Đề xuất này chắc chắn rất hấp dẫn đối với Lăng Sấm, anh tính toán thời gian rồi nói với Điền Miêu Miêu: “VIP vào địa điểm lúc 11:30, tám giờ sáng anh đến đón mọi người là có thể chơi nửa tiếng.”
“Ừm, lát nữa em sẽ nói với Điền Đậu Đậu.” Điền Miêu Miêu đưa tiền cơm chiên cho Lăng Sấm rồi bưng hai bát cơm chiên lạp xưởng về.
Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh vẫn đang nướng thịt trong xe đồ ăn, Điền Miêu Miêu đi tới đặt cơm chiên bên cạnh: “Mua đồ ăn khuya cho hai đứa, nếu đói thì ăn đi.”
Điền Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Hôm nay ngọn gió nào thổi tới mà chị mua đồ ăn khuya cho tụi em thế.”
“Được lời còn khoe mẽ.” Điền Miêu Miêu nhịn không được trừng cậu, “Cơm mới chiên xong, hai đứa đói thì thay phiên nhau ăn đi.”
“Vậy Chúc Tinh đi ăn cơm trước đi, tôi ở đây coi chừng là được.”
“Ừm, nhắc mới nhớ tôi còn chưa từng ăn cơm chiên của ông chủ Lăng.” Chúc Tinh tháo khẩu trang ra bưng cơm chiên ngồi bên ngoài. Điền Miêu Miêu vẫn ở trong xe đồ ăn mỉm cười với Điền Đậu Đậu.
Trời mùa hè nóng bức nhưng Điền Đậu Đậu đã đổ mồ hôi lạnh vì nụ cười của chị mình.
“Chị lại nghĩ ra biện pháp gì chém em à?” Nếu không phải trên bếp đang có đồ nướng thì cậu đã muốn xông ra ngoài rồi.
Điền Miêu Miêu cười nói: “Căng thẳng như vậy làm gì? Ông chủ Lăng rủ em chơi bóng rổ.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Nghĩ đến biểu hiện của Lăng Sấm khi nói điều đó với mình làm cậu còn căng thẳng hơn nữa đấy.
“Không phải em không muốn, nhưng mà ngày nào chúng ta cũng bận rộn như vậy thì làm gì có thời gian chơi bóng rổ?” Điền Đậu Đậu cười theo, hi vọng vận mệnh buông tha cho mình.
Điền Miêu Miêu nói: “Yên tâm đi, trước khi đi lễ hội âm nhạc hôm thứ bảy có thể chơi nửa tiếng.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu há miệng còn muốn nói cái gì đã nghe bên ngoài có người hô to “Bà chủ tính tiền”, Điền Miêu Miêu đi ra ngoài ngay cái vèo.
Bởi vì họ không có phần mềm thanh toán nên Điền Miêu Miêu luôn ghi lại món ăn của từng bàn vào một cuốn sổ rồi nhập máy tính lúc thanh toán.
Sau khi thu tiền, Điền Miêu Miêu đi đến cạnh Chúc Tinh và hỏi cô bé, “Cơm chiên thế nào?”
Chúc Tinh khen ngợi không chút do dự: “Ngon lắm, ban đầu em cứ nghĩ mọi người mua cơm chiên là vì gương mặt của ông chủ Lăng. Tội lỗi quá!”
Điền Miêu Miêu cười cười rót cho cô bé một cốc nước, đặt lên bàn: “Kẻo mắc nghẹn.”
“Cám ơn chị Miêu Miêu!”
“Không có gì, thứ bảy nhớ tới sớm một chút.”
“Yên tâm đi, em đã đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ rồi!” Vì ship CP mà ngày nghỉ cô bé còn dậy sớm hơn bình thường đấy!
Vì thứ bảy phải dậy sớm nên thứ sáu Điền Miêu Miêu dọn quầy trước một tiếng. Sau khi tắm rửa xong, Điền Miêu Miêu chuẩn bị sẵn quần áo giày dép ngày mai mặc rồi mới yên tâm nằm trên giường, sau đó…cũng đặt báo thức lúc sáu giờ cho mình.
