Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 54



Edit: Lune

Cố Cẩm Miên không dám tin nhìn Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù kéo tay cậu trước camera, khẽ cười: “Sao? Không tin nổi tôi có thể nói ra những lời như vậy à?”

“Không phải trong lòng em luôn nghĩ tôi là một tên háo sắc chẳng ra gì ư? Sao tôi nói vậy em lại ngạc nhiên?”

Cố Cẩm Miên ấp úng không nói được lời nào.

Cậu đang muốn phản bác rằng mình chỉ nói dưới góc độ là Ân Mạc Thù, lại chợt cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý.

Ân Mạc Thù như đoán được suy nghĩ của cậu: “Em nghĩ Ân Mạc Thù sẽ không nói kiểu lời như vậy?”

Sau đó hắn cười càng tươi hơn: “Cậu ta sẽ nói đấy.”

Cố Cẩm Miên vô thức muốn phản bác lại.

“Em nghĩ mình hiểu nhân vật hơn tác giả đã tạo ra họ à?”

“…”

Mặt Cố Cẩm Miên càng banh ra, nứt toác rồi lại căng phồng lên giống như bị cơn tức giận ép thành một lớp collagen.

Ngoài mặt thì vậy nhưng thế giới bên trong vẫn sụp đổ.

Ở phương diện này cậu nói không lại, nhưng trước nay cậu vốn không phải người chịu thua, bị Ân Mạc Thù kéo ngồi vào bàn vẫn còn cứng miệng: “Anh nhìn tôi tự để lộ thân phận, cười nhạo tôi vui vẻ lắm phải không?”

Ân Mạc Thù không đáp.

“Anh nói anh mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách, nói tôi được lợi còn ra vẻ, nói tôi biết tất cả về anh còn anh không biết gì về tôi hết, vậy mà tôi lại ngốc nghếch tin là thật, lại còn viết cái tự giới thiệu nực cười kia nữa.”

Cố Cẩm Miên càng nói càng tức, lại không chỉ mỗi tức không.

Chính là bởi lẫn thêm cảm xúc khác nên quai hàm của Ân Mạc Thù còn căng chặt hơn ban nãy, một câu cũng không nói nên lời.

Cố Cẩm Miên khẽ chớp mắt, khóe miệng run run, giận dữ cài lại tai nghe về chỗ cũ.

Không muốn tiếp tục nói chuyện riêng với hắn.

Bữa cơm này cậu không làm khó tổ chương trình, cũng không để bất cứ người nào của nhà họ Bạch khó xử, luôn tươi cười cho tới lúc kết thúc.

Ngay cả khi Bạch Kỳ Thụy và ông Bạch tặng cậu quà gặp mặt chính thức hay muốn cho cậu cổ phần thì khi nhận cậu cũng chỉ lễ phép cười khẽ đẩy lại chứ không từ chối thẳng thừng.

Bách Tâm Vũ ở đoàn phim cực kỳ sốt ruột, quay phim một lúc lại nhắn hỏi Đỗ Bạch An: “Sao rồi sao rồi?”

Đỗ Bạch An mờ mịt trả lời: “Ban đầu ông chủ dữ lắm.”

Bách Tâm Vũ đã đoán được từ trước nhưng vẫn không khỏi thất vọng: “À.”

Đỗ Bạch An: “Tiếp đó hai người họ hôn nhau.”

Bách Tâm Vũ: “Á!”

Đỗ Bạch An: “Sau đó hình như cãi nhau mấy câu.”

Bách Tâm Vũ: “À…”

Đỗ Bạch An: “Giờ thì đang cười ăn cơm với nhau.”

Bách Tâm Vũ: “Ể?”

Bách Tâm Vũ cảm thấy hỏi xong mà như chuốc thêm tịch mịch, ngứa tim nhột phổi.

Đỗ Bạch An cũng thấy hoang mang, cậu ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của Cố Cẩm Miên, trong lòng lo lắng không thôi, ánh mắt cũng theo đó mà ảm đạm đi nhiều.

Vào ngày cuối cùng của tháng mười, show《Bốn Mùa Trao Em》kết thúc mỹ mãn.

