Phó Cảnh Dự không nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô, trên mặt viết rõ “anh sẽ nói với em sau”.
Đồ Ca cười một tiếng, nhưng vẫn không gửi lên nhóm: “Chụp ảnh chung cũng không cần phải đăng vào nhóm, người khác nói gì em cũng không quan tâm, anh cũng không cần phải để ý.”
Buổi chiều bị bà dì chặn lại, nhiều bạn cùng lớp cũng đã nhìn thấy mặt anh rồi. Những người không thấy, lén nghị luận thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến cô, tốt hay không tốt cô tự biết rõ.
Phó Cảnh Dự im lặng một lúc, tiếp nhận lời nói của cô.
Buổi tối ở lại bệnh viện, Đồ Khải gọi điện tới hỏi cô có bị thương không.
“Chị không sao nhưng anh Cá voi bị thương.” Đồ Ca cũng không hỏi làm sao cậu biết được, chờ cậu mở miệng trước.
Cô cũng chưa nói cho Đồ Khải biết cô đang hẹn hò với Phó Cảnh Dự.
“Chị thật sự ở cùng một chỗ với anh ta sao?” Giọng Đồ Khải trầm xuống: “Tại sao?”
“Không tại sao cả, em còn chuyện gì nữa không?” Đồ Ca nhíu mày không vui. Cô không thích giọng điệu chất vấn của Đồ Khải, cũng không muốn giải thích cho cậu tại sao cô lại chọn ở bên Phó Cảnh Dự.
Kể từ khi mẹ cô ngồi tù cô đã rất mệt mỏi, chỉ khi ở bên Phó Cảnh Dự cô mới có thể thể hiện áp lực của mình không ngại ngần.
Dù là quá khứ hay hiện tại, ở bên cạnh anh cô sẽ cảm thấy thoải mái, anh vô cùng đơn giản không cần phải suy đoán tâm tư của anh, không tận lực che giấu bất cứ điều gì.
“Không còn, chị nghỉ ngơi sớm đi đừng thức muộn.” Đồ Khải cứng ngắc nói, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Đồ Ca cũng không quan tâm, khóa màn hình điện thoại ném sang một bên, mở máy tính xách tay, ngồi bên cạnh Phó Cảnh Dự để xem danh sách phỏng vấn được lên lịch vào ngày mai, nhân tiện thảo luận việc đưa studio hoạt động thế nào.
Lý Tuấn Nam đã gửi cho cô một phần kế hoạch hoạt động rất chi tiết, bảo cô xem có thấy khả thi không.
Nếu studio muốn đi theo con đường lâu dài, trước tiên phải quảng bá hình ảnh đợi tới khi độ nhận diện cao hơn rồi mới đẩy mạnh mở rộng.
“Quần áo em mặc không phải quần áo để bán.” Phó Cảnh Dự không đồng ý với kế hoạch của Lý Tuấn Nam: “Người mẫu không thể là em.”
“Chúng ta phải tiết kiệm tiền.” Đồ Ca vừa tức vừa buồn cười: “Mời người mẫu chuyên nghiệp rất tốn kém, đặc biệt là những người mẫu được đào tạo chuyên nghiệp”.
Công việc bán thời gian của cô thì không tính, cô cũng không phải là kiểu người mẫu chuyên về các cửa hàng Taobao, căn bản cũng không thể truyền tải được những gì anh muốn thể hiện trong thiết kế.
“Mời người mẫu.” Phó Cảnh Dự vẫn kiên trì nhấn mạnh: “Thiết kế cho em khác với thiết kế ở studio.”
Đồ Ca sững sờ, sau đó mỉm cười: “Sao lại khác?”
Phó Cảnh Dự nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng vô thức cong lên: “Làm cho em thì em là thích hợp nhất, với người khác anh không cần biết ai sẽ mặc nó, nhưng anh biết không hiệu quả.”
Đồ Ca đột nhiên hiểu ý anh, nụ cười trên mặt không ngừng nở rộ: “Vậy được, mời người mẫu.”
Bản thiết kế thời trang mùa xuân đã hoàn thành, một số bộ đã được thiết kế xong. Sau khi tuyển dụng nhân viên cùng trợ lý, họ có thể bắt đầu sản xuất và tung ra thị trường.
