Edit: Lune
Cố Cẩm Miên giật mình tỉnh dậy bởi một tiếng sấm vang dội giữa không trung.
Căn phòng bừng sáng, trước mặt cậu vẫn là khu bình luận trong《Giải Trí Tối Thượng》trên máy tính, mới nhất trên cùng vẫn là bình luận kia của cậu.
“Hà Bất Tẫn chó chết, tôi chúc anh có số phận giống hệt Ân Mạc Thù.”
Cố Cẩm Miên trợn mắt, bỗng có cảm giác hoang mang sợ hãi, không rõ là cảnh trong mơ hay hiện thực.
Cậu vẫn ngồi ở đây, mọi thứ đều là dáng vẻ khi trước, vậy chuyện cậu xuyên sách là sao?
Một giấc mộng dài ư.
Hóa ra những từ ấy lại đáng sợ, lại khiến người ta khó chịu đến vậy.
Cố Cẩm Miên ngây người hồi lâu, sau đó vội vàng ngồi thẳng dậy, tìm Weibo của Hà Bất Tẫn rồi gửi tin nhắn qua: “Em là Cố Cẩm Miên, là Cố Cẩm Miên đó ấy, anh biết không?”
Tin nhắn mới trong nhóm vẫn đang xuất hiện không ngừng.
[Hà Thời Đáo Tẫn Đầu]:
“Miên Miên đi chửi thật kìa!”
“Vừa nhìn đã thấy cảm hết sức chân thành, phẫn nộ đều tràn ra màn hình.”
“Thằng nhóc này vừa chửi cái đã có rất nhiều độc giả với tác giả vây xem.”
“Có điều hình như chửi hơi quá?”
Cố Cẩm Miên nhìn lại mấy bình luận kia, lập tức thấy đau đầu.
Cậu toàn bình luận -2 nên không xóa được, ngay cả tác giả cũng không xóa được, trừ khi cậu đăng 100 bình luận – để tác giả cầm quyền quản lý khu bình luận.
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu cau mày, yếu ớt bắt đầu đổi hướng để lại đánh giá tốt.
【Tác giả viết rất hay, tung hoa, hôn một cái.】
“???”
【Viết rất chân thực, đắm chìm trong cảm giác mãnh liệt huhuhu.】
【Tuy Ân Mạc Thù chết rồi nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc trong ngoại truyện.】
Cố Cẩm Miên cẩn thận để lại ám hiệu trong bình luận.
【Cố Cẩm Miên thích Ân Mạc Thù như vậy, chắc chắn sẽ báo thù cho cậu ấy phải không?】
“??????”
Trong nhóm một loạt @Cố Cẩm Miên.
“Miên Miên, ông bị làm sao đấy? Cuối cùng cũng bị ép điên luôn rồi à?”
“Không phải ông bị bắt cóc rồi đấy chứ? Bị đội quan hệ công chúng của Hà Bất Tẫn bắt?”
Cũng không trách bọn họ kinh ngạc như vậy, cái nhóm [Hà Thời Đáo Tẫn Đầu] này ban đầu đã tụ tập được một đám độc giả rất có ý kiến với Hà Bất Tẫn, một mặt bọn họ không bỏ được việc ngày nào cũng vào check chương mới của tiểu thuyết, mặt khác sau khi bị ngược sẽ chửi Hà Bất Tẫn trong nhóm.
Người nổi danh nhất trong đó chính là Cố Cẩm Miên.
Biệt danh của cậu trong nhóm là Cố Cẩm Miên, mọi người ai cũng nghĩ cậu lấy tên nhân vật trong tiểu thuyết làm nickname, cho nên về sau có không ít người cũng bắt chước cậu, nào là Bách Tâm Vũ, Ân Mạc Thù rồi Thi Nghi.
Mỗi lần Cố Cẩm Miên nổi giận, đám người trong nhóm lập tức biết Ân Mạc Thù lại bị ngược rồi, sau đó sẽ @Bách Tâm Vũ ra để cùng nhau hô đánh.