Nhóm cameraman thu lại máy móc xong, Cố Cẩm Miên lập tức đi tới bên cạnh Bạch Kỳ Thụy, nói với ông: “Chú Bạch, chắc chú cũng biết cháu với Ân Mạc Thù chỉ giả vờ làm người yêu rồi phải không ạ. Thế nên quà của người nhà họ Bạch tặng, cháu không thể nhận được.”

Bạch Kỳ Thụy không đáp lại ngay mà dẫn cậu tới phòng trà: “Cháu ở đây nghỉ ngơi trước đã, vừa nãy Tịch Quân nói với chú là sẽ tới đón cháu, giờ chú đi tiễn khách trước.”

Cố Cẩm Miên bị từ chối khéo léo, anh cả muốn đến đón cậu nên cậu đành phải ngồi đây chờ.

Cậu biết vì sao anh cả lại muốn tới đón mình, lần đầu tiên gặp Hạ Chỉ anh cả đã gọi điện dặn cậu đừng gây chuyện bên chỗ bà ngoại.

Ngồi trong phòng trà, người đầu tiên Cố Cẩm Miên chờ được là Hạ Chỉ.

Chẳng có gì bất ngờ, bà đến nói về chuyện giữa cậu và Ân Mạc Thù.

Hai bà mẹ nghĩ giống nhau, bà và Thi Nghi đều cho rằng dù quan hệ là giả thì tình cảm cũng là thật.

“Hai đứa giờ đang bất hoà, dì nói lời này tuy có thể sẽ làm con không vui nhưng sự thật chính là vậy. Nếu hai đứa không có tình cảm với nhau, dẫu có giả làm người yêu cũng sẽ không thể diễn thật như vậy được. Mắt hai đứa mỗi khi nhìn thấy nhau đều sáng rực lên, thật sự thích ai đó sẽ không gạt được người khác đâu con.”

Cố Cẩm Miên suy nghĩ, dù cậu có thích cũng không phải thích tên lừa đảo Hà Bất Tẫn kia.

“Thằng bé Ân Mạc Thù này là người lạnh lùng kiêu ngạo, lại không biết nói chuyện. Nếu nó có làm sai chuyện nào, dì thay nó xin lỗi con.” Hạ Chỉ nhẹ nhàng nói: “Con có thể tha thứ cho nó được không?”

Cố Cẩm Miên không trả lời, cậu nghĩ nếu Hạ Chỉ còn nói tiếp thì mình sẽ đi.

Nhưng Hạ Chỉ lại không nói tiếp mà chỉ xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.

Người đến tiếp theo là Bạch Kỳ Thụy, thái độ khác biệt, lời nói khác biệt nhưng mục đích vẫn giống với Hạ Chỉ.

Cố Tịch Quân là người thứ ba xuất hiện.

Khi hắn tới, Cố Cẩm Miên đang ngồi trên ghế gỗ hoa lê vàng, loại ghế trang trọng lão thành này rất không ăn nhập gì với cậu. Cố Cẩm Miên ủ rũ cúi đầu, ngồi đó cũng không thả lỏng mà hệt như bị ép, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Vừa thấy Cố Tịch Quân, câu đầu tiên cậu nói là: “Anh ơi, em không gây chuyện.”

Trái tim Cố Tịch Quân bị câu này chọc cho mềm mại.

Hắn cảm thấy mâu thuẫn giữa Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù chỉ là trò đùa của trẻ con, sau khi biết quan hệ giữa cả hai là giả hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Nếu hắn còn không nhìn ra Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù là thật lòng thích nhau thì đã sớm bị người khác kéo xuống khỏi vị trí bây giờ rồi.

Nhưng giờ hắn bỗng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

“Tóm lại là em đang bực bội chuyện gì? Ân Mạc Thù sai ở đâu thì em cứ nói, đánh cậu ta hoặc dùng phương pháp khác để giải quyết, cứ im lặng không nói thế này thì có ích gì?”

Cố Cẩm Miên cúi đầu không lên tiếng.

Qua một hồi lâu cậu mới ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ bừng, hỏi: “Anh, anh có biết Hà Bất Tẫn là ai không?”

