*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí buổi xem mắt hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Món ăn rất cầu kỳ, không khí rất hài hòa, người đối diện lại ưa nhìn, giữa trưa Bách Nam chỉ ăn một bát mì thịt bò bây giờ không nhịn được ăn nhiều thêm một chút.
Trái ngược với cậu, Ban Ngọc ăn rất ít, mỗi món chỉ động đũa vài miếng đã dừng lại, chống cằm chăm chú nhìn cậu ăn, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh.
Bách Nam hơi không được tự nhiên dừng đũa lại, rút khăn ăn lau miệng.
“Ăn no rồi?” Ban Ngọc lập tức hỏi, giúp cậu rót đầy ly nước chanh, “Có thích đồ ăn ở đây không? Lần sau chúng ta lại đến đây ăn cơm.”
Lần sau?
Lòng tò mò không áp xuống được, cậu nhìn Ban Ngọc diện mạo xinh đẹp đối diện, quyết định trực tiếp dò hỏi, “Tiểu Ngọc, vì sao anh lại muốn xem mắt với tôi?”
Ban Ngọc chớp chớp, tròng mắt nhẹ nhàng đảo, đột nhiên xụ mặt xuống, nói rất hợp lý: “Tôi cảm thấy ngoại hình em không tệ, thế là hẹn gặp mặt thôi.
Thế nào, không thích tôi à?”
Thái độ quá khả nghi, Bách Nam nhìn chằm chằm vào mặt hắn, lắc đầu, “Tôi chưa nói là không thích anh.”
“Tôi biết em sẽ thích tôi mà.” Ban Ngọc hừ hừ, lấy một thứ từ trên người mình nhét vào tay Bách Nam, “Cho em, chỉ cần em nghe lời, nhất định tôi sẽ thương yêu em.”
Ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào đã rời ra ngay, lòng bàn tay nặng vì bị nhét vào một vật mang theo nhiệt độ cơ thể.
Bách Nam cúi đầu nhìn, sau đó trái tim nhỏ run lên.
Trong tay cậu là một vật cầm tay* hình quả trứng, trên hẹp dưới rộng, xúc cảm ấm áp trơn mịn, trọng lượng rất vừa tay, chuyện quan trọng hơn, vật này là một khối ngọc, chất ngọc nhìn qua đã biết cực kỳ đắt tiền.
*Đồ cầm tay 手把件 hay Đồ chơi cầm tay là một món đồ có kích cỡ nằm gọn trong lòng bàn tay bằng ngọc quý, bằng gỗ hay đá mài nhẵn chạm khắc thành nhiều hình dạng, vừa làm vật trang trí, thưởng thức, vừa dành cho những người có thói quen phải cầm vật gì đó trong tay.
“Vật này hình như quá đắt tiền.” Cậu nhíu mày.
Ban Ngọc xua tay: “Không đâu, mấy món đồ cầm tay này tôi có nhiều lắm, cái này em cứ cầm chơi đi.”
“……”
“Em không thích?” Ban Ngọc lại đen mặt, cúi đầu lục lọi lung tung khắp người mình, cuối cùng nhắm trúng một viên đá phỉ thuý màu tím* trên cổ áo, quyết đoán gỡ ra, “Vậy cho em cái này, là tôi tự tay làm, khắc cả mặt ngoài mặt trong luôn, đẹp lắm…!ầy, sao gỡ mãi không ra nhỉ…”
*Phỉ thuý tím – 紫色翡翠
Bách Nam vội vàng vươn tay giữ tay hắn lại, không cho hắn tháo xuống nữa: “Không không không, tôi thích lắm, chỉ là đang mải suy nghĩ không biết nên tặng gì đáp lễ cho anh thôi.”
Ban Ngọc đột nhiên bị nắm tay ngẩn cả người, cẩn thận nhìn tay Bách Nam, mặt đỏ bừng, dùng sức tránh khỏi tay cậu, sửa sửa cổ áo: “Tuy tôi biết em thích tôi, nhưng không thể động tay động chân như thế được, em phải nhớ là chúng ta mới gặp nhau lần đầu.”
“Xin lỗi anh.” Bách Nam biết nghe lời phải, không đề cập một chữ đến chuyện vừa gặp đã bị thanh niên này kéo tay hết hai lần.
