Có lẽ là Liên Quyết vẫn chưa hết cáu kỉnh khó hiểu sau khi thức giấc, hắn duy trì tư thế vừa rồi nằm ở trên giường không nhúc nhích, cũng không mở mắt ra.
Thẩm Đình Vị sợ bị Khang Đồng bắt gặp mình đi ra từ trong phòng của Liên Quyết, thế là rời giường trước Liên Quyết một bước.
Cậu mặt đỏ tía tai mà nhặt áo ngủ và chiếc áσ ɭóŧ kia của mình từ dưới đất lên, do dự có nên mặc vào hay không, lại do dự có nên nhờ Liên Quyết giúp cậu buộc dây lại một chút hay không.
“Không phải là lát nữa phải đi đến bệnh viện sao?” Không biết là Liên Quyết đã ngồi dậy từ trên giường vào lúc nào: “Hay là nói cậu muốn để cho bác sĩ thấy cậu mặc cái này ở bên trong?”
Thẩm Đình Vị bị lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, từ bỏ dự định mặc cái này, mặc áo ngủ lên rồi nói mình về phòng trước.
Liên Quyết không nói gì, vượt qua người cậu đi vào phòng tắm.
Khi Lâm Sâm lái xe chạy vào trong sân Liên Quyết còn đang ăn sáng, Thẩm Đình Vị nhấp một ngụm sữa bò nóng ở trong ly, đi lên lầu gọi Khang Đồng rời giường, trong lúc Khang Đồng đang thay quần áo lại dặn dò nó một số điều cần lưu ý khi ở nhà một mình.
Bệnh viện tư nhân mở ở khu mới được mở rộng, phải chạy xe rất lâu, sáng nay Thẩm Đình Vị tỉnh lại từ rất sớm, ngồi trên xe một lát, lại hơi buồn ngủ, cậu nói với Liên Quyết tôi muốn ngủ một lát.
Liên Quyết nói ngủ đi.
Thẩm Đình Vị dựa đầu lên cửa sổ xe, dường như sắp ngủ thiếp đi, nhưng lại không thể ngủ say được.
Lâm Sâm lái xe không vững bằng vị tài xế lúc trước, lại kiêng dè cậu đang ngủ, tốc độ cũng không tăng lên quá nhanh, lại cố ý giảm tốc độ trước mỗi gờ giảm tốc.
Kiểu lái xe lúc nhanh lúc chậm này khiến Thẩm Đình Vị hơi say xe, cậu nhắm mắt lại, ý thức cũng hơi mơ hồ, nhưng lại có thể nghe thấy rõ ràng Liên Quyết ở bên cạnh nhận một vài cuộc điện thoại, trong đó không thiếu mấy câu “hôm khác” và “xin lỗi”.
Thẩm Đình Vị thầm nghĩ có phải là hôm nay Liên Quyết rất bận rộn hay không, lại nghĩ dường như mỗi ngày hắn đều rất bận rộn.
Xe chạy qua một đường hầm, tiếng gió thổi rít qua tai, tia sáng xuyên qua mí mắt cũng tối đi, cơn buồn ngủ của Thẩm Đình Vị bị màn đêm đột ngột trước mặt làm cho nặng nề hơn, có một bàn tay dường như chạm vào cổ của cậu, xúc cảm lạnh buốt khi chống lên kính xe ở trên trán dần dần biến mất, Thẩm Đình Vị chỉ cảm thấy mình rơi vào một nơi rất dễ chịu và mạnh mẽ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Xe chạy ra khỏi đường hầm, Lâm Sâm nhìn thoáng qua chiếc xe Santana màu đen cũ kỹ trong kính chiếu hậu, khẽ nói: “Liên tổng, vẫn đang theo.”