Cố Tịch Quân hơi sửng sốt, hắn cau mày nhìn cậu một lúc rồi đi ra ngoài không biết làm gì.

Chẳng bao lâu sau, Đỗ Bạch An cũng tới.

Cậu ta im lặng đứng đó không nói lời nào.

Cố Cẩm Miên cười khẽ: “Cậu cũng tới nói giúp Ân Mạc Thù đấy à.”

Đỗ Bạch An lắc đầu.

Cố Cẩm Miên nhìn cậu ta, quay đầu lại hỏi một câu giống ban nãy: “Cậu có biết Hà Bất Tẫn là ai không?”

Đỗ Bạch An lại lắc đầu, đáp: “Tôi không biết nhưng nếu ông chủ bằng lòng nói thì tôi sẽ nghe.”

Nói rồi cậu ta nhìn Cố Cẩm Miên đầy mong đợi.

Đây là lần đầu tiên cậu ta dũng cảm như vậy trước mặt Cố Cẩm Miên, dũng cảm thể hiện rằng cậu ta muốn nghe những chia sẻ về nỗi buồn cũng như giận dữ của Cố Cẩm Miên.

Cố Cẩm Miên đối với cậu ta giống như là mặt trời vậy.

Nếu không có Cố Cẩm Miên, cậu ta luôn cảm thấy mình sẽ bước lên một con đường đen tối khác.

Khi ấy Cố Cẩm Miên thả cậu ta, cho cậu ta tài nguyên, cho cậu ta ký hợp đồng với công ty lại cho cậu ta một nơi sạch sẽ an toàn trong giới giải trí. Thậm chí còn đưa mẹ cậu ta tới bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất trong nước tới xem bệnh.

Mặt trời không thuộc về cậu ta, nhưng nhờ mấy tia nắng ấm áp đó mà cậu ta mới có thể chiếu sáng được con đường của mình, cảm nhận được sự ấm áp, mỗi khi nhìn thấy mặt trời tỏa sáng mới có thể yên tâm.

Nên lúc mặt trời nhỏ ảm đạm, cậu ta cũng muốn giúp ông chủ san sẻ phiền muộn.

Trong giai đoạn sau của nguyên tác, Đỗ Bạch An quật khởi cũng là nhờ phong cách yên tĩnh lại khiến người ta an tâm của mình.

Cố Cẩm Miên dời tầm mắt, mở miệng: “Hai năm trước, anh ta là người tôi ghét nhất, thậm chí còn hận anh ta.”

Cậu là người có tính cách nhanh nhẹn, thích đánh nhau đua xe, thích tất cả các trò chơi kích thích, không thích ngồi yên một chỗ đọc sách, thứ duy nhất có thể khiến cậu trở nên yên tĩnh chính là mô hình máy bay.

Sau đó cậu vì một nhân vật trong tiểu thuyết mà thay đổi.

Cậu download Tấn Giang, nạp tiền, mua chương, mỗi ngày đều chờ chương mới của là Hà Bất Tẫn, dùng app hai năm cũng chỉ theo dõi duy nhất một tác giả.

Trước kia cậu vừa yêu vừa hận Hà Bất Tẫn, mỗi tiểu thuyết mà người này viết đều sẽ có một nhân vật chạm được vào cảm xúc ẩn sâu trong tim cậu, cậu cũng không hiểu vì sao. Thích như vậy nhưng cuối cùng đều bị Hà Bất Tẫn viết chết mà không rõ nguyên nhân.

Ngày ngày chờ truyện, nhân vật mình thật lòng thích lần lượt bị viết chết thì sao có thể không ghét hắn cho được.

Khiến cậu triệt để trở thành anti chính là vì tiểu thuyết mới nhất lần này《Giải Trí Tối Thượng》.

Cậu thích Ân Mạc Thù trong đây nhiều hơn tất cả nhân vật ở dĩ vãng, cậu thích Ân Mạc Thù trời sinh chỉ biết cười, là thiên sứ nhỏ của người bị liệt mặt như cậu.

Cậu vừa đọc miêu tả liên quan tới Ân Mạc Thù là đã thích, cảm thấy người này chính là người đẹp nhất trong lòng mình, thấy Ân Mạc Thù chịu đủ tổn thương vì cười mà cảm thấy đau lòng. Cậu muốn cho Ân Mạc Thù có thể cười vui vẻ mãi mãi.

