Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 42



Kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài hai ngày chính thức bắt đầu.

Dì Trần được Lục Diễn Chi phái đến để chăm sóc chuyện ăn uống cho Minh Yểu. Nguyên Dã, với tư cách là “dì ở cùng nhà” trước đây, đã cung cấp rất nhiều ý kiến, khiến dì Trần sợ hãi. 

Phải biết Nguyên Dã khi còn nhỏ luôn quấn quýt lấy Nguyên Yểu, thỉnh thoảng sẽ đến nhà họ Lục ở một thời gian. 

Dì Trần ít nhiều cũng hiểu chút về tính cách ngạo mạn của đại thiếu gia này, vừa nghe nói gần như mỗi ngày anh đều chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho họ, ánh mắt nhìn anh cũng khác hẳn.

“Đồ đạc đã mang đủ chưa?” Trước khi ra cửa, Nguyên Dã kiểm tra lại giấy tờ và dụng cụ thi của Minh Yểu.

Dì Trần đứng bên cạnh nhìn thấy mà bất ngờ nhưng cũng không dám bày tỏ ý kiến gì. Bà ấy đã ở nhà họ Lục một thời gian dài, ấn tượng về Nguyên Dã cũng không tệ, còn về Minh Yểu… 

Dì Trần thông minh không thể hiện suy nghĩ của mình, chỉ âm thầm nâng cao vị thế của cô tiểu thư Minh Yểu này trong lòng.

“Rồi ạ.” Minh Yểu xác nhận gật đầu, thu dọn xong mới ra khỏi nhà.

Hôm nay là thứ ba, thời gian còn sớm, Nguyên Dã không vội đi làm mà lái xe đưa Minh Yểu đến điểm thi trước tiên. 

Vì phòng học bị chiếm dụng cho kỳ thi, Lục Tinh Nguyên được nghỉ hai ngày. Cậu ở nhà nhàn rỗi cũng chán, làm sao bỏ lỡ cơ hội đưa Minh Yểu đi thi, cổ vũ cho cô.

“Chị Linh Tử thi ở trường trung học cấp cao đúng không? Tiếc là lát nữa không thể cổ vũ cho chị ấy.” Lục Tinh Nguyên ngồi ở ghế sau chơi điện thoại nói.

Mấy ngày trước bọn họ đã xác nhận địa điểm thi rồi. Minh Yểu may mắn được phân thi ở trường trung học số ba Hải Thành, còn Tiết Linh Tử thì ở trường trung học cấp cao ở khu vực khác.

“Cháu nghĩ đây là thi đấu thể thao sao?” Nguyên Dã làm động tác lùi xe một tay đầy phong cách, kéo khóe miệng nói: “Cổ vũ gì chứ.”

“Vậy lát nữa cậu đừng có cổ vũ.” Lục Tinh Nguyên trừng Nguyên Dã một cái.

“…” Không cổ vũ thì không.

Nguyên Dã không muốn để ý đến cậu ấy, nhưng lại nghe cậu ấy lảm nhảm về Tiết Linh Tử mãi, “Chị Linh Tử định thi vào trường nào ạ?”

“Đại học Z, khoa Sân khấu.” Minh Yểu thành thật nói tên trường.

“À, em nhớ rồi, chị ấy muốn thi vào ngành đạo diễn phải không?” Lục Tinh Nguyên thoát khỏi dòng hồi tưởng, tò mò nhìn Minh Yểu, “Cảm thấy chị Linh Tử cũng khá phong cách…”

Chưa kịp để Lục Tinh Nguyên cảm thán xong, cậu ấy đã bị Nguyên Dã ngắt lời một cách bất ngờ——

“Cháu thích cô ấy?”

Giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên trong không gian yên tĩnh của xe như có ma lực. 

Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử ngày nào cũng đều nhắn tin nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhắc đến cô ấy. 

Ngoại trừ Minh Yểu, Tiết Linh Tử là cô gái duy nhất mà cậu luôn nhắc đến.

Nguyên Dã nhướn mày, nhìn Lục Tinh Nguyên đầy ẩn ý.