Liên Quyết đang xem thông tin của chủ chiếc xe kia được gửi đến từ một tài khoản trên điện thoại, chủ xe là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi, vừa được trả tự do sau khi thụ án lỡ tay gϊếŧ người vào hai năm trước, vợ cũ tái hôn, gia cảnh cũng bởi vì vậy mà suy tàn, bây giờ trong nhà có hai người con trai, một đứa đang học năm thứ ba của cấp 2, một đứa chuẩn bị học lớp 12 —— Đều là thời điểm cần phải dùng tiền.
Liên Quyết cất điện thoại, nói với Lâm Sâm: “Gạt hắn ra.”
Lâm Sâm nói một tiếng vâng, tăng tốc độ xe lên nhanh hơn một chút, lái xe trên đường lớn trái ngược với bệnh viện.
Nhưng cũng không lâu lắm, hắn phát hiện chiếc xe kia cũng không cần bọn họ cố tình gạt ra, khi nó đi theo bọn họ đến cái bùng binh đầu tiên liền lái sang một con đường khác, không giống như bộ dạng muốn tìm cơ hội để ra tay.
Liên Quyết không cần đoán cũng biết là Trần Húc tìm người để bám theo, lại không đoán được mục đích của hắn.
Trần Húc rốt cuộc là đã nhận ra sự khác thường của Thẩm Đình Vị nên muốn làm chút gì đó để lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp, hay là thật sự gan to bằng trời muốn làm chút gì đó với hắn hoặc là Thẩm Đình Vị, những điều này tạm thời không thể nào nghiên cứu, tóm lại mục đích nhất định không đơn thuần.
Đợi chiếc xe màu đen kia hoàn toàn biến mất trong kính chiếu hậu, Lâm Sâm lại giảm tốc độ xe về cái kiểu chậm mà không đều như một bà lão đang đi dạo.
Mấy lần Liên Quyết nhịn không được mà muốn mở miệng bảo anh lái nhanh một chút, lại thoáng để ý đến Thẩm Đình Vị ngủ rất say, cuối cùng lại không nói gì.
Xe chạy quanh một vòng lớn, muộn gần nửa tiếng so với thời gian đã hẹn sẵn, mới dừng ở cổng bệnh viện.
Sau khi xe dừng hẳn Thẩm Đình Vị liền tỉnh lại, ngay khi ý thức đến cậu đang dựa vào vai của Liên Quyết, vội vã ngồi thẳng dậy.
Thẩm Đình Vị còn nhớ rõ chuyện lần trước mình vô tình dựa vào vai của Liên Quyết khiến Liên Quyết tức giận, cậu nhìn sắc mặt trông có vẻ hơi tái nhợt của Liên Quyết, đang muốn nói gì đó, Liên Quyết đã mở của xe ra rồi đi xuống xe trước.
Thẩm Đình Vị đành phải nhanh chóng đi theo.
Liên Quyết mím môi đứng cạnh xe, nhíu mày bất động rất lâu.
Thẩm Đình Vị đi gần đến trước mặt hắn, mới phát hiện nét mặt của hắn không giống như tức giận, càng giống như là……!Không thoải mái?
“Anh bị làm sao thế?” Thẩm Đình Vị đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt lo lắng.
Liên Quyết không nói một lời, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, trên mặt cũng thiếu màu máu.
Thẩm Đình Vị vươn tay dùng mu bàn tay chạm vào trán của hắn: “Không thoải mái?”
Lúc này Liên Quyết mới mất tự nhiên mà quay đầu tránh né tay của cậu, một lát sau, vẻ mặt căng cứng mới hơi hòa hoãn, nói: “Không sao.”
Thẩm Đình Vị là vô thức giơ tay lên, bây giờ bị hắn tránh đi mới đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, bàn tay lơ lửng giữa không trung hơi cứng lại một chút, nhanh chóng thu tay về, lại giống như vì để làm dịu sự xấu hổ mà tỏ ra điềm nhiên như không cười với Liên Quyết: “Đúng lúc đang ở bệnh viện mà, nếu như anh khó chịu thì đi gặp bác sĩ đi.”