“Không cần xin lỗi…” Ban Ngọc chần chừ liếc cậu một cái, nhíu mày, “Tôi biết em khó kìm lòng, nếu em muốn, tôi cho em nắm là được…!Tôi đã nói tôi rất thương em mà.”
“……” Đột nhiên có cảm giác vô lực.
Cậu cất vật cầm tay vào túi, kéo chiếc túi xách mẹ chuẩn bị sẵn ra đảo mấy vòng, tìm được một chiếc hộp gỗ nhỏ, đẩy đến trước mặt Ban Ngọc, cười nói, “Quà đáp lễ, là đồ chơi do tôi làm, không quý giá bằng quà anh tặng, anh đừng ghét bỏ.”
“Là cái gì vậy?” Ban Ngọc lấy hộp gỗ, khóe môi cong lên.
Bách Nam sờ mũi, “Là đồ chơi tôi tự tay làm, hai con cua.”
Ban Ngọc đã mở hộp ra, ngón tay thon dài cẩn thận nhấc một con cua lên đặt trước mắt mình quan sát, nghi hoặc: “Thứ này làm bằng gì?”
“Đất sét.”
“Cũng tạm được.” Ban Ngọc thả con cua vào hộp, nhẹ nhàng sửa vị trí, đậy nắp hộp lại, nhét hộp vào túi áo, “Niệm tình em đã tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy.”
“……!Cảm ơn.” Bách Nam nhìn biểu hiện cực kỳ mất tự nhiên của hắn, cúi đầu uống nước trái cây hòng áp đi cảm giác buồn cười xuống họng.
Không được, thanh niên này đáng yêu quá, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cơm đã ăn xong, quà cũng tặng rồi, cuối cùng hai người phải tạm biệt.
Ban Ngọc đen mặt đưa Bách Nam ra khỏi phòng ăn, một đường ngẩng đầu đi về phía trước, vẻ mặt cao ngạo không nói một lời.
Nhân viên phục vụ xếp thành hàng hai bên tiễn bọn họ rời đi.
Ra đến cổng, bốn vị vệ sĩ cao to cường tráng đột nhiên xông tới vậy chặt bọn họ vào giữa.
Chiếc xe đưa đón Bách Nam chậm rãi chạy đến, tài xế xuống xe, đi vòng qua mở cửa ghế sau, đứng yên một bên chờ.
Ban Ngọc xoay người nhìn Bách Nam, hơi mím môi, mày vẫn nhíu chặt, “Đã cho em số điện thoại, nhớ phải gọi cho tôi.”
Bách Nam cười gật đầu.
“Bao giờ gặp lại tôi sẽ thông báo…!Tôi rất bận, không nhất định mỗi ngày đều có thời gian hẹn hò.”
Bách Nam tiếp tục mỉm cười gật đầu.
Ban Ngọc nhìn xe ô tô, hừ lạnh một tiếng, “Lại không nói gì, ngốc nghếch, chẳng thân thiện gì hết.”
Bách Nam gần như muốn bật cười thành tiếng, cậu ngẫm nghĩ, duỗi tay bắt lấy tay Ban Ngọc nắn bóp một chút, lại nhanh chóng buông ra đi đến bên cạnh xe, vẫy vẫy tay với hắn, “Tối nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ban Ngọc trừng to, ngón tay cong cong, khóe môi nhếch cao, “Cậu Bách.”
Bách Nam chớp chớp mắt.
“Nam Nam.” Ban Ngọc đi qua nhét cậu vào trong xe, đóng sầm cửa lại, mất kiên nhẫn xua tay, “Đi mau đi mau, phiền chết, lại tự ý chạm vào tôi rồi.”
Cửa xe cách âm rất tốt, Bách Nam không nghe rõ hắn nói gì.
Cậu nhìn thanh niên xinh đẹp nhã nhặn ngoài cửa sổ xe, trông thấy niềm vui nhàn nhạt dưới đáy mắt và khoé môi cong cong bị đè ép của hắn, đột nhiên tâm tình cực kỳ tốt.
“Ngủ ngon, Tiểu Ngọc.” Cậu cười tít mắt, vẫy vẫy tay với thanh niên đang cố ra vẻ mất kiên nhẫn bên ngoài.
Xe chạy rồi, Ban Ngọc đen mặt nhìn bóng xe không ngừng đi xa, hừ một tiếng, “Đáng ghét.”
Một vệ sĩ tiến lên nói nhỏ: “Cậu hai, người chú ý ngày càng nhiều, chúng ta nên đi thôi.”