“Hừm…Có sớm quá không nhỉ?” Cầm điện thoại ngẫm nghĩ, Điền Miêu Miêu không xóa đồng hồ báo thức lúc 6:00 mà lại đặt thêm một đồng hồ báo thức khác lúc 6:20.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức của Điền Miêu Miêu chưa reo thì Điền Đậu Đậu đã tỉnh rồi, Điền Miêu Miêu mơ mơ màng màng nghe âm thanh bên ngoài rồi cứ thế nằm tới sáu giờ hai mươi.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô đắp mặt nạ ra ngoài nhìn lại thấy Điền Đậu Đậu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Điền Miêu Miêu nhìn cậu đầy ngạc nhiên: “Em làm bữa sáng? Chị còn đang nghĩ tí nữa đặt gì ăn đây.”
Điền Đậu Đậu vừa canh lửa vừa trả lời cô: “Dù sao em cũng không ngủ được, chi bằng dậy làm ít đồ ăn sáng.”
Điền Miêu Miêu chớp mắt: “Hồi hộp như vậy á? Lần đầu hẹn hò với con gái à?”
“…” Điền Đậu Đậu quay đầu lườm cô, “Còn chị thì sao? Chị còn đắp mặt nạ nữa đấy!”
“…Chị đắp mặt nạ thì sao hả? Em muốn thì cứ nói thẳng đi.”
“…” Điền Đậu Đậu trầm mặc một hồi mới hỏi cô, “Vậy chị còn không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Điền Miêu Miêu trở về phòng lấy một cái mặt nạ cùng kiểu đưa cho Điền Đậu Đậu ngay.
Sau khi đắp mặt nạ, Điền Miêu Miêu thay quần áo đã chuẩn bị trước, trang điểm và tết tóc xong thì Chúc Tinh cũng đến.
“Chị Miêu Miêu, em mang bữa sáng cho mọi người đây.” Chúc Tinh cầm bữa sáng đi vào mới phát hiện Điền Đậu Đậu cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, “Mọi người cũng làm bữa sáng rồi?”
“Không sao, tôi làm không nhiều, chờ anh Sấm tới thì ăn chung với nhau.”
“Được.” Chúc Tinh gật đầu, đặt bữa sáng mình mang tới lên bàn. Điền Miêu Miêu sợ Lăng Sấm lại mua bữa sáng nữa nên tranh thủ gửi tin nhắn cho Lăng Sấm: “Bọn em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, ông chủ Lăng đừng mua nữa, lát nữa chúng ta ăn chung với nhau.”
Lúc này Lăng Sấm đang chuẩn bị ra ngoài, vốn dĩ anh định mang bữa sáng đến nhưng thấy tin nhắn của Điền Miêu Miêu thì gửi cho cô một cái icon đồng ý.
“Chị Miêu Miêu tết tóc như thế nào vậy? Đẹp quá!” Chúc Tinh nhìn thấy bím tóc của Điền Miêu Miêu thì tò mò tiến lại gần.
“Cái này đơn giản lắm, em thích thì chị tết cho.” Điền Miêu Miêu nói xong liền trở về phòng lấy dây buộc tóc.
Khi cô tết tóc cho Chúc Tinh, Lăng Sấm đã lái xe đến dưới tòa nhà, Điền Đậu Đậu vốn đang nhìn Điền Miêu Miêu tết tóc cho Chúc Tinh, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ vài câu, sau khi nghe được chuông cửa thì lập tức đi ra mở cửa cho Lăng Sấm.
Điền Đậu Đậu vô thức sững người trong giây lát sau khi nhìn thấy trang phục của Lăng Sấm.
Lăng Sấm mặc một chiếc áo phông đen và một chiếc quần jean đen, một trái tim tình yêu nhỏ màu hồng trên áo phông đã trở thành nét hoàn thiện cho toàn bộ trang phục. Mà hôm nay Điền Miêu Miêu mặc một chiếc áo croptop màu trắng khoác ngoài một chiếc áo màu hồng và một chiếc quần jean bình thường màu hồng phối với thắt lưng màu đen sành điệu ở eo.