“Khụ khụ.” Minh Yểu vô thức ho khan một tiếng.

Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử?

Xin tha cho cô đi. Hai người này không ai là không bớt lo cả.

“Không.” May mà Lục Tinh Nguyên nhanh chóng phủ nhận.

Cậu ấy nhíu mày, nghiêm túc nói: “Con và chị Linh Tử là tình bạn cách mạng trong sáng.”

“Được rồi, tình bạn trong sáng.” Nguyên Dã đáp lại hờ hững.

Lục Tinh Nguyên không hài lòng chút nào, nhưng cậu ấy suy nghĩ một lát rồi ngước mắt nhìn Nguyên Dã đang ngồi ở ghế lái, “Cậu ủng hộ mối tình chị em à?”

“Tùy cháu.” Nguyên Dã thản nhiên nói: “Nhưng phải đợi cháu trưởng thành.”

Theo anh thấy vấn đề của một mối tình chị em là liệu người đàn ông có đủ trưởng thành hay không thôi.

Còn về Lục Tinh Nguyên, trước khi trưởng thành khả năng trở nên chín chắn là quá thấp.

Lục Tinh Nguyên nghe vậy khẽ tặc lưỡi một tiếng, không nói thêm gì. 

Minh Yểu nghe cuộc đối thoại của họ, không hiểu sao lại tưởng tượng ra cảnh Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử ở bên nhau.

Xin lỗi đã làm phiền rồi.

Cô cần gì phải tự làm khổ mình.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở trường trung học số ba Hải Thành. Họ đến khá sớm, gần điểm thi đã có thể thấy các thí sinh đang chờ, không ít người mặc đồng phục.

Hôm nay Minh Yểu không mặc đồng phục, thay vào đó cô chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt. 

Làn da trắng như sứ của cô rất hợp với màu này, vì sợ nóng nên cô còn búi tóc kiểu vòng hoa, gương mặt mộc đã đủ khiến người ta kinh ngạc.

Nguyên Dã đại khái hiểu thế nào là gương mặt mối tình đầu. 

Anh bước xuống xe theo Minh Yểu, không nhịn được mà vuốt tóc cô, “Cố gắng thi tốt.”

Minh Yểu phối hợp nở nụ cười với anh. 

Cô ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhạt đầy ánh sáng mặt trời, vẻ ngoài thanh tú của cô thu hút không ít ánh nhìn.

“Chị.” Lục Tinh Nguyên kịp thời đẩy Nguyên Dã ra, ôm tay Minh Yểu, nói, “Chị thi như bình thường là được rồi, cố lên, đừng lo lắng nhé.”

“Chị thật sự không lo lắng.” Minh Yểu phát hiện những người xung quanh cô đều lo lắng hơn cả cô, còn bản thân cô lại ngược lại không để tâm mấy.

Thời gian qua cô luôn được mọi người quan tâm như thế, sớm đã coi họ là gia đình. Ngay cả Nguyên Dã cũng không ngoại lệ.

“Vậy thì tốt rồi.” Lục Tinh Nguyên nở nụ cười tươi, “Em và cậu sẽ đợi chị ở ngoài.”

Nguyên Dã nhìn hai chị em họ tương tác, trên mặt luôn mang theo nụ cười cưng chiều. 

Anh đã mong chờ ngày này từ lâu. 

Tiến hành từng bước một là điều anh có thể làm, nhưng đại học phức tạp hơn nhiều so với cấp ba, Minh Yểu lớn lên xinh đẹp như vậy thực sự quá thu hút. 

Ít nhất cô phải biết được tình cảm của anh. 

Dù cô không đồng ý, anh cũng sẽ không từ bỏ, điều này anh rất tự tin.

“Vậy chị vào đây.” Minh Yểu gật đầu chào họ, cầm túi đựng giấy tờ thi trong suốt bước vào trường.

Lục Tinh Nguyên nhìn theo bóng dáng Minh Yểu bị đám đông che khuất. Cậu ngáp một cái, quay lại hỏi Nguyên Dã, “Cậu út, cậu có đi làm không?”

Bây giờ mới hơn tám giờ mười lăm phút, thi xong phải đến mười một giờ rưỡi. 