Thế rồi chẳng hiểu sao Hà Bất Tẫn lại viết hắn chết, còn chỉ vì bôi đen một đối thủ cạnh tranh của nam chính.

Sao cậu có thể không hận.

Khi xuyên tới quyển sách này, thật lòng cậu cũng từng cảm thấy sợ hãi và khó chịu. Cậu nhớ cha mình, nhớ sư phụ, nhớ đám đồng nghiệp, là Ân Mạc Thù đã giúp cậu yên tâm sống tiếp ở thế giới này.

Ban đầu tình cảm cậu dành cho Ân Mạc Thù chỉ là tình yêu thương với “Bé con”, nhưng chẳng hiểu sao tình cảm ấy về sau lại biến chất. Cậu vừa nhận ra mình yêu Ân Mạc Thù chưa được bao lâu lại biết được trong cơ thể Ân Mạc Thù là Hà Bất Tẫn xuyên vào.

Đó là người cậu ghét, thậm chí là hận.

Anh ba cậu nói chuyện có lớn cỡ nào đâu, anh cả thì bảo cậu đừng giận dỗi, hết người này tới người khác đều khuyên cậu hãy “Tha thứ” cho Ân Mạc Thù như thể cậu là một tên cặn bã ngang ngược càn rỡ.

Không ai biết thế giới của cậu đã sụp đổ khi biết sự thật.

Không ai biết cả mà cậu cũng không thể nói, dù là Đỗ Bạch An cũng không thể nói ra toàn bộ.

“Anh ta.. giống như Ân Mạc Thù.”

Đỗ Bạch An nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu rồi nói: “Thế nên cậu tức giận như vậy, suy sụp như thế là vì nhận ra người mình thích đã từng là người mình ghét nhất sao?”

“Cậu nói gì đấy! Sao tôi có thể thích anh ta được!” Cố Cẩm Miên hệt như một con mèo bị chọc đúng chỗ đau, xù lông nhảy dựng lên.

Đỗ Bạch An nuốt nước miếng, thấy cậu phản ứng như vậy là biết mình đoán đúng rồi, cậu ta nói khẽ lại cực kỳ kiên định: “Chắc là vậy rồi.”

Cố Cẩm Miên nhìn cậu ta chằm chằm, quả nhiên không tin được ngòi bút của Hà Bất Tẫn, ai bảo Đỗ Bạch An là người thích hợp nhất để tâm sự chứ hả.

“Tôi không biết Hà Bất Tẫn cụ thể là ai, nhưng khi cái tên này xuất hiện cũng là lúc cậu cãi nhau với Ân Mạc Thù song cũng là thời điểm ngọt ngào nhất.” Đỗ Bạch An tiết lộ bí mật mình âm thầm hóng trong siêu thoại cp, nhưng điều này không quan trọng bởi cậu ta phải nói.

“Lúc ở sân bay, cậu nói Ân Mạc Thù đã chửi Hà Bất Tẫn là đồ ngu xuẩn, khi ấy ánh mắt cậu sáng cực kỳ.” Đỗ Bạch An mím môi rồi lựa chọn bán Bách Tâm Vũ: “Bách Tâm Vũ nói trên người cậu có mùi chua chua của mấy cặp yêu nhau, nếu không phải tình yêu thì đời này cậu ta sẽ không yêu ai hết.”

Cố Cẩm Miên ngẩn người, không phải vì câu nói này của Đỗ Bạch An mà là nhớ tới dáng vẻ Ân Mạc Thù nói Hà Bất Tẫn là đồ ngu xuẩn đêm đó.

“Cậu nói Hà Bất Tẫn và Ân Mạc Thù giống nhau, tôi đoán Hà Bất Tẫn có thể là một thân phận khác của Ân Mạc Thù mà thân phận khác này lại làm chuyện gì đó khiến ông chủ cực ghét?”

Mặt Cố Cẩm Miên càng lúc càng đanh lại.

Đỗ Bạch An nhỏ giọng tổng kết: “Bởi vậy khi nhận ra người mình thích lại là người mình ghét nên mới tức giận rồi suy sụp như thế.”

