, y phải dùng hết sức mới cầm chặt được tấm danh thiếp trong tay.
Đột nhiên nhớ đến những lời đồn trong giới, y cảm thấy rất tò mò, đến cùng là Cố Cẩm Miên đã làm gì bọn họ, hay là nói anh ta vốn không hề làm gì.
Đỗ Bạch An được quản gia đưa đến tận xe người đại diện, người đại diện vừa lo lắng vừa ngạc nhiên, hỏi: “Sao ra sớm thế? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Đỗ Bạch An xòe tay ra để lộ tấm danh thiếp màu xanh biếc kia.
Người đại diện mừng rỡ, “Đây là thư ký Cố, là thư ký nhà họ Cố bồi dưỡng từ nhỏ!”
Hắn mừng quá, vừa lái xe vừa run chân, “Để nghĩ xem gần đây chúng ta có tài nguyên nào thích hợp với cậu không?”
Vừa đến ký túc xá, cả hai đã nghĩ xong một lượt, trên thực tế thì phần lớn tài nguyên hiện giờ đều phù hợp với cậu cùng các thành viên khác trong nhóm.
Trong nhóm họ có hai người chủ chốt, một là Bách Tâm Vụ ra mắt đầu tiên ở vị trí C, hai là Ân Mạc Thù.
Tất cả đều là những tài nguyên tốt nhất, rất thích hợp dành cho người mới ra mắt cùng thế hệ trẻ.
Người đại diện của cậu là người đại diện cá nhân trước khi lập nhóm, không phải người đại diện của cả nhóm nên không tiện vào ký túc xá cùng cậu. Cuối cùng anh ta để cậu tự mình quyết định rồi lái xe rời đi.
Lúc Đỗ Bạch An trở về, Ân Mạc Thù đang uống nước trong phòng khách.
Hắn giống như vừa mới ngủ dậy, quần áo trên ngươi hơi lỏng lẻo, ngón tay thon dài hơn bình thường đang vuốt ve chiếc cốc thủy tinh, sau đó ngẩng đầu lên uống cạn nước lọc bên trong.
Tầm mắt Đỗ Bạch An bị khuất nên chỉ nhìn được nghiêng phía sau, từ góc độ của y có thể thấy được bóng lưng cao gầy, đuôi lông mày cùng ánh mắt sắc bén lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.
Tùy tiện đứng một chỗ cũng khiến cho người ta có cảm giác như đang chụp ảnh tạp chí, hình ảnh chuyển động duy nhất chính là yết hầu lăn xuống theo động tác uống nước.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại nở nụ cười hời hợt, ánh mắt lướt qua mặt y như chuồn chuồn, giọng điệu lạnh nhạt: “Về rồi à?”
Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua nhưng trong giây phút đó Đỗ Bạch An lại cảm giác như bị hắn nhìn thấu hoàn toàn, y hơi căng thẳng đáp “ừm”.
Ân Mạc Thù không nói gì nữa, đặt cốc xuống mặt bàn hơi đẩy nó vào bên trong, sau đó gật đầu với y rồi đi về phòng.
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Đỗ Bạch An mới thu hồi ánh mắt rồi thả người xuống sô pha thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao vừa nãy khi thấy Ân Mạc Thù y lại căng thẳng hơn bình thường, còn sợ hơn là nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ.
Hơn nữa, y bỗng thấy Ân Mạc Thù hôm nay vô cùng cuốn hút.
Tất nhiên là trước đây hắn cũng rất cuốn hút, đội của bọn họ ai cũng rất đẹp trai vậy mà hắn vẫn có thể đảm nhiệm vai trò đại diện gương mặt cho cả nhóm thì biết rồi đấy. Nhưng hôm nay hắn lại càng hấp dẫn khó tả, đó là một loại sức hút khó mà cưỡng lại được đối với một người con trai như y.
Cho nên, đây là lý do Cố Cẩm Miên đột nhiên quan tâm đến Ân Mạc Thù ư?
Lúc đứng gần với Cố Cẩm Miên, Đỗ Bạch An có thể thấy rõ cảm xúc dao động trong mắt cậu ngay khi nhắc đến ba chữ “Ân Mạc Thù”.
Y suy nghĩ một hồi rồi nói với thư ký Cố rằng mình muốn vai nam chính trong bộ phim truyền hình mà từng nghe quản lý nhóm nhắc với Bách Tâm Vũ, hơn nữa khi đó Ân Mạc Thù nghe thấy nhưng cũng không có vẻ gì là quan tâm cả.