Họ không thể luôn ở đây chờ Minh Yểu ra. 

Nguyên Dã phải đi làm, cậu thì nhàn rỗi hơn, cùng lắm đi đến quán net gần đó ngồi vài tiếng.

“Cháu muốn đi đâu?” Nguyên Dã nhìn ra ý đồ của Lục Tinh Nguyên.

“Đến quán net chơi PUBG.” Lục Tinh Nguyên không chút né tránh nhìn Nguyên Dã, “Cậu đi cùng không?”

Nguyên Dã đẩy đầu thằng cháu ra, mặt đầy từ chối. 

Anh cũng không cản Lục Tinh Nguyên, sau khi đưa cậu đến nơi lập tức lái xe đi.

Mười một giờ rưỡi sáng, cặp cậu cháu này lại gặp nhau ở cổng trường. Xung quanh đều là phụ huynh học sinh đang chờ đợi, tổ hợp của Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên quả thật là ngoại lệ. 

Nhưng bọn họ lại có vẻ ngoài xuất sắc, một lớn một nhỏ đứng cùng nhau, nói là già trẻ đều mê cũng không quá.

“Ơ? Hình như con thấy anh Cáo Lãng.” Lục Tinh Nguyên nheo mắt nói, “Anh ấy đến làm gì vậy?”

Họ đứng dưới bóng cây, cầm quạt cầm tay thổi gió, chuẩn bị đầy đủ.

“Đợi em gái cậu ấy.” Nguyên Dã không thèm liếc mắt đến Cáo Lãng.

Em gái Cáo Lãng là Thẩm Ngọc Hồ, cũng tham gia kỳ thi năm nay. Nghe nói khi đó mẹ họ chê con gái mang họ Cáo không hay, nên quyết định để con gái theo họ mẹ. 

Thật khó tưởng tượng một người mẹ như vậy lại dùng chữ “Lãng” để đặt tên cho con trai, nhưng sự thật lại hiển hiện trước mắt.

“Ồ.” Lục Tinh Nguyên không có hứng thú với người không quen.

Điện thoại trên tay cậu ấy sáng lên, nhìn thấy tin nhắn trên đó, cậu ấy quay lại nhìn. Biển số xe quen thuộc đập vào mắt, Lục Tinh Nguyên cảm thấy có chút mới lạ, “Lão Lục cũng đến.”

Gãy xương cần một trăm ngày để lành. Chân bị thương của Lục Diễn Chi đã tháo thạch cao, ông ấy tuổi cũng lớn rồi nên vẫn phải dưỡng cho tốt.

Mấy ngày trước Lục Diễn Chi nói muốn đích thân đưa đón Minh Yểu. Dù không tốn bao nhiêu công sức, nhưng cô vẫn từ chối.

Nhưng chân là của Lục Diễn Chi, ông ấy muốn đến thì cô cũng không cản được. Chỉ là Lục Tinh Nguyên không ngờ ông ấy thật sự sẽ đến, có vẻ từ khi ông ấy “bị thương” xong, con người cũng thay đổi. 

Trước đây ông ấy cũng muốn bù đắp cho Minh Yểu nhưng thật sự không có cố chấp như vậy, thường là Minh Yểu không chấp nhận thì lại thôi.

“Cháu bảo ông ta đến à?” Nguyên Dã không ưa gì Lục Diễn Chi, sự hối hận muộn màng của ông ấy cũng không thay đổi suy nghĩ của anh.

“Con không phải, con không có, đừng nói bậy.” Lục Tinh Nguyên lắc đầu như cái trống bỏi.

Cậu thấy Lục Diễn Chi không xuống xe ngay, lại quay sang nói với Nguyên Dã: “Cậu út, bây giờ cậu thấy lão Lục mà không có suy nghĩ khác à?”

Lục Tinh Nguyên với đôi mắt đào hoa lanh lợi đang xoay tròn, Nguyên Dã không biết cậu ấy hỏi gì sao?

“Suy nghĩ khác?” Anh cố ý giả ngốc.

“Ví dụ như muốn nịnh bợ ông ấy ấy.” Lục Tinh Nguyên nói một cách nhẹ nhàng.