Cậu ta cố dồn hết dũng khí: “Vì rất thích nên mới càng tức giận, cười nói đều là giả.”

“…”

Cố Cẩm Miên nghĩ hồi lâu, mãi đến lúc nghĩ ra cách phản bác cậu ta thì Cố Tịch Quân quay lại.

Hắn còn dẫn cả Ân Mạc Thù tới.

Đỗ Bạch An thấy vậy thức thời đi ra ngoài.

“Giờ hai đứa nói rõ ràng với nhau đi, nếu thích nhau thì hẹn hò, không thích thì tách hẳn ra.” Cố Tịch Quân nói: “Đừng lập lờ làm hai nhà sốt ruột.”

Bên ngoài Cố Tịch Quân luôn chú trọng công bằng chính trực, hơn nữa lúc này lại không khống chế được thuộc tính ác miệng ngầm của mình: “Anh thấy hai đứa chắc cũng chẳng hẹn hò gì đâu, chi bằng mỗi đứa tự đi kết thông gia với nhà khác đi, ít ra còn có thể mang về chút lợi ích cho gia tộc.”

“…”

Sau khi Cố Tịch Quân đi rồi, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Một hồi lâu sau, Ân Mạc Thù bước về phía Cố Cẩm Miên.

Hắn bất ngờ đi tới khiến lông tơ trên người Cố Cẩm Miên dựng thẳng hết lên, lúc hắn định đưa tay ra Cố Cẩm Miên đã muốn hất ra. Nhưng rõ ràng Ân Mạc Thù từng có kinh nghiệm bị cậu hất tay ra nên hắn đã dễ dàng tóm được cổ tay cậu.

Cổ tay Cố Cẩm Miên bị tóm chặt nên lại càng căng thẳng, cậu vô thức muốn tung nắm đấm.

Ân Mạc Thù đổi tay nắm cổ tay cậu đồng thời dùng tay còn lại ép sau gáy đè cậu lên tường. Chân Cố Cẩm Miên cũng bị chặn lại, muốn cử động một chút cũng hết sức khó khăn.

Động tác này hơi quen thuộc, Cố Cẩm Miên nhớ lúc mình đánh lén Ân Mạc Thù ở cao ốc Cố thị cũng bị Ân Mạc Thù kẹp tay đè lên tường như vậy.

Không còn chỗ nào có thể giãy giụa.

Chẳng hiểu sao tính tình Cố Cẩm Miên lại phát tác: “Hà Bất Tẫn, anh dùng cơ thể của Ân Mạc Thù áp chế tôi có gì là giỏi, trong sách thích bắt nạt người khác như thế, ngoài đời thực chắc là con gà còi chứ gì?”

Hai người gần nhau đến mức chóp mũi như sắp chạm vào nhau, còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Khoé miệng Ân Mạc Thù vốn đang mím thẳng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Miên, nghe cậu nói vậy mới khẽ nhếch miệng lên: “Đúng vậy.”

Hắn nói đúng vậy làm Cố Cẩm Miên nhớ lại câu nói lúc ghi hình kia, lập tức cảnh giác hẳn lên.

“Trong hiện thực tôi đúng là gà còi, không chỉ yếu mà tôi còn là một tên tàn phế phải ngồi xe lăn.” Tay Ân Mạc Thù vuốt ve dọc theo cổ cậu, ý cười triền miên mà lạnh lẽo: “Hài lòng chưa?”

Cố Cẩm Miên kinh ngạc nhìn về phía Ân Mạc Thù, cậu giống như một con sói đang giương nanh vuốt bỗng nhiên bị điểm huyệt.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu hơi mở to, vì mở to nên càng lộ vẻ trong trẻo lấp lánh, có chút ngỡ ngàng lại luống cuống nhìn Ân Mạc Thù.

Thời gian dần trôi qua, sự trong trẻo đó cũng bắt đầu giảm đi.

Cậu mở miệng rồi lại khép lại, cả người đều thấy hốt hoảng.

Ân Mạc Thù thấy vậy hơi mím môi rồi bỏ tay xuống.