Ánh mắt của Liên Quyết dừng trên cánh tay được thu về của cậu một lát, nói: “Không cần.” Có lẽ là cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng nhắc, ngay khi Thẩm Đình Vị chuẩn bị nói với hắn vào trong thôi, lại bổ sung thêm một câu: “Không có khó chịu.”
Trên mặt Thẩm Đình Vị viết chữ hoài nghi, nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì ở trong đầu, đột nhiên lại bắt đầu đỏ mặt, sau đó vội vàng gật đầu, nói: “Được.”
Liên Quyết vừa đè xuống cảm giác buồn nôn, ngước mắt lên liền bị sự thẹn thùng đột ngột của Thẩm Đình Vị làm cho khó hiểu, cũng không biết chữ “được” của cậu là gì, nhất thời có hơi cạn lời, sau đó lặng yên quay người đi vào bệnh viện.
Thẩm Đình Vị cúi đầu đi theo sau lưng hắn, nhớ lại bài [ Đánh dấu ] được phân thành trọng điểm trong SGK sinh lý và sức khoẻ.
—— Alpha sau lần đầu đánh dấu xác suất cao sẽ xuất hiện kỳ dịch cảm, tức là thời kỳ dễ xúc động, Alpha trong kỳ dịch cảm thường hay cảm thấy cơ thể khó chịu, nhu cầu đối với tin tức tố của Omega cũng lớn hơn, từ đó dẫn đến việc dính người, hoặc là tính tình thay đổi và hàng loạt các phản ứng nhạy cảm.
Lúc đang học Thẩm Đình Vị còn từng theo dõi một tài khoản khôi hài tên là [Giám định và thưởng thức hành vi của Alpha trong kỳ dịch cảm], cư dân mạng thường xuyên chia sẻ ở tài khoản đó về các hành vi mê mẩn mà chồng mình làm ra trong kỳ dịch cảm, cậu không có gì làm thì sẽ lướt xem, còn rất có hứng thú.
Thế giới này không có giới tính thứ hai, nhưng hormone của Liên Quyết đúng thực là có tác dụng làm dịu cơn phát tình của Thẩm Đình Vị, vậy nên xuất hiện kỳ dịch cảm cũng không phải là không có khả năng.
Thẩm Đình Vị nhớ lại hành vi hai ngày nay của Liên Quyết, cũng thật sự giống như trong sách giáo khoa —— Cơ thể khó chịu, tính tình thay đổi, dính người……!
Thẩm Đình Vị đãng trí phân tích tính tình thay đổi của Liên Quyết, vừa nhớ lại cách trấn an kỳ dịch cảm được viết trong sách giáo khoa, lại không để ý đến Liên Quyết cách đó vài bước đã dừng chân, đâm đầu vào lưng của Liên Quyết.
Cậu lảo đảo về sau hai bước do quán tính, được Liên Quyết phản ứng rất nhanh nắm lấy cổ tay, mới không ngã nhào.
Thẩm Đình Vị còn sợ hãi trong lòng, vuốt ngực, lại vội vã nói cảm ơn với hắn.
Dường như Liên Quyết rất bất mãn với hành vi thất thần trong lúc đi đường của cậu, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ bảo cậu nhanh chóng đi vào: “Bác sĩ đang chờ cậu.”
Kiểm tra buổi sáng giống như mọi khi, bởi vì tháng của thai nhi đã lớn, sợ rằng bức xạ sẽ tổn hại đến sức khỏe của thai nhi, trong quá trình kiểm tra định kỳ thường sẽ không sử dụng các thiết bị hỗ trợ xét nghiệm.
Thẩm Đình Vị nói với bác sĩ chuyện gần đây ngực của mình thường hay đau, ban đầu bác sĩ hơi giật mình, kiểm tra xong lại có vẻ mặt ngạc nhiên nói “kỳ lạ” mấy lần.