Ban Ngọc liếc mắt thấy cửa nhà hàng xuất hiện nhiều người hơn, nhíu mày, “Quả nhiên vẫn đáng ghét.”
Một chiếc xe hơi màu đen không mấy nổi bật lái đến, vệ sĩ mở cửa xe cho hắn ngồi vào.
Hắn cẩn thận lấy hộp gỗ trong túi, mở nắp, chọc chọc con cua bên trong, sợ chọc hư, lại vội lấy ra kiểm tra, thấy nó vẫn mập mạp đáng yêu như cũ, khóe miệng mới chậm rãi cong lên.
“Ngốc quá……”
Hắn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh con cua gửi cho mẹ xem, sau đó mở giao diện weibo.
Weibo của cô hộ lý mà hắn lén follow hôm nay đăng bài mới, hắn mở ra nhìn hộp thuốc lá bằng đất sét, lại nhìn con cua trong hộp, rất hài lòng.
Hắn cũng nhận được quà rồi nhé, không phải một món, mà tận hai món một lượt luôn!
Kiểu tóc mới gì đó, ai mà không được ngắm chứ, hừ.
Mẹ Ban đang ngồi trong nhà nôn nóng chờ đợi kết quả đi xem mắt của con trai, điện thoại vừa vang lên một tiếng đã bị bà cầm lên.
“Cái gì thế cái gì thế? Tiểu Ngọc gửi tin gì?” Cha Ban nghe thấy tiếng chuông báo đặc thù của con trai thứ, vứt văn kiện sang một bên, vội vàng hỏi.
“Là ảnh chụp.” Vẻ mặt của mẹ Ban Khúc Văn Hân dở khóc dở cười, đưa điện thoại đến trước mặt cha Ban, “Thằng nhóc này đã học được cách khoe khoang rồi, nói là Nam Nam tặng quà cho nó.”
“Nam Nam?” Cha Ban ngẩn người, sau đó mới phản ứng ra là đang nhắc đến cậu bé mà hôm nay con trai mình xem mắt, bật cười, “Sửa xưng hô nhanh quá nhỉ.”
“Kết quả có vẻ không tệ lắm.” Khúc Văn Hân cất di động, nhớ lại hình ảnh con cua đáng yêu kia, mỉm cười vui mừng: “Rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng đồng ý chủ động kết thân với người khác, đúng là không dễ dàng.”
“Đáng tiếc lại là nam.” Cha Ban vẫn hơi không được tự nhiên, “Sao đột nhiên thằng nhóc kia lại thích đàn ông, lúc trước anh còn tưởng…”
“Nam thì nam chứ sao, Tiểu Ngọc thích là được!” Mẹ Ban trừng mắt, vào mode quỷ dạ xoa, “Họ Ban nhà anh ba đời độc đinh, tôi phấn đấu sinh được cho anh tận hai thằng nhóc anh còn muốn gì nữa, thế nào, lo không có ai nối dõi tông đường nhà anh hay là sao? Nếu muốn nhắc thì anh đi nhắc Tiểu Giác đi.
Khó khăn lắm thân thể Tiểu Ngọc mới tốt lên, anh để cho nó yên!”
Cha Ban cứng họng không nói được gì, lùi trở về cầm văn kiện lên, “Anh chưa nói là không đồng ý, kích động cái gì…”
Mẹ Ban hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem ảnh, ánh mắt lộ ra chút vui mừng.
Ây dà, thằng bé tên Bách Nam kia làm mấy món đồ tinh xảo đẹp mắt quá, đường viền trên mũ dạ kia làm bằng cái gì thế nhỉ? Muốn sờ ghê…
Lúc Bách Nam về đến nhà, kinh ngạc nhận ra cha mẹ vẫn ngồi trong phòng khách chờ cậu.
Tuy biết bọn họ không phải quan tâm nên mới chờ, nhưng tối nay tâm trạng cậu rất tốt, cũng tự tạo ảo giác rằng mình có cha mẹ yêu thương lo lắng.
Hỏi thăm đơn giản mấy câu xong, cuối cùng Bách Hướng Quân hỏi vào chuyện chính.
“Bách Nam, con theo cậu hai đi những đâu? Có xung đột gì với người ta không?”
Cậu lắc đầu, gương mặt tươi cười trả lời: “Một nhà hàng không tệ, không khí bữa tối khá tốt, anh ấy nói sẽ gọi điện hẹn gặp lần thứ hai.”