Nửa người trên của Cố Cẩm Miên được tự do nhưng cậu vẫn không nhận ra, giống như chưa kịp hồi thần lại từ tin tức ban nãy, ngay cả lúc điện thoại rung lên cũng không khiến cậu lấy lại tinh thần.

Sau khi Ân Mạc Thù buông lỏng cổ tay Cố Cẩm Miên, tay hắn cũng tự nhiên rủ xuống, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay hiện lên vết hồng nhạt, khớp xương cũng theo đó mà cử động lên xuống.

Tất cả những chi tiết nhỏ trên người cậu đều khiến ánh mắt Ân Mạc Thù trở nên dịu dàng. Hắn đưa tay muốn sờ đầu cậu lại thấy điện thoại rung liên tục, bàn tay hắn tới gần tai rồi lại chuyển xuống túi quần, lấy điện thoại ra định đưa cho cậu.

Trên màn hình điện thoại hiện lên bốn chữ “Cao tăng Linh Sơn” rõ ràng ập vào mắt hắn.

Ân Mạc Thù ngẩn ra, ánh mắt dần thay đổi, mãi lâu sau hắn cười khẩy một tiếng rồi chìa điện thoại đến trước mặt Cố Cẩm Miên: “Cao tăng Linh Sơn? Không phải em muốn đưa cao tăng đến gặp tôi đấy chứ?”

“Em muốn làm gì?”

“Tôi…” Giọng nói Cố Cẩm Miên hơi nghẹn, vô thức muốn cướp lại điện thoại.

Ân Mạc Thù giơ tay cao lên để né tay Cố Cẩm Miên, tình cờ ngón tay cái chạm nhẹ vào tiếp nhận cuộc gọi, một giọng nói già nua vang lên từ điện thoại: “Cố thiếu gia, tôi sắp đến rồi, khoảng một tiếng nữa, tôi sẽ xem cho cậu sau khi cậu tắm xong.”

Ân Mạc Thù sững sờ.

Cố Cẩm Miên nhân cơ hội cướp lại điện thoại, đẩy Ân Mạc Thù ra rồi chạy đến cửa.

Cậu đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía chân của Ân Mạc Thù, chừng mười mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn hắn, há to miệng.

Ngày đó sau khi đồng ý ghi hình tập cuối chương trình với Trình Xung, cậu muốn mang đến cho fan một cái kết cũng như đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ hỗn loạn này, cắt đứt với hắn cùng thế giới này.

Cậu chẳng hiểu sao lại xuyên vào trong sách, cậu tự nhủ rằng mình đến đến bảo vệ Ân Mạc Thù.

Giờ Ân Mạc Thù đã không còn nên cậu không tìm thấy lý do để tiếp tục đợi ở đây nữa.

Cậu từng có ý định tìm kiếm đại sư để đuổi Hà Bất Tẫn ra khỏi cơ thể Ân Mạc Thù, nhưng lúc nói với đại sư, cậu mới biết suy nghĩ này nực cười và ích kỷ nhường nào.

Cậu có tư cách gì chứ.

Nói một câu thế giới này là của Hà Bất Tẫn cũng không quá phận, đây là thế giới do hắn sáng tạo, về mặt pháp lý thì bản quyền “Ân Mạc Thù” thuộc sở hữu của hắn, cậu dựa vào cái gì mà đuổi Hà Bất Tẫn đi.

Dựa vào việc cậu yêu Ân Mạc Thù hơn Hà Bất Tẫn ư.

Cho nên cuối cùng cậu đã nói bản thân mình có vấn đề, muốn xem liệu đại sư có thể đưa cậu về thế giới cũ được không.

Cậu chọn hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười, một ngày trước sinh nhật của Ân Mạc Thù để ghi xong chương trình, cắt đứt mọi chuyện và trở lại hiện thực.

Nhưng lúc này cậu không sao nói nên lời, cổ họng như thể bị một cục than nung đỏ chặn lại.

Ánh mắt xót xa vẫn luôn dán chặt vào chân của Ân Mạc Thù.

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

Ân Mạc Thù bước đến bên cạnh cậu, cười nhạt: “Tôi sẽ đi gặp vị cao tăng này với em.”

