Dung Hoàng lấy kẹp gắp thịt tươi ném vào trong thùng, tranh thủ hỏi Thủy Thủy: “Nhiệm vụ gì?”
“Chính là để Phương Hồi nhận quả báo, tốt nhất là khiến Thái tử thoái vị.” Thủy Thủy đổi chủ đề, “Thực ra, để Thái tử thoái vị rất dễ dàng, hiện tại ngài là gián điệp, ngài và Tam hoàng tử lập kế phản hắn, cuối cùng khiến Thái tử rớt đài, để Tam hoàng tử đăng cơ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Dung Hoàng không khỏi rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh mình hợp tác với Ung Tinh.
Hơn nữa, thôi quên đi, Ung Tinh đáng sợ lắm.
Với Dung Hoàng mà nói, Phượng Tức là người đáng sợ nhất mà nàng từng thấy, suốt ngày lạnh mặt, như tảng băng di động.
Đáng sợ nhất chính là ánh mắt của hắn, chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn hét lên.
Dung Hoàng không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ Phượng Tức.
Dù đang ở trong thế giới nhỏ, Dung Hoàng cũng không khỏi run chân khi đối mặt với Phượng Tức
“Cách đó vẫn chưa phải là cách tốt nhất, cũng không nhất định phải làm Thái tử thoái vị nhỉ?” Dung Hoàng vùng vẫy giãy giụa.
“Đại vương, hiện tại ngài là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện nên làm gì?”
“Làm chuyện xấu.”
“Tuy rằng Thái tử cũng là người xấu, nhưng ngài còn xấu xa với Thái tử, đại vương, ngài có thể làm được, Thủy Thủy tin tưởng ngài!” Nói xong, Thủy Thủy không cho Dung Hoàng cơ hội giảo biện, bay thẳng đi.
Dung Hoàng tức giận đổ đầy một thùng thịt tươi, chợt nghĩ đến thế giới trước, sau khi kết hôn, mỗi ngày Đường Tiễn đều rửa sạch chân cho nàng, đột nhiên cảm thấy Phượng Tức cũng không đáng sợ như vậy, phải không?
Dung Hoàng cảm thấy mình vẫn có thể thương lượng với Ung Tinh.
Ví dụ, để chàng rửa chân cho nàng? Hay để chàng dịu dàng với nàng hơn một chút?
Nghĩ đến đây, Dung Hoàng lập tức cười như một đứa trẻ nặng tám trăm cân.
Dung Hoàng thở hổn hển, xách một thùng đầy thịt sống đến chuồng Vượng Tài.
Vượng Tài nghe thấy tiếng bước chân, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người tới là Dung Hoàng, nó lập tức hưng phấn lè lưỡi kêu “Ngao ô ngao ô”.
Một tay Dung Hoàng gắp miếng thịt sống lên, vỗ vào đầu Vượng Tài: “Gọi ngươi là Cẩu Danh Nhi nhưng không có nghĩa ngươi là chó thật, rụt lưỡi lại cho ta.”
Vượng Tài bất bình rụt lưỡi, ngoan ngoãn mở miệng chờ Dung Hoàng đút cho mình.
“Đây, thịt cho ngươi đây.” Dung Hoàng bỏ thịt tươi vào lồng, sau đó ngồi xuống tại chỗ.
Vượng Tài hăng hái ăn thịt sống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Dung Hoàng, như sợ nàng bỏ đi.
Dung Hoàng nhếch môi hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Ta không đi, ngươi mau ăn đi, ăn xong ta phải về ngủ.”
Chuyện về Vạn Thú Triều Hoàng trong truyền thuyết không phải là không có lý do, Phượng Hoàng vốn là giống loài có huyết mạch cao quý nhất, huyết mạch ấy đã áp bách các loài thú cấp thấp hơn.
Vượng Tài trước mắt cũng không ngoại lệ.
“Có phải chủ nhân của ngươi đối xử tệ với ngươi không? Nhìn ngươi gầy như vậy.” Ngón tay trắng bóc của Dung Hoàng kéo cỏ xanh trên mặt đất, trong miệng nói linh tinh: “Trước đây ta đã từng thấy rất nhiều con hổ cao lớn hơn ngươi trong Hổ tộc, bọn chúng là nhất đẳng cao thủ trên chiến trường.”
Dung Hoàng đang nói đến Hổ yêu của yêu tộc, không phải hổ thuần chủng.
Nhưng Vượng Tài nghe lời này lập tức không vui.
Nó là chiếc rìu mạnh nhất đấy!
Để chứng minh mình lợi hại nhất, Vượng Tài buông miếng thịt sống trong miệng ra, đứng dậy, lắc bộ lông hổ dày rồi ngửa mặt lên trời gầm lên.
Nó làm mặt đất rung chuyển ba lần.
Sau đó nó nhìn Dung Hoàng với ánh mắt cầu xin khen ngợi.
Dung Hoàng không khỏi cười lớn, xoa xoa cái đầu to của Vượng Tài, thúc giục: “Ăn nhanh đi.”
Vượng Tài nghe vậy lập tức kêu lên một tiếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Sau khi cho Vượng Tài ăn xong, Dung Hoàng xách chiếc thùng rỗng đi vào tiền sảnh.