Ông vừa cầm sổ ghi chép ghi lại kỹ càng thời gian và đặc điểm phát triển ngực của Thẩm Đình Vị, vừa an ủi Thẩm Đình Vị: “Đau là bình thường, dưới ngực có cục u, đồng thời cũng cảm thấy nhói nhói, đây đều là những biểu hiện sinh lý bình thường khi bộ ngực phát triển.
Nếu như quá đau có thể thử chườm nóng hoặc là xoa bóp một chút, về mặt ăn uống cũng nên lưu ý một chút, tránh thức ăn cay và nguội lạnh.”
Trong quá trình bác sĩ nói chuyện với Thẩm Đình Vị điện thoại của Liên Quyết không ngừng có cuộc gọi đến, Liên Quyết chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, đứng ở một bên thẳng đến khi nghe xong bác sĩ dặn dò những điều cần phải chú ý, mới cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Đình Vị nói với Liên Quyết: “Nếu như quá bận, hay là anh với Lâm tiên sinh đi trước đi, tôi đợi tài xế đến đón tôi?”
Liên Quyết nhìn điện thoại, nói đối không được thành tâm lắm: “Không bận.”
Thẩm Đình Vị nhìn hắn một lát, không lên tiếng nữa, hai người một trước một sau đi ra khỏi bệnh viện, lên xe.
Lâm Sâm khởi động xe, Liên Quyết đột nhiên lại giống như thời gian rất gấp, bảo Lâm Sâm lái nhanh một chút.
Trong xe mở điều hoà, cửa sổ xe được đóng chặt, không khí ở trong xe không thoáng lắm, vậy nên cơn say xe vừa mới hoà hoãn của Liên Quyết lại có ý ngóc đầu.
Hắn nhắm mắt lại cưỡng chế cảm giác buồn nôn này, nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhỏ nhẹ, hắn mở hé mắt nhìn thoáng qua Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị đang ôm bụng chậm rì mà xê dịch cơ thể về phía hắn.
Liên Quyết cho rằng cậu lại muốn ngủ, thế là hơi ưỡn thẳng lưng, lại nhắm mắt, nhưng hồi lâu cũng không đợi được Thẩm Đình Vị dựa vào.
Hắn mở mắt ra lần nữa, phát hiện Thẩm Đình Vị đang nhìn hắn muốn nói lại thôi, bên tai không hiểu sao lại bắt đầu đỏ lên.
Liên Quyết trông có hơi không nhịn được nữa, hắn hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Thẩm Đình Vị nhìn hắn rất cẩn thận, trong giọng nói mang theo chút do dự: “……!Anh có muốn tôi ôm ôm anh không?”
Trong xe nhất thời rơi vào một sự yên tĩnh kỳ dị, chỉ có âm thanh vù vù phát ra nơi đầu gió của điều hoà đang hoạt động.
Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị đỏ mặt.
Lâm Sâm lái xe ở đằng trước dường như không kiềm được nữa mà khì một tiếng rất nhẹ, lại nhanh chóng dùng tiếng ho ngụy trang thành một tiếng hắng giọng để che giấu.
Mấy giây sau, Liên Quyết đen mặt: “Tại sao tôi lại muốn ——”
Thẩm Đình Vị lại giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, duỗi hai tay về phía hắn, hỏi hắn: “Ôm chứ?”
Liên Quyết nhìn chằm chằm đôi mắt của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị lại hơi xấu hổ mà né tránh ánh mắt của hắn, hai tay khăng khăng vươn ra vẫn còn ờ đó.
Nũng nịu một cách kỳ lạ nhưng lại bất ngờ lộ ra một chút đơn thuần.
Vẻ mặt cứng nhắc của Liên Quyết hơi thả lỏng, sau đó hắn cứng đờ vươn tay ra, cực kỳ không thành thạo mà ôm Thẩm Đình Vị vào lòng.
.