Đồ Ca phát hỏa cả người, đi vào phòng bệnh ngồi xuống không nói lời nào, nhìn Đồ Khải.
Họ tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh đó, mấy năm nay cố tình không liên lạc với bất cứ người thân nào, cậu liên lạc với em họ cũng không nói lời nào với cô, còn để cho bà dì biết được tung tích của họ.
Nháy mắt nghe cậu nói xong, Đồ Ca thậm chí còn có ý muốn để cậu tự chống đỡ.
“Chị, em sai rồi.” Đồ Khải co rúm lại cúi đầu, dùng hai tay nắm chặt chăn bông, không dám nhìn cô.
Lâu rồi cậu cũng không lên QQ, trưa nay đăng nhập thì thấy tin nhắn của em họ, cậu cũng thuận tiện trả lời lại. Em họ tình cờ online nên hai người cùng tán gẫu. Sau đó cậu để lại số cho em họ, nhưng bà dì ngay lập tức gọi điện rồi tra hỏi cậu đang ở đâu.
Làm phẫu thuật cần rất nhiều tiền, ngay cả tiền thuốc men có chi phí bảo hiểm bù lại thì vẫn thiếu ít nhất 30.000 tệ.
Cậu không đành lòng khi thấy Đồ Ca phải lo lắng về tiền bạc, năm ngoái lúc cậu phẫu thuật, chị cậu stress đến độ rụng tóc rất nhiều, cô chỉ được ngủ hai ba tiếng mỗi ngày, gầy đến mức mất đi hình dáng ban đầu.
Một năm trở lại đây, cậu thực sự rất sợ.
“Khi nào thì bà ta đến?” Đồ Ca thờ ơ nói.
Bà dì mà biết cậu nhập viện nhất định sẽ đến, giờ chuyển viện sợ cũng đã muộn.
“Khoảng hai ngày nữa sẽ tới.” Hai tay Đồ Khải đan vào nhau, lộ ra khớp xương trắng bệch, mái tóc mịn rũ xuống che khuất tầm mắt cậu.
Đồ Ca nghiến răng, lửa giận xẹt qua lồng ngực giống như dung nham nóng chảy sắp trào ra, nhào lộn sôi trào, phải đè nén mới bình tĩnh trở lại “Nếu ngày mai chuyển viện, em lại nói với bọn họ, thì tự mình giải quyết đi.”
Đồ Khải mím khoé miệng im lặng, lương tâm cắn rứt.
Đồ Ca mở giường gấp, nằm lên chăn bông, quay lưng về phía cậu, lấy điện thoại ra kiểm tra số dư trong thẻ. Hộ lý có đưa ra bảng kê chi phí, tiền trả trước đã tiêu hết, còn nợ hơn một ngàn.
Phó Cảnh Dật nói rằng hạn mức thẻ tín dụng của anh đủ cao để chi trả cho việc nhập viện của Đồ Khải và cả việc kinh doanh.
Đồ Ca tính toán, phòng tranh có diện tích hơn 100 mét vuông, chỉ cần mở một quán đồ uống ở khu nhỏ cạnh cổng là cô có thể kiếm đủ số tiền nợ anh trong một năm cùng tiền thuê nhà cho anh.
Nếu thực sự mở được cửa hàng, cô đã không phải vất vả đến mức nhận tất cả công việc bán thời gian.
Lý tưởng thì đẹp, nhưng thực tế thì phũ phàng.
Phó Cảnh Dật đơn thuần đến thế nào đương nhiên cô là người hiểu rõ hơn ai hết, ngộ nhỡ nếu gia đình anh không nói lý mà gây sự lên đến tận trường cô, học bổng của cô cũng sẽ đi tong, việc học của cô cũng sẽ bị hủy hoại.
10 giờ, y tá đến tắt đèn, hẹn giờ điều hòa.
Đồ Khải bí mật mở mắt ra nhìn chằm chằm sau lưng Đồ Ca một hồi lâu, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
Cậu hình như thực sự đã làm sai rồi.
Sáng hôm sau, Đồ Ca đứng dậy xuống lầu mua đồ ăn sáng cho Đồ Khải, đến trạm y tá hỏi chuyện chuyển viện.