Điền Đậu Đậu nhìn hai người họ qua lại: “Hôm nay hai người đã đặc biệt thảo luận phối hai màu hồng đen rồi hả?”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Khụ.” Lăng Sấm khẽ ho một tiếng, đổi giày đi vào, “Trùng hợp.”
“Đây không phải là trùng hợp mà là duyên phận!” Hai mắt Chúc Tinh sáng lên khi thấy họ mặc đồ đôi. Cô biết ngay hôm nay CP mình ship muốn phát đường mà!
“…Mọi người đã tập trung rồi thì ăn sáng trước đi.” Điền Miêu Miêu vụng về đổi chủ đề, bưng bữa sáng ra khỏi bếp.
Bàn ăn trong nhà Điền Miêu Miêu không lớn, một bên chỉ đủ ngồi hai người, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh không hẹn mà cùng ngồi một bên, để vị trí bên cạnh Điền Miêu Miêu cho Lăng Sấm.
Lăng Sấm kéo chiếc ghế bên cạnh Điền Miêu Miêu ngồi xuống: “Buổi sáng em làm à?”
Điền Miêu Miêu lắc đầu: “Điền Đậu Đậu làm, vì hôm nay được ra ngoài chơi với Chúc Tinh nên nó hồi hộp tới mức khônng ngủ được.”
Điền Đậu Đậu & Chúc Tinh: “…”
Quả nhiên ra ngoài lăn lộn là phải trả giá*.
*Từ gốc là 出来混果然是要还的, ý nói những người ra ngoài xã hội làm chuyện đồi bại hay trái pháp luật, cuối cùng sẽ bị pháp luật trừng trị hoặc bị kẻ khác hại lại gấp bội. (Tham khảo từ bản chuyển ngữ của truyện)
Thấy hai người đều im như gà mắc thóc, Điền Miêu Miêu rất hài lòng: “Đây là bánh tổ yến khách sạn nhà em hay làm, Đậu Đậu học cũng không tệ lắm, anh ăn thử đi.”
“Được, cảm ơn.” Lăng Sấm mỉm cười cầm bánh tổ yến.
Ăn sáng xong vẫn chưa tới tám giờ, Lăng Sấm đi lấy quả bóng rổ trong xe ra, còn Điền Đậu Đậu thì đợi anh ở sân bóng rổ trong khu chung cư.
Lúc tốt nghiệp Điền Miêu Miêu đã mua một chiếc máy compact, nghĩ sau này đi du lịch thì có thể chụp. Nhưng sau khi vào làm ở khách sạn cô bận tới nỗi không có thời gian đi du lịch được, cái máy ảnh này cũng để ở nhà không dùng đến.
Hôm nay cuối cùng nó cũng có thể có ích.
Điền Miêu Miêu đã sạc pin từ tối hôm qua, lúc này cô đang quay mặt về phía sân bóng rổ để chỉnh lại camera, đang điều chỉnh thì có một người bước vào.
Đó là Lăng Sấm đang cầm một quả bóng rổ.
Điền Miêu Miêu vô thức nhấn nút chụp, hơi ngẩng đầu nhìn Lăng Sấm đang đứng đối diện: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.” Lăng Sấm đập bóng rổ trên mặt đất vài cái, nhìn Điền Đậu Đậu bên cạnh,
“Đừng căng thẳng, chơi vui thôi.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Không biết anh Sấm đập bóng rổ hay cậu nữa.
Cả hai quyết định được bên tấn công và phòng thủ rồi thì bắt đầu. Điền Miêu Miêu không thường xem bóng rổ nên chỉ biết luật chơi cơ bản, nhưng cái này không quan trọng, hôm nay cô là một nhiếp ảnh gia chỉ cần chụp được một Lăng Sấm đẹp trai là được.