Ngay lúc này, Cố Cẩm Miên cũng đang xem xét các nguồn thông tin giải trí mới nhất.
Với một khuôn mặt tươi cười đờ đẫn.
Cậu rất muốn gặp bé con, muốn chủ động tạo cơ hội gặp gỡ và cũng muốn tặng quà cho bé con khi gặp mặt nữa.
Dù cậu xuyên sách đột ngột nhưng cũng có bàn tay vàng đấy chứ, đó là cậu đã đọc đi đọc lại hàng trăm chương truyện rồi, dự án hay hạng mục nào có thể hot được, cậu tin rằng không có ai ở thế giới này hiểu rõ hơn mình.
Cố Cẩm Miên xem danh sách bạn bè, weibo cùng các nền tảng mạng xã hội khác của nguyên chủ để biết sơ bộ về “cậu ấy” là người như thế nào cùng các mối quan hệ với những người khác. Sau khi điều tra tình hình tài chính của mình xong, cậu lấy thông tin liên hệ từ thư ký của anh hai, cuối cùng in vào một tờ giấy rồi bắt đầu gọi cho từng người.
Về phần đối thoại thì cơ bản đều giống hệt nhau.
Cố Cẩm Miên: “Xin chào, đạo diễn Lưu phải không? Tôi nghe nói gần đây ngài chuẩn bị quay một bộ phim nhưng đang thiếu vốn đầu tư à?”
Đạo diễn Lưu: “Thiếu chứ, xin hỏi ngài là ai vậy? Ngài định bỏ vốn bao nhiêu?”
Cố Cẩm Miên: “Đầu tư 80 triệu.”
Đạo diễn Lưu: “….. Biến đi, đồ lừa đảo chết tiệt!”
Cố Cẩm Miên: “Tôi là Cố Cẩm Miên.”
Đạo diễn Lưu: “……”
Cố Cẩm Miên: “Tôi cảm thấy Ân Mạc Thù rất hợp với vai nam chính, ngài cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn Lưu: “……”
Cố Cẩm Miên bỗng nghĩ đến Đỗ Bạch An, nói thế nào thì nguyên chủ cũng làm ít chuyện không tốt với y, hay là bồi thường luôn một thể nhỉ, vì vậy bèn bổ sung: “Tôi cũng cảm thấy Đỗ Bạch An rất hợp với vai nam phụ thứ ba, ngài nghĩ sao?”
Đạo diễn Lưu: “………”
Ông nghĩ sao à? Ông nghĩ Cố Cẩm Miên muốn dùng bộ phim của ông để lập thành hậu cung thì có.
Tin đồn quả nhiên là sự thật.
Đúng là một tên biếи ŧɦái to gan chuyên làm bậy, chỉ có chuyện người khác không nghĩ được thôi chứ không có chuyện cậu ta không dám làm.
Cố Cẩm Miên lại gọi điện thoại cho một đạo diễn khác.
Cố Cẩm Miên: “Xin chào, là đạo diễn Lâm phải không? Tôi nghe nói bộ phim mới của ngài chuẩn bị quay rồi đúng không?”
Đạo diễn Lâm: “Xin hỏi cậu là ai?”
Cố Cẩm Miên: “Tôi là Cố Cẩm Miên.”
Đạo diễn Lâm: “……”
Đạo diễn Lâm: “Cậu Cố à, cậu biết đấy, phim của tôi chưa bao giờ thiếu đầu tư cùng diễn viên cả.”
Cố Cẩm Miên: “Đúng vậy, phim của ngài đều hướng ra thị trường nước ngoài, có rất nhiều nhà đầu tư nâng đỡ, làm sao có thể thiếu tài nguyên với người được chứ.”
Đạo diễn Lâm: “Vậy xin hỏi cậu gọi đến là vì chuyện gì?”
Cố Cẩm Miên: “Không phải anh ba của tôi gần đây đang tập trung ở thị trường nước ngoài à? Anh ấy xây dựng đủ loại công ty công nghệ ở Mỹ, trong đó có một đội ngũ hiệu ứng cực kỳ nổi tiếng, nghe nói về sau còn đạt được mấy giải thưởng thị giác VES, tôi nghe mà không hiểu lắm, ngài từng nghe qua chưa?”
Đạo diễn Lâm: “……”
Cố Cẩm Miên: “Đạo diễn Lâm, tôi có vài ý kiến về nhân vật phản diện trong phim của ngài. Không biết ngài có thời gian để nói chuyện không?”
Đạo diễn Lâm “…”