Y tá trực cho biết, ngày nghỉ lễ ít bác sĩ trực, rất khó bố trí tiếp nhận chuyển viện.
Đồ Ca bắt lực, quay lại phòng giải thích cho Đồ Khải rằng cô phải đạp xe điện đến chợ đầu mối mua hàng. Ba ngày nghỉ Tết nguyên đán này, về cơ bản không thể lãng phí thời gian.
Dì ta chưa đến, sáng sớm thứ ba Đồ Ca trở lại trường bước vào lớp, Uông Á Nam đã chiếm giúp cô một chỗ ngồi tốt.
Đồ Ca đặt ba lô xuống, xoa xoa gò má tê dại vì gió, trầm giọng nói “Hôm nay sao ít người vậy.”
“Lạnh quá mà. Nghỉ ba ngày ở nhà sáng nay thiếu chút nữa tớ không dậy nổi.” Uông Á Nam đặt túi sưởi vào tay cô “Làm ấm đi, hôm nay nhiều người không tới thể nào cũng điểm danh.”
Đồ Ca cầm chặt túi sưởi, nhìn xung quanh thấy có rất nhiều bạn học không đến, không khỏi nhún vai “Hai ngày nay trời rất lạnh, tuyết rơi nhiều nơi.”
Đợt không khí lạnh mạnh nhất năm nay ập đến, nhiệt độ giảm hơn 10 độ, ra ngoài một tiếng chắc có thể cũng đóng thành băng.
Sau khi giáo viên vào lớp, sinh viên cũng lao vào liên tục.
Đồ Ca thấy dây giày bị bung ra nên cúi xuống buộc lại. Cô giáo bắt đầu gọi đến tên cô, cô vừa định nói tên thì bị Mạnh Hàm bất ngờ cắt ngang “Đồ Ca không tới ạ.”
Cô vẫn ngồi ở hàng ghế đầu của lớp học lúc cô ta bước vào, chắc là không trông thấy cô.
May mắn thay, lớp trưởng không phải là cô ta. Đồ Ca đứng thẳng người, nhàn nhạt nói “Tôi ở đây, chỉ là có bạn học không mang theo mắt theo.”
Mạnh Hàm quay đầu lại, trợn tròn mắt.
Cô vào lớp từ khi nào, không có ai bên cạnh Uông Á Nam lúc cô ta bước vào mà.
“Ngươi tới là được rồi.” Giáo viên gật gật đầu, tiếp tục điểm danh.
Đồ Ca lạnh lùng liếc Mạnh Hàm một cái, mở ba lô lấy quyển sổ ra, bất giác nhíu mày.
Mạnh Hàm đều nhằm vào lúc Đồ Khải đang nằm viện, bất cứ khi nào cũng cố bớt vết sai lầm của cô, chỉ muốn để học bổng của cô trong năm tới bị vuột mất.
“Cô ta hận không thể lắp cái radar vào người cậu.” Uông Á Nam lẩm bẩm “Loại người này đáng không có học bổng.”
Đồ Ca vỗ về cô ấy cho thoải mái sau đó tập trung vào bài học.
Sau khi lớp học buổi sáng kết thúc, Đồ Ca và Uông Á Nam đến canteen trường ăn xong rồi cùng nhau đi ra ngoài, điện thoại di động có cuộc gọi đến. Thấy số lại lại là số ở quê cô, cô nhướng mày không nhận.
Một lúc sau, Đồ Khải gọi tới, mí mắt Đồ Ca khẽ nhảy, nhìn chằm chằm dãy số một hồi mới chần chừ kết nối.
“Đồ Ca, đừng tưởng rằng trốn tránh thì tôi sẽ không tìm thấy cô, nếu không xuất hiện, tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho Đồ Khải ngay lập tức!” Giọng nói lớn của bà dì truyền vào tai cô.
“Sao cũng được.” Đồ Ca nói xong chuẩn bị cúp máy, giọng nói của bà dì lại vang lên “Mau đến đây, nếu nửa tiếng nữa không thấy cô, tôi sẽ đến trường của cô rồi báo cho mọi người biết hết bê bối của cô đấy.”
Má của Đồ Ca đỏ bừng vì gió lạnh ngay lập tức phủ đầy sương giá, giận dữ dập máy.
