*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Chương này chính thức yêu đương rồi, đổi xưng hô đi cho nó thân mật:D)
Ban Ngọc thấy cậu không nói gì, mặt trắng bệch buông tay cậu ra, dời tầm mắt, “Hóa ra em chưa từng có ý nghĩ kết hôn với tôi, tôi…!Sao em có thể làm như vậy, tôi, tôi không thương em nữa.”
Khúc Văn Hân run run cầm tách, đồng cảm nhìn con trai nhà mình —— Đáng thương quá, sao lại ngốc đến mức đốt cháy giai đoạn yêu đương trực tiếp cầu hôn rồi? Cầu kiểu này người ta đồng ý mới lạ đó!
Bách Nam phản xạ nắm lấy tay hắn, cảm xúc phức tạp.
Cái người nói muốn kết hôn này không biết ngốc đến mức nào, đối mặt với người “lừa gạt” tình cảm của mình cũng chỉ nói được lời tàn nhẫn ở trình độ “Tôi không thương em nữa”…!Quá ngu ngốc.
Nhưng lại ngốc đến ấm áp.
“Nếu nói kết hôn thì có hơi vội vàng.” Cậu dùng sức nắm chặt tay không cho hắn rút về, mỉm cười, “Nhưng mà…!anh Ban Ngọc này, tuy tiến triển khá nhanh…!Thế anh có đồng ý hẹn hò với em để tiến tới hôn nhân không?”
Động tác rút tay của Ban Ngọc dừng lại, trố mắt ngẩn người nhìn cậu, miệng há to, vành tai đỏ lựng.
Cậu buồn cười ghé lại gần xoa xoa vành tai hắn, “Đồng ý không?”
“Không biết xấu hổ!” Ban Ngọc run rẩy, dùng sức kéo tay cậu xuống, nắm chặt, trừng mắt mím môi, lại dời tầm mắt, “Em ngốc như vậy…!Trừ anh ra, không có ai thèm để ý em đâu!”
Bách Nam xòe tay, cùng hắn đan mười ngón vào nhau.
Thích một người cần thời gian bao lâu?
Nếu đúng người, đại khái chỉ một giây là đủ rồi.
Khúc Văn Hân kinh ngạc muốn rớt cằm, lời cầu hôn tệ như thế mà lại…!thành công?
—— Trời đất ơi, bà sẽ không bao giờ ghét bỏ lời cầu hôn của Ban Lãng năm đó không đủ lãng mạn nữa.
Khúc Văn Hân cẩn thận đặt chén trà xuống, yên lặng lấy di động ra, click mở WeChat, đánh chữ bùm bùm gửi vào vòng bạn bè.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Các chị em, thằng hai ngốc nhà tôi câu được vợ về rồi, chỉ mất một tuần! Một tuần thôi đó! Tôi lại tin vào tình yêu rồi! P/s: Ai cược thua nhớ tự giác đưa tiền đây.
]
Ban Lãng đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Cát Hỉ rút di động ra, vô tư ấn mở, ngay sau đó —— “Phụt!”
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Ông xã, mau về nhà uống trà của con dâu đi! ]
Lông mày Cát Hỉ giật giật hai cái, nhẫn nhịn, lại không nhịn được nữa, vỗ rung bàn, “Ban Lãng, tôi kêu ông giới thiệu cho mấy đứa học trò biết nghe lời, ông lại phun trà lên mặt tôi, thế nào, muốn đánh nhau đúng không?”
“Không, không phải…” Ban Lãng ho sặc sụa, khó khăn lắm mới thuận khí, đưa điện thoại di động đến trước mặt ông ta, khiếp hãi nói, “Con trai tôi sắp có vợ rồi.”
Cát Hỉ quét mắt liếc màn hình di động, cũng kinh ngạc không kém, “Đồ đệ của tôi có đối tượng từ khi nào?”
Ban Giác đen mặt rời khỏi phòng họp, rút điện thoại rung không ngừng trong túi ra, click mở —— anh ta muốn nhìn xem kẻ nào chán sống như vậy, dám quấy rầy liên tục trong lúc mình đang họp!
Màn hình sáng lên, sau khi mở khóa……!WeChat mười hai tin, tin nhắn tám cái, gọi nhỡ năm cuộc —— toàn bộ đều của mẹ Ban.
Mí mắt Ban Giác giật giật.
Tùy tay mở một tin nhắn lên, mí mắt anh ta không nhảy đùng đùng nữa, đổi thành nhịp tim.
[ Mẹ: Nhãi ranh mau lăn về nhà, thằng hai cầu hôn thành công rồi!! P/s: Không trả lời tin nhắn? Không tiếp điện thoại của mẹ? Ha ha.