Nguyên Dã vừa nghe câu này đã cười lạnh trong lòng, “Nịnh bợ Lục Diễn Chi?”

Không có đâu.

Cả đời này cũng không có đâu.

Khóe miệng Nguyên Dã kéo lên đầy châm biếm, không khó để thấy anh khinh thường Lục Diễn Chi. 

Lục Tinh Nguyên thu ánh mắt lại, thầm nghĩ có vẻ chỉ còn mình cậu ở bên Lục Diễn Chi. Nhưng phải làm sao đây? Chính cậu ấy cũng có hơi ghét bỏ ông ấy.

Lục Diễn Chi không biết hai cậu cháu đang nghĩ gì về mình, ông ấy vừa xuống xe  đã trông thấy Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên trong đám đông.

“Sao ba không đợi đến chiều mai hẵng đến?” Lục Tinh Nguyên nhìn bước chân chậm chạp của Lục Diễn Chi, nói thẳng suy nghĩ trong đầu.

Lục Diễn Chi hoang mang nhìn Lục Tinh Nguyên, không nói gì. 

Chân ông còn chưa khỏi hẳn, ông cũng không muốn trông quá rõ ràng, đi bộ cũng chậm hơn thường lệ.

“Sao ba không hỏi con tại sao?” Lục Tinh Nguyên nhàm chán trêu chọc Lục Diễn Chi.

“Tại sao?” Lục Diễn Chi kiên nhẫn hỏi.

“Vì ngày mai thi xong rồi.” Lục Tinh Nguyên nghiêm túc nói, “Không thì ba định mỗi môn thi đều đến như con và cậu à?”

Lục Diễn Chi tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu.

Quả nhiên không thể trông chờ con trai mình nói được lời hay ho gì. 

Nguyên Dã đã quen với cách họ nói chuyện, thấy Lục Diễn Chi bị nghẹn lời cũng không phản ứng quá lớn. Đến khi thấy bóng dáng Minh Yểu xuất hiện trong tầm mắt, anh mới giãn mày bước nhanh đến.

Lục Diễn Chi cũng chú ý đến. Nhưng đồng thời ông ấy nhận ra sự thay đổi trong thần thái của Nguyên Dã.

“Đúng rồi lão Lục.” Lúc này Lục Tinh Nguyên không vội đi đón Minh Yểu nữa. 

Cậu ấy kéo Lục Diễn Chi lại, bí mật hỏi: “Ba cũng không đồng ý chuyện tình cảm này phải không?”

“Cũng?” Lục Diễn Chi bắt được điểm chính.

“Đúng vậy.” Lục Tinh Nguyên gật đầu liên tục, “Kiên quyết phản đối mối tình trâu già gặm cỏ non.”

Lục Diễn Chi nhất thời không biết nói gì, khó chịu gõ đầu Lục Tinh Nguyên, “Nên con mới dọn đến chỗ Nguyên Dã ở?”

“…” Không không không. 

Ba đã đánh giá quá cao con trai ba rồi.

Lúc này “trâu già” Nguyên Dã đang quay lưng lại phía họ bước về phía Minh Yểu. 

Áo sơ mi trắng sạch sẽ, gọn gàng và quần tây màu khói vừa vặn, bàn tay với các ngón tay thon dài cầm một chiếc ô, toàn bộ sự dịu dàng đều dành cho Minh Yểu. 

Anh rất thích cảm giác nhìn Minh Yểu bước về phía mình như thế, khiến anh cảm thấy thế giới của cô chỉ có mình anh.

“Nóng không?” Nguyên Dã đưa chiếc quạt cầm tay đến.

“Có một chút.” Minh Yểu giơ tay ra hiệu, có thể thấy tâm trạng khá tốt. 

Nguyên Dã không định hỏi cô thi thế nào, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn ba môn thi nữa.

Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên đều nghĩ Lục Diễn Chi sẽ không đến nữa, nhưng không ngờ rằng mỗi môn thi ông đều đến. 

Nhưng điều bất ngờ hơn là ngày hôm sau Nguyên Dã không đến.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.