“Có chuyện gì vậy?” Uông Á Nam lo lắng nhìn cô “Đồ Khải có chuyện gì sao?”
Đồ Ca nén giận, có chút bực bội nói “Tớ có người thân lâu không liên lạc. Bà ta đến Tân Thành muốn tớ tiếp đãi bà ta.”
Dì ta tới đây để đòi tiền, nên bà ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của Đồ Khải.
Cô không nói với ai là cô đến Tân Thành, cả bạn học của cô cũng không biết, trường học theo yêu cầu cũng không công bố cho ai biết cô đậu đại học ở đây. Bà dì muốn tìm cô ở Tân Thành, nơi có hàng chục trường đại học, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Đã lâu không quan hệ thì cần gì phải tiếp.” Uông Á Nam vỗ vỗ bờ vai cô an ủi, cười nói “Đừng tiếp điện thoại nữa, loại người này cần gì nể mặt mũi với họ.”
Đồ Ca nén nụ cười nhạt “Tớ đến bệnh viện, buổi chiều trước khi vào lớp tớ sẽ trở về.”
“Đi đi, đến lúc đó tớ sẽ giữ chỗ cho cậu.” Uông Á Nam vẫy vẫy tay, bước nhanh hướng phòng ngủ.
Đồ Ca ra ngoài lấy xe, trong điện thoại di động có cuộc gọi, số của Đồ Khải vẫn đang gọi đến.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, nhắm mắt lại kết nối “Tiểu Khải.”
“Chị…em sai rồi.” Giọng nói nghẹn ngào của Đồ Khải vang lên “Em đã bảo bác sĩ chuyển viện, ông ấy cũng đã đồng ý. Chị tìm người giúp làm thủ tục. Tốt hơn hết là chị đừng đến đây.”
Đồ Ca thở ra một hơi “Bà ta đi rồi?”
“Chắc là vẫn còn ở bệnh viện. Bà ấy nói nhất định phải tìm được chị.” Giọng Đồ Khải trầm xuống “Em không nói chị học đại học ở đâu đâu, nhưng em lo bà ấy sẽ tìm khắp nơi.”
Đồ Ca nghiến răng an ủi “Bà ta sẽ không tìm được chị đâu. Đợi chị tìm người làm thủ tục chuyển viện cho em.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Cảnh Dật vô tình gửi một tin nhắn: Anh đã đi xem một vòng sáng nay rồi, con phố này đông đúc mở cửa hàng bán nước trái cây đồ uống rất thích hợp.
Đồ Ca phác họa trong đầu hình ảnh anh đeo khẩu trang, đeo kính râm đi trên phố đi bộ cùng một chiếc ô dưới mưa, tâm trạng đột nhiên tốt lên, cô cúi đầu trả lời: Không phải anh nói là cùng nhau đi xem vào cuối tuần này sao?
Phó Cảnh Dật nhanh chóng trả lời: Em không nghiêm túc.
Đồ Ca: …
Còn biết cách đoán tâm tư của cô nữa.
Trả lời anh xong, Đồ Ca sàng lọc những người cô biết, quyết định nên nhờ giáo viên chủ nhiệm của Đồ Khải giúp đỡ hay tìm đàn chị của cô.
Cánh tay của chị ấy đang phải nẹp chưa thể lái xe được.
Giáo viên chủ nhiệm của Đồ Khải thì phải có thời gian, cô lo rằng mình không thể giải quyết rắc rối với bà dì được. Trong lúc đang suy nghĩ, Phó Cảnh Dật lại gửi một tin nhắn: Anh sẽ đến bệnh viện lấy thuốc trước, buổi chiều lại đi quanh một vòng.
Đồ Ca lập tức trả lời anh: Anh Cá Voi giúp em một chuyện được không, để chú tài xế của anh giúp em đưa Đồ Khải chuyển viện, chuyện này không thể để cho ai biết.
Phó Cảnh Dật trả lời trong vài giây: Được rồi, anh sẽ nói ngay với chú ấy.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, sau đó gõ một tin khác gửi đi: Sau khi xong việc, anh báo cho em biết.
Phó Cảnh Dật vẫn chỉ đơn giản đáp lại một từ “được”.
Đồ Ca bật cười, quyết định về nhà chờ đợi.