]
Anh ta tức tốc tắt máy, mặt càng đen hơn —— tiếng ha ha này của mẹ, chắc chắn là không nhận nổi.
Trợ lý Cố Thạc cẩn thận tiến lên nhắc nhở, “Cậu cả, bên cửa hàng số 3…!Bây giờ anh đi kiểm tra luôn hay chờ nghỉ ngơi một lát ạ?”
Ban Giác xua tay, “Không đi nữa, chuẩn bị xe cho tôi, giờ tôi phải về nhà.”
Về nhà? Cố Thạc trố mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, ba giờ bốn mươi phút…!Cậu cả về nhà sớm, chuyện lạ ngàn năm! Cậu cả cuồng công việc quanh năm tăng ca hôm nay lại về sớm!
“Còn không mau đi!”
Cố Thạc căng da đầu, vội vàng chạy đi lái xe.
Ban Ngọc cúi xuống gầm giường lấy ra một cái hộp, mở nắp đẩy đến trước mặt Bách Nam, “Em thích cái nào?”
Bách Nam bị hộp đá quý xen lẫn ngọc khí này chói mù mắt, dời mắt hỏi, “Những thứ này là gì?”
“Là vài món đồ chơi anh khắc mấy năm nay, trông cũng tạm được, anh trai muốn mang đi bán, anh không cho, thế là giấu đi.” Đôi mắt Ban Ngọc sáng lấp lánh như cậu nhóc con hiến vật quý, “Em thích cái nào để anh tặng?”
Tất cả đều do Ban Ngọc khắc? Bách Nam ngẩn người, cúi đầu cẩn thận đánh giá cái hộp.
Hộp không lớn, bên trong lót một lớp vải nhung đỏ, các loại ngọc khí lớn bé đủ màu đặt chen chúc cạnh nhau, cảm giác cực kỳ lắm tiền.
Nhẫn, vòng cổ, ngọc bài, ngọc phật, mặt trang sức, các loại động vật nhỏ, côn trùng…!Còn có một cục…ngọc cải trắng*? Cực kỳ tinh xảo.
*Ngọc cải trắng 玉白菜: Theo quan niệm phong thủy, củ cải trắng khắc từ phỉ thúy tạo năng lượng tốt cho sự nghiệp, kích thích tài vận do cấu tạo giống hình dáng túi đựng tiền.
Ánh mắt Bách Nam dừng trên cục cải trắng kia, cẩn thận đánh giá —— thật sự là một cây cải trắng, gốc trắng dày dặn, lá xanh trong suốt, đường gân rõ ràng tinh tế, tạo hình tròn trịa đáng yêu.
“Thích cái này sao?” Ban Ngọc nhặt cây cải kia lên, “Ánh mắt không tồi, đây là tác phẩm anh vừa lòng nhất.” Nói xong nhét cải trắng vào tay cậu, tiếp tục lục lọi cái hộp, “Anh nhớ rõ còn mấy viên đậu phộng nữa, không biết ném ở đâu rồi…”
Bách Nam nắm cải trắng, nghe tiếng đám ngọc khí va chạm vào nhau, cảm thấy tay hơi run rẩy —— những tiếng va chạm này chính là âm thanh tiền kêu đó.
Không tìm thấy đậu phộng trong hộp này, Ban Ngọc lại lôi từ gầm giường ra một cái hộp khác, lục lạo xạo, cuối cùng nhặt được một nắm đậu phộng, chất lên trước mặt Bách Nam, “Mấy năm trước anh trai mua một khối ngọc có tạp sắc, chất ngọc cũng không ra sao, anh liền mang về khắc chơi, nếu em thích đồ ăn, sau này anh khắc cho em thứ khác.”
Bách Nam nhìn cải trắng, lại nhìn mấy viên đậu phộng xanh nâu lẫn lộn trải trên chăn, đỡ trán cười —— người này chuẩn bị lấy toàn bộ kho báu lén lút giấu được tặng cho mình hết sao?
Cậu thả cải trắng vào hộp, lại nhặt đậu phộng lên thả vào một chiếc hộp khác, chăm chú nhìn mặt Ban Ngọc, không nói lời nào.
“Sao vậy?” Ban Ngọc nhíu mày, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, “Không ưng món nào hết à? Vậy em thích cái gì, anh làm cho em cái đó.”
Cậu lắc đầu, nhìn kỹ hắn như đang nhìn một báu vật, “Em chỉ cảm thấy anh rất lợi hại.” Mấy người nói cậu hai nhà họ Ban là đồ vô dụng ăn bám bị ấm đầu hết rồi sao, người này rõ ràng rất lợi hại.