Lần này vốn dĩ vẫn tiếp tục như vậy, ai ngờ Cố Cẩm Miên lại bắt đầu khen đủ lời ở khu bình luận, buồn nôn khó chịu đến mức bọn họ không muốn nhìn.
Dựa vào sự hiểu biết của họ với Cố Cẩm Miên thì cậu không có khả năng chịu nghe theo sự sắp xếp của đội quan hệ công chúng, cho nên họ nghi rằng cuối cùng cậu cũng bị ép điên bởi cái chết của Ân Mạc Thù.
Nếu không, sao cậu lại có thể nói mấy lời như kiểu Cố Cẩm Miên thích Ân Mạc Thù như vậy trong khu bình luận!
Cố Cẩm Miên hoàn toàn không để ý tới bọn họ, khen ngợi chân thành trong khu bình luận xong, lại bắt đầu ném ngư lôi nước sâu.
Thông báo của Tấn Giang liên tục làm mới trên màn hình: Ân Mạc Thù yyds tặng cho tác giả Hà Bất Tẫn của《Giải Trí Tối Thượng》n cái ngư lôi nước sâu.
Làm cho ngày càng có nhiều độc giả vào xem, trong diễn đàn Tấn Giang cũng bắt đầu mở post thảo luận về mối tình vừa yêu vừa hận của Ân Mạc Thù yyds và Hà Bất Tẫn.
“…”
Đập xong, Cố Cẩm Miên bắt đầu khiếu nại bình luận (-) đánh giá kém của bản thân trước đó, cậu tự khiếu nại chưa đủ còn vào trong nhóm kêu gọi, bảo anh em trong nhóm cùng đi khiếu nại mình.
“…”
Xóa không được cũng chỉ có thể đi khiếu nại, nếu bình luận của một độc giả bị khiếu nại nhiều lần thì bình luận đó sẽ không được hiển thị ở khu bình luận nữa.
Đây là cách duy nhất mà Cố Cẩm Miên có thể nghĩ ra.
Thấy trong nhóm không có động tĩnh gì, cậu lại hô tiếp một tiếng: “Ai đi khiếu nại tôi, tôi sẽ mời người đó đọc quyển sách tiếp theo của Hà Bất Tẫn.”
Hơn trăm người trong nhóm đáp lại đi hết.
Làm xong những chuyện này, Cố Cẩm Miên mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ ngoài cửa phòng vang lên, Cố Vân Bằng cầm một cốc sữa nóng mang vào: “Vừa nãy sấm sét to quá, bị ngắt điện một lúc, giờ thì ổn rồi.”
Trông thấy Cố Vân Bằng lần nữa, cảm giác hoang mang lo sợ trong lòng Cố Cẩm Miên càng nặng nề. Đối với Cố Vân Bằng mà nói, có lẽ đó chỉ là mấy phút không gặp nhưng với cậu lại dài đằng đẵng.
Cố Cẩm Miên kéo ông ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy ông: “Bố à.”
“Ừ!” Cố Vân Bằng thấy cậu hơi khác thường nên càng tò mò: “Ngay cả mô hình máy bay con thích nhất cũng không lắp ráp mà chạy vội lên phòng, liên quan đến chuyện hẹn hò hả?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Trong phút chốc, cậu không có cách nào phản bác được.
Nếu cậu nói với cha mình, vừa nãy cậu đã xuyên vào một quyển sách, sau đó hẹn hò với tác giả quyển sách đấy, liệu ông có nghĩ cậu bị sét đánh cho ngu người luôn không?
Chắc chắn ông sẽ nghĩ như vậy, vì bản thân Cố Cẩm Miên cũng cảm thấy hoang mang nghi ngờ.
Mặt mày cậu suy sụp, người làm cha như Cố Vân Bằng sao có thể không nhìn ra được. Ông đoán ban nãy con mình chạy vội lên có thể là vì nhận được tin nhắn từ nữ thần, nhưng giờ nữ thần lại không để ý đến cậu, hoặc nghiêm trọng hơn là cậu bị từ chối.