Cô cũng đã đăng ký tài khoản Weibo cho studio, tài khoản đã được xác thực.
Chọn xong danh sách phỏng vấn thời gian đã gần 10 giờ. Đồ Ca đi rửa mặt tắm rửa xong xuôi, Uông Á Nam lại gọi điện tới.
Một số bàn học cùng lớp cũng đã lên mạng tìm bản án của mẹ cô rồi gửi vào nhóm lớp.
“Tớ không xem, Mạnh Hàm lại náo với cậu đúng không?” Đồ Ca không cần nhìn cũng biết phản ứng của bạn học như thế nào. Nếu có thể, cô hy vọng rằng chuyện của mẹ mình sẽ không bị các bạn cùng lớp có quan hệ bình thường bàn tán đến.
“Không sao cả, tớ cho cô ta một cái bạt tai trút giận rồi.” Giọng Uông Á Nam trầm xuống: “Anh Cá voi của cậu bị đám bạn cùng lớp chụp ảnh được, đẹp trai quá mức.”
Đồ Ca khóe miệng cong lên, cùng cô ấy nói chuyện một hồi mới kết thúc cuộc gọi.
Phó Cảnh Dự đang tắm, tiếng nước vang lên thật lâu cũng chưa thấy anh ra, Đồ Ca có chút lo lắng vội vàng đi gõ cửa.
“Anh lập tức ra đây.” Giọng Phó Cảnh Dự vang lên, phải vài phút sau anh mới đi ra, sắc mặt trắng bệch.
Đồ Ca kinh hãi, vội vàng vươn tay đỡ anh: “Đau đầu?”
Phó Cảnh Dự đáp lời nằm trên giường nắm tay cô: “Hình như anh nhớ thêm được gì đó.”
Nhớ lại việc anh đến Hà Châu thế nào.
“Anh đang nói đến việc đi tới Hà Châu?” Đồ Ca vừa mừng vừa lo: “Anh đi thế nào.”
Phó Cảnh Dự nhắm mắt lại, khó chịu nói: “Em cũng lên đây đi.”
Đồ Ca nhanh chóng leo lên, cầm lấy điện thoại mở ghi âm: “Nói đi, sau khi xuất viện anh thế nào đi tới Hà Châu, em sẽ ghi âm cho anh đề phòng sáng mai tỉnh dậy lại quên mất.”
Phó Cảnh Dự dựa vào người cô, cánh tay vòng dưới cổ cô đầu dán lên đầu cô, nói với vẻ khó khăn: “Sau khi xuất viện mỗi ngày anh đều đến nghĩa trang ba mẹ. Ngày hôm đó anh ở lại nghĩa trang đến chiều. Anh nhận được tin nhắn từ số điện thoại của ba anh gửi tới bảo anh sớm về nhà.”
Lâm Thanh Phong ngoài ý muốn gọi điện tới nói rằng anh ta đang ở dưới lầu, hỏi anh có muốn đi thư giãn không.
Anh cảm thấy buồn chán, cầm áo khoác đi xuống lầu theo Lâm Thanh Phong.
Sau vụ tai nạn xe hơi, anh ở bệnh viện mãi đến tết Thanh Minh mới xuất viện, Lâm Thanh Phong đến gặp anh là vào tháng 5, mùa hè ở Tân Thành cũng mới bắt đầu.
Lâm Thanh Phong chở anh đi vòng quanh thành phố hai lần, đi ngang qua cổng viện nghiên cứu nơi cha anh từng làm việc, anh yêu cầu Lâm Thanh Phong dừng xe muốn tự mình vào viện nghiên cứu, sau đó anh nhận được tin nhắn từ điện thoại di động của ba anh gửi tới yêu cầu anh đi đến Hà Châu.
“Lâm Thanh Phong đưa anh tới Hà Châu?” Mí mắt Đồ Ca giật giật, càng ngày càng nghi ngờ Lâm Thanh Phong chính là người đã đẩy anh xuống nước.
“Đúng vậy, anh được đưa đến đầu cầu thứ ba ở Hà Châu, sau đó đi sang sông.” Phó Cảnh Dự nhíu mày, trên trán đổ mồ hôi: “Anh chỉ nhớ tới đây.”