Cố Cẩm Miên lại không từ chối, đi được vài bước, ngay cả bản thân cậu cũng thấy ngạc nhiên, không biết mình đang làm gì.

Cậu lại nhìn xuống chân của Ân Mạc Thù, nhìn mãi một lúc lâu mới ấp úng hỏi: “Sao chân của anh lại bị què… à không phải…”

Cậu lắp bắp một lúc, nói một từ nho nhã không hợp với mình chút nào: “Đi lại không tốt.”

“Em không biết nói chuyện như vậy, sao các mối quan hệ lại tốt thế?”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Ngã ngựa.” Ân Mạc Thù bình tĩnh nhả ra hai chữ.

Cố Cẩm Miên sững sờ, Ân Mạc Thù trong nguyên tác cũng bị ngã ngựa rồi gãy chân.

Đi được một lúc, Cố Cẩm Miên cúi thấp đầu, thì thầm: “Xin lỗi.”

Ân Mạc Thù dừng bước, không ngờ người cách đó không lâu còn muốn hủy thiên diệt địa giờ lại đang cúi đầu xin lỗi hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu.

“Ngày tôi xuyên vào sách, tôi đã chửi anh ở khu bình luận, còn nói chúc anh có số phận giống Ân Mạc Thù, tại lúc đó tôi tức quá nên không biết anh…”

Ân Mạc Thù ngắt lời cậu: “Ân Mạc Thù yyds?”

“Đúng, đó là biệt danh độc giả của tôi.” Cố Cẩm Miên ngạc nhiên: “Anh biết à?”

Quyển sách kia viết mấy trăm vạn chữ, mỗi ngày có tới mấy chục vạn người đọc, bình luận mỗi ngày cũng tăng thêm mấy vạn, thế mà hắn còn nhớ được biệt danh của độc giả.

“Độc giả lắm tiền mỗi lần tặng những mấy trăm vặn, tác giả trên Tấn Giang có ai mà không biết.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Ân Mạc Thù: “Tôi vừa đọc được câu “Chúc phúc” đó của em thì xuyên tới đây.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Ân Mạc Thù: “Có lẽ ông trời đã nghe được nguyện vọng mãnh liệt của em nên mới khiến tôi đến tiếp nhận số phận của Ân Mạc Thù cho em xem.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Ân Mạc Thù: “Nếu em tìm được đại sư có thể đưa mình quay về, xin hãy thương xót mang tôi theo cùng.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Không thể nói tiếp chuyện đó nữa.

Cố Cẩm Miên cứng ngắc chuyển đề tài: “Vì đi lại không tốt nên anh mới viết truyện à?”

Ân Mạc Thù: “…”

Hắn cực kỳ nghi ngờ hồi nhỏ Cố Cẩm Miên hay đánh nhau có liên quan đến việc cậu không biết nói chuyện như thế này.

“Không phải.”

Cố Cẩm Miên cũng biết mình nói thế rất bất lịch sự, chỉ là cậu cực kỳ muốn biết thêm về chân của hắn.

“Vậy anh có thể làm được việc khác không?”

Anh còn có thể đứng lên được không?

Ân Mạc Thù: “Viết lách chỉ là làm thêm.”

“Thế thì vất vả quá.”

Nghe nói có tác giả tốc độ gõ chữ chỉ khoảng 500 chữ một giờ, mỗi lần Hà Bất Tẫn đăng chương mới toàn lên đến 1 vạn chữ, vậy chẳng phải gõ suốt 20 tiếng à?

Giọng Cố Cẩm Miên buồn buồn, cũng chẳng biết đang suy diễn cái gì: “Thế sao anh còn trả lại tiền tôi đã đập cho anh làm gì, lại còn toàn bộ nữa chứ.”

Ở Tấn Giang, dù là ném địa lôi hay ngư lôi nước sâu thì Tấn Giang đều sẽ lấy một nửa số tiền trong đó. Cậu ném cho Hà Bất Tẫn 320 vạn, Tấn Giang thu một nửa nên Hà Bất Tẫn chỉ còn 160 vạn mà thôi, thế mà hắn còn phát lì xì cho cậu 320 vạn.

“Còn phải bù thêm 160 vạn.”