Cố Vân Bằng vỗ nhẹ vai cậu: “Ngủ một giấc đi, ngày mai mọi chuyện đều sẽ trở lại bình thường.”
Cố Cẩm Miên sợ nhất là khi ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Cậu không dám đi ngủ, nằm trên giường nhìn chằm chằm vào hộp tin nhắn riêng của Weibo, thầm hối hận vì không hỏi thông tin liên lạc cá nhân lúc ở trong sách.
Trên điện thoại bỗng nhảy ra một tin nhắn đến từ tổng giám đốc Bồng Minh Huy của hàng không X. Cố Cẩm Miên giật mình, chợt nhớ đến khi còn trong sách, Ân Mạc Thù đã cố ý lừa cậu tên tác giả là Bồng Minh Huy cho cậu chửi.
Cố Cẩm Miên sờ mũi một cái, bấm mở tin nhắn.
“Ngày mai công ty có một cuộc họp khẩn cấp, cần đại diện phi công tham gia. Tôi xem lịch thấy đúng lúc mai cậu nghỉ nên cậu đi đi, tám giờ sáng mai, không được đến muộn.”
Cố Cẩm Miên chửi thầm, tám giờ đã họp, đấy là việc con người làm chắc?
Không phải Bồng Minh Huy đang cố tình làm khó cậu đấy chứ, về cơ bản phi công bay một ngày sẽ nghỉ hai ba ngày nên có rất nhiều phi công nghỉ vào ngày mai, sao lại bắt cậu mới sáng ra đã đến nghe lãnh đạo nói chuyện?
Cố Cẩm Miên hẹn báo thức bảy giờ dậy, thử ngủ nhưng vẫn không thành công nên cậu dứt khoát bỏ cuộc, lại cầm điện thoại lên lần nữa rồi lượn vào diễn đàn Tấn Giang.
Diễn đàn Tấn Giang được chia ra rất nhiều khu vực, khu vực được cư dân mạng bình luận sôi nổi nhất tập trung vào giới giải trí, được gọi là khu Thỏ. Cố Cẩm Miên không vào đây mà vào Bích Thủy Giang Đinh, là nơi các tác giả Tấn Giang tụ tập với nhau hay còn gọi là khu Bồ Câu.
Cậu đăng một post vào trong nhóm Bồ Câu:《Để lại rất nhiều bình luận (-) cho một tác giả, tác giả sẽ nghĩ gì? Làm sao mới có thế cứu vãn?》
Phát biểu trong Bích Thủy, tài khoản của tác giả sẽ kèm theo cấp sao, từ 0 sao cho đến 5 sao, còn tài khoản độc giả lại kèm theo cấp trái tim, từ 0 trái tim đến 5 trái tim, cấp bậc sẽ căn cứ từ việc độc giả đọc truyện cùng số tiền đã chi vào việc ném lôi trên Tấn Giang để phân chia.
Cấp của Cố Cẩm Miên là bậc cao nhất, 5 trái tim. Để có cấp bậc này phải tiêu từ 10 vạn trở lên nên khá ít gặp, cậu vừa đăng bài đã có rất nhiều tác giả vào trả lời.
【*Cầm đại dao* đi vào, nhìn trái tim mà… soạt soạt soạt!】
【*Chỉ chỉ trỏ trỏ* đi vào, nhìn thấy tim mà… Anh gì ơi qua làm độc giả của em đi, em không cần anh phải cứu vãn đâu.】
【Rất đơn giản, hôn nhiều, ném lôi nhiều vào!】
【Cứ thoải mái tinh thần đi, nếu là tác giả đại thần, ngày nào cũng có bao nhiêu bình luận như thế nên chưa chắc đã chú ý đến bình luận của cậu đâu.】
Cố Cẩm Miên thầm nghĩ ném lôi không được rồi, cậu ném nhiều thế đều bị trả lại hết.