Chúc Tinh cũng chụp ảnh bằng điện thoại của mình, thỉnh thoảng cũng cổ vũ tạo ra một bầu không khí căng thẳng. Mặc dù cô bé và Điền Miêu Miêu không biết nhiều về bóng rổ nhưng sau khi Lăng Sấm chơi với Điền Đậu Đậu được năm phút hai người đều nhìn ra được Lăng Sấm đang hành hạ Điền Đậu Đậu.
Lăng Sấm đã lâu không chơi bóng rổ, một lần nữa chạy trên sân bóng nghe tiếng gió rít bên tai khiến anh có cảm giác như được quay lại thời đại học.
“Không ngờ nhiều năm không chơi mà vẫn quen tay.” Lăng Sấm nhảy lên đập quả bóng trong tay vào rổ.
Điền Miêu Miêu vội nhấn nút chụp khi thấy tóc mái trước trán còn lay động, ánh nắng chiếu vào mặt anh.
Thấy Lăng Sấm lại ghi một bàn thắng, Điền Đậu Đậu lập tức bắt đầu chơi xấu: “Thôi không chơi nữa, chiều nay còn có lễ hội âm nhạc nên phải giữ sức thôi!”
Hơn nữa hôm nay cậu còn sấy tóc đấy, nếu chạy thêm vài lần nữa nhất định sẽ rối!
Lăng Sấm hơi nhướng mày, ôm quả bóng rổ nói: “Được, hẹn hôm khác.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Còn hôm khác gì nữa!
“Em mới chụp rất nhiều ảnh, cho anh xem này.” Điền Miêu Miêu đi tới đưa máy ảnh cho Lăng Sấm. Lăng Sấm trong ống kính của cô tràn đầy hơi thở tuổi trẻ, dẫn bóng, nhảy lấy đà, ném bóng, cảnh nào cũng vừa sống động vừa nhiệt tình.
Quan trọng nhất là không có góc chết.
“Nhìn như sinh viên đại học vậy!” Chúc Tinh cũng xúm lại xem ảnh, không khỏi thở dài, “Chị Miêu Miêu chụp đẹp thật, không hổ là tình yêu chân thành!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Khen kỹ thuật cô tốt là được rồi, câu sau không cần đâu.
Lăng Sấm im lặng cong khóe miệng, nói với Điền Miêu Miêu, “Lát nữa em gửi cho anh đi.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu, “Buổi chiều có thể chụp ảnh ở lễ hội âm nhạc, tối em gửi anh xem.”
“Được.” Lăng Sấm trả lời, ôm bóng rổ đi về phía bãi đậu xe với cô.
Điền Đậu Đậu đi theo bên cạnh Chúc Tinh, ngập ngừng hỏi: “Chúc Tinh, vừa rồi tôi thấy cậu cũng chụp ảnh hả?”
“Ừ!” Chúc Tinh vui vẻ đáp: “Nhưng chụp không đẹp bằng chị Miêu Miêu.”
“Không sao, tôi không ngại đâu!” Điền Đậu Đậu nhìn cô với gương mặt ngại ngùng: “Cậu gửi ảnh cậu chụp cho tôi đi.”
“Được.” Chúc Tinh mở điện thoại và gửi ảnh qua WeChat của Điền Đậu Đậu.
Điền Đậu Đậu nghe thấy âm báo thông báo tin nhắn liên tục trên WeChat, vui vẻ vào xem thì thấy…toàn là ảnh của Lăng Sấm.
Nụ cười của cậu sượng trân.
“Ơ sao cậu toàn chụp anh Sấm vậy?”
Chúc Tinh nói: “Bởi vì anh ấy đẹp trai!”
“…”
“Với trình độ chụp ảnh của tôi mà thành phẩm cũng ra gì đấy!”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu cũng rất ăn ảnh mà! Lúc cậu chơi bóng rổ ở trường cũng có nhiều bạn nữ đến xem lắm đấy!
Chẳng lẽ không có ai chụp hình cho cậu sao!