“Hiện tại không nghĩ nữa.” Đồ Ca kéo khăn giấy giúp anh lau mồ hôi, đôi môi áp vào má anh, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc: “Anh trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, đừng gấp gáp suy nghĩ chuyện này.”
Phó Cảnh Dự nhắm mắt lại, cụng trán vào trán cô, trầm giọng nói: “Anh ngủ đây.”
Đồ Ca đáp lời sau đó gửi đoạn ghi âm đã lưu cho Phó Minh Chu.
Phó Minh Chu nói Phó Cảnh Dự mất tích được ba tháng anh ấy mới biết chuyện, lúc đó cả Lão Ngô cùng Phó Minh Chu đều nhận được tin nhắn từ số điện thoại di động của Phó Cảnh Dự.
Biết tin anh mất tích, lão Ngô tự trách mình rất nhiều, ông đã tự chủ động yêu cầu muốn chăm sóc cho Phó Cảnh Dự ngay sau khi tìm được anh trở về. Lúc mới trở về được một thời gian, phải đến một năm Lâm Thanh Phong căn bản không có cách nào lại gần được anh.
Sau khi bản ghi âm được gửi đi, một lúc sau Phó Minh Chu mới trả lời: Anh đã chuyển nó cho cảnh sát, em giúp anh chăm sóc Cảnh Dự.
Đồ Ca đáp lại một tin”được”, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự đã ngủ say bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy đau lòng.
Cô e là trong tiềm thức anh đã nhớ ra rồi, chỉ là nhất thời anh không thể chấp nhận nổi.
Động cơ của Lâm Thanh Phong rất rõ ràng, lợi dụng việc anh vừa mới ra viện vẫn còn chưa kịp bình phục sau cú sốc tai nạn xe hơi của ba mẹ, anh ta đã dùng dãy số đó để lừa anh đến Hà Châu rồi đẩy anh xuống nước.
Bằng cách này, studio sẽ là của một mình anh ta.
Đồ Ca nghĩ về điều này, lại phát hiện suy luận của mình không đúng. Phó Cảnh Dự đã rút cổ phần sau vụ tai nạn xe hơi, Hà Vân Tranh cũng rút lui, Lâm Thanh Phong không có lý do gì để nhắm vào anh như thế.
Trừ khi thời điểm rút lui là sau khi Phó Cảnh Dự rơi xuống nước.
Đồ Ca nhìn thời gian, xua tan ý định gửi tin nhắn đến Phó Minh Chu để chứng thực.
Không sớm thì muộn Phó Cảnh Dự sẽ nhớ ra mọi chuyện, cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra theo manh mối hiện có, có thể cô đoán mò không đúng.
Giường bệnh không lớn, Đồ Ca tỉnh lại trong vòng tay của Phó Cảnh Dự, trên người nóng đến toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Trời vừa tờ mờ sáng, bầu trời xám xịt lộ ra một chút xanh nhạt.
Đồ Ca động tác nhẹ nhàng, đi vào phòng tắm lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Phó Cảnh Dự.
“Chào buổi sáng.” Phó Cảnh Dự mở mắt ra, đáng thương nhìn cô: “Tay anh tê.”
Đồ Ca vừa bực vừa buồn cười, bỏ khăn mặt xuống xoa bóp cánh tay cho anh: “Ngủ ngon không?”
Phó Cảnh Dự đỏ mặt gật đầu.
Đồ Ca chớp mắt cúi người hôn anh: “Bạn học của em đều khen anh đẹp trai.”
“Em thấy đẹp là được.” Phó Cảnh Dự rút tay lại hoạt động, vén chăn đứng dậy: “Anh muốn xuất viện.”
Ban đêm anh không nằm mơ, ký ức đi Hà Châu chỉ dừng lại ở cảnh Lâm Thanh Phong đỗ xe, anh không nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì.
“Lâm Thanh Phong đã nói một câu với anh.” Phó Cảnh Dự dừng bước chân quay đầu: “Cậu ấy nói studio không phải của riêng anh. Nếu muốn phát triển thì phải rời khỏi Tân Thành.”
Đồ Ca nội tâm khẽ động: “Anh lúc đó đã rút cổ phần chưa?”
Phó Cảnh Dự do dự gật đầu: “Chưa.”
Đồ Ca mỉm cười, cầm khăn mặt kéo cánh tay của anh đi rửa mặt: “Đánh răng rửa mặt một lát rồi làm thủ tục xuất viện.”