Cậu bình luận trả lời:【Anh ấy sẽ chú ý đến tôi, còn nữa ném lôi không có tác dụng.】
【Vậy chúc tình yêu của hai người thật ngọt ngào.】
【Chờ chút, độc giả 5 trái tim, không phản bác chuyện tác giả đại thần, cứu vãn, có vẻ còn ném qua không ít lôi… Ân Mạc Thù yyds?】
Cố Cẩm Miên: “…”
Tác giả bây giờ đều đỉnh như vậy à?
Cố Cẩm Miên vội chuồn.
Cậu uống một viên Melatonin rồi ngủ thiếp đi.
Hàng không X là hãng hàng không dân dụng lớn nhất cả nước, đã bứt phá thành công và trở thành một điểm sáng giữa vô vàn công ty hàng không nhờ dịch vụ cao cấp của mình, hơn nữa nó còn là một mảnh ghép quan trọng trong bản đồ đế chế kinh doanh của tập đoàn Hà thị.
Cố Cẩm Miên rất hiếm khi đến tổng công ty, cậu chủ yếu ở trên máy bay và căn cứ huấn luyện, công ty nằm trong một tòa nhà ở trung tâm thành phố. 7:40 Cố Cẩm Miên tới cửa, lúc chuẩn bị vào bên trong bỗng thấy một bóng người quen quen.
Cậu kinh ngạc nhìn mấy lần, cuối cùng dụi mắt nhìn lại lần nữa, thốt lên: “Bách Tâm Vũ?”
Người trước mặt không thể nói là giống hoàn toàn với Bách Tâm Vũ, nhưng có thể nói là dáng người và mặt mũi giống như đúc.
Nếu phải nói khác chỗ nào thì chính là ở quần áo, Bách Tâm Vũ trong sách lúc nào cũng biếng nhác, ngày thường toàn mặc đồ thoải mái. Còn người trước mặt này lại mặc một bộ âu phục nghiêm túc, thậm chí còn đeo thêm cặp kính hết sức khó hiểu.
Mặc âu phục thì thôi, trông cũng không tệ, mặc bộ âu phục được thiết kế riêng thế này mang đến cảm giác chín chắn vững vàng lại cao quý, thế nhưng cái kính kia… không cận thì đeo kính làm gì vậy.
Người kia nghe tiếng cậu gọi, mặt mày nghiêm nghị nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên rồi lại quay đầu về.
“Bách Tâm Vũ!” Cố Cẩm Miên gọi lần nữa, sau đó còn cẩn thận ra ám hiệu: “Home? Mẹ kế?”
“…”
Trợ lý đứng phía sau “Bách Tâm Vũ” nhìn cậu tỏ vẻ khó hiểu.
Trợ lý đó lên tiếng: “Cậu đang gọi giám đốc Bách của bọn tôi à?”
“Giám đốc?” Cố Cẩm Miên kinh ngạc: “Công ty các anh còn ổn không thế?”
“…”
Chưa từng thấy người nào không biết nói chuyện như thế.
Hai người không muốn để ý đến cậu nữa, đi thẳng vào bên trong tòa nhà.
Cố Cẩm Miên cũng đi vào theo.
“Cậu đừng có bám theo, còn tiếp tục tôi sẽ gọi bảo vệ vào đuổi đi đấy.” Trợ lý quay đầu cản cậu.
Cố Cẩm Miên: “Công ty của tôi cũng ở trong tòa nhà này.”
Người nọ nghi ngờ, thấy Cố Cẩm Miên quét thẻ mới rời khỏi, nhưng chưa được bao lâu bọn họ lại gặp Cố Cẩm Miên ở chỗ chờ thang máy.
Trong suốt quá trình, trợ lý cảm thấy người này cứ lén lén lút lút nhìn giám đốc của mình, cậu ta bắt đầu sinh lòng cảnh giác, đề phòng cao độ, sau đó lườm cậu một cái.