“Chờ cậu ta hẹn lại?” Chu Tú Cầm nhíu mày, “Vì sao con không chủ động giờ hẹn? Mẹ nghe nói tính tình cậu hai nhà đó rất lãnh đạm, không thích thân cận người khác, con phải chủ động lên, đừng lúc nào cũng chờ.”
Tính tình lãnh đạm? Không thích gặp người? Bách Nam chớp mắt, nụ cười càng sâu hơn, gật đầu thuận theo, “Mẹ, con hiểu rồi.”
Sau khi trở về phòng, cậu ngẫm nghĩ, mở số điện thoại của Ban Ngọc lên, gửi một tin nhắn.
Rất lâu sau không có trả lời, cậu lắc đầu, mở ứng dụng chat, ấn vào group chat của câu lạc bộ, đánh chữ bạch bạch.
[ Nam Ốc Hữu Chi: Xem mắt về rồi, là một mỹ nhân, có khi tôi sắp thoát ế rồi đấy.
]
Group yên tĩnh khoảng một giây, sau đó là một loạt spam “đờ mờ”.
Cậu bật cười thành tiếng, đặt điện thoại lên giường, ra chỗ bàn học mở máy tính lên, vào shop online check một vòng.
Tab tin nhắn chớp loé, cậu nhướn mày, mở ra xem.
[ Dung Tây: Chủ shop có đó không? Tôi muốn đặt làm búp bê.
]
Đặt làm? Cậu bán hàng trên mạng không được tính là quá đắt khách, khách hàng này còn muốn đặt riêng cậu làm?
[ Nam Ốc: Có đây, bạn muốn làm loại nào? ]
[ Dung Tây: Doll nữ tỉ lệ ⅓, nếu nhận tôi sẽ gửi bản vẽ yêu cầu, quần áo trang sức càng giống thật càng tốt, thêm vài phụ kiện rời nữa, có nhận không? ]
Bách Nam nhíu mày, ⅓…Cậu tương đối thích loại ⅛ hơn, loại kia vẫn có thể làm được, chỉ là hơi phiền toái.
[ Nam Ốc: Được, nhưng giá hơi đắt đấy, có yêu cầu thời gian gì không? ]
[ Dung Tây: Hoàn thành trong một tháng rồi gửi cho tôi là được, giá cả tuỳ bạn quyết định.
]
Tốt ghê, là một con dê béo, thế này thì còn do dự gì nữa, mổ nó thôi.
[ Nam Ốc: Gửi hình đi.
]
[ Dung Tây: 【 hình ảnh 】]
[ Nam Ốc:……!]
[ Dung Tây: Sao vậy? ]
Lại còn hỏi sao vậy? Búp bê nữ trên bản vẽ cũng tính là bình thường, nhưng quần áo và trang sức trên người nó…!Đầu đội vương miện, váy vóc đính đá quý, quyền trượng cầm tay…!Lại còn ngồi trên ngai vàng…
[ Nam Ốc: Giống nhất có thể? ]
[ Dung Tây: Đúng vậy, càng giống thật càng tốt.
]
[ Nam Ốc: Giá cả tùy tôi quyết định? ]
[ Dung Tây: Tùy bạn.
]
Bách Nam cong môi cười, vị khách này thật hào phóng, không làm thịt thì quá là có lỗi với bản thân.
[ Nam Ốc: Nhận, cho tôi địa chỉ số điện thoại nhé.
]
——————
Chuyên Mục Có Khi Bạn Biết Rồi:
Dân chơi quý-bửu, chơi doll và mô hình hẳn không còn xa lạ gì với thuật ngữ về tỉ lệ doll nữa nhưng vì vui nên mình vẫn nói xàm một xíu =)) Tỉ lệ ⅛, ⅙ hay ⅓ mà chúng ta hay thấy được hiểu cụ thể là “tỉ lệ so sánh với kích thước thật”, như vậy tính ra doll ⅓ đứng thẳng sẽ cao khoảng trên đầu gối người lớn một chút (tưởng tượng thôi cũng hơi sợ rồi á…) còn tỉ lệ ⅛ là kích thước phổ biến của dòng figure, lý do phổ biến (theo mình đoán) là vừa tầm mắt, dễ trưng bày, vẫn đảm bảo đủ chi tiết tinh vi và ở kích thước này người khắc/nặn dễ thao tác.
.