Ai mạnh thì theo người đó.
Đây là chân lý.
Đây cũng là kinh nghiệm mà hắn tích lũy được sau nhiều năm chinh chiến trong chốn quan trường.
“Phụ hoàng vừa nghe tin Tiêu Dung và Ung Tu Quân đầu độc nên tức giận đến hộc máu, còn không mau đi mời thái y đến đây?” Tiểu thái giám đang quỳ ở cửa vội vàng chạy đến thái y viện.
Đôi mắt phượng của Ung Tinh nhìn Hoàng đế, rồi lại nhìn các quan đại thần không dám ngẩng đầu lên ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
Nhìn kìa, những kẻ trước đây nói lời trung thành, không phải bây giờ đều đứng về phía chàng sao?
Ung Tinh giơ tay phủi bụi trên ống tay áo rộng, như thể đang phủi đi thứ bẩn thỉu, “Trẫm còn có việc phải làm, các ái khanh có thể về trước.”
Các quan đại thần nhanh chóng rời khỏi cung của Hoàng đế.
Ra khỏi cung, họ mới thấy dễ thở hơn.
Sau vài lần trao đổi bằng ánh mắt, các đại thần đã đi đến một kết luận.
Sau này phải sống khép nép thôi, vị tân hoàng này không giống thái thượng hoàng, là một nhân vật cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn tình huống vừa rồi, thái thượng hoàng đang nguy kịch mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Tuy nhiên, tân hoàng lên ngôi cũng mang lại lợi ích cho họ.
Hiện tại hậu cung của tân hoàng trống rỗng, bên cạnh chỉ có một nữ nhân, chính là người trước đây được chàng đưa đến phủ của Bình Dương quận vương.
Đến lúc đó, họ sẽ đồng loạt tấu sớ, xin tân hoàng nghênh thêm người vào hậu cung.
Nếu nữ nhi trong nhà họ được tân hoàng sủng ái, sinh ra hoàng tử, thì điều đó chính là phúc lợi của gia tộc.
Khi đó, nếu hoàng tử vào Đông cung,… Các đại thần mừng thầm trong lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
—
Chứng kiến Tiêu Dung và Ung Tu Quân bị lăng trì, thái thượng hoàng ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ung Tinh nghe báo cáo từ Tống Sướng, động tác nhào bột dừng lại một chút, sau đó nặn ra một viên bột, dùng cán bột cán mỏng. Chàng cảm thấy hơi tiếc vì sức chịu đựng của Hoàng đế quá kém, không sống nổi đến ngày chàng đăng quang.
“Vài ngày nữa sẽ phát tang.”
Nhìn thấy Ung Tinh đang chuyên tâm gói bánh cho Dung tiểu thư, khoé miệng Tống Sướng giật giật rồi cáo lui.
Hôm trước còn có đại thần hỏi hắn rằng khi nào thì Hoàng thượng mới lấp đầy hậu cung, nhìn tình hình này, có lẽ trong hậu cung, ngoại trừ Dung tiểu thư ra thì không còn chỗ cho ai nữa.
Hoàng thượng đã kế thừa điều này từ Đoạn Thái hậu đã qua đời.
Nhưng Đoạn Thái hậu đã tin nhầm người, yêu sai người.
Điều này cũng gián tiếp dẫn đến tính cách u ám và cực đoan của Hoàng thượng, cho dù những thứ chàng thích có thể bị phá hủy, chàng cũng sẽ làm mọi cách để giữ chúng ở bên mình, giữ chúng trong lãnh thổ của mình.
Cũng may là Hoàng thượng gặp được Dung tiểu thư, nếu không, người chịu khổ sở sẽ chính là bọn họ, những kẻ làm quan.
Cảm ơn Dung tiểu thư.
Dung tiểu thư là phúc tinh của các đại thần Đại Ung.
Tống Sướng đi về phía nơi an táng thái thượng hoàng, à không, là nơi an táng tiên hoàng, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
—
Tân hoàng lên ngôi, việc đầu tiên cần làm chính là lập hậu.
Khi quản sự của Lễ Bộ giao những vấn đề liên quan đến đại lễ đăng quang cho Ung Tinh xem xét thì vô tình nhắc đến chuyện lập hậu.
Thực ra, hắn đã nhận tiền của một vị đại thần, đến hỏi Hoàng thượng về chuyện lập hậu.
Quản sự cũng biết, nếu Hoàng hậu là con của nhà nào thì tổ tiên nhà đó sẽ được vinh quang.
Cũng không có gì lạ khi các vị đại thần đều nóng lòng muốn biết ai sẽ là người ngồi vào vị trí Hoàng hậu.
Quản sự thận trọng nhìn tân hoàng ngồi sau bàn ngự, trong lòng có chút bất an, không biết Hoàng thượng có trách tội mình không?
Không ngờ, tân hoàng lại trả lời, trong giọng nói có chút ý cười: “Trước đây thái thượng hoàng đã lục tung hoàng cung để tìm kiếm tiên nữ, trùng hợp thay, tiên nữ lại rơi vào Nguyên An Điện của trẫm, trẫm vừa gặp đã si mê nàng, chuẩn bị lập nàng làm hậu.”
“Lễ Bộ có thể bắt tay chuẩn bị, đến lúc đó, đại lễ đăng quang và lễ phong hậu sẽ tổ chức cùng một lúc.”
Sắc mặt của quản sự Lễ Bộ thay đổi, tiên nữ?
Trên đời này thật sự có tiên nữ sao?
Chứ không phải là do Thái tử bị phế truất tự tưởng tượng ra à?