Dáng vẻ người này thoạt nhìn vẫn còn là thiếu niên, quần áo trên người có vẻ đơn giản bình thường nhưng nhìn kỹ lại toàn là thương hiệu cao cấp đắt tiền. Vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhất là đôi mắt, sạch sẽ lại xinh đẹp, nhìn qua không giống người có mưu đồ bất chính.
Thang máy đi xuống rất nhanh, giám đốc Bách bước vào, tiếp đó là trợ lý. Lúc Cố Cẩm Miên muốn vào lại bị trợ lý duỗi tay ra ngăn cản: “Cậu không vào được, cậu không biết thang máy này chỉ dành cho những quản lý cấp cao của công ty tầng thượng à?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Được rồi, ai bảo giờ cậu là người làm công khó khăn chứ.
Cố Cẩm Miên thành thật đợi hai thang máy sau lưng.
Sau khi thang máy bắt đầu đi lên, trợ lý thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt của cậu ta, vừa nhìn đã biết cậu ta có vấn đề.”
Vẻ mặt Bách Vũ Tân nghiêm túc không lên tiếng.
Không ngờ mấy phút sau lại gặp Cố Cẩm Miên trong phòng họp.
“…”
Trợ lý không quen thuộc nơi này mấy, quay sang hỏi người bên hàng không X: “Kia là ai vậy?”
“Là đại diện phi công.”
“À.”
Tuy không hiểu vì sao một phi công lại được yêu cầu tham gia vào cuộc họp kiểu này nhưng cậu ta không dám thắc mắc.
Người ba năm trước đã từ bỏ một nửa quyền lực rút khỏi vị trí Hội đồng quản trị về hưu, không quan tâm mấy đến chuyện quản lý công việc nội bộ lại đột ngột thông báo giữa đêm muốn đến hàng không X kiểm tra, còn yêu cầu tổng giám đốc hàng không X triệu tập từng người ở các ngành nghề đến họp, nghe nói trong đó còn có người được chỉ định, điều này không chỉ khiến quản lý cấp cao của hàng không X lo lắng mà toàn bộ người trong tập đoàn cũng vô cùng căng thẳng.
Cho nên từ sáng sớm bọn họ đã phải đến đây chờ tiếp đón.
Có điều đã đến giờ họp nhưng sao người kia còn chưa đến.
Cố Cẩm Miên rất ghét phải xã giao với lãnh đạo, lại cộng với đêm qua cậu không ngủ được mấy nên vừa ngồi xuống đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tối qua cậu uống Melatonin mà cũng không ngủ được nhiều, cảm giác ngột ngạt trong lòng càng về khuya lại càng lên men dày đặc, người cậu cứ lật qua lật lại hệt như cái bánh rán trên chảo sắt. Trong tâm trí cậu cứ quanh quẩn hình bóng một người, cậu không khỏi nghĩ rằng, lỡ kia thật sự chỉ là một giấc mộng dài thì sao, lỡ vốn dĩ hoàn toàn không có Hà Bất Tẫn hay Ân Mạc Thù gì thì sao, cho nên cậu càng thấy sợ hãi lẫn hoang mang.
Ban đêm, tâm trạng con người ta sẽ trở nên mẫn cảm hơn, khi ấy suýt nữa Cố Cẩm Miên đã cắn chăn khóc rồi.
Trong hoàn cảnh có tiếng người nói chuyện nhưng không quá ồn ào, cơn buồn ngủ của cậu chợt ập đến, điều kiện này rất dễ khiến người ta ngủ gật.
Cậu khẽ lắc đầu, mơ mơ màng màng cảm thấy xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cậu vẫn nhớ bản thân mình đến đây để họp nên cố gắng mở mắt ra.
Hình như toàn bộ mọi người trong phòng họp đều đang nhìn cậu.
Vì sao?
Đôi mắt mệt mỏi của Cố Cẩm Miên chậm rãi mở ra nhìn về phía trung tâm phòng họp, vừa thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn đã giật mình, sau đó đột ngột đứng dậy.
…