“Cảm ơn muội đã gửi thịt heo, gà và thỏ xuống, nhờ đó mà mùa thu hoạch năm nay nhà ta có thể bữa nào cũng được ăn thịt.”
“Phụ mẫu sợ muội muốn bảo Tề Đại xuống giúp, nên bảo ta tới báo tin mừng và nói với muội rằng không cần phải giúp. Nhà ta không thiếu sức lao động, chỉ có mấy mẫu ruộng thôi, việc này làm xong nhanh lắm. Tề Đại nên tập trung vào việc săn b.ắ.n kiếm tiền là chính.”
“Còn về chuyện quả tạo giác, có người thu mua rồi, nhưng do chúng ta hái còn non nên giá không cao lắm. Họ nói nếu để chín thêm, giá có thể tăng gấp đôi, lên đến hai mươi văn tiền một cân, còn hạt tạo giác là một trăm văn tiền một cân.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nghe có vẻ nhiều, nhưng hạt tạo giác phải gỡ ra từng hạt một, rất tốn công và cực nhọc.
“Phụ mẫu bảo sau khi thu hoạch mùa màng xong, vào tháng Mười sẽ lên núi hái thêm. Năm nay thời tiết không quá nóng, nên mùa màng chín muộn.”
“Còn một chuyện nữa, Đường bá trong làng muốn bán nhà và đất. Có bốn phòng chính, một phòng bếp, mười mẫu ruộng, và năm mẫu đất. Họ mở giá một trăm ba mươi lượng bạc.”
“Nhà đó muội cũng biết rồi, ruộng ở phía trước nhà, đất ở phía sau. Nếu muốn sửa sang lại nhà thì cũng còn chỗ rộng rãi.”
“Phụ mẫu bảo muội và Tề Đại gom góp thêm tiền. Chúng ta hái tạo giác xong bán được tiền sẽ đưa cho muội. Lúc đó có thể mượn thêm từ họ hàng một ít để mua nhà và đất.”
Tứ ca nói một mạch không ngừng, ta vội rót thêm đậu nành cho hắn.
Tứ ca uống xong, cười nói: “Có bỏ thêm đường vào thì ngon hẳn.”
“Ca uống nhiều thêm chút đi.”
“Ừ, được.”
Trong bữa ăn, tứ ca nhắc lại chuyện mua nhà với Tề Đại và gia gia. Gia gia trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngươi cứ về nói với ông bà thông gia rằng nhà và đất chúng ta sẽ mua, nhưng giá cả thì phải ép xuống một chút.”
“Được rồi, gia gia cứ yên tâm, giá cả nhất định phải đàm phán thêm. Phụ thân ta bảo để sau này cùng bàn bạc với gia gia.”
Mua đất, mua nhà từ xưa đến nay là việc lớn, không thể lơ là một chút nào. Vấn đề là không phải thiếu vài ba lượng bạc, mà là thiếu vài chục lượng. Dù có muốn vay tiền người khác, không ai muốn cho mượn nhiều đến thế. Bản thân ta cũng không muốn mượn tiền của ai, vì làm vậy thật khó xử cho cả đôi bên.
“Gia gia, tạm thời nhà và đất này chúng ta chưa mua. Nếu có duyên gặp cơ hội tốt hơn thì tốt, còn nếu không thì cũng đừng cố chấp.”
“Vấn đề không phải là thiếu vài ba lượng, mà là vài chục lượng bạc. Hơn nữa, việc kiếm tiền bây giờ là cơ hội lớn, con không thể để phụ mẫu và các huynh tẩu đưa hết tiền cho con được.”
Tứ ca ngạc nhiên kêu lên: “A Mãn…”
“Tứ ca, huynh bây giờ cũng làm cha rồi, phải nghĩ cho con cái nữa chứ. Con cái có khỏe mạnh hay không, còn phụ thuộc vào việc mẹ chúng ăn uống có đủ dinh dưỡng hay không. Nếu nhà đưa hết tiền cho ta, khi cần gấp thì lấy đâu ra? Vậy nên không mua nhà đất lúc này là lựa chọn tốt nhất. Huynh không cần thuyết phục ta thêm, ta sẽ xuống núi gặp phụ mẫu và nói rõ chuyện này.”
Tề Đại nắm lấy tay ta, ta nhìn hắn mỉm cười. Hắn cũng mỉm cười đáp lại: “Tứ ca, cứ nghe A Mãn đi, nhà và đất tạm thời chúng ta chưa mua.”
Tứ ca thở dài nặng nề: “Được rồi, chỉ cần hai người suy nghĩ kỹ là được.”
Đã quyết định xuống núi, ta phải sắp xếp lại mọi việc trong nhà. Gia gia sẽ lo cho gà, vịt, ngỗng, nhưng con mèo hung hãn vừa mới đến đã ra oai, làm Đại Hắc sợ phải trốn.
Gia gia gọi Tề Đại qua, nói chuyện một hồi lâu. Khi hắn quay lại, hắn nhỏ giọng bảo ta: “Gia gia nói nếu thật sự muốn mua nhà, thì hãy lấy tấm da hổ trong hang ra bán.”
“Vẫn còn hang nữa sao?”
“Ừ, nhưng hang đó ở vách núi rất hiểm trở, tất cả tiền bạc và của cải của gia gia đều để ở đó.”
Thật đúng là “cáo già có ba hang”. Nhưng ta vẫn quyết định tạm thời không mua nhà và đất. Dù nhà ở dưới núi tốt, nhưng những khuyết điểm của ta chưa được che giấu hoàn toàn, phụ mẫu ta cũng không phải là người dễ bị qua mặt.
“Đó là tiền dưỡng lão của gia gia, chúng ta không nên động tới. Ta tin rằng dựa vào đôi tay của chúng ta, cũng có thể mua được nhà dưới núi.”
Tề Đại gật đầu mạnh mẽ: “Ta nghe theo nàng.”
Khi quyết định xuống núi, Tề Đại mang theo dây thừng và d.a.o rựa, còn tứ ca thì muốn mang chút củi khô về. Ta không mang theo gì, chỉ là không ngờ rằng Đại Hắc nhất quyết đòi đi theo vì sợ con mèo hung dữ kia.
Ra khỏi rừng, Tề Đại gánh theo một con lửng* vừa bắt được, bốn, năm con gà rừng và hai bó củi khô lớn. Thật xấu hổ khi họ gánh nặng, còn ta tay không mà vẫn đi không nhanh bằng họ.
(*)Con lửng là một loài động vật thuộc họ chồn, có kích thước trung bình và thân hình khá mập mạp. Chúng có bộ lông dày, màu sắc thường pha trộn giữa xám, đen và trắng. Lửng nổi bật với sọc trắng chạy dọc từ mũi đến sau đầu. Lửng là loài động vật ăn tạp, thường sống trong hang và kiếm ăn vào ban đêm. Chúng ăn nhiều loại thức ăn khác nhau như côn trùng, hoa quả, và thậm chí cả động vật nhỏ.