Vẫn là câu nói quen thuộc, người trong nhà không cần phân biệt rõ ràng, sống lẫn lộn một chút mới thoải mái.
Ta không hỏi phụ thân đã kiếm được bao nhiêu bạc, dù sao kiếm được bao nhiêu cũng là mồ hôi nước mắt của mọi người.
Tiễn phụ thân và mọi người ra đến cổng, nhìn bóng lưng họ khuất dần, mắt ta dần đỏ lên.
Đến tháng mười một, Tề Đại nói với gia gia rằng hắn vẫn muốn mua nhà và ruộng đất dưới núi.
Gia gia im lặng hồi lâu.
“Vậy thu dọn đi, gia gia và con lại vào rừng sâu một chuyến nữa.”
Ta hiểu cái “vào rừng sâu” này không phải là đi dạo ngắm cảnh, mà là vào nơi rừng núi thâm sâu nhất.
Không biết đi mấy ngày, cũng chẳng định rõ ngày về.
“Thôi đừng đi nữa.”
Nhưng lần này, gia gia không nghe lời ta, Tề Đại cũng vậy.
Ta giận dỗi cả buổi, chỉ đành chuẩn bị lương khô cho họ mang theo ăn dọc đường.
“Cháu dâu à, chuẩn bị lương khô cho nhiều ngày một chút.” Gia gia ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Trời lạnh rồi, làm đủ cho bảy tám ngày cũng không hỏng được.”
Tiễn phụ thân và mọi người đi, lòng ta tuy lưu luyến.
Nhưng nhìn bóng lưng gia gia và Tề Đại dần xa, lại chỉ cảm thấy lo lắng không yên.
Cơm nước không còn vị, việc cũng chẳng muốn làm, Đại Hắc ngồi bên cạnh ta dưới mái hiên.
Cắn hạt dưa, hạt đậu phộng cũng chẳng thấy ngon, bóc mấy hạt dẻ cũng thấy khó chịu.
Họ nói sẽ đi bảy tám ngày, thế mà đã mười ngày rồi vẫn chưa thấy về.
Ta đã chuyển từ hang động vào căn nhà phía trước ở.
Nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, ta khoác áo mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào khiến ta rùng mình.
Đã gần giữa tháng mười một, tháng sau là đến Tết rồi.
Trước đây trời còn ấm áp, nay đã mưa xuống, chỉ trong thoáng chốc mà mùa thu đã chuyển sang đông.
“Đại Hắc, tuyết rơi rồi.”
Khoảnh khắc ấy, lòng ta càng lo lắng cho Tề Đại và gia gia.
Nếu họ vẫn còn ở trong rừng sâu, phải làm sao đây?
Ta hoàn toàn không thể ngủ nổi, chỉ quấn mình trong chăn dày, ngồi dựa bên cửa sổ, xoa đầu Đại Hắc mà nhìn tuyết rơi ngày một dày thêm.
“Meo…”
Tiếng mèo kêu làm ta tỉnh giấc.
Mưa đã ngừng, nhưng tuyết thì càng lúc càng nhiều.
“Tề Đại đáng ghét, đợi khi chàng trở về, xem ta trừng trị chàng thế nào.”
Tề Đại và gia gia ra ngoài suốt mười ba ngày, cuối cùng cũng đã trở về.
Cả người họ đầy mùi mồ hôi thì không nói, tóc tai cũng bết lại thành từng mảng. Y phục thay ra giặt mấy lần mới tạm sạch.
Hai ông cháu nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, nói năng, đi đứng đều cẩn thận từng chút một.
Ta không hỏi họ có bị thương không, có săn được thứ gì không, họ cũng không chủ động kể, ngay cả lúc ăn cơm, đều cúi đầu lặng lẽ.
Gia gia ăn xong liền đi ngủ, còn Tề Đại thì cứ nhìn đông nhìn tây, chỉ là không dám nhìn ta.
Người đã về bình an, bộ dạng trông có vẻ mệt mỏi không thôi. Dù trong lòng ta lửa giận và oán hận có lớn đến đâu, cũng chẳng thể nào nổi giận với hắn lúc này.
Ta thở dài một hơi: “Chàng đi ngủ trước đi.”
“Nương tử, ta, ta…”
Tề Đại nôn nóng muốn giải thích, nhưng miệng lưỡi hắn vụng về, căng thẳng đến mức lắp bắp.
Nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của hắn dường như đã không thể mở nổi, lòng ta mềm lại: “Được rồi, ngủ đi.”
“Chờ một chút.”
Tề Đại chạy ra ngoài, rồi bước vào với một cái túi tiền, nhét vào tay ta.
Túi nặng đến nỗi ta suýt không ôm nổi.
Ta ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn ta đầy kỳ vọng và căng thẳng.
“Lần này chúng ta săn được thứ lớn lắm, bạc đều ở trong này. Ta, ta đi ngủ đây.”
Hắn gần như vội vã chạy trốn, nhanh chóng tiến vào gian nhà dưới núi.
Ta ôm túi tiền, ngồi xuống ghế, mở ra xem một chút rồi lập tức đóng lại.
Trong đó có vàng, ta nhìn lầm sao?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Rõ ràng là không nhìn lầm.
Hai thỏi vàng, thêm không ít bạc vụn và các đồng tiền lớn nhỏ đủ loại.
Dưới đáy của thỏi vàng có ghi rõ một trăm lượng, hai thỏi là hai trăm lượng, đổi ra bạc thì được hai nghìn lượng bạc, mớ bạc vụn kia cộng lại cũng được vài trăm lượng.
Rốt cuộc họ đã săn được cái gì?
Ta liền đứng dậy định vào phòng hỏi cho rõ, nhưng vừa đến cửa đã nghe tiếng ngáy ầm ầm của Tề Đại, hiển nhiên là đã mệt rã rời.
“…”
Ta hít sâu một hơi.
Đợi khi nào hắn ngủ dậy rồi hỏi cũng chưa muộn.
Dù sao họ cũng đã trở về an toàn, việc tính sổ có cả khối thời gian.
Mấy ngày vừa qua, ta cũng chẳng ngủ ngon, bèn cho gà vịt ăn, đuổi chúng vào chuồng, cho mèo và chó ăn chút đồ. Dù ta không đói, vẫn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cài chặt cổng viện.
Rồi đi ngủ thôi.
Vừa nằm xuống, Tề Đại đã kéo lại gần, ôm ta vào lòng, vừa ôm vừa hôn, giọng nhỏ nhẹ: “Nương tử.”
Lửa giận và bực dọc trong lòng bỗng chốc tan biến.
Ta nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi một cách say sưa, chẳng hề thức dậy giữa đêm.