Khoảng một giờ chiều, Phó Cảnh Dật gửi một tin nhắn. Đồ Khải đã hoàn tất thủ tục chuyển viện, chuyển đến Bệnh viện Đa khoa Quân đội, rất gần trường học, không có người lạ nào gặp phải.
Đồ Ca yên tâm, ghi nhớ số phòng rồi lập tức xuống lầu.
“Chị…” Đồ Khải nhìn cô với lương tâm cắn rứt, hai mắt sưng đỏ, như thể chưa hoàn hồn sau đả kích.
Đồ Ca nhìn bối cảnh của phòng bệnh, hối hận nhờ Phó Cảnh Dật giúp đỡ nhưng thật lòng cảm kích sự an bài của anh, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Phòng đơn tiện nghi hơn nhiều, điều kiện tốt hơn bệnh viện ban đầu, còn có giường đơn đi kèm.
Kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, ánh mắt Đồ Ca cuối cùng rơi vào Đồ Khải “Bà ta nói cái gì?”
“Bà ấy nói chú bởi vì chị nên mới mất việc vậy nên mình phải bồi thường.” Đồ Khải yếu ớt nói “Bà ấy còn nói hồi đó mẹ vay bà ấy 100.000 tệ. Bây giờ bồi thường cho bà ấy 200.000 tệ là được.”
“Là chính bà ta cướp lấy.” Đồ Ca kìm nén cơn giận, giọng điệu dịu đi “Chị về lớp trước, tối quay lại.”
“Chị cứ đi đi, đừng lo lắng cho em.” Đồ Khải khịt mũi, vẫn vẻ sợ hãi nhìn cô.
Cậu thực sự không ngờ rằng mục đích đến Tân Thành của bà dì là để đòi tiền hai chị em họ, suýt chút nữa cậu đã nói trường đại học nơi Đồ Ca đang theo học.
“Đừng nghĩ nhiều, bà ta vẫn luôn như vậy.” Đồ Ca trấn an, nhìn thời gian khóac balo ra ngoài.
Đồ Khải nhìn cô ra khỏi phòng, nhắm mắt lại với vẻ khó chịu.
Bà dì không thể trông cậy được, cậu cũng không biết có thể tìm ai khác để giúp Đồ Ca chia sẻ áp lực. Phó Cảnh Dật chắc chắn không được, anh thậm chí không thể tự chăm sóc cho bản thân.1
Đồ Ca trở lại trường học thiếu chút nữa đến muộn, Uông Á Nam sợ đến mức gửi rất nhiều tin nhắn giục cô.
Các lớp học hôm nay đều là lớp học chuyên ngành, buổi tối vẫn có một lớp nữa.
Lúc tan học đã là tám giờ tối, nhiệt độ giảm xuống còn khoảng 3°C. Từ trường học ra phố đi bộ, hai tay gần như đông cứng, đeo găng tay cũng vô dụng.
Phó Cảnh Dật chờ ở cửa đeo khẩu trang, ánh sáng trên đầu chiếu vào, nửa khuôn mặt lộ ra gần như tái nhợt. Lúc nhìn thấy cô, mắt anh chợt sáng lên, như thể thu hết ánh đèn của cả con phố.
Lần trước lúc cô qua anh cũng đứng ở cửa chờ, đôi mắt sạch sẽ giống như cún con ngoan ngoãn dễ thương.
“Bên ngoài lạnh như vậy, ngồi bên trong cũng có thể trông thấy em mà.” Đồ Ca dừng xe điện, bất lực buồn cười “Vào thôi.”
Phó Cảnh Dật trong mắt mang theo ý cười, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt ân cần đưa cho cô ngay khi bước vào, ra hiệu cho cô uống nước.
Trong cửa hàng bật điều hòa, Đồ Ca ngứa mũi hắt hơi một cái, cầm lấy cốc giữ nhiệt nhấp một ngụm nhỏ, cũng không cảm thấy nóng, liền uống một ngụm lớn.
Phó Cảnh Dật chớp mắt hài lòng, đưa tờ giấy A4 tràn đầy nét bút.
“Nhiều vậy sao?” Đồ Ca nhếch miệng cầm tờ giấy lên nhìn một hồi, nụ cười trên mặt dần dần đọng lại.
_Hết chương 7_