Bùi Thành Hành nổi trận lôi đình.
Mà lúc này, phủ Thừa tướng họa vô đơn chí.
Vụ án Thanh Quý phi bị đầu độc được tra ra, hung thủ lại chính là Hoàng hậu!
Thân vệ phụ trách điều tra quỳ xuống đất, tâu báo với Bùi Thành Hành.
“Bệ hạ, chất độc mà Thanh phi nương nương trúng phải đến từ Nam Cương, hơn nữa cực kỳ hiếm, không lưu thông trên thị trường. Trước khi Thanh phi nương nương trúng độc, toàn Trường An chỉ có nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương là phủ Thừa tướng có mưu sĩ Nam Cương.”
“Tra đến đây, thần vẫn không dám khẳng định, cho đến khi thần phái chó săn được huấn luyện, chó săn đã ngửi thấy mùi thuốc độc trên người Hoàng hậu nương nương, tuy không tìm thấy thuốc độc, thần nghĩ, có thể thuốc độc đã dùng hết hoặc bị tiêu hủy.”
Bùi Thành Hành im lặng lắng nghe, chiếc chén ngọc trong tay bị bóp nát, m.á.u đỏ sẫm uốn lượn chảy xuống.
Trong chốc lát, mọi người trong điện đồng loạt quỳ xuống, không dám thở mạnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của Lý công công.
“Bệ hạ, tay ngài… Truyền thái y -“
Ông ta kêu được một nửa, thấy sắc mặt của Bùi Thành Hành, lập tức sợ hãi ngậm miệng lại.
Bùi Thành Hành không để ý đến bàn tay đang chảy m.á.u không ngừng, đáy mắt toàn là sự giận dữ lạnh lẽo.
“Trẫm vẫn luôn tưởng, phủ Thừa tướng gia phong tốt đẹp, Hoàng hậu hiền lành dịu dàng. Nhưng hóa ra, phủ Thừa tướng bao che cho An Vương h.i.ế.p đáp nam nữ, Hoàng hậu càng là kẻ độc ác âm hiểm! Kiến Thanh vốn đã yếu ớt, giờ còn suýt bị độc phụ này hại chết!”
“Trẫm nói chuyện với Kiến Thanh còn không nỡ lớn tiếng, nàng ta lại dám đầu độc Kiến Thanh!”
“Hoàng hậu một triều lại ghen tuông như vậy, độc ác như vậy, giả dối như vậy! Truyền lệnh xuống, phế bỏ vị trí Hoàng hậu của nàng ta, chọn ngày xử tử! Phủ Thừa tướng toàn bộ lưu đày, vĩnh viễn không được về kinh!”
Hoàng hậu hay tin, vừa kinh ngạc vừa tức giận, ngất đi tại chỗ.
Phủ Thừa tướng từng huy hoàng qua nhiều đời, trong chốc lát sụp đổ.
20
Ta đến nhà tù giam giữ Hoàng hậu bị phế truất.
Ta mặc một bộ áo trắng, ánh lửa ấm áp từ nhà giam chiếu lên mặt ta, lại tỏa ra vẻ lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy ta, Hoàng hậu bị phế truất lập tức chửi rủa.
“Mắt ngươi không mù à?! Đồ tiện nhân vạn người cưỡi! Ngươi dám vu oan cho bản cung…”
Ta rút thanh d.a.o găm Hồi Tuyết ra.
Lưỡi đao sắc bén vô cùng, khi rút ra khỏi vỏ, sự sắc bén làm người ta kinh hồn. Lưỡi đao lạnh lẽo, phản chiếu ánh lửa, như thể cất giấu một vầng mặt trời mới mọc, đẹp đẽ khác thường.
Nàng ta lập tức ngậm miệng lại.
Ta từng bước tiến về phía nàng ta.
Có lẽ vẻ mặt của ta quá đáng sợ, nàng ta cố gắng lùi lại, nhưng tay chân đều bị trói, dù có cố trốn cũng chỉ là vô ích.
Nhìn thanh d.a.o găm trong tay ta, nàng ta liên tục van xin.
“Ngươi định làm gì?! Ta chưa từng đắc tội với ngươi? Đừng làm tổn thương ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!”
Ta giả vờ ngạc nhiên vui mừng.
“Ta muốn gì cũng được sao?”
Nàng ta như bắt được vàng, lập tức gật đầu liên tục, cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng.
“Được, được! Phủ Thừa tướng vẫn còn quan lại thân thiết ở triều đình, dưới hầm vẫn còn cất giấu nhiều báu vật, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, ngươi tha cho ta, ta… ta nhất định sẽ khiến ngươi toại nguyện!”
Ta gật đầu, cười rất rạng rỡ.
“Ừm… Ta muốn gì…”
Ta từng bước ép sát nàng ta.
“Điều ta muốn, là bươm bướm quay về kén, sông Ngân đảo ngược chín tầng trời, mặt trời mọc ở phía tây, đồng hồ cát xoay ngược, hoa rụng nở lại, thời gian quay ngược, họ chưa chết!”
Ta cười rất thoải mái, cười đến rơi nước mắt.
“Ngươi có thể làm ta toại nguyện sao?! Ngươi làm sao có thể làm ta toại nguyện?!”
Thấy ta như phát điên, nàng ta biết không còn hy vọng, hoàn toàn suy sụp, gào thét chói tai.
“Bạch Kiến Thanh, ngươi đúng là đồ đê tiện! Ta nguyền rủa ngươi c.h.ế.t không toàn thây! Ta nguyền rủa ngươi xuống mười tám tầng địa ngục!”