Ân Mạc Thù: “…”

Không hiểu sao hắn lại bắt đầu nghe Cố Cẩm Miên nói đến chuyện tiền, 160 vạn là chủ đề đáng nói hả? Lại còn dưới hoàn cảnh như vậy.

Cố Cẩm Miên cũng nhận ra đề tài mình dẫn dắt rất chi là vòng vèo tới chỗ chẳng hiểu ra sao.

Cậu lập tức ngậm miệng, im như thóc đi đến chỗ cần đến.

Cố Cẩm Miên giấu người nhà tìm đại sư nên không hẹn trong biệt thự mà hẹn ở quán cà phê ngay ngoài chung cư.

Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy vừa mua nhà bên chung cư đối diện, diện tích chung cư này lớn gấp 5 lần các chung cư khác mà chỉ có 62 hộ gia đình, bởi vậy quán cà phê này vẫn luôn rất yên tĩnh, thích hợp để trò chuyện.

Tuổi tác vị đại sư được nhiều người tôn sùng nhìn qua có vẻ không ít nhưng dáng người thanh thoát, vẻ mặt điềm tĩnh, tinh thần sáng láng, đúng là có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Ông đứng ở đó, vừa ngẩng đầu nhìn Ân Mạc Thù một cái chân lập tức mềm nhũn, nếu không phải ông kịp thời lấy tay chống bàn có khi đã quỳ xuống rồi.

Cố Cẩm Miên: “…”

Giờ cậu mới thật sự nhận ra suy nghĩ trước kia của mình nực cười cỡ nào.

Cậu quên rằng thế giới này là do Hà Bất Tẫn tạo ra, ngay cả khi có người thật sự có năng lực thì khi đối đầu với Ân Mạc Thù…

Cố Cẩm Miên gắng gượng ngồi xuống.

Đại sư nơm nớp lo sợ ngồi đối diện với cậu, còn Ân Mạc Thù thản nhiên ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ.

Bầu không khí bỗng trở nên im ắng, thậm chí còn hơi lúng túng.

Cố Cẩm Miên kiên trì mở miệng: “Đại sư, linh hồn của tôi không thuộc về cơ thể này.”

Đại sư: “…”

Ông đan chéo hai tay vào nhau, ngả người ra sau rồi quan sát Cố Cẩm Miên.

“Thuộc về, không có linh hồn nào phù hợp với cơ thể này hơn cậu, nó được sinh ra là vì cậu.” Đại sư khẳng định.

Cố Cẩm Miên: “?”

Đại sư lừa người đấy à?

Thế này thì sao nói tiếp được nữa, mỗi vậy còn nhìn không ra thì nói gì đến chuyện đưa bọn cậu quay về, có nói thêm cũng chỉ tổ để lộ thông tin mà thôi.

Cố Cẩm Miên nhìn về phía Ân Mạc Thù thấy hắn đang cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút dao động nào cả.

Buổi gặp mặt đại sư được lên kế hoạch từ trước đã kết thúc sau chưa đầy năm phút.

Lúc đại sư đi ra còn có vẻ rất mâu thuẫn, ông hình như rất nôn nóng chỉ muốn đi khỏi đây nhưng lại có cảm giác lưu luyến không rời.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù, không biết có nên cứ thế đi thẳng hay không vì dù sao bây giờ bọn họ cũng không còn quan hệ gì nữa.

Cậu do dự đứng một lúc mới lên tiếng: “Hình như tôi bị lừa rồi, đại sư này nói chuyện một lần là 20 vạn, quá một tiếng còn muốn tăng giá.”

“…” Ngón tay Ân Mạc Thù đang lướt trên điện thoại dừng lại: “Không bị lừa, ông ấy quả thật có chút trình độ.”

“Vậy sao ông ta nói thế, rõ ràng tôi đâu phải.”

Ân Mạc Thù ngẩng đầu nhìn về phía cậu, lúc hắn nâng mí mắt lên, dáng đôi mắt sắc bén được lộ rõ cùng ánh mắt sâu thăm thẳm, vẻ mặt bình tĩnh lập tức vỡ vụn: “Vì nhân vật Cố Cẩm Miên này được tôi viết dựa theo em.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.