Ban Ngọc mất tự nhiên quay mặt đi, “Anh, anh biết em rất thích anh, nhưng chúng ta chưa kết hôn đâu, em, em phải kiềm chế một chút.” Hắn đậy nắp hai cái hộp lại, đẩy hết về phía cậu, “Cho em hết, về sau anh lại khắc món khác cho em!”
Cậu bật cười ra tiếng, kéo Ban Ngọc đang có xu thế ngượng quá hóa giận vào phòng tắm, lấy ba lô của mình từ trên giá xuống, nhặt một chiếc hộp tinh xảo đưa cho đối phương, “Nhìn xem, có thích không?”
“Là cái gì?” Khóe môi Ban Ngọc hơi nhếch lên, lại bị hắn cưỡng ép đè xuống, xụ mặt nói “Anh nói cho em biết, dùng quà tặng hối lộ cũng vô dụng, trước khi chúng ta kết hôn mọi việc đều phải kiềm chế, anh rất có nguyên tắc.”
Bách Nam mở hộp ra, lấy búp bê ⅛ bên trong đưa cho Ban Ngọc, “Em không lợi hại bằng anh, chỉ biết làm thứ này, đại khái về sau cũng chỉ làm được thứ này kiếm ra tiền, nếu anh không thể chấp nhận…”
“Anh nhận!” Ban Ngọc nhanh chóng cướp búp bê về tay, sờ sờ mặt nó, lại kéo nhẹ bộ đường trang nó mặc trên người, cười vô cùng đắc ý, “Nể tình em cực kỳ thích anh, anh sẽ miễn cưỡng tiếp thu sở thích của em.” Làm búp bê cũng phải làm thành bộ dạng giống mình, hừ.
Cực kỳ thích? Bách Nam chớp chớp mắt, nhưng không phản bác.
Cậu lấy điện thoại ra, mở shop online nhỏ đưa cho Ban Ngọc xem.
“Đây là cửa hàng do em mở, bán mấy thứ đồ handmade hoạt hình và búp bê kiểu này, đôi khi nung được vài món đồ sứ đẹp cũng sẽ cho lên bán luôn, nếu anh nhận, về sau nó là cửa hàng của chúng ta.”
“Chúng ta?” Ban Ngọc ngẩn người.
Bách Nam gật đầu, ngẫm nghĩ, nghiêng đầu hôn khẽ một cái lên mặt hắn, nắm tay, “Đúng vậy, chúng ta, sau này anh chính là bà chủ tiệm.”
Mặt Ban Ngọc hồng rực, bắt đầu nói năng lộn xộn, “Không biết xấu hổ! Vừa nói phải kiềm chế mà.
Bà, bà chủ cái gì, toàn nói linh tinh!” Hắn lúng túng nói xong, ôm chặt búp bê, chân trái vướng chân phải lảo đảo chạy ra ngoài.
Bách Nam cười híp cả mắt, tắt trang web cửa hàng đi, mở khung chat câu lạc bộ ra, đánh chữ bạch bạch.
[ Nam Ốc Hữu Chi: Đồng bọn ơi, tui thoát ế rồi, chúc mừng tui đi.
]
Yên tĩnh một giây, sau đó lại là một cơn sóng thần “đờ mờ” nữa.
Cậu nghĩ một lát, ném một câu châm dầu vào lửa.
[ Nam Ốc Hữu Chi: Còn nữa, mỹ nhân Tiểu Ngọc nhà tui đáng yêu lắm.
]
[ Một Ô Vuông Xếp Đầy XO:……!]
[ Viên Viên Nguyên: Tui cảm nhận được ác ý từ thế giới rồi.
]
[ Con Cá Dưới Nước: Còn tui cảm nhận được ác ý từ Nam gia.
]
[ Hùng Hùng: Em cảm nhận được ác ý từ bài tập…]
[ Mộc Đầu Anh: Tui cảm nhận được ác ý từ bàng quang…!]
[ Viên Viên Nguyên: Đầu Gỗ kia lăn đê! ]
……
Cậu cất điện thoại, nghiêng đầu chỉ chỉ chính mình trong gương, “Bách Nam, mày lời to rồi.”
Ban Ngọc chạy ra ngoài được hai phút đã xụ mặt trở về, kéo Bách Nam đi ra ngoài.
“Sao vậy?” Bách Nam bị hắn kéo hơi lảo đảo, nghi hoặc hỏi.
“Người nhà họ Bách tới.”
Nụ cười trên mặt Bách Nam cứng lại, dần dần biến mất.
————————–
Tuy bây giờ hơi sớm nhưng tôi vẫn muốn quỳ lạy tình yêu sặc mùi tiền của hai cháu, ngọc anh khắc chơi nè, em thích viên nào anh cho…!; v ;.