Lâm Thanh Phong có lẽ không chỉ nói chừng này, Phó Cảnh Dự nghĩ mãi không nhớ nổi, để cảnh sát xử lý.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, studio đưa ra mức lương cao hơn nữa phúc lợi lại tốt, phải mất cả buổi mới chốt được một trợ lý thiết kế, nhà tạo mẫu, kế toán cùng trưởng phòng kinh doanh.
Đồ Ca trước giờ không hiểu chuyện này, trong khoảng thời gian này cô nghe theo Phó Cảnh Dự học hỏi, miễn cưỡng cũng coi như thành thạo.
Phó Cảnh Dự thực sự biết mọi thứ, việc cô phải làm đặc biệt rất ít.
Bận rộn đến tận chiều, Lý Tuấn Nam gọi điện hỏi xem bộ trang phục của anh ta đã xong chưa. Đồ Ca cười nhướng mày: “Cậu cứ tới đây thử xem, có thể cần phải cải thiện một chút.”
Phó Cảnh Dự đã thiết kế xong một bộ đồ nam rất đẹp.
Lão Ngô đã giúp liên hệ với hai ba nhà thiết kế có tay nghề tốt, hẹn ngày mai đến gặp mặt.
Đối diện studio là phòng sản xuất, ở đó chưa trang bị gì chỉ có sàn gỗ cùng tường đã được sơn, các loại máy móc phải đến ngày mai mới về.
Lý Tuấn Nam đến rất nhanh, lúc nhìn thấy bộ trang phục do Phó Cảnh Dự thiết kế mắt anh ta sáng lên, lập tức cầm lấy mặc thử.
Lên năm hai đại học, nước da của Lý Tuấn Nam đã trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều.
“Cảm giác tay nghề cùng thiết kế này quả thực rất mạnh mẽ, Đồ Ca bạn trai của cậu giỏi thật đấy.” Lý Tuấn Nam rất thích: “Nút cài trâm cá voi này đúng là điểm mắt cho rồng.”
Đồ Ca nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên, sau này bạn trai tớ sẽ là nhà thiết kế nổi tiếng. Thương hiệu của bộ đồ này là Y Cẩm, nhớ giúp tớ quảng bá đấy.”
“Không thành vấn đề, sự kiện câu lạc bộ này toàn là người có tên tuổi, còn có rất nhiều ngôi sao.” Lý Tuấn Nam mặt cười như hoa: “Lúc đó tớ sẽ giúp hai người thổi một làn gió mới, danh thiếp đã chuẩn bị xong chưa.”
Đồ Ca sửng sốt: “Vẫn chưa.”
“Còn kịp, cuối tuần tới tớ mới đi dự sự kiện. Cậu đem danh thiếp in ra đến lúc đó tớ lần lượt đi phát.” Lý Tuấn Nam nhìn tới nhìn lui trong gương, cười ha hả với Phó Cảnh Dự: “Phí cứ để tôi nợ trước, đợi tới khi tôi nhận được tiền thưởng trong cuộc thi tôi sẽ chuyển cho anh:”
“Không cần tiền.” Phó Cảnh Dự nhìn Đồ Ca, khóe miệng hơi cong lên: “Thay cô ấy cảm ơn cậu.”
Đồ Ca hơi kinh ngạc quay đầu lại, trong lòng mềm như nước.
Lý Tuấn Nam vui vẻ tiếp nhận: “Sau này anh phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, Đồ Ca mấy năm nay đã rất vất vả rồi.”
Phó Cảnh Dự mỉm cười gật đầu.
Đồ Ca bị ánh mắt của anh làm cho thích thú, thật sự có chút muốn hôn anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tính chiếm hữu của Phó Cảnh Dự lại mạnh đến vậy.
Cô tiễn Lý Tuấn Nam rồi đi mua đồ ăn về nhà, Đồ Ca nhớ tới quần áo của Lý Tuấn Nam có móc cài trâm cá voi, cố ý làm nũng: “Cái móc cài trâm cá voi đó rất đẹp, em cũng muốn.”
“Em cũng có.” Phó Cảnh Dự vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, kéo cô đi vào phòng bếp: “Ăn tối xong xuôi nói cho em biết ở đâu.”
_Hết chương 50_